Ngày đó tớ và cậu. Tác giả: Gấu Mèo. Thể loại: Truyện ngắn, tình cảm học đường. [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Gấu Mèo Văn án: Bùi Đức Thịnh là một cậu học sinh cấp 3 với vẻ mặt ưa nhìn và cậu có rất nhiều tài lẻ. Nguyễn Thị Thanh Thảo là bạn cùng lớp với Thịnh, cô ấy hòa đồng với mọi người xung quanh mình và cũng có rất là nhiều tài năng. Rồi một ngày nọ định mệnh của hai người đã đưa họ đến với nhau. *Đôi lời: Truyện tình tiết nhẹ nhàng đi sâu về mặt tâm lí của các nhân vật. Vì là truyện đầu tay nên còn nhiều điều mình chưa biết, mong mọi người giúp đỡ.
Chương 1: Bấm để xem Bầu trời trong xanh, không khí trong lành, gió thổi nhè nhẹ, cành lá đung đưa theo gió, thời tiết thật là đẹp. Hôm nay chính là ngày Thịnh đi nhận lớp, cậu ấy năm nay mới vào cấp 3, Thịnh cao 1m70, cậu có một khuôn mặt rất là thư sinh đặc biệt phải kể đến đó là đôi lông mày ngang đậm, sống mũi cao, vừa bước vào cổng trường thì cậu ấy nhìn thấy có rất là nhiều học sinh đang tranh nhau gì đó, thì ra là mọi người đang tìm tên lớp, vị trí lớp của mình trên bảng thông báo. Cậu ấy tiến lại gần đó để tìm, tìm được một lúc thì chợt có một cơn gió nhẹ thổi qua đưa một mùi hương thơm dịu nhẹ man mát: "Là mùi nước hoa". Một lúc sau, cậu ấy vừa kịp nhìn thấy tên lớp, vị trí lớp của mình đó là tầng hai - lớp 10a4, thì tiếng chuông vang lên, Thịnh vội chạy lên tầng hai đi dọc theo hành lang để đến vị trí lớp học của mình. Bước vào trong lớp Thịnh không thấy có một ai quen cả toàn là gương mặt mới gặp lần đầu tiên thì ở gần cuối lớp có một người đứng lên gọi. - Thịnh ơi! Tao ở đây này, xuống đây ngồi với tao. Thì ra đó là Hoàng, Hoàng cao 1m73, đeo kính, thích chơi piano, guitar là bạn thân của Thịnh, Thịnh bước đến gần cuối lớp thì cậu lại gửi thấy mùi hương lúc ở chỗ bảng thông báo. Cậu ấy đi nhanh xuống chỗ Hoàng. - Mày cũng học ở lớp này à? - Ừ, đúng rồi. - Mày ở trên lớp lâu chưa? - Tao lên lâu rồi. Thấy Hoàng nói như vậy, Thịnh tò mò và hỏi tiếp. - Thế mày có biết mùi nước hoa trong lớp là của ai không? Hoàng liếc mặt, nhìn xung quanh lớp một lúc rồi suy nghĩ. - Tao không biết, lúc vào trong lớp tao ngửi thấy mùi này rồi. - Vậy à! - Thôi kệ nó đi, biết để làm gì. Vì hôm nay là ngày đi nhận lớp nên chiều Thịnh được nghỉ, sang tuần cậu mới đi học. Và hôm nay cậu ấy có lịch tập nhảy với nhóm nhảy của mình, thời gian tập là hai tiếng, từ bốn giờ chiều đến sáu giờ tối vào các ngày hai, tư, sáu. Vì Thịnh rất thích các nhóm nhạc kpop và phần biểu diễn của họ nên cậu ấy học nhảy rất là nhanh, rất là tốt, cậu ấy được rất nhiều người trong nhóm khen, ngưỡng mộ, các bước nhảy của Thịnh thật mạnh mẽ, nam tính, những chuyển động tay chân uyển chuyển khớp đến từng nốt nhạc, và đặc biệt hơn là khuôn mặt biểu cảm của cậu ấy lúc vui, lúc buồn, lúc thật là lạnh lùng đầy quyến rũ. - Cậu ấy nhảy đẹp quá. - Đã đẹp trai lại còn nhảy hay. Wow.. - Anh Thịnh ơi! Dạy em nhảy với. Sau buổi tập cậu về tắm rửa, chuẩn bị cơm cho gia đình. Và tối hôm đó lúc gần đến giờ ngủ cậu lại nghĩ đến mùi nước hoa hôm nay mình đã ngửi thấy rồi nghĩ rằng: "Mùi hương đó là của ai nhỉ, sao mình có cảm giác thật là lạ khi ngửi thấy mùi hương ấy?". Ngày qua ngày cứ thế trôi đi, cuối cùng