Tiên Hiệp Nghịch Mệnh Phù Sư - Hạ Vũ Phong

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Vũ Thừa Phong, 3 Tháng bảy 2025 lúc 9:06 AM.

  1. Vũ Thừa Phong Hạ Vũ Phong

    Bài viết:
    1
    Chương 10: Trốn Chạy Khỏi Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bình minh vừa ló dạng, nhưng không khí trong tiểu viện đã lạnh lẽo và căng như dây đàn. Quyết định của Lâm Mặc được đưa ra không một chút do dự. Hắn biết rõ, với quyền thế của một đại gia tộc như Lý gia, một khi mật thám của họ mất tích, họ sẽ không mất quá nhiều thời gian để điều tra ra manh mối. Tiểu viện này, chẳng mấy chốc sẽ trở thành một cái lồng sắt.

    "Tuyết Vũ, chúng ta chỉ có nửa canh giờ để chuẩn bị," Lâm Mặc nói nhanh, tay đã thoăn thoắt thu dọn những vật phẩm quý giá vào túi trữ vật. Bản đồ, linh thạch, vật liệu vẽ phù, Huyết Linh Chi.. không thể thiếu thứ nào.

    Tuyết Vũ không hỏi gì thêm, sự tin tưởng tuyệt đối vào Lâm Mặc đã biến nàng từ một cô gái yếu đuối trở thành một người đồng hành thầm lặng và hiệu quả. Nàng nhanh chóng thay lại bộ y phục cũ kỹ, giản dị, xóa đi mọi dấu vết của một cuộc sống sung túc ngắn ngủi.

    Trong khi nàng dọn dẹp, Lâm Mặc ngồi xuống bàn, trải ra hai tấm giấy Xích Viêm Phù cuối cùng. Hắn cần làm thứ quan trọng nhất cho cuộc đào thoát này.

    "Ta sẽ vẽ hai tấm Dịch Dung Phù," hắn giải thích ngắn gọn. "Nó có thể thay đổi dung mạo của chúng ta trong ba ngày. Quá trình này rất hao tổn linh hồn lực, muội hãy canh chừng giúp ta."

    Nói rồi, hắn nhắm mắt, tâm thần hoàn toàn tĩnh lặng. Vẽ Dịch Dung Phù là một kỹ thuật vô cùng tinh xảo, mỗi một nét vẽ đều tương ứng với một sự thay đổi nhỏ trên cơ mặt, đòi hỏi sự khống chế linh hồn lực đến mức gần như hoàn hảo.

    Cây bút lông sói trong tay hắn khẽ run lên. Hắn không dám dùng tâm huyết, vì hắn cần giữ trạng thái tốt nhất. Hắn chỉ có thể dựa vào linh hồn lực và kỹ thuật điêu luyện của mình. Mồ hôi bắt đầu chảy thành dòng trên thái dương hắn, sắc mặt hắn tái đi trông thấy. Từng đường vân phức tạp, uốn lượn như những sợi tơ mỏng manh dần hiện ra trên mặt giấy, tạo thành một hình dạng trông giống như một chiếc mặt nạ hư ảo.

    Sau nửa nén nhang dài như cả thế kỷ, hai tấm Dịch Dung Phù cuối cùng cũng hoàn thành. Chúng không có ánh sáng rực rỡ, chỉ khẽ lưu chuyển một tầng quang mang mờ ảo. Lâm Mặc mệt mỏi tựa vào ghế, thở dốc.

    Hắn cầm lấy một tấm, do dự một chút rồi đưa cho Tuyết Vũ. "Muội dùng trước đi."

    Tuyết Vũ nhận lấy. Nàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng là nguồn gốc của bao rắc rối của mình trong tấm gương đồng, rồi không chút lưu luyến mà áp tấm phù lên mặt. Một cảm giác mát lạnh lan tỏa, và khi nàng nhìn lại vào gương, một gương mặt hoàn toàn khác đã hiện ra. Một gương mặt bình thường, có phần xanh xao, làn da hơi ngăm đen, không có bất kỳ điểm gì nổi bật. Chỉ có đôi mắt trong veo, kiên định là không hề thay đổi.

