Đường xưa hoa nở thật nhiều Bóng anh không thấy buồn hiu hắt buồn Thẫn thờ nước mắt chợt tuôn Thầm rơi từng giọt lách luồn lá hoa. Nhìn theo chiếc bóng nhạt nhòa Duyên xưa trốn chạy.. tình xa mất rồi Một mình trọn kiếp đơn côi Từng đêm khắc khoải bồi hồi ngẫn ngơ. Trách cho cơn gió hửng hờ Bỏ mây ngóng đợi.. bơ vơ chạnh lòng Còn gì đâu nữa mà mong Đò chiều bỏ bến quên dòng sông sâu. Năm canh thức trắng gọi sầu Hồng nhan phận bạc đớn đau suốt đời Đau lòng lắm bạn tình ơi Nhớ thương đứng đợi nghẹn lời.. xót xa.