cũng đến ngày vào học chính thức. Thịnh vừa bước vào cổng trường thì từ đằng sau Hoàng lao đến đập mạnh vào vai Thịnh rồi hỏi. - Buổi đầu vào trường cấp ba mày thấy thế nào, đã sẵn sàng cho một chương mới chưa? - Tao luôn sẵn sàng. - Thế thì đi thôi. - Ừ. Tiếng chống vang lên * tùng.. tùng.. tùng *, vậy là tiết học đầu tiên của Thịnh bắt đầu. Tiết đầu tiên là tiết của cô chủ nhiệm, do lần trước phổ biến luật của trường nên cô trò chưa kịp giao lưu vì vậy tiết học hôm nay cô chưa dạy. - Chào các em cô là Nguyễn Thị Hồng Nhung, là cô chủ nhiệm của các em trong ba năm học. Một bạn trong hỏi. - Cô dạy môn gì vậy ạ? - Cô dạy môn hóa. Một bạn khác trong lớp hỏi. - Môn hóa có khó không cô. - Không khó đâu em, chỉ cần chăm chỉ là học được hết. Cô trò giao lưu gần được 15 phút thì cô thấy vị trí lớp không được hợp lý. Cô hỏi. - Các em có muốn đổi chỗ không? Trong lớp người kêu "có" người kêu "không" nhưng cô vẫn quyết định đổi chỗ ngồi. Vì vậy mà Thịnh với Hoàng đang ngồi cạnh nhau, giờ lại phải ngồi xa nhau, lớp có hai dãy, mỗi dãy có sáu bàn, mỗi bàn chỉ chứa được bốn người, Hoàng ngồi dãy trong, Thịnh ngồi dãy ngoài. Lớp xếp vị trí gần được 20 phút, bàn nào cũng đầy đủ người, chỉ còn mỗi bàn của Thịnh là thiếu một người, Thịnh đang một tay chống cằm ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, trong lúc cậu ấy không để ý cô giáo đã xếp một bạn nữ ngồi cùng bàn và ngồi cạnh Thịnh. Bỗng cậu ngửi thấy có mùi hương thơm giống với lần đầu tiên cậu vào trường, mùi hương kiến cho cậu ấy phải lưu luyến bấy lâu nay, nên Thịnh đã quay mặt lại và nhìn. Vừa nhìn thấy tim Thịnh đã đập thình thịch đập rất nhanh, như muốn bay ra khỏi lồng ngực, trán cậu bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi, người cậu bắt đầu nóng lên, hai má đỏ hầm hầm. Vì trước mặt cậu ấy là một gái có vẻ đẹp như là một thiên thần, khuôn mặt ngây thơ đang nhìn cậu. Và chính lúc đó Thịnh đã tìm ra bông hoa của đời mình.
Chương 2: Bấm để xem Sau khi được cô chủ nhiệm xếp vị trí chỗ ngồi trong lớp, Thảo đi lại gần đến chỗ của Thịnh, Thịnh lúc đó quay mặt lại và nhìn rồi bị đứng hình trước vẻ đẹp của Thảo, trán của cậu bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi, mặt bắt đầu có dấu hiệu đỏ lên. Vì trước mặt của cậu ấy là một cô gái có vẻ đẹp thiên thần, khuôn mặt thon nhỏ, môi trái tim, đôi mắt tròn to đang nhìn cậu. Thảo nhẹ nhàng hỏi Thịnh. - Cậu ơi, cho mình vào trong chỗ ngồi được không? Thịnh lúc đó chỉ đang suy nghĩ trong đầu: "Cậu ấy chính là người mang trên mình mùi hương thơm đó đây sao, cậu ấy thật đẹp, giọng nói của cậu ấy thật trong sáng làm sao". Vì chưa thấy Thịnh phản ứng trả lời lại câu hỏi của mình, Thảo lại hỏi Thịnh một lần nữa. - Cậu ơi, cho mình vào trong chỗ ngồi được không? Lần này Thịnh có đáp lại câu hỏi của Thảo, Thịnh đứng dậy bước ra khỏi chỗ ngồi để Thảo có thể đi vào. - Ừ, cậu vào đi. - Cảm ơn cậu. Sau khi xếp chỗ ngồi cho cả lớp xong thì chỉ còn vài phút là hết tiết học, nên cô chủ nhiêm đã cho cả lớp ngồi chơi hết tiết đó. - Các em, chỉ còn vài phút nữa thôi là hết tiết học rồi, các em có thể ngồi trò chuyện với nhau, nhưng nói nhỏ thôi để các lớp bên cạnh còn học. Thời gian cứ thế trôi đi, đối với mọi người