Ngôn Tình Ngày Mai Sẽ Nắng - Lưu Ly Trắng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lưu ly trắng, 15 Tháng ba 2020.

  1. Lưu ly trắng

    Bài viết:
    33
    Tên truyện: Ngày mai sẽ nắng

    Tác giả: Lưu ly trắng

    Thể loại: Ngôn tình

    Link thảo luận góp ý: Các tác phẩm của Lưu Ly Trắng

    Văn án:

    Viết cho những ngày còn nắng! Tâm hồn vẫn mải vương vấn một đóa tình xuân.

    Năm mười tám tuổi cô gặp anh và nghĩ rằng cuộc đời này sẽ luôn có nắng. Nhưng khi anh đi rồi nắng vẫn chiếu tỏa nhưng không đủ để sưởi ấm trái tim cô.

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng ba 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Lưu ly trắng

    Bài viết:
    33
    Chương 1: Mất ngủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm. Cái lành lạnh phả vào màn đêm tĩnh mịch, thê lương. Càng về khuya, sương nhẹ nhàng đáp xuống, vắt vẻo, rồi hình như cũng lười biếng rời đi, đậu mãi bên bậu cửa sổ. Cô chợt nhớ rằng tối nay trước khi đi ngủ mình quên đóng cửa sổ. Cô lười dậy. Cái man mát của đêm phả vào trong bóng tối như một người tình khẽ vuốt ve đôi má khiến cả người bừng tỉnh.

    Thư thở dài chợt nhớ đến đoạn trải lòng của cô nữ sinh trong một cuốn ngôn tình nào đó mà cô từng đọc, đại khái hỏi rằng: Nếu một ngày người đó trở về, bạn sẽ hy vọng tên ấy sống hạnh phúc hay sẽ cầu mong anh ấy bất hạnh? Thư cũng từng khinh bỉ suy nghĩ ích kỉ của cô gái kia nhưng khi nhìn lại, cô thấy rõ ràng mình cũng không khác cô gái kia là bao. Cảm giác cố chấp, không cam lòng khi thấy người kia hạnh phúc, vui vẻ, tiêu dao hơn mình thật khó chịu.

    Người ta thường nói tới hai từ thanh xuân với ý vị tượng trưng cho những đều ngọt ngào, cho cái dư vị chua chua, chan chát sau những lầm lỡ. Có người ví thanh xuân như một li trà trong buổi chiều lảng bảng ánh hoàng hôn, người lại ví nó như một que kem ngọt mát mê say, kẻ lại nói nó như một bản tình ca đầy những nốt luyến não nề, day dứt. Còn Thư, nó đáng bị vùi sâu, thật sâu nơi mà cô không mong muốn nhìn lại. Dù chỉ một lần.

    Thư thức dậy vào sáng sớm khi chuông báo thức chưa kịp reo như mọi ngày. Đầu đau như búa bổ, cả người có cảm giác nhẹ bẫng như sút đi mấy cân, chân trần chạm xuống nền lạnh buốt đột nhiên co rút lại, mãi lâu sau cô mới đi được.

    Đêm qua gần sáng cô mới chợp mắt được. Cũng khá lâu rồi cô mới bị mất ngủ như thế, lâu thật là lâu, cô nhớ rõ hình như là gần bốn năm sau khi cô rời khỏi ngôi nhà ấy.

    Lần này cô mất ngủ không phải vì chuyện cũ, mà vì một người.

    * * *

    7 giờ sáng, cô đến văn phòng thì thấy Ngọc đang lúi húi tưới tắm cho mấy cây cảnh treo ngoài hiên, miệng cô bé đang ngâm nga ca khúc nào đó, có vẻ tinh thần không tệ. Thấy cô, cô bé quay lại nhoẻn miệng cười để lộ má lúm đồng tiền xinh xắn, trong mắt chứa đầy nét trẻ con.

    - Chị! Chị đến rồi sao?

    - Ừ! - Thư gật đầu khẽ đáp.

    - A! Chị..

    Nó trừng mắt nhìn cô, trong mắt ý cười đã biến mất, cô bé chợt nghiêm nghị như một bà mẹ khó tính đang bắt tội đứa con hư, mặt quạu lên trông thật buồn cười.

    - Sao trông chị bơ phờ thế kia. Chị không khỏe sao?

    Cô cười nhẹ, lắc đầu rồi bước đến bàn làm việc của mình. Thư là một bác sĩ chuyên khoa nhi cho một phòng khám khá lớn tại đây. Có người từng hỏi cô tại sao lại từ bỏ một công việc mà nhiều người thèm muốn trong bệnh viện thành phố để đến làm việc tại phòng khám. Cô thoải mái trả lời vì mình không thích bon chen. Nhưng chỉ có cô mới biết mình cuối cùng vì sao lại từ bỏ.

    Cô miên man với những suy nghĩ của mình, tiếng cộp nhẹ trên mặt bàn vang lên, Ngọc bước vào với một cốc lớn, nhoẻn miệng cười đặt lên bàn cô. Trà quất mật ong. Đó là một thói quen cũng là một sở thích khó bỏ của cô sau ngần ấy năm. Đó cũng là những gì cô giữ lại về người ấy. Cô quyến luyến vị ngọt ấm của nó.

    Chẳng nói lời nào, Ngọc rời đi, khi ra khỏi cửa cũng không quên khép cửa lại cho cô. Uống một ngụm trà, lòng cô ấm áp, khoan khoái vô cùng.

    Công việc buổi sáng cũng khá bận rộn. Mùa xuân thời tiết miền Bắc ẩm ướt dễ dàng cho dịch bệnh lên men sinh đẻ, văn phòng vì thế mà bận rộn vô cùng. Đặt bút kí vào sổ khám bệnh của bệnh nhân cuối cùng trong buổi sáng và không quên nở nụ cười dịu dàng với một cô bé ba tuổi đáng yêu đáng đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay người mẹ trẻ. Cô thất thần nghĩ: Nếu sinh linh bé bỏng có cơ hội được làm người thì có lẽ bây giờ cũng đã lớn bằng cô bé này rồi. Nhưng ông trời từ xưa vốn không công bằng với cô. Ông đâu chỉ đẩy người thân yêu của cô đi xa mà còn xa mãi mãi. Có lẽ kiếp trước cô là người ác chăng? Thư chua chát nghĩ.

    Tiếng chuông điện thoại vang lên. Một dãy số lạ hoắc đập vào mắt. Cô chần chờ bắt máy:

    - Alo.

    - Cùng nhau ăn trưa nhé! Anh đang ở dưới văn phòng của em.

    Tiếng nói trầm ấm, nhẹ nhàng như gió xuân vang lên khiến trái tim cô lỡ nhịp, khựng lại mất mấy giây. Cô khẽ vén màn cửa sổ, ngỡ ngàng khi thấy chiếc xe ô tô màu đen như nhung đang đỗ bên lề đường đối diện phòng khám. Lí trí và tình cảm giằng co, lôi kéo khiến cô không thể thốt nên lời. Đầu giây bên kia vẫn yên tĩnh như đang chờ đợi câu trả lời của cô. Sau một thoáng im lặng, cô đáp.

    - Được.

    Thư ngắt điện thoại, thẫn thờ một chút rồi cởi áo blu trắng vắt lên giá treo, xách túi ra ngoài. Có gì mà phải ngại ngùng. Cũng chỉ bữa ăn cơm thôi mà. Chẳng phải trong các bộ phim ngôn tình, kịch bản này quá cũ sao. Cô bực mình tự nhủ bản thân mình. Đúng. Cô không còn như xưa nữa.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng tám 2020
  4. Lưu ly trắng

    Bài viết:
    33
    Chương 2: Cùng ăn cơm, giấc mơ ấy đã trở thành hiện thực.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Yêu rồi hận, hận rồi yêu nhưng đổi được gì khi thời gian cứ thế trôi xa?

    Từng ấy năm truân uất để đổi lấy một tâm hồn thanh thản và cả những khoảnh khắc bình yên hiếm hoi. Với cô. Rất xứng đáng.

    * * *

    Giọng ca của Hà Anh Tuấn mướt nhẹ, du dương tựa như một làn gió làm hồn ai thổn thức, chơi vơi: "Anh vẫn luôn ở đây dõi theo đời em, dù môi chẳng thể cất lời. Xin em hãy vững lòng để sống cho trọn kiếp này. Hãy ngừng khóc đi em anh không thể lau nước mắt. Vội vàng đến ôm em nhưng tay anh không thể chạm. Mượn làn gió bên em để thay lời anh muốn nói"..

    Lòng cô nhói thắt. Trên đời này có biết bao kẻ ngu ngốc mải ôm trọn vào lòng một mảnh tình si, dẫu biết sẽ chịu thiệt thòi mà vẫn cứng đầu không chịu buông tay?

    Khóe môi cô khe khẽ run lên.

    - Ăn món Trung chứ!

    Tiếng nói bên tai mơ hồ, ấm áp đưa cô quay về thực tại. Chiếc xe đã chầm chậm đưa hai người rời khỏi văn phòng của cô một đoạn đường. Vào giờ tan tầm nên con phố vốn đông đúc lại trở nên chật vật hơn bao giờ hết. Nhưng mọi thứ quay vần bên ngoài kia đâu khiến cô bận tâm.

    Một thoáng nhộn nhạo trong tâm, chẳng biết vì vui mừng hay nên bực tức. Thì ra anh vẫn nhớ cô thích món cay. Nhưng đó là chuyện của ngày xưa. Điều anh lại không ngờ rằng đã lâu lắm rồi cô không còn ăn cay nữa. Cô đã cai, cai triệt.

    - Không, chọn món nào thanh đạm một chút đi.

    Cô không để ý đến thái độ của anh lúc đó. Mà cô cần gì phải để ý nhỉ. Chắc chỉ là một câu hỏi vu vơ cho có lệ thôi. Cô không muốn mình trở thành kẻ tự luyến.

    Đôi môi anh khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong đầy ma mị, cũng chẳng rõ là có phải đang cười nhạo hay là đang cố tình châm chọc cô vì câu trả lời đó. Tự nhiên lòng Thư cảm thấy khó chịu. Nhưng cũng chẳng để tâm quá lâu.

