Có những ngày lòng nhẹ tênh trên phố Tôi dửng dưng nghe hạnh phúc chạm tim mình Con nắng đi hoang nửa đời không chỗ trú Ừ! Cũng mệt rồi, Sao không thấy điêu linh? Tôi đi tìm những ngày ấm áp Một cánh buồm trần căng gió về đâu? Khi khơi xanh cũng không còn em nữa Đại dương chìm vào đáy mắt rất sâu Em ở đâu giữa tháng ngày dài rộng? Tôi chập chờn trong giấc ngủ mê Có phải em dưới hiên trời tháng hạ, Khi cơn say chếnh choáng một người về? Như giấc chiêm bao của mùa đông cằn cỗi Nước mắt vô tình rơi trắng những mông mênh Nhưng lạ lùng khi bàng hoàng tỉnh thức Chỉ xót xa một nỗi nhớ vô hình Chiều lặng thầm Và mưa rơi ngang phố Chút nhớ thương tôi không ngăn nổi phai nhòa Để một bóng hình trượt dài trên ký ức Trôi nghiêng trời theo dĩ vãng nào xa? Em hãy về để biệt ly lần nữa, Cho tôi đớn đau trong giây phút ngọt ngào Nếu bình yên là quên đi những vết thương đang còn rỉ máu Liệu nắng có dịu dàng Giữa ngày tháng chênh chao?