trong lớp thì Thịnh không biết cảm giác của họ là như thế nào, nhưng đối với cậu ấy thì một phút trôi qua cứ như là mười phút vậy. Mọi người trong lớp đang dần làm quen với nhau, nói chuyện rất là rôm rả và cả Thảo cũng vậy, cô ấy cũng đang dần làm quen với mọi người xung quanh. Trong khi đó Thịnh vẫn ngồi đấy và chẳng hề làm gì, do cậu vẫn đang cảm thấy ngại ngùng, cậu ấy vẫn bị vẻ đẹp đó hút hồn mỗi khi nhìn ngắm người con gái ấy thì chợt cô gái ấy quay lại nhìn Thịnh. Cô ấy hỏi Thịnh. - Bạn gì ơi mình chưa biết tên bạn? Tên bạn là gì vậy? Thịnh giật mình đáp lại một cách ấp úng. - À.. Mình tên Thịnh.. Thế còn cậu? - Mình tên Thảo. Cả hai người im lặng một lúc, Thịnh không biết mình nên nói gì tiếp theo thì cô gái ấy nói tiếp. - Bạn trông có vẻ rụt rè nhỉ? Hay bọn mình nói về sở thích của nhau đi, như vậy ta sẽ có thể dễ mở lòng với nhau hơn. Sau khi nghe câu nói này xong thì Thịnh nghĩ đây chính là cơ hội tốt để mình có thể hiểu biết nhiều hơn về người con gái ấy. Cậu ấy đang định cất tiếng, thì bỗng tiếng chuông vang lên, vậy là tiết học đầu tiên của Thịnh đã hết. Thảo nói với Thịnh. - Ô, ra chơi rồi, thôi để tiết sau vậy, giờ mình có hẹn đi chơi với mấy bạn ở dưới sân trường rồi. Tí nữa gặp lại. Vừa nói xong Thảo bước ra khỏi lớp để đi đến chỗ hẹn, cô ấy vừa bước ra ngoài thì Thịnh hít một hơi thật sâu và thở ra thật dài, để lấy lại trạng thái bình thường của mình rồi cậu ấy nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra trong lớp, Thịnh đặt bàn tay phải lên ngực trái của mình để cảm nhận được nhịp tim và tự đặt ra bao nhiêu câu hỏi để hỏi chính bản thân mình: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cái cảm giác đó là sao?". Trong đầu Thịnh bây giờ đang có rất là nhiều những câu hỏi, khiến cậu rối trí thì từ đằng sau Hoàng lại lao đến đập mạnh vào vai Thịnh rồi hỏi. - Ê, mày có đi cùng tao xuống sân trường chơi không? Hoàng hỏi Thịnh nhưng lại không thấy cậu ấy trả lời và cũng cảm thấy lạ khi mình đập vào vai cậu ấy cũng không thấy cậu ấy phản kháng gì. - Mày bị ốm à? Thực ra nhờ cái đập vai ấy Thịnh đã thực sự bình tĩnh hơn trước. Thịnh trả lời. - Không.. Tao chỉ đang nghĩ vài chuyện thôi. - Thế mày có đi xuống sân trường với tao không? - Ừ.. Cũng được, tao cũng đang muốn đi lại một lúc. Vừa nghe câu nói đó xong cả hai người cùng cười và khoác vai nhau đi ra khỏi lớp. Hai người vui vẻ cùng nhau đi khắp xung quanh trường, ở sân trường trước có một cái sân khấu rất là to và sau trường cũng có một cái sân rất là rộng để học sinh có thể tập thể dục, nhảy múa, vui chơi. Ở đó còn có rất là nhiều cây lâu năm to cao và nhiều cành lá vì vậy khi đến mùa hè thì ở đây rất mát, dưới mỗi gốc cây đều có một chiếc ghế đá để học sinh ngồi. Hoàng và Thịnh đang cùng nhau đi ở sân sau thì bắt gặp được Thảo đang ngồi ghế đá trò chuyện cùng với bạn bè của cô ấy. Hoàng chỉ tay đến vị trí của Thảo rồi hỏi Thịnh. - Ê mày, kia có phải bạn gì ngồi cùng mày không? Thịnh nhìn theo hướng chỉ của Hoàng rồi trả lời. - Ừ đúng rồi đấy. Hoàng quay mặt lại nhìn Thịnh thì thấy mắt của Thịnh như sáng rực lên. Hoàng đang định hỏi Thịnh thì bị Thịnh hỏi ngược lại. - Ây mày, mày thấy bạn đó thế nào? Có thấy bạn ấy xinh không? Hoàng nghe