    Cuối cùng hai người họ chọn một nhà hàng Nhật cách chỗ làm của cô ba con phố. Đó là một nhà hàng có kiến trúc giản dị, mộc mạc theo lối cổ điển. Thư đã vào đây vài lần với đồng nghiệp. Món ăn ở đây khá phong phú nhưng cô không thích đồ Nhật cho lắm. Nhưng lần này thật lạ lùng, cái cảm giác ấm áp len lỏi qua từng tế bào khiến Thư cảm thấy không chân thực. Vừa gần gũi vừa xa xôi, khó nắm bắt được đây là mơ hay là thật.

    Biết bao lần cô mơ về anh, mơ đến một ngày đứng trước mặt anh, ngồi chung bàn, cùng nhau ăn một bữa cơm. Và cô đã tự huyễn hoặc xây lên hàng trăm cái kịch bản, nhưng một điều mà cô kiên định, đó là cô sẽ thản nhiên mà ăn thật ngon miệng, bình tĩnh mà nói mấy câu chuyện phiếm không đầu không cuối với anh, rồi như bạn bè lâu năm gặp lại sẽ hỏi thăm nhau chuyện cuộc sống, gia đình, công việc. Nhưng mơ và thực đâu có giống nhau. Rõ ràng cô đang mất bình tĩnh, rõ ràng cô đang bối rối chỉ vì một câu nói, chỉ vì một thói quen của cô được thốt ra tự nhiên từ miệng người ấy. Thật không có tiền đồ. Cô tự thầm mắng mình.

    Cũng may bấy nhiêu năm tu luyện đã không hề uổng công, thỏ non ngày xưa đã trở thành nhím yêu tinh được bao trọn bởi màng sương lạnh lẽo, u hoài khiến người đối diện kia khó lòng nhận rõ được tâm tư.

    Thư chọn cho mình chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, cô nghĩ mình có thể thuận tiện nhìn ra cửa sổ, nhìn dòng chảy bất tận ngoài kia lúc cần thiết.

    Rất nhanh, cô gái phục vụ niềm nở đưa tới menu cho hai người. Thư gọi cho mình một đĩa salat và một suất cơm cà ri rồi cũng rất tự nhiên đẩy thực đơn về phía anh, cũng chẳng mảy may nhìn con người đối diện của mình một cái. Cô dỏng tai lắng nghe.

    - Như cô ấy. Thêm hai suất akiniku không cay.

    Rồi làm như chẳng thèm để ý đến phản ứng có phần thiếu tự nhiên của cô, anh mỉm cười.

    - Akiniku không tệ. Có hương vị khá đặc biệt nếu ăn với một chút ớt. Tiếc là em không còn ăn cay nữa.

    Trong lời nói rõ ràng có chút mất mát, nhưng cũng chẳng để lộ là bao, đôi mắt anh vẫn đăm đăm nhìn cô, dường như chờ đợi một phản ứng có điều kiện nào đó. Cô tự nhiên mà nặn ra một nụ cười xã giao, đáp cho có lệ:

    - Vâng. Ăn cay hại dạ dày lắm.

    Haha. Thật là nực cười. Cô thấy trống ngực mình đã không tự chủ mà dạo lên một khúc nhạc vui vẻ nhưng cái kiêu hãnh vẫn bắt cô phải cứng miệng, cố gắng bằng cái giọng bình thường nhất để đưa ra một nhận định mang tính nghề nghiệp.

    Năm đó mẹ cô qua đời, có một chàng trai đã đồng ý dẫn cô đi ăn mì cay sau khi nghe cô nói rằng: "Mình muốn khóc nhưng sợ người ta cười". Anh gọi mì cay cho cô, lặng lẽ nhìn cô ăn, nhìn cô khóc, cũng mặc cho những giọt nước mắt của cô rơi.

    Sau này khi anh đi rồi, cô đã một mình đến quán cũ, mạnh dạn gọi cho mình hai suất mì cay, mặc kệ cho những giọt nước mắt lăn tuột bên gò má mình, mặc kệ người trong quán ngoái nhìn mình với cặp mắt ngạc nhiên, thán phục. Có lẽ họ nghĩ cô khóc vì quá cay. Nhưng ít ai biết cô là đang khóc để tiễn biệt mối tình đầu của mình. Khóc vì mẹ và khóc vì anh. Từ sau lần ấy, cô không còn ăn cay nữa. Từ sau lần ấy những giọt nước mắt đã không còn có thể rơi nữa. Nó đã chảy thẳng vào trong tim cô, mênh mông, ứ đọng tại cái nơi sâu thẳm nhất của cõi lòng.

    Anh nhìn cô, đôi mắt nâu xám khẽ lay động:

    - Những năm qua em sống tốt chứ?

    - Rất tốt. Còn anh?

    Hiếm khi cô nhìn trực diện vào đôi mắt kia, lòng ngập tràn niềm vui sướng khi thấy nét bối rối thoáng ẩn nấp trong con ngươi của người đối diện. Sắc mặt anh không rõ vui buồn. Cô cảm thấy thật buồn cười. Trước đây đối diện với ánh nhìn xanh mát tràn ngập nắng hạ của cậu học nọ, cô đều chọn cách lảng tránh, chỉ sợ bị làm cho xao động. Nhưng bây giờ đã gần chục năm trôi qua rồi, cô đã không còn là cô nữ sinh năm nào.

    Nét ôn nhu hiện trong đáy mắt, anh mỉm cười:

    - Anh cũng vậy. Rất ổn.

    Đồ ăn được dọn lên. Cô bình thản ăn như kịch bản đã từng xây dựng trong mơ. Nhưng đáy lòng lại mặc nhiên đắng lại. Khó chịu, mất mát. Hôm đó akiniku không có ớt có vị như thế nào cô cũng không nhớ rõ.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng tám 2020
  5. Lưu ly trắng

    Bài viết:
    33
    Chương 3: Gặp gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ai cũng nói mùa thu đẹp. Có lẽ vì thu đã họa vào tâm lữ khách đa tình một bức tranh rất đỗi dịu dàng, khiến người ta dễ bề quên đi thực tại, cứ thích sống mãi trong cõi mộng mơ ấy. Cô cũng đã từng để giấc mộng tuổi trẻ triền miên đưa đẩy mình suốt những ngày tháng tuổi trẻ non nớt.

    * * *

    Đói, mệt làm bụng Thư réo òng ọc, chẳng còn tâm hơi mà để ý đến cái gì nữa. Phải bồi cái bụng rồi mới có sức mà nghĩ đến chuyện khác. Nhìn quanh quẩn một lượt, cô thấy hình như chẳng mấy ai để ý đến bài giảng. Tiết năm rồi. Đến cả giáo viên cũng không thể kiên nhẫn mà lên tiếng nhắc nhở đám học sinh lười biếng, không chịu chú tâm vào bài học. Cụm từ "lớp mười hai" cũng không thể khiến đám học sinh như cô tự giác hay lo lắng hơn. Chẳng mấy mà tốt nghiệp, rồi thi đại học. Kệ. Hay thật. Nắng cứ nắng. Học cứ học. Chơi thì cứ chơi thôi. Ai hơi đâu mà đi quản mấy chuyện tào lao ấy.

    Lại bẹp lốp rồi. Thư nhăn mặt ngao ngán nhìn chiếc xe đạp mi ni Nhật cũ kĩ của mình.

    - Sao chưa về?

    Một tiếng nói nho nhỏ, thực quen thuộc vang lên sau lưng. Cô xoay người lại, thì ra là Vũ. Cậu bạn cùng lớp với mình. Thư ngạc nhiên đến nỗi ngớ người một lúc, không biết nói gì. Sao không ngạc nhiên cho được, vì đây là lần đầu tiên cô và cậu bạn kia nói chuyện trực tiếp với nhau sau một tháng học chung.

    Cô cũng chỉ trực tiếp mới chạm mặt cậu ta một lần, ấy là lần đầu cậu ta đến trường.

    Sáng sớm hôm đó khi đến trường, Thư vội vội vàng vàng quẳng lại chiếc cặp lên bàn rồi chạy như bay lên thư viện để trông chờ vận may của mình, nhận được thư của anh - một người anh mà cô quý mến từ lâu. Kết quả chẳng có bức thư nào. Thế là tròn một tháng không nhận được thư của anh rồi.

    Cô vừa buồn rầu, vừa thất vọng thất thểu về lớp. Bước lên cầu thang cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy ngay cửa sổ, rồi cửa chính của lớp mình có một đám con gái đang xì xầm to nhỏ.

    Quái, có chuyện gì thế nhỉ? Cô lách qua đám đông, bước vào lớp.

    Bàn của Thư nằm ở dãy trong cùng, cuối lớp học, ngay gần cửa sổ, đây là chỗ ngồi của cô cách đây ba ngày trước. Chỗ ngồi trước kia của Thư ở tít bàn thứ hai. Mấy hôm trước vì Bình, thằng bạn cùng bàn, tò mò lấy trộm mấy bức thư của anh trai kia gửi cho Thư, lén đọc trong giờ Địa nên bị cô Thanh Lan phát hiện. Hậu quả cái thằng bạn cha chết kia không hề hấn gì, còn cô lại bị lưu đày ra đảo suốt mấy ngày liền. Đúng là cực hình.

    Nhưng chỗ ngồi mới này cũng không tệ nha. Gần ngay cửa sổ, có thể nhìn ra ngoài sân bóng, thỉnh thoảng chán học, cô lại đưa mắt đuổi theo đường bóng của đám thiếu niên đang học tiết thể dục cách đó không xa. Hoặc len lén nhìn mấy con chim bé nhỏ ríu rít rúc mình trong từng tán cây Móng Bò Tím, thật vui vẻ, tâm hồn cũng nhờ thế mà bớt ấm ức sau sự cố bị phạt. Đó là chưa kể, cô hằng ngày còn có thể hít sâu vào lồng ngực cái hương thơm dịu nhẹ lan tỏa trong không khí của loài hoa tím biếc kia nữa.

    Nhưng gì thế này? Chỗ ngồi của cô đã có thêm một người. Một thằng con trai lạ hoắc. Cô đi nhầm lớp rồi chăng? Con Mai, thằng Bình rồi cả bọn cái My, cái Nhung thì không sai được. Thế cái tên lạ hoắc này chui từ đâu ra? Thằng Nam dãy bên huýt sáo kèm theo ánh mắt rất thích thú:

    - Cô nương bình thân đi. Ngồi cạnh giai đẹp nhé. Sướng không?

