Tiểu Thuyết Nghiện Em

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi nguyễn noạn, 16 Tháng một 2024.

  1. nguyễn noạn

    Bài viết:
    0
    Tên Truyện: Nghiện Em

    Tác giả: Nguyễn Noạn.

    Thể loại: Ngôn Tình, Thanh Xuân vườn trường.


    Số Chương: 3-10 chương

    Ảnh (không biết chèn)


    Văn Án: Thanh Mai trúc mã từ nhỏ nhưng vì một số lý do mà Tử Mặc và Mộc Tử Tinh phải chia cắt nhau 5 năm. Hai người tình cờ vậy mà học chung trường, bánh xe tình yêu bắt đầu trở bánh, câu chuyện tình yêu hai hước của hai báo thủ.

    Chap 1: Khổng Cẩu và Họ nhà Rùa*bafu 13*

    Tử Mặc và Mộc Tử Tinh là thanh mai trúc mã từ nhỏ của nhau. Hai người cùng lớn lên tại một thị trấn nhỏ, nơi đây thậm chí còn không nổi một căn nhà có hai tầng. Thật vậy, cuộc sống không quá cao sang nhưng lại là một vùng quê tràn ngập niềm vui bởi cách sống và nếp nghĩ của con người nơi đây vô cùng giản dị và mộc mạc.

    Cô và cậu là bạn thân nhưng lại có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, hễ gặp nhau lại xông vào oánh nhau, không ngày nào là để cho xóm làng bình yên cả. Cũng vì thế mà mọi người ở thị trấn chỉ cần nhìn thấy họ liền cười đùa rằng: "Yêu nhau lắm cắn nhau đau. Chúng bay sớm muộn gì rồi trở thành một đôi cũng nên"

    Hồi đó thì trẻ con tính tình ương nghạnh bước bỉnh lắm, nghe mà không lọt tai là chúng liền cãi lại ngay lập tức à. Mộc Tử Tinh vừa thở dốc vừa nói không ra hơi: "Không bao giờ, cháu chịu lấy tên khổng cẩu làm chồng đâu. Vừa xấu tính lại con hay bắt nạt cháu nữa. Hứ.."

    Tử Mặc không chịu nhượng bộ cô vẻ mặt cậu cáu kỉnh đáp: "Có mà tao đây không thèm lấy mày làm vợ ý. Như bà chằn ý. Hừ.. Ai lấy mày về đúng là kiếp nạn 70 đời nhà nó nhá."

    "Ể.. tên khổng cẩu chết tiệt kia. Nói gì vậy. Có tin tôi cho cậu nhừ đòn không"

    Tử Mặc cười nhếch mép, vẻ mặt ngứa đòn của cậu khiến cô càng bùng nổ cơn giận mà ửng đỏ tía tai: "Ay.. ay.. Chậm như rùa bò mà đòi bắt được tôi sao? Có ngon thì bắt đi nè, đồ chậm chạp.. Hee.."

    Nói rồi, cậu liền nhanh như một con sóc chạy đi. Mộc Tử Tinh không nuốt trôi cục tức này cô liền ráo riết rượt đuổi Tử Mặc từ sáng tới tối cho đến khi.. cậu phải 'xin tha'. Thì lúc đó, cô mới bày ra vẻ mặt đắc ý, nở một nụ cười thỏa mãn: "Đúng là chó ngoan, biết vậy là tốt. Lần sau còn vậy là chị cho chú mày ra bã luôn đó."

    Cô phủi tay chuẩn bị rời đi. Tử Mặc vừa được cô cho một trận đòn đau điếng, vật vã ngóc đầu ngồi dậy, dù đã bị cô xử đẹp những chiếc mỏ hỗn của cậu vẫn không ngừng khịa bằng được Tử Tinh: "Hơ.. hơ.. Cũng chỉ hơn tao ba tháng mà bày đặt gọi chị. À~mà cũng phải thôi lùn nhất cả trấn, còn chẳng đứng đến nổi vai tao mà làm như mình là bà tướng không bằng. Nhục như con trùng trục.."

    Tử Tinh nắm chặt tay, cô giận run, gương mặt giận dữ đến đáng sợ quay phắt lại, cô phát tiết gầm như tiếng hổ: "T. Ử M. Ặc, cậu chết chắc rồi."

    "Ahaha.. Nè.. nè.. Đồ nhà rùa, cố mà bắt được tao nhé.."

    Đúng là trẻ con, sức lực thật dồi dào. Rượt từ sáng đến tối vẫn không biết mệt, vẫn còn sức để vận động tiếp. Vừa đứng lên, chạy được mấy bước, cậu quay lại nhìn dáng vẻ chậm chạp của Mộc Tử Tinh liền thích thú cười lớn: "Haha.. Nhanh lên, đồ rùa bò. Không bắt được tao là tối không có sức ăn cơm đâu đó."

    Vì thể lực có hạn lên mới chạy theo cậu vài bước, mà cô đã thở hổn hển một cách nặng nề. Tức cũng tức, mà giận cũng giận, nhưng cảm thấy cơ thể đã đuối sức nên cô cũng đành ngậm ngùi rút lui. Tử Tinh giơ ngón 'ahihi' lên, cười khẩy: "Ngày mai bà đây sẽ bắt được tên khổng cẩu nhà cậu.. Còn bây giờ.. Về! Đây! Mệt! Rồi."

    Ánh mắt Tử Mặc rũ xuống, chán chường chống hai tay lên đầu nhìn bóng dáng Mộc Tử Tinh quay đi, cậu đá nhẹ hòn đá bên đường, lẩm bẩm: "Hzz.. chán thật. Đồ nhà rùa về rồi.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...