thấy vậy, như biết được gì đó. Hoàng trả lời. - Nhìn cũng có vẻ xinh đấy. Thế mày có thích nó à? Thịnh giật mình trả lời. - Mày bị điên à, tao làm gì thích bạn ấy. - Không phải thì thôi. Mà nó cũng được đấy hay mày thử tìm hiểu đi, nó ngồi ngay cạnh mày cơ mà. - Mày sao vậy, tao đã bảo là tao không thích rồi mà. - Ừ thế thôi, tao không nói nữa, tao chỉ nói chêu mày vậy thôi, mà mày làm gì căng vậy - Thôi thôi ông ơi, không nói nữa đi lên lớp đi sắp vào học rồi. Vừa đi nhưng Thịnh cũng vừa nhìn ra chỗ của Thảo, Hoàng lắc đầu: "Cái thằng này, thích mà còn bày đặt nói không". Một lần nữa tiếng chống lại vang lên * tùng.. tùng.. tùng.. * giờ ra chơi đã hết, tất cả học sinh trên sân trường cùng nhau đi vào lớp học. Vì tiết hai, tiết ba rồi những tiết sau nữa cô giáo, thầy giáo lớp Thịnh dạy học liên tục nên cậu ấy và Thảo đều không thể bắt truyện với nhau được nhiều còn những giờ ra chơi tiếp theo thì Thảo cũng không ở trên lớp. Đến cuối buổi học hôm ấy Thảo có vẽ một cái gì đó vào một mảnh giấy, cô ấy quay sang đưa mảnh giấy đã bị gấp lại cho Thịnh và bảo. - Về nhà rồi cậu mở nó ra nhé. Bye. Thịnh ngạc nhiên cầm tờ giấy đó và cho vào trong túi quần.
Chương 3: Bấm để xem Tiết cuối hôm ấy, chỉ còn vài phút là về, Thịnh quay sang phía của Thảo thì thấy cô ấy đang vẽ thứ gì đó vào một mảnh giấy, Thịnh tò mò muốn biết trong mảnh giấy ấy Thảo đang vẽ cái gì nên đã lén liếc mắt sang nhìn, nhưng có rất là nhiều nét vẽ nguệch ngoạc nên cậu ấy không thể nhìn thấy rõ được. Một lúc sau, tiếng chuông reo lên, tất cả mọi người trong lớp xách cặp để đi về, Thịnh cũng như vậy, vừa đeo cặp sách lên xong thì Thảo dùng bàn tay phải của mình vỗ nhẹ vào cặp Thịnh, cậu ấy quay lại, Thảo nói. - Về nhà rồi cậu mở nó ra nhé. Bye. Vừa nói xong Thảo đưa cho Thịnh rồi đi ra khỏi lớp. Thì ra cái mảnh giấy mà Thảo vừa nãy vẽ là dành cho Thịnh, cậu ấy ngạc nhiên cầm tờ giấy đó và cho vào trong túi quần để về đến nhà đọc, nhưng cậu ấy vẫn không thể ngừng tò mò rằng trong đó cô ấy viết cái gì. Thịnh đi ra khỏi lớp, đứng ở ngoài hành lang tầng hai, gió thổi nhè nhẹ, man mát, các bạn trong lớp cũng lần lượt đi ra khỏi lớp. Vì không thể kìm hãm được sự tò mò của mình được nữa nên cậu ấy đã cho tay vào trong túi quần và lấy nó ra. Lúc lấy mảnh giấy đó ra, Thịnh nhìn vào mảnh giấy ấy và nghĩ rằng: "Có nên mở.. hay là không". Lúc đó cậu ấy có cảm giác như trong tâm trí mình bị chia làm hai nửa, một nửa có, một nửa không. Nhưng dù thế nào đi nữa thì Thịnh cũng đã quyết định mở nó ra, cậu ấy từ từ mở nó ra, thì từ đằng sau Hoàng lao đến đập vào vai Thịnh một lần nữa. Cái đập vai lần này cậu ấy không hề mong muốn nó xảy ra, vì vô tình cái đập vai ấy đã làm cho mảnh giấy trên tay Thịnh bị tuột mất, lúc đó gió cũng thổi to hơn nên đã làm cho mảnh giấy ấy bị bay đi sang nơi khác, Thịnh đứng đơ ra đó và không tin vào mắt mình, Hoàng nói. - Ê mày, chị đại trong nhóm nhảy của mày đến kìa. Thịnh quay sang nhìn, thì thấy chị ấy đang đi tớ chỗ của mình, chị ấy tên là My, cao 1m58, để tóc kiểu tomboy, dáng người cân đối, nhảy rất giỏi và là trưởng nhóm trong nhóm nhảy của Thịnh. Chị ấy bước đến chỗ của cậu ấy rồi nói. - Tối nay, đúng bảy giờ tối, nhóm nhảy của mình có cuộc họp mặt