Ngày hạ năm ấy Tác giả: An Nguyệt Số chương: 3 Thể loại: Truyện ngắn Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của An Nguyệt Chương 1 Nó tiến tới cánh cửa đã phủ một lớp bụi dày của một căn nhà bỏ hoang sâu trong một cái ngõ nhỏ. Tay nắm chặt va-li, lòng hồi hộp mở cánh cửa. Nó thấy lồng ngực mình thật khó thở, cứ như có bàn tay đang không ngừng siết chặt trái tim bé nhỏ của nó. "Cạch!" Cảm thấy bản thân không thể chịu nổi nữa mà mở cánh cửa ra. Căn nhà này vẫn không hề thay đổi dù đã qua mười hai năm. Nó thẫn thờ bước vào trong, đôi bàn tay run lên cầm khung ảnh bám đầy bụi trên góc bàn, nhẹ nhàng phủi sạch. Trong ảnh, một người đàn ông trung niên bế một cô bé có mái tóc dài, buộc hai bên. Cả hai người đều nở một nụ cười rất tươi. Cảm xúc dồn nén bấy lâu trong lòng bỗng trào ra, nó ôm chặt lấy tấm ảnh, ngồi phịch xuống khóc òa lên. "Ba! Con về rồi! Con về thật rồi, ba ơi!" Tay ôm chặt lấy tấm ảnh hơn. "Ngoan, đừng khóc nữa." "Mẹ, con nhớ ba." "Ừ, mẹ biết." Mẹ đỡ nó đứng dậy, lau những giọt nước mắt trên khóe mi. Nhớ lúc trước gia đình nó ba người chung sống hạnh phúc bên nhau cho tới khi ba nó gặp tai nạn vì cứu một cậu bé. Nó đã khóc, khóc rất nhiều, dần dần xa cách với mọi người. Cô bé hoạt bát năm nào đã không còn nữa. Nó theo mẹ chuyển đi tới thành phố khác sinh sống. Năm nó tròn mười tám tuổi, mới trở về đây. Gốc cây rẻ quạt mấy chục năm trước vẫn còn, nơi chiều nào nó cũng cùng ba thả diều và ngắm hoàng hôn tới tối mịt mới chịu về. "Cậu vẽ đẹp thật đấy!" Giọng nói lạ vang lên sau lưng khiến nó giật mình, đống bút chì màu cứ thế mà rơi tung tóe dưới đất. Nó luống cuống cúi xuống nhặt. "Xin lỗi, tớ làm cậu giật mình rồi." Nó lắc đầu nhận lấy cây bút trong tay cậu. "Cậu tên Lam à? Cái tên đáng yêu thật." Nó bỗng không còn ý định rời đi nữa, ngồi lại vị trí cũ, lặng lẽ quan sát cậu. Nó có chút ngạc nhiên, không ngờ lại có người nhớ lấy tên mình. Cậu nhìn nó, bốn mắt bất chợt chạm nhau. Một làn gió nhẹ lướt qua tóc nó, cánh hoa rẻ quạt bay tứ tung. Cảm giác có gì đó rất thân quen. "Tớ là Vũ, đừng nói cậu không biết tớ nhé." Hai người cứ ngồi lặng im như thế đến khi mặt trời lặn thực sự. Nó rảo bước về nhà mặc kệ có người theo sau. Cậu nhìn nó bước vào nhà, ánh mắt lộ rõ vẻ đượm buồn. Sau lần "tình cờ" gặp ấy, nó để ý đến cậu nhiều hơn. Không ngờ Vũ lại là bí thư của lớp - một tấm gương sáng chói chang trong mọi phương diện. Nhưng cũng chỉ có vậy, nó hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác với cậu, đơn thuần chỉ muốn làm bạn. Theo thói quen, hết giờ học nó lại tới ngồi dưới gốc cây rẻ quạt bên cạnh dòng sông. Thả mình theo cơn gió mát