Để tôi kể cho các bạn nghe về một rạp chiếu phim đặc biệt, nó mang tên: Thiên Đường. Tôi là người phụ trách chiếu phim ở rạp phim Thiên Đường, rạp chỉ mở vào ngày Tiết Thanh Minh để những người sống ở thiên đường có thể nhìn thấy cuộc sống của người nhà từ đây. Nếu như có mong muốn gì, họ có thể viết một bức thư, tới khi màn đêm buông xuống, tôi sẽ đem bức thư đó gửi vào trong mộng của người nhận. Làm ở rạp đã từ rất lâu, vì thế mọi hỉ nộ ái ố của người ủy thác, tôi đều tận tường, có thể nói là buồn trước nỗi đau của thiên hạ, vui cùng niềm vui của nhân gian. Người đầu tiên bước vào rạp là một thanh niên trẻ. Anh ta mỗi năm đều là người đến sớm nhất. Mỗi năm đều ngồi trước màn chiếu và đều mong chờ cùng một cảnh: Hy vọng có thể nhìn thấy bạn gái thoát khỏi sự đau khổ. Ba năm trước, một chiếc xe tải bị mất phanh đâm vào lề đường dành cho người đi bộ. Anh ta và bạn gái đang cùng nhau dạo phố, chiếc xe lao đến bất ngờ. Theo bản năng, anh đã đẩy bạn gái mình ra.. Cứu được cô ấy, nhưng lại rời xa cô ấy. Từ đó, cô gái tự nhốt mình trong căn phòng đầy ắp những hồi ức, kỉ niệm của hai người. Đối diện với sự bày tỏ của những người thích cô, hay những lời mời của đồng nghiệp, cô đều không đáp ứng. Thực ra cô biết rõ, rằng bản thân không nên ôm mãi một quá khứ, rằng nên nhanh chóng thoát khỏi sự đau khổ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh anh không còn cảm nhận được những thứ này, thì bản thân dù vui vẻ đến mấy cũng sẽ cảm thấy tội lỗi. Xem xong cảnh phim, anh ta đi tới bàn viết thư, lặng lẽ đặt bút: "Anh rốt cuộc phải làm thế nào thì em mới hiểu được.. Lúc đó anh đẩy em ra, là muốn đẩy em đến nơi hạnh phúc. Chứ không phải muốn ném em vào trong đau khổ." Nhưng tôi biết, chắc có lẽ anh ấy sẽ không hiểu được: Hạnh phúc của cô ấy lại chính là anh. Người thứ hai tới ủy thác là một người phụ nữ trung niên. Năm đó, khi bà ấy mất, cô con gái mới lên trung học. Cô bé vì mất mẹ sớm nên rất nhạy cảm và tự ti ở tuổi dậy thì. Lớn hơn một chút, dù biết rằng mẹ mất vì bệnh tật, nhưng cô vẫn rất nhiều lần không thể nhịn được mà oán trách mẹ mình. Thậm chí ngay cả khi tình yêu xuất hiện, cô ấy đã từng hoài nghi, liệu bản thân có đáng được yêu hay cho đi tình yêu không trong khi cô trưởng thành không có sự yêu thương của mẹ. Nhưng rồi cô ấy cũng trở thành mẹ, lần đầu tiên bế con trên tay, cô ấy nhìn thấy một sinh mệnh nhỏ bé với một sự bình an chưa từng cảm nhận được trước đây. Lúc đứa trẻ chưa chào đời, cô ấy đã có vô số kỳ vọng về đứa trẻ này, nhưng ngay lúc đó, trong lòng cô ấy chỉ có một suy nghĩ, chính là hy vọng nó bình an và vui vẻ. Cô gái ấy nghĩ về mẹ mình, tưởng tượng lúc mẹ lần đầu tiên bế mình trên tay, nhất định cũng có suy nghĩ giống vậy. Chính lúc đó, cô đột nhiên hiểu ra, mặc dù không thể lớn lên cùng mẹ, nhưng cô ấy tin rằng, bản thân cũng có được tình yêu thương như những người khác. Nếu thực sự mẹ có thể nhìn thấy cô ấy, cô ấy chỉ muốn mẹ biết: "Ngoại trừ nhớ mẹ, con mọi thứ đều ổn." Kỳ thực, người phụ nữ trung niên kia vẫn luôn dõi theo cô con gái nhỏ của mình, mặc dù không thể ở bên. Chứng kiến con gái dậy thì từng ngày, niềm vui khi con nhận được thông báo trúng tuyển đại học, hạnh phúc khi yêu đương, còn cả ngày kết hôn náo nhiệt.. Là một người mẹ nhưng bà ấy đều không thể tham dự, chỉ có thể thông qua màn chiếu phim nhỏ của rạp, quan sát cô con gái từ lúc còn thẹn thùng hướng nội, từng bước từng bước trưởng thành, tự tin thích