với các nhóm nhảy khác để chuẩn bị cho random kpop sắp tới, em nhớ đến sớm hơn ba mươi phút để chuẩn bị đồ cho tối nay nhá. - Em biết rồi. Vì cuộc trò chuyện giữa hai người rất là hợp ý nhau nên Thịnh đã quên đi chuyện về mảnh giấy ấy. Đến sáu giờ ba mươi tối hôm đó Thịnh lên phòng tập đúng như lời trưởng nhóm đã dặn, thì vừa vào trong phòng tập cậu ấy chỉ thấy có hai người đang chuẩn bị đồ cho tối nay đó là chị My trưởng nhóm và chị Ly, chị Ly và chị My là hai chị em sinh đôi nên chị Ly khá là giống với chị My họ chỉ khác nhau ở chỗ là kiểu tóc chị Ly để dài hơn so với chị My, Thịnh chạy đến chào hỏi rồi trò chuyện. - Hây.. Chào hai chị, những người khác đâu rồi? Chị My trả lời. - Chúng nó tí nữa đến sau. Chị Ly nói. - Hình như tối nay có nhóm đi xe ô tô đến đấy chúng mày Thịnh ngạc nhiên trả lời. - Uầy.. Thật á, chất thế. Cả ba người vừa làm vừa trò chuyện. Thời gian họp mặt càng đến gần, lần lượt những người khác trong nhóm cũng đã đến để chuẩn bị cho tối nay. Trong lúc đang trang trí chuẩn bị đồ cho tối nay thì Thịnh nhìn thấy ngoài cửa sổ có rất nhiều xe đang đi đến, đúng như lời chị Ly nói, có nhóm thuê hẳn một chiếc xe ô tô đang đi đến, Thịnh nói. - Mọi người ơi, kia có phải mấy nhóm nhảy khác không. Vừa nói xong tất cả mọi người đều chạy đến cửa sổ và ngó ra nhìn, chị My nói. - Thôi chết rồi. Mấy đứa làm tiếp đi, tao đi xuống bảo mọi người đợi lúc. Nói xong cái, chị My gấp gáp chạy xuống, tất cả mọi người đều trở lại với công việc của mình. Vài phút sau mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong bánh kẹo, nước ngọt, âm nhạc, sân khấu mini.. Tất cả mọi người cùng nhau tụ họp ăn uống trò chuyện vui vẻ, Thịnh đang trò chuyện giao lưu với mọi người trong nhóm thì từ đằng sau có người bước đến và hỏi. - Có phải Thịnh không? Thịnh nghe thấy, liền quay lại và nhìn, thì nó như là một định mệnh vì người đứng sau Thịnh lúc đó chính là Thảo. - Thảo? Là cậu à? - Ừ. - Trùng hợp thật đấy. - Đúng vậy. Thảo xoay người một vòng. - Cậu thấy mình thế nào? Lúc ấy Thịnh có suy nghĩ là: "Cậu dễ thương lắm, cậu đẹp lắm" nhưng để không bị lộ cảm xúc của mình, cậu ấy đã kìm nén nó lại. - Nhìn cậu cũng được. Thế còn mình? Thảo nhìn Thịnh rồi mỉm cười nhẹ. - Nhìn cậu ngầu lắm. Vừa nghe câu nói đó xong Thịnh cảm thấy vui xướng: "Cậu ấy khen mình ư". Thịnh hỏi Thảo. - Thế làm sao cậu biết chỗ này vậy? - Ùm.. mình đi cùng với bạn, nó là thành viên trong một nhóm nhảy. - À.. Thì ra là vậy. - Thế còn cậu, sao cậu lại ở đây? - Mình cũng là một thành viên trong một nhóm nhảy. Thảo ngạc nhiên. - Wow.. Cậu cũng biết nhảy ư? - Ừ, mình cũng tàm tạm thôi. Vừa nói xong được một lúc, Thịnh quay sang nhìn thấy Thảo có vẻ ngại ngùng như đang muốn nói gì đó khác, cậu ấy liền hỏi. - Cậu muốn nói gì à? Thảo nghĩ một lúc rồi gật đầu sau đó cô ấy chỉ mấp máy môi chứ không nói ra tiếng làm cho Thịnh không hiểu cô ấy muốn nói cái gì. Cậu ấy nói tiếp. - Cậu cứ nói đi không cần phải ngại đâu. - À.. ừ.. Mình muốn hỏi cậu là.. Cậu đã đọc bức thư đó chưa? - Bức thư, bức thư nào nhở? Thảo ngơ ngác hỏi lại Thịnh. - Cái mảnh giấy tớ đưa cậu sáng nay ấy? Nghe câu nói đó của Thảo xong Thịnh nhớ ra và nói với cô ấy. - À.. Là tờ giấy đó.. Mình chưa xem, ừm.. mình