    Lâm Mặc nhìn nàng, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Hắn đang phải tự tay che giấu đi vẻ đẹp của người con gái mình yêu. Hắn cũng nhanh chóng dùng tấm phù còn lại, biến mình thành một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, gương mặt khắc khổ, trên gò má còn có một vết sẹo mờ.

    "Đi!"

    Họ rời khỏi tiểu viện, để lại sau lưng một căn nhà trống không. Từ giờ phút này, họ là hai con người hoàn toàn khác, hai cái bóng xa lạ hòa vào dòng người của Đại Diên Thành.

    Lâm Mặc không đi về phía cổng thành, mà hướng đến khu chợ phía Tây, nơi các đoàn thương đội thường tập kết trước khi khởi hành. Kế hoạch của hắn rất rõ ràng: Trà trộn vào một đoàn thương đội lớn đi về hướng Đông. Đó là cách ngụy trang tốt nhất.

    Hắn nhanh chóng tìm thấy mục tiêu: Trường Phong Thương Đội. Một đoàn xe lớn với hơn hai mươi cỗ xe ngựa, cờ hiệu tung bay, hộ vệ đông đảo. Hắn tìm đến người trông giống như quản sự, một người đàn ông trung niên râu quai nón, thân hình vạm vỡ, tên là Trương Bằng.

    "Trương đại thúc," Lâm Mặc chắp tay, giọng nói đã được làm cho khàn đi. "Tại hạ là một tán tu Phù Sư, muốn cùng muội muội bị bệnh đi về phía Đông. Xin hỏi có thể đi nhờ xe của thương đội được không? Tại hạ không có nhiều tiền bạc, nhưng có thể cung cấp một ít phù lục thông dụng như Khu Trùng Phù, An Thần Phù để đảm bảo an toàn cho chuyến đi."

    Hắn chìa ra một tấm Khu Trùng Phù vừa vẽ lúc sáng.

    Trương Bằng vốn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy tấm phù thì ánh mắt khẽ thay đổi. Gã là người làm ăn lâu năm, biết giá trị của những thứ này. Một Phù Sư đi theo đội xe sẽ hữu dụng hơn nhiều so với việc thu vài đồng lộ phí. Gã cầm lấy tấm phù, cảm nhận năng lượng ổn định bên trong, rồi gật đầu.

    "Được. Hai người có thể đi ở chiếc xe cuối cùng. Nhưng trên đường phải tuân theo quy củ của thương đội."

    "Đa tạ đại thúc."

    Lâm Mặc và Tuyết Vũ được sắp xếp lên một chiếc xe chở hàng hóa lỉnh kỉnh. Họ ngồi nép vào một góc, cố gắng không gây sự chú ý.

    Chi Dát..

    Đoàn xe khổng lồ bắt đầu lăn bánh, chậm rãi tiến về phía cổng Đông. Tim của Lâm Mặc và Tuyết Vũ cũng đập thình thịch theo từng vòng quay của bánh xe. Đây là cửa ải sinh tử cuối cùng.

    Càng đến gần cổng thành, không khí càng trở nên căng thẳng. Số lượng binh lính gác cổng đã tăng lên gấp đôi. Đứng cạnh họ còn có hơn mười người mặc trang phục của Lý gia, ánh mắt sắc lạnh như diều hâu, tay cầm những bức họa, đối chiếu với từng người qua lại.

    Lâm Mặc liếc mắt nhìn một bức họa. Dù chỉ là vẽ phác, nhưng hắn vẫn nhận ra đó chính là gương mặt của mình và Tuyết Vũ trước khi dịch dung. Lý gia hành động còn nhanh hơn hắn tưởng tượng. Toàn bộ các cổng thành chắc chắn đã bị phong tỏa.

    Đoàn xe của họ từ từ tiến lại gần.