rười rượi của tiết trời cuối thu. "Đi với tớ, tớ dẫn cậu đến một nơi đặc biệt." Vũ đột ngột xuất hiện, đột ngột kéo nó đi. Nó vẫn yên lặng ngồi đằng sau xe cậu, cứ để cậu chở đi. Đến một cái ngõ nhỏ, cậu dừng xe dẫn nó tới một quán cà phê đặc biệt trong ngõ. Quán được bày biện theo phong cách thiên nhiên với màu xanh lá là chủ đạo. Không chỉ có vậy, quán còn nhiều giá sách nhỏ đặt ở nhiều nơi với nhiều cuốn sách hay, hiếm thấy. "Đến rồi à? Muốn ăn gì nào?" "Như mọi khi, tăng thêm một phần." "Ừ, biết rồi." Nó ngỡ ngàng hồi lâu, cho đến khi chủ quán - một anh chàng nho nhã với phong thái thư sinh cùng nụ cười dịu dàng lên tiếng. Vũ để nó ngồi một góc trong quán rồi đi đâu đó. Nó đã để ý chậu hoa nhài bên cửa sổ kia từ khi mới bước vào. Lúc còn sống, ba nó thích nhất là hoa nhài. Nó vội vàng lấy cuốn sổ trong cặp cùng cây chì đen ra, ngồi mân mê vẽ trong lúc đợi cậu. "Cậu vẽ đẹp thế là do tự học à?" Vũ đưa cho nó ly nước thuận miệng hỏi. Nó vốn chỉ lắc đầu, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ càng, nó bổ sung thêm: "Kh.. Không, là ba mình dạy." Cậu bỗng dưng im bặt, không nói câu nào nữa chăm chăm nhìn nó. Có một thứ cảm giác gì đó vừa nổi lên trong lòng cậu, vừa xa lạ lại vừa thân quen. Cảm nhận được ánh nhìn khác là của cậu, nó bất giác đỏ mặt, "Có chuyện gì sao?" "À không, chỉ là có chút ngạc nhiên." Không khí giữa hai người bỗng trở nên căng thẳng, không còn ai dám lên tiếng nữa. "Nào, ăn bánh đi, loại mới đấy." Chủ quán mang tới bàn họ hai đĩa bánh kem nhỏ đẹp mắt. Nó nhận lấy, ăn thử một miếng. Là hương cam. Nó vốn rất thích vị này cho tới khi ba nó gặp tai nạn, nó đã không còn ăn vị này nữa. Vị của nó vẫn ngon như vậy, ngon đến mức nó không tự chủ được mà khóe mắt sớm đã đẫm lệ lúc nào không hay.
Chương 2: Bấm để xem "Bánh không ngon sao?" Chủ quán thấy nó khóc liền lo lắng hỏi lại. "Không, bánh ngon lắm ạ, cảm ơn anh. Nhưng không hiểu sao em lại khóc nữa thật sự xin lỗi anh." Nước mắt của nó đã lâu không được rơi xuống thoải mái như vậy, mỗi lúc khóc đều cố kìm nén hết mức sợ mẹ biết. "Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc được cậu mới cảm thấy thoải mái' Nó đã khóc rất nhiều vào buổi chiều hôm ấy, quán cà phê vốn yên tĩnh, giờ đây toàn tiếng khóc. Sau hôm đó, tâm trạng của nó tốt lên rất nhiều, hay cùng tới quán uống nước, ăn bánh kem. Đôi lúc, còn có cả tiếng khóc bật lên rồi cũng nhanh chóng ngừng hẳn. Nó càng ngày càng thân với Vũ hơn. Không lâu sau đó, nó mới biết anh chủ quán ấy tên Dương là một sinh viên khoa công nghệ thông tin. Quán cà phê này vốn là quà anh tặng cho bạn gái đang du học nước ngoài. " Lam, cảm ơn