Đầu tiên, tôi muốn giới thiệu chút, đây là tập thơ có thể nói là bị tôi "hắt hủi" suốt một thời gian dài.. Rất dài. Thực ra thì không phải vì tôi không thích mà là vì lỡ quên đi mất. ^^ Trong này toàn là những bài thơ tôi làm từ cái hồi còn rất "ngây thơ". Câu cú cũng chỉ gọi là có vần thôi chứ những thứ sâu xa thì gần như không có. Nay nghỉ lễ về nhà mới tìm lại được đó. Tôi quyết định lan tỏa cái sự "ngây thơ" (nếu không muốn nói ngốc ơi là ngốc) này đến các bác. Tôi sẽ quánh lại từng bài quăng lên đây. Nó là nguyên tập thơ "ngây" của một thời ngây thơ đấy nhé. ^^ Hi vọng các bác đừng cười tôi của ngày xưa. Hoặc có cười thì cũng cười một mình thôi nhé. ^^
HÈ VỀ Tác giả: Mia - Thời ngây thơ Cuốc ơi sao nỡ sớm gọi hè? Cái nắng hoe vàng, nóng, nóng ghê! Phượng nở đỏ cành như chùm lửa Tiếng ve da diết gọi hè về.
HÈ ĐẾN RỒI Tác giả: Mia - Thời ngây thơ Hoa phượng ơi, sao đã mau nở vội? Tiếng ve sầu đã ngân da diết rồi Mùa hè ơi sao đã nhanh nhanh tới? Hè đến rồi mang nỗi nhớ đầy vơi..
TAN TRƯỜNG Tác giả: Mia - Thời ngây thơ Tan trường về giỏ xe đầy hoa phượng Hoa phượng đỏ tựa như bó lửa hồng Bước lông bông lòng nghĩ về các bạn Trước mùa hè còn ca hát bên nhau.
BẠN ƠI Tác giả: Mia - Thời ngây thơ Cứ khi có tiếng ve ngân Có hoa phượng nở, đầy sân nắng vàng Là lúc mùa hè đã sang Bạn ơi mau học thơm trang sách hồng..
HOA PHƯỢNG Tác giả: Mia - Thời ngây thơ Hoa học trò đã nở Tiếng ve sầu đã ngân Tôi đếm từng nốt chân Bước sang mùa hè đó Khẽ đung đua trong gió Chùm phượng nở ngời ngời Ve da diết nơi nơi Hoa phượng thêm thắm đỏ Cánh phượng rơi trên cỏ Buồn bã nằm lặng thinh Phượng khe khẽ cựa mình Nở chùm hoa rực rỡ Nhưng phượng ơi, mày nở Khoe sắc đẹp với ai? Cánh hoa dần tàn phai Tơi tả bay trong gió Phượng mơ và phượng nhớ Phượng lại cũng mong chờ Chờ cho đến bao giờ Có học trò đến ngắm Phượng ơi, hoa đẹp lắm! Phượng biết đợi biết chờ Và phượng ơi bây giờ Hãy nở bừng ra nhé..
LÀNG TÔI Tác giả: Mia - Thời ngây thơ Làng tôi như hòn đảo Nổi giữa biển lúa xanh Làng tôi như bức tranh Có cánh diều bay bổng Làng tôi cạnh dòng sông Phù sa dào dạt chảy Nước tràn đầy đồng bãi Tưới mát lúa trải xa Đứng từ đây nhìn ra Tôi thấy sông thấy núi Tiếng còi tàu vang tới Một miền quê thanh bình.
KHÔNG TÊN Tác giả: Mia - Thời ngây thơ Có một cây cầu mà ai cũng phải qua Một dòng sông ai xa cũng nhớ Là cầu Kiều bắc lên từ trang vở Là dòng sông tình bạn thuở ấu thơ Đã xa rồi, công chúa mộng mơ Trước mắt em là khoảng trời rộng mở Thầy đã cho từ bài thơ mới giảng xong một nửa Một phút nữa thôi là trống báo hết giờ Vẫn nhiều người luôn thấy thờ ơ Thấy nhạt thếch, chẳng khi nào nhung nhớ Thầy giáo em đã bao đêm trăn trở Lắng lo cho cô, cậu bé dại khờ.. Em ước mình được trở lại tuổi thơ Để chào đón một khung trời rộng mở Để sửa bài thơ thầy nói rằng "còn dở" Để nghe thầy dạy bài học ban xơ..
TRĂNG LÊN Tác giả: Mia - Thời ngây thơ Trăng mới vừa lên tựa lưỡi liềm Nửa vầng trăng chiếu sáng đầu hiên Ai đang thổi sáo nơi xa đó? Tôi ngồi hờ hững ngắm trăng lên..
NỖI NHỚ Tác giả: Mia - Thời ngây thơ (Phiên bản "thơ ngây" của "Nỗi nhớ" đã được đăng trong tập "Dòng văn mùa đông") Có một chiều giờ học bỗng ngẩn ngơ Bởi trong em đang cồn cào nỗi nhớ Dòng chữ quên không chạy trên trang vở Em hờ hững chờ tiếng trống hết giờ Em mong sao đó chỉ là giấc mơ Cô chuyển đi để lại bao nhung nhớ Cô lại đến bên biết bao tập vở Của những đứa bé lớp một ngây thơ Em thật mong đó chỉ là giấc mơ Nhưng sự thật vẫn trơ trơ trước mắt Ngày mai cô xa mái trường này thật Em ước mình là thiên thần để níu kéo chân cô..