cười. Năm nay bà ấy có nhiều nỗi lo lắng hơn. Bà sợ rằng năm dài tháng rộng qua đi. Người con gái sẽ quên mất bà. Nhưng màn hình nhỏ chiếu đến một căn nhà ấm cúng, một người phụ nữ trẻ ôm đứa con nhỏ trong tay, mỉm cười nhìn chồng: "Em muốn đưa con đi thăm mộ mẹ. Nếu mẹ biết mình lên chức bà rồi, nhất định sẽ rất vui!" Người chồng vui vẻ đồng ý: "Vậy chúng ta đón bố cùng đi!" Bà ấy có lẽ đã rất vui mừng, gạt đi giọt nước mắt hạnh phúc, vừa lầm bẩm ' Nha đầu này vẫn chưa quên tôi', vừa nhấc bút viết thư cho con gái: "Mẹ không xứng là một người mẹ tốt, vì không thể nuôi con trưởng thành. Nhưng con là một người con gái tài giỏi. Sau này, con nhất định sẽ là một người mẹ tuyệt vời!" Vị khách thứ ba là một bà lão. Đây là năm đầu tiên bà ấy qua đời. Con cái đều sinh sống và làm việc ở nước ngoài, nên khi ra đi, bà đã rất lo lắng cho người chồng của mình: "Ông ấy đến mì còn chẳng biết nấu, thật làm người ta lo lắng.." Khi bà ấy đã yên vị trên ghế của rạp, tôi nhanh chóng định vị tới nhà bà ấy. Trong nhà quả nhiên chỉ còn một mình người chồng. Sau khi cặm cụi nấu nướng, ông lão ngồi trước bàn ăn tự mình nói chuyện: "Bà nó ơi, bà nhất định không tin được những thứ này là do tôi làm", "Món cá này cháu mình rất thích, cả ngày đều quậy phá đòi ăn.." Từ lúc bà ấy rời đi, ông lão đều như vậy. Những câu chuyện nhỏ nhặt thường ngày đều vô thức kể cho bà nghe. "Các con sợ tôi ở một mình cô đơn nên đã từ nước ngoài trở về rồi". Giống như bà chưa từng rời đi vậy.. "Nhìn xem, đây là bức ảnh chụp hồi chúng ta đi chơi.." "Tôi vẫn ổn.. chỉ là có chút nhớ bà.." "Hôm qua tôi đã mơ thấy bà đấy! Mơ về chúng ta lúc còn trẻ. Tôi ở phương Nam làm việc, bà ở nhà chăm con. Tôi đã từng muốn bỏ việc, về nhà với bà nhưng bà lại khuyên tôi đừng từ bỏ, đợi đến Tết là có thể gặp nhau.." "Tôi không gấp, đã từng này tuổi rồi. Chẳng bao lâu nữa, chúng ta lại có thể bên nhau." - Ông lão vừa thủ thỉ vừa nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh của bà. Bà lão không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xem. Yên lặng một lúc, bà lấy bút viết vài dòng gửi ông: "Tôi vẫn luôn đợi ông. Ông không cần vội, đến muộn một chút cũng được. Ở bên các con lâu hơn một chút, chúng nó so với tôi thì càng cần ông hơn.." Trong thế giới lưu hành sự ly biệt này, chúng ta đều không phải là người giỏi quên đi, nhưng cũng đừng quên những người đáng được bạn khắc ghi trong lòng, đáng được bạn vì họ mà sống tốt hơn, hạnh phúc hơn. Cho dù không tình nguyện, nhưng ai cũng sẽ phải trải qua cảm giác mất mát. Có người xây cho mình một nhà lao trong hồi ức, có người đem đời mình sống vui vẻ gấp đôi, có người sớm đã học được cách thản nhiên đối mặt. Thực ra, những người đó vẫn chưa hề biến mất. Họ chỉ là thoát khỏi cảnh tù đày sớm hơn một chút. Họ vẫn luôn ở đây bảo vệ người thân yêu của mình. Còn điều duy nhất mà người ở lại như chúng ta có thể làm, chính là mang theo niềm nhớ nhung về họ, nỗ lực sống tốt hơn. Lần này, chúng ta đã tưởng tượng "Rạp phim Thiên Đường" là một nơi lãng mạn, từ một góc độ mới để diễn giải tình yêu và sự quan tâm. Tôi hy vọng bạn có thể hiểu rằng, bất luận là thời gian hay không gian thay đổi như thế nào, thì tình yêu vĩnh viễn không hề đổi thay. Còn những người rời đi, chỉ là thay đổi địa điểm, họ vẫn tiếp tục bảo vệ chúng ta. Nguyên tác: Nhụy Hy. Dịch: Trà dâu Nam Mỹ. Bài viết được tác giả chuyển thể từ truyện tranh sang văn viết, đã được chỉnh sửa bổ sung.