cũng làm mất nó luôn rồi. Vừa nghe được câu nói đó xong, Thảo cảm thấy mình thật may mắn: "May quá, vậy là cậu ấy chưa xem được nó". Thịnh hỏi Thảo. - Vậy bức thư đó có gì quan trọng mà cậu không thể nói trực tiếp với mình được à? - À.. không, không có gì. Ùm.. Chỉ là tên facebook của mình, với tớ vẽ thêm mấy nét nguệch ngoạc để trang trí ấy mà, chứ không có gì đâu. Thịnh: "Thì ra là vậy. Bảo sao lúc ấy mình thấy cậu ấy vẽ mấy nét nguệch ngoạc". Thịnh lại hỏi Thảo tiếp. - Thế sao cậu không nói cho mình luôn lúc đấy? Thảo đứng đơ ra đó không biết trả lời thế nào, cô ấy suy nghĩ: "Mình có nên nói thật với cậu ấy không nhỉ" thì đèn và nhạc bỗng dưng tắt, chỉ để lại đèn ở trên sân khấu, cuối cùng các nhóm nhảy đã đến đầy đủ buổi họp mặt chính thức bắt đầu, tất cả là có bảy nhóm, mỗi nhóm gồm tám đến mười người. Chị Ly bước lên sân khấu và nói lời khai mạc buổi họp mặt và phổ biến những hoạt động sẽ được diễn ra ngày hôm nay. Mở đầu là phần giới thiệu. Các trưởng nhóm và các thành niên trong nhóm lên sân khấu để giới thiệu khái quát về nhóm nhảy của mình. Tiếp đến là phần biểu diễn. Mỗi nhóm nhảy, nhảy lại bài đã được chuẩn bị trước đó solo hay nhảy nhóm đều được. Phần ba là phần giải trí. Đây sẽ là một trò chơi đối đầu giữa các nhóm nhảy, mỗi nhóm cử ra hai thành viên một nam và một nữ, người chiến thắng cuối cùng sẽ được nhận phần quà cho cả nhóm. Cuối cùng là phần bốc thăm. Có tất cả là hai hộp bốc thăm đã được chuẩn bị từ trước, một hộp chứa tên các bài hát của nhóm idol nam, và một hộp chứa tên các bài hát của nhóm idol nữ. Phần này nhóm trưởng sẽ là người bốc thăm, người bốc thăm sẽ bốc vào mỗi hộp và đọc to tên hai bài hát mình đã bốc được ở hộp nhóm idol nam và hộp nhóm idol nữ, hai bài hát đó sẽ là hai bài chuẩn bị trước, để biểu diễn cho buổi random kpop sắp tới. Sau khi các nhóm giới thiệu khái quát về nhóm của mình thì tiếp đến là các tiết mục nhảy, tiết mục nào cũng đều được chuẩn bị kĩ càng, hoành tráng, nhóm nào cũng đều có đặc điểm riêng, nhảy đều và đẹp, có nhóm còn đầu tư thêm phụ kiện, vũ đạo sáng tạo ra những điệu nhảy mới khác với bản gốc làm cho người xem cảm thấy hứng thú, mới mẻ, cứ mỗi tiết mục kết thúc mọi người đều reo hò vỗ tay làm cho không khí càng trở nên hấp dẫn, thú vị. Các tiết mục nối tiếp nhau, làm cho cảm xúc của mọi người thay đổi liên tục hết lần này đến lần khác. Nhóm của Thịnh là nhóm biểu diễn cuối cùng để khép lại phần hai của chương trình. Nhóm của cậu ấy nhảy cũng rất đẹp và đều, trong lúc nhảy Thịnh để ý mọi người ở dưới sân khấu thì cậu ấy nhìn thấy Thảo đang đứng cạnh một bạn gái và theo dõi tiết mục của mình. Sau khi biểu diễn tiết mục xong mọi người hò reo vỗ tay, Thịnh cùng cả nhóm đi xuống, chỉ còn lại chị Ly trên sân khấu để thông báo tạm nghỉ năm phút, trong năm phút đó mỗi nhóm chọn hai thanh viên đại diện tham gia trò chơi, Thảo đi đến chỗ của Thịnh. - Thế mà gọi là tàm tạm à, cậu nhảy đỉnh lắm luôn ấy chứ. Thịnh cười mỉm, gãi đầu. - Không đâu, mình còn học hỏi nhiều lắm. Hai người đứng một lúc, nhìn mọi người xung quanh, rồi Thảo đưa tay ra hướng của Thịnh và hỏi. - Cậu có mang điện thoại không? - Có. - Cậu cho tớ mượn được không? Thịnh liền lấy điện thoại của mình và đưa cho Thảo. Cô ấy cầm lấy rồi ấn cái gì đó. - Cậu làm gì vậy? Thảo đưa điện thoại cho Thịnh. - Đây là facebook của mình, tớ gửi lời kết bạn rồi đó. Thảo lấy điện thoại của mình và ấn vào nút kết bạn, tin thông báo được gửi cho Thịnh. Thảo cười nhẹ và nói. - Vậy là từ giờ chúng ta là bạn.