    "Dừng lại! Kiểm tra!" Một tên hộ vệ của Lý gia, tu vi Trúc Cơ kỳ, ra lệnh.

    Trương Bằng vội vàng xuống xe, mỉm cười đưa ra một túi linh thạch nhỏ. "Lý đại nhân, đây là Trường Phong Thương Đội chúng tôi, thường xuyên qua lại nơi này.."

    Tên hộ vệ hừ lạnh một tiếng, không thèm nhận linh thạch. "Hôm nay Lý gia có lệnh, kiểm tra tất cả, không trừ một ai!"

    Các hộ vệ của Lý gia bắt đầu đi dọc đoàn xe, vén từng tấm rèm, đối chiếu từng khuôn mặt với bức họa. Không khí như đông cứng lại. Tuyết Vũ ngồi trong góc tối, bàn tay trong tay áo đã ướt đẫm mồ hôi. Lâm Mặc khẽ siết chặt tay nàng, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước.

    Một tên hộ vệ vén tấm bạt trên xe của họ lên. Gã liếc nhìn đống hàng hóa, rồi nhìn vào hai người ngồi trong góc. Một người đàn ông trung niên mặt sẹo, một cô gái dung mạo tầm thường, cả hai đều cúi gằm mặt.

    Tên hộ vệ cau mày, giơ bức họa lên so sánh. Hoàn toàn không giống. Hắn dùng linh thức quét qua, cảm nhận được tu vi của Lâm Mặc chỉ là Luyện Khí tầng ba, còn cô gái kia thì gần như không có chút linh lực nào, khí tức yếu ớt như sắp chết.

    Tấm Ẩn Tức Phù cao cấp mà Lâm Mặc vẽ cho Tuyết Vũ đang phát huy tác dụng.

    "Có thấy hai người này không?" Tên hộ vệ lạnh lùng hỏi, chỉ vào bức họa.

    Lâm Mặc ngẩng đầu, gương mặt khắc khổ đầy vẻ sợ sệt, lắc đầu lia lịa. "Đại nhân, chưa.. chưa từng thấy."

    Tên hộ vệ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lâm Mặc vài giây, cố gắng tìm ra một sơ hở. Nhưng đôi mắt của Lâm Mặc lúc này chỉ có sự sợ hãi của một kẻ yếu trước cường quyền.

    Sau một hồi không phát hiện ra điều gì bất thường, tên hộ vệ mất kiên nhẫn, gắt gỏng: "Cút đi!"

    Gã thả tấm bạt xuống, đi về phía chiếc xe tiếp theo.

    Trương Bằng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ra hiệu cho đoàn xe tiếp tục di chuyển.

    Chiếc xe chở Lâm Mặc và Tuyết Vũ từ từ lăn bánh qua cổng thành. Khoảnh khắc hoàn toàn rời khỏi phạm vi của Đại Diên Thành, Lâm Mặc mới cho phép cơ bắp toàn thân mình được thả lỏng. Lưng áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

    Hắn quay đầu lại, nhìn tòa thành khổng lồ đang dần lùi xa. Nơi đó, họ đã có được hy vọng, nhưng cũng đã chọc phải một kẻ địch kinh khủng.

    Đoàn xe tiếp tục đi về phía Đông, con đường phía trước mờ mịt và trải dài vô tận.

    Tuyết Vũ ngẩng đầu, nhìn Lâm Mặc dưới dung mạo của một người đàn ông xa lạ, nhưng trong đôi mắt nàng, hắn vẫn là Mặc ca của nàng, là cả thế giới của nàng. Nàng khẽ nói, chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Chúng ta đã ra ngoài rồi."

    "Ừ," Lâm Mặc đáp, giọng nói vẫn còn chút khàn khàn. "Chúng ta đã ra ngoài rồi."

    Họ đã thoát khỏi hang cọp, nhưng họ biết, tiếng gầm của con mãnh hổ bị chọc giận chắc chắn sẽ còn đuổi

    Theo họ rất xa trên con đường nghịch mệnh này.
     
    Nghiên Di thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...