em.' "Dạ." Nó đang ung dung thưởng thức ly trà nóng và đọc cuốn sách nó đang đọc dở thì Dương đột nhiên bước tới, đặt lên bàn nó một chiếc bánh kem. "Vũ trước đây vốn trầm tính, cả ngày chỉ ngồi thẫn thờ ở đây ngắm chậu hoa nhài trên cửa sổ kia. Khó khăn lắm anh mới động viên được nó tiếp tục đi học. Haizzz, nghĩ lại thì nó cũng thật bướng bỉnh. " Vậy.. cậu ấy không học cấp hai sao? " Dương cười, không trả lời câu hỏi của nó tiếp tục chìm sâu vào kí ức: " Mấy năm trước, Vũ thích một cô bé. Cô bé ấy đáng yêu lắm nhưng sau một vụ tai nạn, cô ấy chuyển đi rồi. Mấy năm nay trong lòng Vũ luôn giữ tảng đá đó trong lòng, nó nghĩ vì nó mà có tai nạn xe. " Hôm ấy rời khỏi quán cà phê, nó cứ suy nghĩ về chuyện anh Dương kể cho nó. Không ngờ quá khứ của Vũ lại u tối đến như vậy. Thế mà Vũ chưa từng tỏ ra buồn chán trước mọi người bao giờ. Píppp.. píp.. " Cẩn thận. " Mải mê suy nghĩ mà nó đã đứng giữa đường lúc nào không hay. Chân cứng ngắc không thể di chuyển dù chỉ một chút, nó cứ lặng thinh nhìn chiếc xe như lưỡi hái thần chết lao tới đoạt mạng. Không biết tại sao lúc đó nó có cảm giác ai đó đã lao tới, ôm chầm lấy nó mà ngã xuống. * * * Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện sộc vào mũi khiến nó khó chịu. Từ khi ba nó bị tai nạn, thứ nó sợ nhất chính là căn phòng trắng tinh này. Nó bước xuống giường, ra khỏi phòng ngây ngốc nhìn xung quanh. " Đã nói là em không sao mà. " " Đừng nói gì hết, để bác sĩ kiểm tra. " Là Vũ. Còn có cả anh Dương. Nó ngạc nhiên nhìn vào phòng bênh qua góc cửa làm bằng thủy tinh. Một mớ câu hỏi hỗn độn hiện lên trong đầu nó. " Cậu tỉnh rồi sao, Lam? " Nó mở cửa vào phòng. Đầu nó hiện giờ rất đau, đau như búa bổ. Thiếu chút nữa là ngã xuống sàn. " Cậu.. là cậu.. " " Lam, em sao vậy? " Dương giữ lấy tay nó, nhưng lại bị hất ra. Đi một mạch tới giường bệnh, nó trực tiếp túm chặt lấy cổ áo cậu. " Là cậu, năm đó vì cậu ba tôi mới mất. Tại cậu, tất cả là tại cậu, là tại cậu..' " Lam, em hiểu lầm rồi" "Hiểu lầm? Vậy sự thật là gì? Tôi không muốn làm bạn với kẻ gián tiếp hại ba tôi." "Lam, choVũ một cơ hội giải thích đi." "Vũ, tình bạn của chúng ta kết thúc rồi." Nó rời khỏi phòng bệnh của Vũ, trở về phòng mình thu dọn đồ đạc làm thủ tục xuất viện. Trong lúc hôn mê nó chợt nhớ ra vài chuyện. Lúc trước, khi nó còn sống ở đây, từng có một cậu bé ngày ngày trở nó đi học. Ngày ngày nghe nó luyên thuyên chuyện trên trời dưới biển. Chỉ là vì cứu cậu bé ấy mà ba nó mới bị tai nạn. Có điều, nó không biết rằng sự thật người khiến ba nó bị tai nạn không phải là Vũ mà chính là nó. Cậu vẫn luôn im lặng thừa nhận tội danh này vì sợ nó không chấp nhận