Chương 4: Bấm để xem Sau các tiết mục nhảy tiếp đến là phần trò chơi. Trò chơi của phần này là trò cướp ghế, ghế đã được chuẩn bị ở giữa phòng, xếp thành vòng tròn, số ghế ít hơn số người một chiếc ghế. Khi nhạc nổi lên mọi người phải di chuyển khỏi vị trí ban đầu, nhảy theo nhạc, khi nhạc tắt mọi người phải nhanh chân chạy đến chỗ ghế còn trống, người nào không ngồi vào ghế coi như bị loại khỏi cuộc chơi. Trọng tài nói. - Mọi người có thời gian là năm phút để nghỉ ngơi sau phần nhảy vừa rồi, trong thời gian đó mọi người cũng phải chọn ra hai người đại diện của nhóm để tham gia trò chơi. Quy định một nam và một nữ, thời gian chọn người bắt đầu. Cả căn phòng bỗng đầy tiếng nói. Thì ra mọi người đang thảo luận với nhau chọn ra người tham gia trò chơi, Thảo nhìn xung quanh phòng rồi nói với Thịnh. - Nhóm cậu ai tham gia vậy? - À không.. Nhóm mình không chơi. - Sao vậy? - Thì nhóm bọn mình là người chuẩn bị cho buổi tối ngày hôm nay mà. Thế nên quà cũng là để cho mọi người thôi. Thảo ngạc nhiên trả lời. - Thật á! - Cậu có muốn chơi không, để mình xin chị trưởng nhóm, cho cậu tham gia? Nói vậy xong, Thảo nghĩ nhanh rồi gật đầu. Thịnh thấy vậy chạy ngay đi hỏi, đến khi Thịnh quay lại câu trả lời là. - Cậu vào đi. Cũng trong lúc đó thời gian nghỉ đã hết, những người tham gia trò chơi lần lượt đi vào vị trí. Thảo khi nghe câu "cậu vào đi" của Thịnh, thì cô ấy hào hứng chạy vào vị trí, nhưng cô ấy không vào một mình mà cô ấy còn cầm tay Thịnh chạy vào. - Cậu làm gì vậy? - Quy định một nam, một nữ mà đúng không. Cậu bây giờ chỉ có thể im lặng rồi ngắm nhìn cô ấy đang nở một nụ cười rạng rỡ: "Có vẻ như cậu ấy đang rất vui" đó chính là suy nghĩ của Thịnh lúc này. Khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong, đó cũng là lúc bắt đầu trò chơi, cả hai cùng háo hức sẵn sàng đợi trọng tài hô to. Trọng tài hô to. - 3.. 2.. 1. Bắt đầu. Nhạc bắt đầu nổi lên, mọi người di chuyển khỏi vị trí, nhảy theo nhạc, được một lúc sau nhạc bỗng tắt, mọi người chạy loạn lên vì biết rằng đây chính là lúc phải tìm chiếc ghế cho mình, họ chạy đến vị trí ghế ngồi, vậy là sau lượt chơi đầu tiên đã có một người bị loại khỏi cuộc chơi, do đã kịp ngồi vào ghế nên cả Thịnh và Thảo đều chưa bị loại. Cứ thế trò chơi tiếp diễn, có những cuộc giằng co chiếc ghế giữa hai người, có những người xô đẩy nhau, kéo lùi đối thủ lại đằng sau để dành chiếc ghế, trò chơi diễn ra rất là vui vẻ, hồi hộp, cho đến khi chỉ còn một chiếc ghế. Hai người chơi ở lượt cuối này đó chính là Thảo và một bạn nữ khác nữa tên là Lan. Thịnh đã bị loại trước đó cách đây hai phút, lúc đó mọi người đã giành được chiếc ghế của mình, chỉ có Thịnh và Thảo là chưa ngồi vào ghế, cả phòng cùng nhau đếm từ ba đến một nếu không ai ngồi vào ghế coi như cả hai bị loại. Tất cả cùng đếm, thấy vậy Thịnh chạy ngay đến chỗ của Thảo rồi đặt cô ấy ngồi vào chiếc ghế còn lại, thế là Thịnh đã bị loại. - Sao cậu không ngồi vào