    - Sướng cái đầu mày ý.

    Cô lầm bầm rồi nhảy vào chỗ ngồi. Câu nói đầy ý bỡn cợt của thằng Nam hay tiếng nói của cô cũng không làm cậu nhóc kia mảy may phản ứng. Cậu ta vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách chằng chịt những phép tính toán, hình như là sách tham khảo môn toán thì phải. Đúng là khó chịu mà. Mới đến lớp mà ra oai cho ai nhìn chứ?

    Vốn chỗ này chỉ có mình cô nên trước đây thích ngồi bên trong hay bên ngoài đều được, nhưng bây giờ hắn ta nghiễm nhiên chiếm cái chỗ lí tưởng gần cửa sổ bí mật kia. Chiếc ba lô màu hồng của cô không biết từ bao giờ đã bị dịch ra ngoài. Thư đặt mông xuống ghế nhẹ như sợ ghế đau, cũng chẳng dám liếc mắt sang phía bên cạnh cái nào.

    Tiết sinh học trôi qua. Cô biết mình vẫn chép bài, vẫn nghe giảng nhưng không để vào đầu được chữ nào. Thư không biết tại sao mình lại không tập trung được. Một tia nắng ánh nắng ban mai man mát, ngọt lành chạm nhẹ vào lòng cô.

    Trống ra chơi, cô vội vàng gấp sách vở vào cặp rồi chạy ù lên chỗ con Mai, kéo nó ra nhà vệ sinh. Qua lời kể của nhỏ bạn, Thư mới biết thì ra hắn ta là học sinh mới, chuyển từ Sài Gòn về. Tên là Quân Vũ. Cái tên thật đẹp.

    - Thế nào! Cảm giác ngồi bên cạnh hotboy sướng đến đần người rồi à?

    - Hotboy gì. Cũng bình thường.

    Con Lan xì môi tỏ vẻ không bằng lòng với nhận định của Thư.

    Khi quay lại lớp, thằng Bình từ đâu chạy đến bảo:

    - Cô Hà Anh bảo mày chuyển về chỗ cũ đấy.

    Thằng Bình nhìn cô còn cố tỏ vẻ tiếc nuối. Nó là đang tiếc cho cô vì không được ngồi bên cạnh hắn ta nữa chứ gì. Chả lẽ cô giáo cũng sợ cô vì mê giai mà quên cả việc học. Xì! Cô mà thèm!

    Nghĩ thế Thư vội cầm cặp, quả quyết đi về chỗ.

    Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại không tự chủ được mà đưa mắt liếc về phía bên kia một cái. Thật không ngờ hắn ta cũng đưa mắt nhìn cô. Đôi mắt nâu xám nhàn nhạt, thanh tĩnh như làn băng mỏng làm cô giật mình, bối rối cụp mắt xuống, nhanh như cắt rời đi. Cô vẫn kịp nhận ra khuôn mặt cậu bạn kia. Thật đẹp!
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng tám 2020
  6. Lưu ly trắng

    Bài viết:
    33
    Chương 4: Vị sầu riêng!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tình yêu làm cho một người thông minh hóa thành ngu ngốc. Nhưng thật lạ, dẫu biết ngốc lắm nhưng ta vẫn muốn thử. Có lẽ trên đời này làm gì có ai cưỡng lại được vị ngọt của tình yêu?

    * * *

    - Sao chưa về?

    Giọng nói ấm áp, trong veo làm Thư giật mình tỉnh mộng. Cô không nhớ mình đã đứng tần ngần như thế trong bao lâu nữa. Xấu hổ quá đi mất. Cảm giác những thớ thịt trên cơ thể mình nóng hôi hổi, cô biết rõ ràng không phải nắng mà vì cái con người kia. Không khéo cái mặt của cô bây giờ còn đỏ hơn cả mặt trời ấy chứ.

    - Chắc bị thủng săm rồi.

    Hắn cất tiếng với vẻ mặt lo lắng. Thư từng thắc mắc không biết tại sao một người lạnh lùng như hắn lại có giọng nói ấm áp đến thế nhỉ? Ông trời quả thực chẳng công bằng chút nào. Cô nhếch mép uể oải đáp:

    - Ừ!

    - Cậu đứng đây đợi tớ.

    Cái cách xưng hô cậu – tớ ấy khiến tim cô bé mười bảy tuổi không tự chủ mà lỡ mất một nhịp. Rồi chẳng để cô lên tiếng, hắn vụt chạy đến bên phòng bảo vệ, cũng thật nhanh quay lại với một cái bơm cũ rích trên tay, vặn vặn đầu ruồi rồi nhét ống bơm vào, đoạn ngẩng mặt nhìn cô:

    - Cậu giữ đi. Tớ bơm cho.

    Thư giật mình vội vội vàng vàng làm theo, còn hắn thì hì hục bơm. Nhưng thật không ngờ, khi lòng cô đang định reo lên sung sướng thì bánh xe căng tròn lay lảy chưa đầy ba phút sau đã yếu xìu rồi xẹp lép. Cả hai đứa trẻ nhìn nhau ngao ngán.

    Thư nhìn quanh sân trường như để tìm một bóng dáng quen thuộc. Hôm nay thật xui xẻo, cái Lan, bạn thân cô lại nghỉ học vì nhà có việc bận. Mà đám thằng Bình, con Vy cũng chẳng thấy đâu. Hừ, lúc cần thiết chẳng thấy ma nào có mặt. Chết tiệt. Thư bực mình lẩm bẩm trong miệng mà chẳng để ý là hắn đã dắt xe mình đi đâu. Khi cô bừng tỉnh thì đã thấy hắn bên cạnh mình với một chiếc xe đạp thể thao còn mới cứng, hất hàm vẻ như ra lệnh:

    - Lên xe đi. Tớ chở cậu về.

    Thư chần chừ không dám cất lời. Như hiểu được lo lắng của cô, tên kia bỗng bật cười:

    - Xe của cậu tớ gửi ở phòng bảo vệ rồi. Chiều học xong thì sửa sau. Trưa rồi..

    Rồi không biết nghĩ gì, cậu ta nói tiếp:

    - Đừng nói là cậu định đi bộ về đấy nhé!

    - Không. Chỉ là tôi..

    - Lên xe đi. Nắng muốn chết.

    Nghe tiếng than có phần khó chịu của hắn, chẳng hiểu sao Thư lại vội quàng ba lô lên vai rồi nhanh chóng nhảy phóc lên xe hắn, hành động của cô khiến hắn không khỏi ngạc nhiên, bất giác nở nụ cười tựa như nắng. Thật chói mắt.

    Sân trường chỉ còn lác đác vài ba người, vắng hoe.

    Ngồi phía sau, cô mới có dịp nhận ra tấm lưng Vũ thật rộng, thật lớn làm sao. Thư từng nghe nói những người đàn ông có tấm lưng rộng là người vô cùng ấm áp. Cô mỉm cười ngây ngô. Con người này cũng không phải lạnh lùng như cô từng nghĩ.

    Một luồng không khí mát lạnh tràn qua khiến Thư thích thú, cô nhận ra bọn họ đã đến con đường có hai hàng cây xà cừ xanh mát. Cô có một tình yêu đặc biệt với con đường này, cảm giác đi dưới tán lá xanh um gần như rợp kín cả bầu trời với người đặc biệt ấy mang lại cái dư vị hết sức trong trẻo, ngọt ngào, hệt như lạc vào một thế giới cổ tích vậy.

    Sau này bao lần thơ thẩn dưới những con đường rợp bóng của thủ đô nhưng cô lại không mảy may tìm được chút cảm giác gần gũi, quen thuộc của ngày hôm ấy.

    Qua hàng cây này sẽ về đến nhà cô thôi. Bỗng nhiên Thư bực mình, tiếc hui hủi, sao con đường này không dài thêm chút nữa. Mà sao, cô bỗng giật mình thắc mắc, cậu ta, cậu ta lại biết nhà mình nhỉ? Rõ ràng trước đây nghe thằng Bình nói, nhà cậu ta bên xóm Trại kia mà? Thư băn khoăn không biết mình có nên hỏi cậu ta hay không thì đã nghe ai đó nói:

    - Chiều mấy giờ cậu đi học?

    - Hả? - Thư ngạc nhiên, cậu ta hỏi làm gì? Chả lẽ muốn đưa cô đến trường? Như có cái gì đó đè nghén trong lòng khiến cô không thể trả lời ngay được. Sau một lúc cân nhắc, cô nói khẽ:

    - Chiều.. chiều tôi đi xe với cái Lan.

    Thật lâu sau đó cô mới nghe một tiếng "ừ" nho nhỏ vang lên. Cậu ta có phải là đang cười cô là tự luyến không nhỉ? Thư xấu hổ, cô bực mình với chính mình, chắc gì cậu ta đã muốn đón mình đi học cơ chứ. Đó cũng chỉ là câu hỏi cho có lệ mà thôi. Hic.. Thật là mất mặt mà.

    - Két.. két.

    Xe phanh gấp đến nỗi cô không kịp bình tĩnh mà ngay lập tức dúi mặt vào tấm lưng rộng rãi của cậu ta. Thư giật mình luống cuống nhảy xuống xe, lí nhí nói:

    - Cám ơn cậu! - Rồi chạy biến vào nhà.

    * * *

    Chiều hôm đó Thư được cái Lan chở đến trường. Lúc đến nơi ngó qua phòng bảo vệ chẳng thấy xe đạp của mình đâu. Cô thò qua cửa sổ phòng bảo vệ, hốt hoảng hỏi thì mới biết xe của cô đã được "cậu bạn đẹp trai" kia dắt đi sửa. Chưa kịp điều hòa lại nhịp tim của mình cô đã thấy cái Lan cười ranh mãnh:

    - Đừng nói với tao là sáng nay mình đi bộ về nhé. Mà khoan..

    Con bé như ngờ ngợ được điều gì đó liền tò mò hỏi:

    - Trưa nay mày về bằng gì? Chả lẽ Vũ trai đẹp chở mày về á?

    Rồi chưa kịp để cô mở miệng trả lời, nó vội vàng hất mặt, huých vào cánh tay cô:

    - Nhìn kìa.