được sự thật. Kể cả Dương - anh họ cậu, cậu cũng chưa từng tiết lộ. * * * * * * "Lam, có chuyện gì à?' " Mẹ " Nhận thấy trong lòng con gái có tâm sự, mẹ an ủi nó. Nó mãi mới có thể nói hết tâm sự trong lòng ra cho mẹ nghe. Mẹ ôm nó vào lòng rồi nói. " Việc năm đó, mẹ không trách Vũ, là do ba con mệnh số không tốt. Còn con, cái gì nên buông thì hãy buông đừng ôm hết trong lòng như thế, có được không?' Nó không trả lời, tâm trạng rối như tơ vò. Nếu có ba nó ở đây thì tốt rồi. Nó không trả lời, tâm trạng rối như tơ vò. Nếu có ba nó ở đây thì tốt rồi. Từ hôm đó đến ngày nó xuất viện, cậu và nó chưa từng nói với nhau một câu nào. Dù có gặp nhau thì cũng chỉ coi nhau như không tồn tại. Nó cũng không tới quán cà phê của anh Nguyên nữa, cứ vùi đầu vào sách vở trong thư viện. Như vậy mà trải qua 1 tháng Mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái rất nhiều. Cây bàng trước sân trường đã rụng lá gần hết. Cũng như mọi hôm, nó tới thư viện tìm sách. Dù có hơn 3 đến 4 cuốn sách trên bàn thì đầu nó cũng chẳng vào một chữ. Ánh mắt nó dừng lại ở chậu hoa nhài trước cửa hàng hoa đối diện bên đường làm nó nhớ tới ba, đến Vũ- người bạn quan trọng của nó. "Đồ ngọt có thể giải tỏa nỗi buồn đấy" Một bánh kem đặt xuống trước mặt nó, được trang trí rất quan mắt.
Chương 3: Bấm để xem "Chị là.." Nó tròn mắt nhìn cô gái trước mắt. Chỉ là mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng có phần hơi rộng kết hợp với quần jeans lại có thể khiến nó thất thần hồi lâu. "Chị là Linh, bạn gái của Dương- chủ quán cà phê." Linh khẽ mỉm cười rồi tiến tới chiếc ghế đối diện nó. Nó gật đầu tỏ ý hiểu. "Chúng ta nói chuyện một lát được không?" Với lời đề nghị của Linh, dù ban đầu có chút lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý "Vâng." Ngừng một lúc, nó nói tiếp, "Là chuyện của Vũ, đúng không?' " Em thấy sao? " " Thực ra.. em đã không còn giận cậu ấy, em chỉ giận bản thân mình kém cỏi thôi. " " Cô bé ngốc, em không cần phải tự đặt áp lực cho bản thân mình như thế. Nếu là ba em, ông ấy cũng không muốn. "Linh gõ vào trán nó một cái rồi tiếp tục kể," Thực ra, Vũ mất ba mẹ từ nhỏ, cuộc sống của nó cũng chẳng mấy vui vẻ gì đâu. Những năm đầu sau vụ tai nạn ấy xảy ra Vũ tự giam mình trong phòng suốt hai tuần không ăn không uống. Chuyện này tuy là Dương kể cho chị nghe nhưng đây là sự thực được rất nhiều người chứng kiến. " " Em tin chị.' "Lúc ba mất, em còn có mẹ ở bên nhưng Vũ thì khác. Ba mẹ em ấy cũng qua đời từ khi em ấy còn rất nhỏ." Nó như hóa đá. Thư viện vốn đã yên tĩnh mà giờ lại còn yên tĩnh hơn, nghe rõ cả tiếng giở sác soàn soạt, tiếng lá rơi xào xạc ngoài kia. * * * Mọi