ghế, ghế ở gần vị trí của cậu hơn mà? - Cậu nhớ không, quà là dành cho mọi người. Với lại, mình còn là con trai nữa sao có thể làm như vậy với một cô gái như cậu. Cho đến hiện tại, giờ chỉ còn hai người, cả hai đều đã bị mất sức sau những lần chơi trước, không khí trong phòng cũng đã bắt đầu căng thẳng hơn, nhạc bắt đầu nổi lên, cả hai người chơi, ánh mắt nhìn nhau, đề phòng đối thủ. Nhạc lần này cũng thay bằng nhạc gay cấn hơn trước làm tăng thêm độ hồi hộp cho trò chơi. Nhạc nổi lên, hai người di chuyển khỏi vị trí ban đầu, được một lúc sau nhạc tắt một cách bất ngờ cả hai cũng lào đến chỗ ghế. Vậy là đã có người dành được chiến thắng, trọng tài hô to tên người chiến thắng, đó chính là.. - Trò chơi kết thúc, người chiến thắng chính là Lan. Vậy là Lan chính là người dành được chiến thắng trong trò chơi này và người bị loại là Thảo, do lúc cả hai người cùng lao đến chiếc ghế cuối cùng thì Lan đã nhanh tay kéo ghế về phía mình nên Thảo đã không thể gồi được vào ghế. Thảo xụ mặt rồi đi về phía Thịnh, nhường chỗ cho người chiến thắng. - Tiếc quá suýt nữa thì là mình dành được chiến thắng rồi. - Không sao, bạn đã cố hết sức rồi mà. - Thế món quà dành cho người chiến thắng là gì vậy? - Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một chiếc loa mini với 1 cặp vòng tay tình bạn. Cậu biết không, vòng tay tình bạn đem lại cho ta sự may mắn và giữ cho tình bạn luôn bền chặt. - Wow, quả là một món quà ý nghĩa. - Cậu thích không? Thảo phấn kích trả lời. - Có chứ! Mình cũng muốn có một món quà như vậy để tặng cho người bạn mà mình yêu quý nhất. Cuối cùng cũng đến phần kết của buổi tối ngày hôm nay đó là phần bốc thăm, tất cả các nhóm trưởng lần lượt lên bốc tham bài nhảy của nhóm mình. Thời gian cứ thế trôi đi vậy là buổi họp mặt hôm nay đến đây kết thúc, mọi người cùng nhau chụp một bức ảnh kỉ niệm, cười nói vui vẻ rồi trao cho nhau những cái ôm và lời tạm biệt, cuối cùng là cảnh mọi người cùng nhau ra về. Chị My trưởng nhóm nhóm nhảy của Thịnh đại diện nên nói lời cảm ơn và lời tạm biệt. - Cảm ơn mọi người rất nhiều, cảm ơn mọi người đã tham gia buổi tối ngày hôm nay, hẹn gặp các bạn vào một ngày không xa. Xin cảm ơn. Thịnh nói với Thảo. - Tớ muốn thời gian khoảnh khắc này dừng lại, chỉ là một vài phút thôi cũng được, cậu biết sao không? Vì khi thời gian cứ thế trôi đi, khoảnh khắc này sẽ là quá khứ, là một kỉ niệm mà mình nhớ mãi và mình sẽ không biết được những người khác có còn nhớ đến nó không, rồi đến lúc nó dần dần biến mất.. Sẽ không còn ai nhớ đến nó nữa. Thảo cảm thấy Thịnh như có nỗi buồn muốn được chia sẻ, tâm sự nhưng cô ấy lại không biết phải nói cái gì và chỉ có thể im lặng nhìn cậu ấy từ đằng sau, từ đằng sau cô ấy từ từ cầm lấy tay Thịnh, nghĩ một lúc lâu rồi nói. - Chỉ cần mình còn nhớ.. Thì khoảnh khắc ấy.. Sẽ mãi không bao giờ bị biến mất. Trước câu trả lời ngắn gọn, nhẹ nhàng, đầy ý nghĩa, cùng với giọng nó ấm áp của Thảo đã làm cho Thịnh cảm thấy ngạc nhiên và cũng làm cho cậu cảm thấy câu nói ấy như chạm sâu vào trong trái tim của cậu. Thịnh quay mặt về phía của Thảo rồi nở một nụ cười nhẹ, ngắm nhìn cô ấy đang nhìn mọi người ra về: "Chỉ cần mình còn nhớ, thì khoảnh khắc ấy sẽ mãi không bao giờ bị biến mất".