    Từ ngoài cổng, Vũ dắt chiếc xe đạp của nó đang tiến đến. Cậu ta dựng chân chống xe xuống rồi tự nhiên nói:

    - Xe cậu tớ nhờ người ta sửa rồi đấy.

    - Cám ơn! Hết bao tiền tớ gửi. – Thư cũng nhìn cậu ta một thoáng, rồi hỏi.

    - Không cần. Mời tớ ăn kem đi, tớ mất công chở cậu về còn đi sửa xe cho cậu nữa.

    - Kinh ghê nhỉ? – Tiếng con Lan chợt reo lên. Thư đưa mắt lừ con bạn một cái khiến con bé càng cười to hơn. Nó nhảy chân sao bỏ cô lại chạy vào căng tin trước, không quên ném lại một câu:

    - Tao vào trước chọn chỗ.

    Thư hừ một tiếng rồi nhìn cái mặt đáng ghét kia, lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Đúng là vô liêm sỉ mà. Ai bảo cậu ta đề nghị chở cô về còn đi sửa xe giúp cô làm gì chứ? Rõ ràng cô đâu có nhờ? Lo chuyện bao đồng còn đòi hưởng công? Thật nực cười mà. Nhưng thôi, dù gì hắn ta coi như cũng giúp mình trong lúc hoạn nạn, làm người cũng không nên quá nhỏ nhen, dù gì người được lợi vẫn là mình mà. Nghĩ vậy, Thư bĩu môi.

    - Đi thôi.

    Khoé mắt Vũ đong đầy ý tứ dịu dàng pha lẫn thích thú. Cô cùng hắn bước vào căng tin. Lan và cô gọi cho mình hai bát kem xôi dừa còn hắn lại chọn cho mình kem kí vị sầu riêng – cái vị mà cô ghét nhất. Nhìn hắn nhấm nhi từng thìa kem trong miệng ra như đang thưởng thức món ăn tuyệt hảo nào đó làm Thư ngạc nhiên tự hỏi, không biết đĩa kem kia có vị như thế nào? Chỉ ngửi mình thôi cô đã thấy ớn rồi.

    - Ăn một miếng không? – Hắn nheo nheo đôi mắt nhìn cô.

    - Nó không thích sầu riêng. - Lan lên tiếng.

    Cô không nói gì, cụp mắt ăn nốt thìa kem cuối cùng trong bát.

    Sau khi trả tiền xong, cả ba về lớp. Lúc vào gần cửa lớp, Vũ ghé vào tai cô thì thầm:

    - Sầu riêng có vị rất đặc biệt. Nếu có dịp cậu thử xem.

    Nói rồi hắn quay người về chỗ ngồi của mình. Thư bất giác mỉm cười.

    Quả thật sau này cô không chỉ ăn được kem sầu riêng mà còn rất nghiện sầu riêng. Không chỉ vì cái hương vị đặc biệt của nó mà còn bởi có một người đã từng giúp cô nhận ra điều đặc biệt đó.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng tám 2020
  7. Lưu ly trắng

    Bài viết:
    33
    Chương 5: Rung động

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mật ngọt dễ làm ta say nhưng cô sẽ gói gém những rung động đó rồi giấu thật sâu trong cõi lòng.

    * * *

    Sau lần ăn kem đó cô và Vũ không có nói chuyện với nhau thêm lần nào nữa, cũng đôi ba lần chạm mặt nhưng đều coi như không quen biết. Vậy mà mỗi khi lên bảng làm bài, hay bước vào lớp, Thư đều không chủ động mà bất giác đưa mắt nhìn về hướng ấy. Cô tự hỏi mình: Là cô nhớ nhung chỗ ngồi lí tưởng trong ba ngày bị phạt hay vì đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó? Cô cười chính mình. Thật hài mà.

    Vũ và cô vốn là hai đường thẳng song song không bao giờ tìm thấy điểm giao cắt. Cô biết rõ điều đó. Khi cô luôn cố thu mình trong chiếc vỏ ốc bé xiu xíu, những thứ cô quan tâm đều tẻ nhạt, sách vở, những chú chim ngoài rặng bò tím, một chiếc lá, một nhành cây, hay chờ đợi hồi âm từ một người anh xa xôi nào đó mà cô chưa từng gặp. Bạn bè của Thư cũng không thân nhiều, chỉ có thằng Bình, con Lan nhưng cô cũng không ghét ai, cũng không theo phe phái nào. Trong lớp cô hệt như một nốt trầm lặng lẽ, u hoài, là đồ mọt sách nhạt nhẽo dễ khiến người ta chán ghét. Mọi người để ý và nhắc nhiều đến cô có lẽ vì Thư là học trò cưng của cô Hà Anh, phải, cô học rất cừ môn văn, điểm luôn tuyệt đối nên thường được cô giáo nhiều phần ưu ái. Thư thấy mình bình thường nhất trong những đứa bình thường trong cái lớp A3 này.

    Còn Vũ, lại như ánh mặt trời, luôn sẵn sáng ban phát thứ ánh sáng huy hoàng chói mắt tới mọi ngóc ngách của thế gian. Cậu ta quá nổi bật, từ học đến chơi thể thao, ở đâu cậu cũng là trung tâm. Lại được cái vẻ người bảnh trai, cái đẹp toát ra từ vẻ ngoài lạnh lùng cố hữu khiến đám con gái mới lớn si mê đến ngây ngốc.

    Ánh mặt trời kia đang làm chính trái tim cô đêm ngày xao động không thôi. Bắt đầu từ cái lần cậu chở cô về, ngồi sau xe cậu ta, cô đã bị quyến luyến bởi mùi mồ hôi trên áo cậu ấy.. mãi không quên được. Nó quá ngọt ngào.

    - Sắp sinh nhật thằng Bình rồi, mày định tặng gì cho nó thế?

    Mai nằm bẹp xuống bàn cô, tay mân mê hộp bút trên tay, thỉnh thoảng lại quơ quơ trước mặt cô hỏi. Thư chợt nhớ, đã gần tháng 10 rồi. Thời tiết đã bước sang cuối thu, gió heo may tràn về khiến bầu trời u ám, buồn lạ.

    - Mũ len, tháng trước tao bắt đầu đan cho nó một chiếc. Cũng sắp đông rồi.

    - Đúng là bạn tốt. – Mai nháy mắt cười – Mà mày thấy Vũ thế nào?

    - Là sao? - Thư hơi bất ngờ trước câu hỏi của nhỏ bạn, nó liếc Mai một cái rồi bình tĩnh hỏi.

    - Bọn con gái đứa nào cũng u mê nó. Nghe nói con Vy hoa khôi cũng thích cậu ta.

    - Cũng bình thường.

    Trái tim bé nhỏ trong khuôn ngực khẽ rên nhức nhối. Thư thở dài, hắn hoàn hảo thế, ai không thích mới lạ, cỡ như hắn cũng chỉ có Vy là xứng đôi.

    Từ lúc hắn chuyển về trường này mỗi ngày nhận không biết bao nhiêu thư tình, quà bánh đủ loại. Có hôm thằng Bình khệ nệ mang về bàn cả một đống kẹo, bày la liệt trên bàn, khoe là quà của các hot girl tặng cậu ta nhưng cậu ta không ăn, nên nó được hưởng sái. Bình hỏi cô có ăn không, cô lắc đầu chui vào sách.

    Cô quan sát Mai một lượt và nhạy cảm thấy những xao động mông lung trong đôi mắt nhỏ bạn. Chả lẽ con bạn cô cũng rung động trước hắn?

    - Còn mày, chả lẽ mày không thích? À, mày chỉ quan tâm đến ông anh tên Phong kia chứ gì? Sao tình yêu mơ mộng giữa cô giáo dạy văn tương lai với anh bộ đội dạo này tiến triển thế nào?

    Thư nhoẻn miệng cười.

    - Đang thì thầm gì đó. - Tiếng thằng Bình vang lên phía sau khiến cả hai giật mình ngoảnh lại. Bên cạnh còn có Vũ, cậu ta đang cầm trên tay quả bóng. Hình như bọn họ vừa đá bóng xong, người nào người nấy ướt đẫm. Mùi mồ hôi xồng xộc vào mũi làm cô bỗng dưng hắt xì mấy cái.

    - Cậu ốm à! – Vũ bất ngờ hỏi.

    Thư lắc đầu vội vã quay mặt đi. Cô ghét cái mũi này ghê, cứ thay đổi thời tiết lại hắt xì liên tục, đến là khó chịu, nhiều lúc cô còn phải nhét cả giấy vào mũi mới ngăn được nước mũi chảy ra. Thư xấu hổ vội vàng lấy giấy bịt mũi của mình.

    Hai người họ không đi ngay mà chủ động ngồi xuống ghế phía trên bàn bọn Thư. Vũ đưa mắt nhìn chằm chặp vào cô khiến Thư khó lòng mà bình tĩnh được, đành chuyển ánh mắt vào cuốn Nhật kí Đặng Thùy Trâm đang đọc dở, cố sức bình tâm mà đọc tiếp.

    - Chiều nay lớp mình đá bóng với bọn A1, bọn mày có đi xem không? –Thằng Bình hào hứng.

    - Chắc chắn là đi rồi, nhỉ?

    Mai huých vào tay cô.

    - Chiều tao có việc rồi.

    - Việc gì thế? – Cả cái Mai và thằng Bình đồng thanh. Thư ngẩng đầu, ánh mắt Vũ xoáy sâu vào cõi lòng cô, lạnh lẽo gai người.

    - Chiều phải đến nhà cô Hà Anh chữa đề.

    Con nhỏ Mai thất vọng, mặt đực ra. Vũ bỗng đứng dậy xoay người rời đi. Mai đưa mắt liếc nó rồi nhìn thằng Bình một lượt ra chiều khó hiểu.

    Chiều hôm qua khi tan học, cô để quên quyển sách nên quay lại lớp để lấy. Khi đến cửa lớp mình, cô nghe cái Linh thốt lên vui sướng:

    - Chiều mai mày tính tỏ tình với Vũ sau khi lớp mình đá bóng xong thật à?

    - Ừ!

    - Ai cũng nói, chỉ có mày mới xứng với Vũ.

