1. Thời niên thiếu Mẩu 1: Đám bạn hắn ngày một tới gần, cô ngại ngùng lủi thủi bỏ đi, hắn cũng không giữ cô lại, phớt lờ tỏ vẻ không quen biết. Cô cúi gằm mặt bước vội về lớp, tiếp tục tự hỏi trong lòng người đó có còn cô không, hay vẫn còn, nhưng không quan trọng.. "Dương này, mày đang quen nhỏ đó thật à?" Một đứa tò mò hỏi thẳng, đổi lại là cái nhìn khinh khỉnh của hắn. "Chỉ là bạn thôi." Hắn mở miệng đính chính. "Ồ, tưởng đâu mắt nhìn của mày kém vậy, người như nhỏ đó sao xứng được!" Mấy đứa khác cũng nhao lên phụ họa, chẳng ai để ý đến nụ cười đã sớm cứng đờ của hắn. * * * "Mình dừng lại thôi, Nguyên." "..." Cô biết trước ngày này sẽ đến, nhưng sao lòng vẫn thấy buồn như vậy, khổ như vậy. Hắn quay lưng đi, không thèm ban phát cho cô thêm một nụ cười. Là tại cô, bởi vì cô không xứng với hắn, từ nay trở đi, cô không dám vọng tưởng thêm nữa.. * * * "Ê mày biết gì chưa, thằng Dương từ đó giờ vẫn cứ một mình.." "Gì, giỡn mặt hả, thằng đó không phải dang tay một cái là lũ con gái nhào vào tới tấp sao?" "Thì thế mới thấy lạ, lần trước giới thiệu cho mấy em mà mặt cu cậu cứ lạnh như tiền, cả người cứng đơ đơ hệt khúc gỗ." "Ấy là cái lối chưa tìm được người ưng ý đấy, quan sát một thời gian nữa xem sao.." * * * Hắn lững thững bước đi trên đường cái, trong lòng trống rỗng khó chịu vô cùng. Vốn là tự mình buông bỏ, vậy mà lòng lại cuộn sóng nhường này, ai có thể ngờ đoạn tình cảm ấy thì ra không dễ để quên đến vậy. Ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường, rút trong ví ra một tấm ảnh cũ đã mờ, đằng sau tấm ảnh nắn nót viết một chữ: Nguyên. Giá như ngày đó, anh không bỏ qua em, giá như ngày đó, ta nắm chặt tay nhau..
1. Thời niên thiếu Mẩu 2: Bấm để xem Hắn chắn ở trước mặt cô, giữa cái nhìn soi mói của mọi người lấy ra một mảnh giấy màu, giơ lên cao. "Này là cậu viết cho tôi?" Hắn châm chọc hỏi, nhưng giọng chắc nịch. Cô nhìn tờ giấy có nét chữ của mình, gương mặt tái đi, cô nhớ mình không hề ghi tên, sao hắn lại biết? "Đúng.. Là, là mình." "Đâu xem với, trong đó viết gì thế?" Một đứa bạn của hắn đi đến giựt lấy tờ giấy, đọc to: "Chúc mừng sinh nhật, Du!" Mọi người quanh đó 'ồ' lên, đám con trai nhìn cô trêu chọc, còn bọn con gái không hẹn mà khinh thường châm biếm. "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?" "Không biết xấu hổ, bộ ở nhà quên soi gương hả?" "..." Hắn cầm lại tờ giấy, ngay trước mắt cô xé toạc làm đôi, sau đó hả hê nhìn cô gần như vỡ vụn, đầu cũng không dám ngẩng lên. "Xin, xin lỗi.." Cô lí nhí, ôm mặt chạy vụt đi. Ngay khoảnh khắc cô lướt qua đó, lần đầu tiên hắn trêu chọc một người mà không thấy vui vẻ.. * * * "Trang, em lại không chú ý, ra ngoài cửa lớp đứng cho tôi!" Cô rì rì ra khỏi lớp, bất chợt thấy ánh mắt hắn đang đặt trên người mình, cố cúi đầu thấp hơn nữa, hiện tại cô đã không còn dũng khí đối mặt với hắn, bởi vì cô sợ tổn thương. * * * "Tại sao cậu lại tránh mặt tôi?" Hắn không hiểu mình tức giận điều gì, nhưng khi phát hiện cô không còn nhìn trộm hắn như mọi lần, không còn âm thầm viết cho hắn nhưng lời quan tâm như trước.. Hắn có cảm giác mình không chịu được, trái tim nghèn nghẹn khó chịu vô cùng. "Không, mình.." Cổ tay cô bị nắm chặt lấy, hắn dùng sức khiến cô thấy sợ. "Ê Du, đi net không?" Thằng bạn từ xa gọi vọng tới, cô giật mình giựt tay ra chạy đi, để lại hắn với gương mặt bất ngờ hụt hẫng.. * * * "Anh về rồi ư, lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm nhé!" Giọng cô gái ngọt ngào như kẹo, một tay đỡ lấy cặp táp, một tay lấy ra dép bông đưa cho chồng. "Ừ" Hắn nhẹ trả lời, hướng trên lầu đi lên. Đóng lại cửa phòng, hắn trượt người xuống nền nhà, trong tay không biết từ lúc nào đã nắm một mảnh giấy màu nhăn nhúm được dán băng keo chi chít, trên tờ giấy mờ mờ một dòng chữ 'Chúc mừng sinh nhật'.
1. Thời niên thiếu Khi ta cạnh nhà nhau, nhưng lòng ta hai hướng.. Bấm để xem Tôi ngó trộm hắn qua khung cửa sổ, hai mắt cứ dán chặt không cách nào rời. Hắn bất chợt quay đầu, nhếch miệng cười với tôi. Hôm nay không nhiều nắng lắm, thế mà sao tôi thấy đầu mình choáng lạ. Ngây ngốc ngồi đó cả một lúc lâu, đến khi nghe tiếng mẹ gọi tôi mới giật mình tỉnh táo lại. Hắn đã vào nhà từ thuở nào, tôi thất vọng, mặt vẫn còn hơi hâm hẩm nóng. * * * Hắn nhận ra cô bạn hàng xóm hay ngồi bên cửa sổ cười ngốc một mình, hắn thấy đáng yêu, nhưng chẳng dám tiến lên bắt chuyện vì sợ mình thế thì vô duyên quá. Thế là hắn mặc kệ, cũng không quan tâm nhiều và để mọi chuyện thuận theo lẽ tự nhiên của nó. * * * Tôi buồn bã nhìn hắn tay trong tay với người, có lẽ ô cửa này nên được đóng lại thật chặt.. * * * Chỉ vì hai ta không đủ dũng cảm, nên đoạn duyên này đành phải xẻ ngang..