chuyện cứ như trở lại quỹ đạo trước đó. Vũ dành cả ngày để nằm dài trên cái bàn ngắn cũn, dành cả ngày để nhìn những tán cây rụng lá. Cậu nhớ tới quãng thời gian hai người họ cùng nhau vui đùa, cùng nhau ngắm nhìn hoàng hôn, cùng tâm sự cho nhau nghe. Nhưng rốt cuộc chỉ là những hồi ức vô vọng. Nó sẽ mãi mãi không tha thứ cho cậu, chắn chắn là như vậy rồi.. "Lam tớ xin lỗi, tớ không nên giấu cậu.." Cậu hướng mắt nhìn chậu hoa nhài trước mặt, ánh mắt tràn ngập "sự chân thành." Dương đang nghiên cứu cách pha chế mới, nghe đến đây cũng không khỏi bật cười. Em trai cứng đầu của anh từ khi nào lại trở nên như vậy? "Anh cười cái gì chứ? Rốt cuộc em có phải là em trai của anh hay không?" Vũ tức giận, ném về phía Dương một cái ánh mắt khinh thường. Nghe cậu nói vậy, anh kịch liệt lắc đầu, "Không phải, em là do anh nhặt về." "Anh.." "Thôi, không đùa nữa, có chuyện gì mau nói" Vũ chần chừ hồi lâu, rõ ràng anh biết mà lại còn cố tình hỏi. "Anh Dương" "Gì?" "Anh có nghĩ, Lam thực sự sẽ hận em suốt đời không?" Cậu vừa hỏi, tay vừa khuấy tan viên đá trong ly nước. "Vũ à, có những chuyện em không thể cứ níu giữ mãi được, cứ để thuận theo ý trời thôi" "Anh Dương, Lam sẽ cho em một cơ hội, đúng chứ?' "..' Cánh cửa kính đột nhiên được mở ra, tiêng chuông cài cạnh cửa liền vang lên. 'Có cơ hội hay không, sao không hỏi thẳng tớ? " Nghe giọng nói quen thuộc, Vũ liền ngẩng đầu lên. Là Lam, thực sự là Lam, cậu không hề nhìn nhầm. " Cậu.. "Vũ bỗng trở nên bối rối, ngàn lời muốn nói nhưng lại bị giữ nơi cổ họng không phát ra được âm thanh gì ngoài chữ" cậu " " Cậu cái gì mà cậu. Suốt một tháng không tìm tớ, cậu muốn chúng ta thực sự kết thúc đúng không? " Vũ im lặng, không nói gì. Cậu chính là đang lo lắng xem nó có thực sự muốn đem thứ tình bạn này cắt đi hay không? " Xem ra là cậu thực sự muốn như thế rồi. "Lam giả vờ quay lưng đi, không ngờ cậu lại kéo tay nó lại. " Không phải, tớ.. tớ chỉ cảm thấy.. " " Bộp! " Lời còn chưa nói xong, nó đã vỗ vào lưng cậu một cái rồi cười," Tha thứ cho cậu rồi đấy. " Chưa hiểu tình hình, cậu ngây người nhìn nó đặt một chiếc hộp quen thuộc lên trên bàn, đẩy về phía cậu," Cho cậu đấy. " Cậu theo lời nó, mở ra. Là một chiếc bánh kem. " Cậu tự làm sao? " " Phải, chị Linh dạy tớ đấy. Mau ăn thử đi. " Cậu chần chừ hồi lâu, không phải cậu không tin năng khiếu nấu ăn của nó mà là e sợ tài nghệ của vị nào đó tên Linh. Trước ánh mắt mong chờ của nó, cậu vẫn là cắn thử một miếng. " Thế nào, ngon không? " " Ngọt lắm. " Nó nghe vậy liền xúc một miếng nếm thử," Đâu có ngọt. " " Thế, tớ còn cơ hội không? " " Cơ hội gì? " " Bước vào trái tim cậu." Hoàn truyện