    Tiếng cười Vy khúc khích kéo dài, vang vọng cả một hành lang dài. Cô biết trong mắt Vy đang tràn đầy niềm kiêu hãnh. Thư quay đầu bước xuống nhà xe, trong lòng vẫn phảng phất nụ cười ngọt ngào của Vy.

    Thư cười khổ. Không biết rồi chiều nay sẽ có bao nhiêu con tim tan nát khi thấy hoàng tử và công chúa bên nhau. Cô không muốn mình bị thất bại, càng không muốn để những điều đó vào mắt.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng tám 2020
  8. Lưu ly trắng

    Bài viết:
    33
    Chương 6: Gặp lại bạn cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơ duyên đưa đẩy con người đến với nhau. Khi ta thích một người nào đó nhưng lại không dám thổ lộ, để đến khi thời gian trôi dạt phiêu lãng thì mới nhận ra tất cả chỉ là hoài niệm.

    * * *

    Khi Thư rời nhà cô Hà Anh cũng đã hơn năm giờ chiều. Nói là học thêm cũng không đúng, bởi cô và nhỏ Hạnh A2 được cô giáo chọn vào đội tuyển thi học sinh giỏi tỉnh môn Văn. Ngay từ bé Thư đã có tố chất về các môn xã hội nên năm nào cũng được chọn đi thi, nhất là lên cấp hai và cấp ba. Cô thấy mình viết văn cũng khá tốt nhưng cái khoản ăn nói trước đám đông thì kém cỏi vô cùng. Chung quy học giỏi môn xã hội cũng chẳng hay ho gì so với dân A1, toàn bọn tự nhiên. Nhìn bọn nó thư sinh muốn chết. Chỉ còn hơn hai tháng nữa kì thi cấp tỉnh diễn ra nên lượng bài ôn tập mỗi ngày một nhiều. Thời gian của cô bây giờ chỉ có ăn với viết, gần như ngày nào cũng phải thức đến mười hai giờ đêm, có khi gần sáng mới chợp mắt.

    Hôm nay nộp bài tập cho cô Hà Anh, Thư vừa bị mắng một trận, nào là lơ đãng, cách viết chưa có đột biến, không có sáng tạo.. tóm lại là không đạt yêu cầu. Cô Hà Anh là một cô giáo cực kì dễ tính, hiếm khi nổi giận với cô, nhưng hôm nay khiến cô ấy bực mình, Thư thấy trong lòng mình cũng không thoải mái gì.

    Thư dắt xe tản bộ trên triền đê một thôi một hồi rồi dựng xe ngồi xuống đám cỏ mềm. Dưới kia là dòng La trong mát, gió từ sông thổi tan ánh chiều, thổi bay luôn cả những muộn phiền trong cô. Nhà Thư chẳng ở ngoài đê nên ít được đến đây, càng ít khi được tắm sông, chỉ những ngày còn bé theo bà ngoại đánh cá nên mới biết con sông ấy dài đến thế nào, đẹp thơ mộng như một dải lụa lượn quanh mấy huyện liền kề.

    Nhìn đám người lố nhố cuốc cày dưới bãi bồi, chắc họ đang muốn trồng rau cho vụ đông, cô thấy lòng thanh thản. Chỉ còn chưa đầy một năm nữa, có lẽ cô chẳng còn ấy lần được ngồi đây yên tĩnh mà ngắm chúng như thế này nữa.

    - Cậu cũng ở đây à?

    Thư quay người nhìn lên. Cô nhận ra Quyết, cậu nam sinh lớp A1, chuyên toán trong trường cô. Quyết và cô từng có cơ duyên gặp nhau từ hè lớp 8. Ngày đó cô được triệu tập vào đội tuyển thi Văn cấp tỉnh của huyện, nên gần như cả hè đều đặn 4 buổi một tuần cô phải đội cái nắng rát đến trường chuyên của huyện để học thêm. Còn cậu ta lại nằm trong đội tuyển lý.

    Quyết khá nhỏ con, thấp hơn Vũ một cái đầu, da ngăm đen nhưng có đôi mắt biết cười. Vui vẻ, tinh nghịch.

    Nhớ ngày còn đi học thêm trên đó, cứ mỗi giờ nghỉ giải lao cậu ta lại chạy sang lớp văn của cô tán chuyện. Lúc đầu Thư còn nghĩ là vì bạn cậu ta ở đây, bởi trong mười đứa đội văn thì có tới tám đứa trường chuyên, trường của cậu ta. Nhưng sau này cái Quỳnh, đứa bạn trong đội của cô bảo. Hình như cậu ta thích mình. Nhưng lúc đó, Thư chỉ nghĩ đó là trò đùa của đám bạn trường chuyên mà thôi. Nên cũng chẳng mấy để tâm.

    Sau này lên cấp 3, cô cũng thường xuyên gặp Quyết nhưng cũng chẳng thân thiết gì mấy. Thế nên khi gặp cậu ta ở đây, cô thật sự rất bất ngờ.

    - Cậu vẫn thi học sinh giỏi môn văn chứ?

    Thư mỉm cười gật đầu. Quyết ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu con trai ấy gần gũi mà xa lạ, Thư không hiểu cậu ta có ý định gì.

    - Cậu còn nhớ những ngày bọn mình học ôn để thi học sinh giỏi năm lớp 9 không?

    - Cũng nhớ mang máng. - Cô đưa mắt nhìn xa xăm, ráng chiều nhàn nhạt bủa vây lấy hai người.

    - Ngày đó bọn nó đồn mình thích cậu.. - Quyết bỏ dở câu nói.

    Thư ngượng ngùng, hơi cúi mặt, lặng thinh. Không biết vì sao cậu lại nhắc đến chuyện đó?

    - Từ ngày đầu gặp cậu, mình đã thích cậu. Thật đấy.

    Không gian yên tĩnh đến ngột ngạt. Gió từ sông vẫn thế, sao lòng cô thấy ngột ngạt thế? Thư vân vê ngọn cỏ trong tay, khoé môi bặm đến đau điếng. Cô không dám nhìn Quyết, cũng không dám mở lời. Tình huống này thật là ngoài sức tưởng tượng của cô.

    Thú thực ngày đó cô cũng cảm mến cậu ta, nhất là khi kết thúc đợt thi học sinh giỏi năm đó, Trang đưa cho cô một quyển lưu bút, nói là cậu nhờ đưa cho cô và bảo muốn cô viết vài dòng vào đó. Ngày đó, nhìn những dòng chữ thanh thoát trên cuốn sổ, cô đã trào dâng một xúc cảm ấm áp. Mà chuyện đó cũng đã qua rất nhiều năm. Nhưng giờ đây thì sao, trong tim cô đã có một hình bóng khác.

    Hồi sau Thư lại nghe cậu ta nói:

    - Cậu vẫn như trước đây. Lúc nào cũng thích giấu mình trong vỏ ốc.

    Thư tròn mắt nhìn cậu ta, đôi mắt kia không e dè mà nhìn lại cô, nồng nàn, ấm áp, chân thành, Thư thấy lòng mình xao động. Một người con trai cô ít gặp, ít nói chuyện sao hiểu cô đến vậy. Cô duỗi đôi bàn chân ra, thả lỏng đôi phần, nhoẻn miệng cười.

    - Ai được làm người yêu của cậu hẳn sẽ rất hạnh phúc.

    Cậu ta cười, đưa tay ngắt một cọng cỏ bên cạnh rồi vứt ra xa, quay đầu nhìn cô cười khổ:

    - Chỉ sợ không có được diễm phúc ấy.

    Một lúc sao hai người họ chia tay. Trước khi đi, cậu ta nhìn Thư cười nói:

    - Cậu cười rất đẹp. Thật đấy. Tớ sẽ chờ cậu.

    Nói xong câu đó cậu ta trèo lên xe phóng đi, còn cô cứ mãi tần ngần nhìn về hướng ấy, nơi bóng người con trai vừa khuất sau hàng cây.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng tám 2020
  9. Lưu ly trắng

    Bài viết:
    33
    Chương 7: Anh hùng muôn đời cũng không thể qua được ải mỹ nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi hoàng tử đã phải lòng công chúa xinh đẹp, cô tự cho mình chút kiêu hãnh cuối cùng, là làm một người tốt, âm thầm mà chúc họ hạnh phúc. Là cô quá cao thượng hay đã chấp nhận thua cuộc?

    ***

    Tiếng ho khan của mẹ làm trái tim Thư quặn thắt. Mẹ cô bị bệnh tim bẩm sinh, mấy năm nay sức khoẻ mỗi ngày một yếu, gần như chỉ quanh quẩn trong quán tạp hóa nho nhỏ của gia đình. Thời tiết dần dần trở lạnh khiến bệnh tình càng trầm trọng hơn. Thư thương mẹ nhưng không biết làm sao.

    Nhà cô kinh tế cũng không khá khẩm gì, chỉ quanh quẩn bên mấy sào ruộng và quán tạp hóa ấy. Mấy năm mẹ ốm, chuyện hàng quán, ruộng vườn đều do một tay người đàn ông lớn nhất trong gia đình làm. Khó khăn làm bố trở nên thâm trầm hơn. Cô hiểu và cũng thương ông nên chẳng bao giờ muốn trở thành gánh nặng cho hai người.

    Mỗi đêm Thư hay bị đánh thức bởi tiếng ho tức tưởi của mẹ, nghe đau rát cả khuôn ngực, cô có cả giác như chính trái tim mình đang bị bóp nghẹt vậy. Bác sĩ từng bảo bố con Thư chuẩn bị tinh thần. Bố nghe thế chỉ biết lặng người ngồi hàng giờ bên cửa sổ. Thuốc, cũng hút nhiều hơn. Mắt, sâu đi vài phần. Cả người tiều tụy hẳn.

    - Mệt thì ngủ đi con.

    Mẹ khẽ khàng đặt trên bàn học cô một li nước ấm, tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm của con gái. Thư không học nữa, vùi vào lòng mẹ, hai mắt cay xè.

    Mới có mấy tháng mà mẹ gầy quá, bàn tay teo tóp đi rất nhiều, làm cô hoảng hốt, xót xa.

    Trong trí nhớ của cô, mẹ hiền từ, ôn nhu như một vị bồ tát sống. Mẹ sinh ra trong một gia đình đông con nên từ nhỏ đã vất vả. Nghe nhiều người kể lại, cô mới biết, ngày trước ông bà ngoại không cho mẹ lấy bố Thư, có lẽ vì gia đình nội cũng vất vả, chung quy cũng vì không muốn con gái mình chịu khổ. Thế nên khi mẹ ốm, ông bà ngoại vẫn thường hay thở dài, nói giá như ngày trước lấy chú nào đó thì bây giờ đâu đến nỗi. Cô nghe họ nói cũng chỉ biết im lặng, đôi lúc cũng thoáng nghĩ như vậy.

    Dù vậy, cô biết ông bà và họ hàng bên ngoại vẫn luôn luôn yêu thương và chăm chút cho mẹ và hai chị em cô. Tiền thuốc thang trong mấy năm nay đều là do bên ngoại chu cấp. Bên nội cũng khó khăn nên cũng chẳng giúp được gì. Mẹ cũng chưa bao giờ mở miệng trách móc, hay than vãn nửa lời. Nhưng nghĩ đến một ngày không có mẹ ở bên, Thư thấy sợ hãi tột cũng, chới với vô định.

    Mẹ cô tựa cằm vào đầu Thư lặng lẽ, trầm ngâm nói:

    - Sau này dù có vất vả đến đâu cũng đừng khiến mình mệt mỏi. Con phải sống thật kiên cường. Như thế mới hạnh phúc được.

    Mẹ đưa tay lau nước mắt trên má cô rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Tiếng bước chân trong đêm của người thật khẽ, là mẹ đang cố gắng để không đánh thức bố và cu Huy, hay là vì..

    Thư không dám nghĩ nhiều nữa, cái ngày định mệnh mà tương lai đã tiên đoán trước cho gia đình cô.

    * * *

    Sáng hôm sau Thư đến trường muộn hơn mọi ngày. Khi trống đánh vào học cô cũng kịp chân bước vào lớp. Có lẽ vì đêm qua mãi vẫn không ngủ được nên cả người mệt mỏi không còn chút sức lực nào. Thằng Bình huých nhẹ vào cánh tay cô:

    - Sao trông mệt mỏi thế? – Nó nhìn cô ái ngại, nói khẽ: - Mắt sưng thế? Khóc à? Có chuyện gì vậy?

    Thư lắc đầu chẳng trả lời, lấy sách trong cặp ra ôn bài. Tiết toán của thầy Phùng – một thầy giáo trẻ, chừng hăm sau, hăm bảy tuổi, mới chuyển về trường cô năm nay. Tuy còn ít tuổi nhưng thầy có cách giảng bài khá hài hước, lại không quá áp đặt nên khiến học sinh rất thoải mái. Cô cũng thích cách dạy của thầy nên thường rất chăm chú nghe giảng.

    Trống hết tiết, cô quẳng bút vào hộp bút nằm nhoài lên bàn học ngủ bù. Tiết sau là thể dục, cô đã nhờ Bình xin phép thầy cho nghỉ vì quá mỏi. Chợp mắt được một lúc cô tỉnh dậy, vươn vai văn người mấy cái. Khi cô quay lại phía sau, phát hiện Vũ cũng đang gục xuống bàn hắn mà ngủ. Thư giật mình tự hỏi. Sao cậu ta lại ở đây? Không phải là đang giờ thể dục sao? Chả lẽ cậu ta ốm?

    Chỗ ngồi cậu ta cách chỗ Thư hai bàn, không quá xa nên cô có thể thấy rất rõ. Cô thực sự chua chát. Đến chuyện ngủ gục trên bàn thôi sao cũng phải hút hồn người ta như vậy? Hàng mi khép hờ hững trên khuôn mặt tuấn tú chết người kia như muốn nuốt trọn ánh nhìn của người khác. Nhìn nắng thu ấm áp len qua ô cửa nhẹ nhàng vuốt ve đôi má cương nghị của cậu khiến cô bất giác mỉm cười.

    Sau này mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc chết người ấy, cái rộn rạo trong tim cứ dâng lên dâng tràn như những lớp song, réo gọi hồn cô mãi không thôi.

    Khi cô nhẹ nhàng rời chỗ ngồi của mình ra nhà vệ sinh rửa mặt cũng là lúc tiếng trống hết tiết hai vang lên. Cô không muốn quay về lớp, chắc giờ này cậu cũng đã ngủ dậy.

    Thư lẻn qua hành lang đông người rồi rảo bước lên thư viện. Bài tập cô Hà Anh giao cần bổ sung thêm dẫn chứng nên cô phải lên mượn mấy quyển sách tiện thể xem có thư hồi âm của Phong không.

    Vận may của cô hôm nay không tệ. Phong đã chịu gửi thư hồi âm sau gần hai tháng mất tích. Cầm trên tay nét chữ mềm mại như phượng múa rồng bay quen thuộc ấy, cô sung sướng đến phát điên. Cô mân mê lá thư trong tay như báu vật rồi cất nó vào quyển sách mới mượn, ba chân bốn cẳng phi như bay về lớp.

    Trên hành lang dài của tầng ba, cô thấy Vũ và Vy đang nói chuyện. Đôi mắt rực rỡ mọi ngày của Vy nay đã được thay bằng nét yếu đuối, dịu dàng khiến người ta chỉ muốn chìm đắm, chỉ muốn nâng niu, chỉ muốn chết trong đó. Thư cười thầm. Thì ra hai người đã xác nhận quan hệ rồi. Đúng thật là, anh hùng muôn đời đâu thể qua nổi ải mĩ nhân? Các cụ nói cấm có sai.

    Nhìn thấy cô, đôi mày Vũ khẽ nhíu lại, cô lướt nhẹ qua họ rồi bước vào lớp.

    Bên khung cửa nhỏ chỗ ngồi kia, cô thấy chiếc cặp hồng quen thuộc của Vy đã đặt đó từ khi nào.
     
  10. Lưu ly trắng

    Bài viết:
    33
    Chương 8: Đi chơi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối thu thời tiết hệt như một cô tiểu thư đỏng đảnh thích trêu đùa tình cảm người khác, dùng dằng khó chịu, con người ai oán kêu than nhưng mãi không chịu thoát khỏi huyễn cảnh mộng mơ ấy.

    * * *

    Chuyện Vũ và Vy hẹn hò chẳng mấy chốc đã lan khắp trường với tốc độ còn nhanh hơn tên lửa. Sau này cô nghe nhỏ Mai kể lại mọi chuyện. Cũng không khác dự đoán của cô trước đó là bao. Điều cô không ngờ đó là cậu ta đã đồng ý. Thật sự cô cũng không tin Vũ lại thích kiểu bánh bèo như vậy. Quả là bánh bèo bao giờ cũng là một lợi thế.

    - Thế là hoa đã có chủ rồi. Thật khiến người ta ngưỡng mộ.

    Thư cười ngặt nghẽo vì cách lập luận của nhỏ bạn. Hoa ở đây theo ý nhỏ chính là Vũ. Trong bao trái tim tan nát kia chắc là có nó rồi. Nhưng cô cũng tin rằng Mai cũng giống như cô thôi, sẽ không để những chuyện đó làm ảnh hưởng. Mai và thằng Bình luôn thắc mắc hỏi cô, sao viết văn tốt thế nhưng tâm hồn cô lại không có lấy cái mộng mơ, lãng mạn nào, hệt như một cục sắt xù xì, lạnh lẽo. Khi nghe hai đứa nói thế, cô cũng chỉ biết cười. Cái mộng mơ cô đã gửi hết vào trong kí ức, cô không còn để nó làm ảnh hưởng đến mình, quấy nhiễu mình nữa. Thà lí trí một chút còn hơn mông mơ để rồi mất phương hướng, rồi chịu thiệt thòi không đâu.

    Chiều tan học thêm, Thư đạp xe đạp cùng Mai và thằng Bình men theo hàng cây xà cừ. Gió man mát thổi bay tóc mái cô. Mai réo:

    - Mai chủ nhật chúng mình đi xuống nhà ông nội mày chơi đi. Tao nhớ ông mày muốn chết.

    Thằng Bình xì môi:

    - Nhớ cái con khỉ ấy? Mày chỉ nhớ vườn cây nhà ông tao thôi. – Quay sang Thư, nó bảo:

    - Tuần trước tao xuống ông cũng nhắc đến mày. Bảo lâu rồi không thấy mày đến chơi. Ông còn mấy quyển sách cho mày mượn.

    Thư cười.

    - Thế mai xuống nhé. 8 giờ đợi tao ở dốc nha.

    Nhà ông nội Bình cách nhà Thư gần ba cây số. Bà nội nó mất từ lâu, còn mỗi mình ông. Ông là cựu chiến binh nên bây giờ chỉ về trồng rau. Vườn của ông có đủ thứ, một ao cá, một vườn cây sai trĩu trịt rau quả: Ổi, xoài, táo, thanh long.. Điều cô thích nhất là phòng đọc sách của ông. Rất nhiều sách y học. Ngày trước ông là quân y nên có rất nhiều sách. Nghỉ hưu nhưng ông vẫn bốc thuốc, khám bệnh cho người làng.

    Hôm sau khi ăn sáng xong, Thư xin phép bố mẹ rồi đạp xe thẳng lên dốc đầu làng đợi bọn Mai và Bình. Nhà Mai cách dốc cũng gần bảy tám trăm mét gì đó. Cũng may mấy đứa cô ở chung một dãy nên tiện đường. Cô hì hục dắt xe lên dốc đã thấy chiếc xe đạp khá quen mắt dựng ở đó. Xe của Vũ. Bên cạnh là thằng Bình đang tựa yên xe hí hoáy cái máy điện tử của nó.

    Sao lại gặp cậu ta ở đây? Vũ thấy cô thở hồn hển liền bật cười. Thư quắc mắt quát:

    - Cậu cười cái gì? – Quay sang Bình, tỏ vẻ khó chịu:

    - Sao cậu ta ở đây?

    Bình cất chiếc máy vào túi quần, chỉ Vũ, cười:

    - Nó hả? Ai biết, cũng đòi đi chơi chung.

    Thư lừ mắt nhìn nó khó hiểu. Rõ ràng chuyện đi chơi chỉ có ba bọn cô biết. Sao hắn thần thông quảng đại đến mức có thể biết bọn cô định đi đâu, định làm gì?

    - Chào! Ồ! Sao có cả Vũ nữa vậy?

    Mai cũng tròn mắt kinh ngạc nhìn cô hỏi. Thư nhún vai không nói trèo lên xe phóng đi như bay.

    Khi cả bọn đến thì nhà ông lại khóa mất. Mai chán nản, còn thằng Bình gãi đầu, tủm tỉm lấy chùm chìa khóa trong túi quần lắc lắc trước mặt nó:

    - Tèng teng. Hôm qua ông biết bọn mình đến nên đã gửi chìa khóa lại cho bố tao. Sáng nay ông đi có việc. Chiều mới về.

    Cái Mai giằng lấy chùm chìa khóa trong tay thằng Bình quát lớn.

    - Thế mà không nói sớm. Muốn chết à. Mà chìa nào là chìa khóa cổng đấy.

    Ba đứa còn lại cười ồ lên. Mai ném chùm chìa khóa trả lại cho thằng Bình, hậm hực đấm vào vai cô.

    - Còn cười.

    Cổng mở, con Miudu chạy nhào vào lòng cô lấy lòng, nó đưa hai chân quấn lấy ống quần cô, miệng liếm láp ra chiều thương nhớ. Thư bế con mèo lên. Qua mấy tháng mà nó đã béo núc ních hẳn lên. Thằng Bình cười:

    - Chỉ khéo nịnh. Mình là chủ nhà mà éo nhớ.

    - Suốt ngày đá nó.

    Thư đưa tay vuốt ve bộ lông xù trắng như tuyết của con chó, âu yếm ôm vào lòng. Thấp thoáng thấy nụ cười của Vũ. Ánh nhìn trực diện quá mức dịu dàng khiến cô bối rối nhìn sang chỗ khác.

    Rất nhanh chóng, cái Mai đã hái được một rổ đầy ổi, khế. Thư đặt con Mindu xuống rồi chạy vào lấy muối ớt. Cái này phải có muối ớt chấm mới đã miệng. Cô chia làm hai bát, một bát có ớt và một bát không. Cô chẳng biết tại sao làm thế. Bọn thằng Bình con Mai thì khỏi nói rồi, bọn nó cũng thích ăn cay như cô. Còn Vũ, cô không dám đi hỏi. Thôi làm hai bát cho nó yên tâm.

    - Sao mày làm hai bát muối? Bọn mình ăn cay cả mà?

    Mai tròn mắt khi thấy hai bát muối đặt trên bàn. Bình nhìn Thư tủm tỉm, còn cô đỏ mặt không biết nói gì.

    - Mình bảo cậu ấy lấy hộ. Mình không ăn được cay. – Vũ lên tiếng giải vây cho cô, tiện tay lấy múi khế đã cắt chấm vào bát không có ớt như một mình chứng. Con Mai thấy thế cũng không nói gì nữa.

    Ăn xong cả bọn rủ nhau đi câu cá. Mai bảo thèm món cá chép hấp bia của Thư. Cuối cùng, thằng Bình bảo:

    - Tao với Mai phụ trách câu cá. Mày với Vũ đi chợ mua măng và gia vị nhé.

    - Tao đi mua đồ với Vũ cho. – Mai lên tiếng.

    - Mày mua thế nào được. Có biết chọn măng, mua gia vị không? – Thằng Bình nói rồi kéo Mai đi lấy cần câu sau nhà.

    Vũ lấy xe đạp chở cô ra chợ. Vũ bảo đi một xe cho tiện len vào chợ. Cô thấy cũng có lí nên không có ý kiến gì. Chợ cũng gần nhà ông nên đi không mấy xa. Cô mua một ít măng đã xé sẵn, cà chua, hành, tiêu, ớt.. Nghĩ đến việc cậu ta không ăn được cay, cô do dự định bỏ mấy quả ớt tươi xuống.

    - Thực ra mình ăn cay khá tốt. – Tiếng Vũ kề bên tai làm khoé miệng cô đơ lại. Cô bỏ ớt vào túi, quay đi.

    - Này. Cho cậu.

    Vũ chìa ra trước mặt cô một que kem ốc quế bảy màu. Nhìn cây ốc quế nhỏ đắp n đủ mầu sắc, xung quanh có những hạt đậu phộng rang đập nhuyễn quả thực ngon mắt và ngon miệng, Thư mỉm cười cầm lấy.

    - Cám ơn!

    Khi về đến nhà thấy Mai và Bình đang vật lộn với 2 con cá chép. Cô biết tài câu cá của thằng Bình. Chỉ cần nó bỏ cần câu thì thế nào cũng có cá ăn.

    - Cá làm sạch rồi đó. Phần còn lại giao cho hai bà nha. Bọn tôi đi chơi game đây.

    Sau một hồi chế biến, món cá hấp bia măng ớt thần thánh của Thư cũng đã hoàn thành. Cô nêm nếm vẻ rất hài lòng. Bàn ăn đã được dọn sẵn. Bình trải một chiếc chiếu dưới gốc xoài rồi bê bếp ga mi ni đặt lên. Mai và Vũ phụ trách bê mỗi người một chút đồ ra bày biện xung quanh.

    Nhìn bốn năm quả ớt đỏ lừ trong nồi, Mai giật mình bảo Vũ:

    - Ông Vũ không ăn được cay. Làm sao bây giờ?

    Thư bặm miệng không dám nói gì.

    - Không sao. Mình sẽ tập ăn dần. Với lại ớt này chắc không cay lắm.

    Cả bọn không nói gì. Thư liếc nhìn Vũ rồi lại nhìn nồi cá, tủm tỉm cười thầm.

    - Qua. Ngon tuyệt. Tay nghề của bà sau mở nhà hàng được đấy. - Thằng Bình khoa trương. Nói rồi nó gắp một miếng cá to vào bát mình.

    - Rất ngon. – Vũ tấm tắc nhìn cô.

    Thư mỉm cười hài lòng. Đây là món ăn mà mẹ hay nấu khi rảnh rỗi. Mẹ bảo đàn bà dù giỏi giang đến mấy cũng phải biết nấu ăn ngon. Dù đàn ông có đi ăn đủ thứ món ngon trên đời cũng sẽ không thể quên những món người vợ của mình nấu. Cô cười, có chút ngọt ngào.

    - Cậu ăn đi.

    Trong bát có miếng cá Vũ vừa gắp cho cô.

    - Thiên vị ghê. Tôi cũng muốn. – Mai cười hì hì giơ bát ra trước mặt cậu ta.

    Vũ cũng rất tự nhiên mà gắp một miếng cá khác bỏ vào bát Mai. Thằng Bình huých vào tay nó nhăn nhó.

    - Có ăn không, tao gắp cho.

    - Tao là muốn trai đẹp gắp. Mày gắp tao không nuốt nổi.

    Thằng Bình tức xì khói, mặt hầm hầm:

    - Đồ mê trai.

    Ba đứa bọn cô cười ầm khiến nó càng tức tối hơn. Cô nhìn Vũ, cậu ta có nụ cười thật đẹp, hoàn toàn không có cái vẻ lạnh lùng vốn có thường ngày. Thư tự hỏi. Người con trai này rốt cuộc là như thế nào?

    - Hôm nay chủ nhật cậu không đi chơi với bạn gái hả? Sao lại đi chơi với bọn này? Không phải là bị đá rồi chứ?

    Không khí đang vui vẻ bỗng nhiên trầm xuống đến ngột ngạt sau câu nói của Mai. Thằng Bình thúc nhẹ vào vai nhỏ ra hiệu. Vũ đưa mắt liếc cô rồi khẽ khàng nói:

    - À! Hôm nay cậu ấy có việc bận.

    Thì ra là vậy. Vì bạn gái bận nên cậu ta mới đi chơi với bọn cô. Thư mỉm cười gắp cho mình một miếng ớt. Nó sẽ làm cho mình bình tĩnh hơn.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng tám 2020
  11. Lưu ly trắng

    Bài viết:
    33
    Chương 9: Bạn thân tròn mười bảy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu một ngày bạn bị những xúc cảm nhất thời làm cho lay động mà quên đi thực tại hẳn bạn đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất của đời người. Tiếc rằng thanh xuân chóng qua mà những gì ta nhận được chỉ là mộng ảo. Muốn quên đi. Rất muốn giấu đi mãi mãi.

    ***

    Mồng mười tháng mười là sinh nhật Bình, nó đón tuổi mười bảy muộn hơn trong nhóm ba người bọn Thư. Năm nay nghe nói nó muốn làm lớn một chút. Cũng phải, sinh nhật năm cuối cấp ba mà. Thế nên nó quyết định chọn thuê một phòng trong quán karaoke trên phố huyện. Nói là thuê nhưng đó là quán nhà bà cô nó. Cô nó tài trợ hết. Nghe tin đó con Mai đã hí hửng suốt cả buổi sáng. Cái khoản hát hò là nó ưng nhất.

    Khi cô và Mai đến trong phòng đã khá đông người. Chừng hơn chục người cả trai lẫn gái. Ngoài những bạn trong lớp còn có thêm vài gương mặt lạ. Chắc là nhóm bạn bên ngoài của nó. Trong đám người đó, cô nhận ra Vũ và Vy. Hôm nay cậu ta mặc một chiếc áo phông màu trắng rất đẹp mắt. Bên cạnh là công chúa nhỏ thật xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh khôi. Trong ánh đèn mờ mờ của quán. Cô nhận ra Vũ đang hướng đôi mắt về phía mình. Cô nhìn quanh, chợt có tiếng gọi:

    - Cậu ngồi đây đi. – Tiếng nói rất quen thuộc hòa vào tiếng nhạc ầm ĩ. Cô hơi bất ngờ nhưng cũng đi đến bên cạnh Quyết. Cậu nắm tay cô kéo xuống ngồi bên cạnh. Cô nhớ mấy năm qua Bình đâu có nhắc đến cậu ta nhỉ? Thằng bạn cô kết giao quả không tệ.

    - Ăn đi.

    Quyết đưa cho cô miếng bưởi đã lột hết vỏ. Cô mỉm cười nhận lấy. Bình và một bạn nữ đang song ca một bài hát mới nổi của Ưng Hoàng Phúc.

    Cửa phòng bỗng nhiên bật ra, Mai tiến vào với một chiếc bánh sinh nhật lớn, trên chiếc bánh là những ngọn nến lung linh bập bùng tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp. Mai đặt chiếc bánh lên bàn, rồi quay sang Bình:

    - Mau thổi nến và ước đi.

    Bình cúi xuống, hướng chiếc bánh thổi một hơi dài. Điện trong phòng vụt tắt. Vài tiếng hét thất thanh vang lên. Cô cảm thấy có ai đó nắm lấy bàn tay mình, rất đỗi ấm áp.

    Vài giây sau điện sáng trở lại. Cô thấy bàn tay mình nằm gọn trong tay Quyết. Cậu dịu dàng mỉm cười, hồi lâu mới buông tay cô.

    Cô ngước nhìn Vũ phía đối diện, cậu cũng đưa mắt nhìn cô, ánh mắt có vài phần lạnh lẽo, cô liếc qua và thấy hai tay Vy ôm lấy cánh tay cậu ta thật chặt.

    - Mình rất cám ơn các bạn hôm nay đã đến dự sinh nhật mười bảy của mình. Hôm nay các cậu cứ thoải mái ăn uống, vui chơi nha.

    Tiếng vỗ tay ầm ầm. Mai đã bỏ lại cô lên chỗ chọn bài từ bao giờ. Giai điệu "Người ta cứ nói" của Ưng Hoàng Phúc vang lên ngọt ngào da diết qua giọng hát của nhỏ bạn. Thư bật cười nhìn bộ dạng đang cố gắng đáng thương của đứa bạn.

    - Cậu hát không? Mình lên chọn bài cho. – Quyết ân cần hỏi cô.

    - Mình không biết hát. – Cô ngại ngùng nói.

    Quyết cười rồi đứng dậy bước đến chỗ chọn bài. Cô hồi hộp đưa mắt nhìn theo cậu. Chẳng lẽ cậu ta muốn mình hát thật? Chết rồi.

    Là bài hát của anh Bo - Tình khúc vàng. Cả phòng không ai bảo ai đều im lặng thưởng thức giọng hát ấm áp, ngọt ngào cậu. Ánh nhìn trìu mến, dịu dàng của cậu thỉnh thoảng lại hướng về cô. Trong phòng bất chợt có tiếng huýt sáo. Mai rót vào tai cô:

    - Từ bao giờ đấy. Giấu kĩ ghê.

    - Giấu gì. Tao với Quyết chỉ quen sơ sơ. – Cô chống chế giải thích.

    - Sơ sơ mà cậu ta nhìn mày như thế à? Thâm tình dễ sợ.

    Cô đứng dậy định lấy chai nước lọc trên bàn, chợt có bàn tay ai đó đã cầm lấy trước. Cô đưa mắt nhìn. Thì ra là Vũ. Cô rụt bàn tay lại lấy bừa một lon nước khác, khi nhìn lại thấy mình đang cầm lon bia. Thư bực mình khó chịu đặt nó về chỗ cũ.

    - Cậu uống không?

    Vy lên tiếng chìa chai nước trắng mà Vũ vừa đưa cho cô ta. Thư lắc đầu. Thứ người khác dùng, cô mà thèm dùng lại sao.

    Quyết đã hát xong, cả đám vỗ tay rầm rầm. Cậu tiến về phía cô, đưa cho cô chai nước lọc đã mở sẵn nắp. Thư cảm động cầm lấy, vội vàng cám ơn. Bên kia, Vũ đã đứng dậy bước lên sân khấu, nàng hoa hậu cũng lẽo đẽo bước theo.

    - Tớ muốn song ca cùng cậu.

    Vũ không nói gì, với tay lấy thêm một chiếc mic khác cho cô ta. Nhìn hai người đứng chung trên một sân khấu, Thư cũng phải tấm tắc khen thầm. Quả là xứng đôi.

    Sợ lắm! Khi yêu ai, tim dại khờ.

    Sợ lắm! Tình chưa thấy đã vội bay.

    Tình anh đó luôn nồng cháy.

    Vẫn yêu em như ngày xưa.

    Người còn đây, đừng buồn thêm chi hỡi em.

    Sợ lắm! Câu mong chờ, tim hững hờ.

    Sợ lắm! Từng đêm tối ướt bờ mi.

    Tình anh đó luôn bình yên.

    Vẫn trong tim không nhạt phai.

    Mặc thời gian anh vẫn yêu em mãi ngàn năm.

    Mặc thời gian em vẫn yêu anh mãi ngàn năm


    Ngày mai chúng ta cùng sánh vai trên con đường dài.

    Mình dìu nhau qua bao đường đời gian khó, có anh và em.

    Rồi đông sẽ qua cho chúng ta thôi trong lạnh giá.

    Tình đôi ta nguyện sẽ mãi không bao giờ phai.


    Thư mỉm cười nhìn chai nước trong tay. Bản tình ca tuyệt hay được họ song ca càng trở nên mùi mẫm dễ sợ.

    - Không ngờ cậu ta hát ngọt đến vậy. Thật là lấy hết tài của thiên hạ mà.

    Mười rưỡi, buổi tiệc sinh nhật tan. Bạn bè lác đác ra về. Trong phòng chỉ còn lại cô, Quyết và hai đứa bạn thân. Cô đưa món quà cho Bình.

    - Sinh nhật vui vẻ nhé.

    - Gì đấy?

    Cô không nói gì, lấy trong túi ra chiếc mũ len màu đen tuyền đội lên đầu thằng bạn khiến cả nhóm ồ lên thích thú.

    - Đủ ấm cả mùa đông nhé! – Cô cười.

    - Hì hì, cám ơn nhé bạn tốt. Đẹp quá.

    Mai trề môi quay sang cô.

    - Tao cũng muốn một cái.

    Thư cười giả lả:

    - Mày sinh nhật vào mùa hè. Lấy mũ len để dưỡng da đầu à?

    Mai véo vào hông khiến cô la oai oái. Bình hất hàm bảo Quyết:

    - Mày đưa nó về hộ tao nhé.

    Mai cười tinh ranh:

    - Đúng là trọng sắc khinh bạn.

    Tối, ánh đèn đường le lói phả xuống dìu dịu khiến đêm càng u tịch. Tiếng xe đạp của Quyết vang lên lẻ loi trong đêm. Đột nhiên, cậu ta ngoái đầu hỏi:

    - Cậu dạo này có vẻ rất bận?

    - Ừ! Chuẩn bị thi nên bài vở hơi nhiều.

    - Sau này cậu định học gì? – Tiếng cậu ta hòa trong gió, nhỏ nhẹ như tiếng vĩ cầm ngân nga.

    - Mình cũng không biết nữa. Chắc là sư phạm thôi.

    - Sao không thi y. Nghe Bình nói cậu thích y học mà. – Thư bất ngờ.

    Cậu ta đưa tay gãi đầu giải thích.

    - Là Bình nói cho mình biết.

    - Vậy à. - Thư hơi tức giận: Hóa ra thằng bạn thân của mình dám bán đứng cô với giá rẻ. Cô khẽ khàng đáp:

    - Thực ra mình cũng chưa quyết định.

    - Nếu cậu quyết định học y thì mình nghĩ sau khi thi học sinh giỏi xong nên chủ động ôn tập kĩ hơn về các môn tự nhiên. Mình sẽ giúp cậu.

    Xe dừng đầu ngõ. Thư nhảy xuống nhìn Quyết mỉm cười:

    - Cám ơn cậu. Mình sẽ suy nghĩ. Một mình cậu về có sao không?

    Quyết nhìn vẻ mặt cô lo lắng bỗng cười rộ lên thích thú:

    - Không sao. Mình là con trai mà.

    Cô bật cười. Nói chuyện với cậu ấy quả là thoải mái.

    - Cái này. Cậu thỉnh thoảng ngậm vào buổi sáng. Nó sẽ giúp cậu bớt cúm. Anh mình bên kia gửi về một ít.

    Nói rồi cậu ta dúi vào tay cô một cái bọc ni lông. Nói xong không đợi cô bày tỏ thái độ gì, Quyết đã nhảy lên xe phóng mất hút vào màn đêm.

    - Cậu và cậu ta có mối quan hệ gì?

    Một bóng đen sau cây phượng đột ngột bước ra làm Thư giật mình suýt chút nữa là hét lên. Dưới ánh điện đường yếu ớt, cô nhận ra Vũ. Thư bàng hoàng, giật mình không hiểu sau cậu tại xuất hiện ở đây. Vũ tiến đến sát cô, hơi thở nồng nàn mang theo vị ẩm ướt của sương của cậu phả trên đầu mình. Nóng nực.

    - Sao mình phải nói cho cậu biết?

    Thư ngẩng mặt nhìn lên, mặt cậu ta tái đi. Trong mắt hằn lên những tia máu đỏ rực, tựa như đang giận dữ. Thật nực cười, cô và cậu ta đâu có thân đến mức như vậy. Nhưng tình cảnh này làm cô sợ hãi, bất giác lùi ra sau mấy bước.

    Vũ như một con hổ, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay cô kéo vào thẳng vào ngực mình. Khoang ngực to rộng phả ra một thứ hơi ấm lạ kì, phảng phất mùi mồ hôi làm cô run lên. Bần thần mất mấy giây, cô vội đưa hai tay đẩy ra nhưng càng đẩy càng không thể thoát khỏi bàn tay lực lưỡng kia. Thế này là có ý gì? Rõ ràng cậu và Vy là một đôi kia mà. Hơi thở cậu phả vào tai cô nóng bỏng khiến cả người cô nhột nhạt. Thư lấy hết sực mình đạp vào chân cậu rồi chạy vào nhà.

    Tiếng bước chân của cô làm con Mực nhỏm dậy trong chuồng, nó phe phẩy cái đuôi vài cái rồi nằm xuống. Cô vào nhà tắm phả nước lên mặt mình tới tấp. Dòng nước mát lành làm cô tỉnh táo. Cô không ngớt chửi thầm Vũ. Cậu ta muốn gì đây? Chẳng lẽ hoa thơm muốn đánh cả cụm? Cô càng thêm ghét cay ghét đắng Vũ.

    Nhìn túi bóng một bên cô giở ra. Một hộp kẹo bạc hà xinh xắn đập vào mắt. Cô lấy một viên cho vào miệng. Vị thanh mát của nó làm cô thấy dễ chịu hẳn.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...