Tác phẩm: Ngày Cũ Đã Qua Tác giả: Hồng Mến Muốn viết một điều gì đó sau một ngày đi qua với những bộn bề cuộc sống. Vậy mà, mỗi ngày đi qua, điều tôi cảm nhận được rõ nhất là: "Hôm qua mình ngu thế!". Vẫn là tôi của ngày hôm qua, vẫn thế.. Tôi không cần phải hơn người khác. Tôi chỉ cần tốt hơn mình của ngày hôm qua là đủ rồi. Và mong một ngày có một người đến bên tôi lắng nghe tất cả những nỗi đau mà tôi kể. Xóa tan đi những nỗi nhớ và thương đau trong tôi, xóa hết muộn phiền trong tôi. Người muốn cuộc sống này chân thành với tôi mà không nhìn vào mắt tôi. Người muốn trao tôi những lời tốt đẹp nhưng lại không thực hiện chúng với tôi. Cứ nửa đùa nửa thật thay vì nghiêm túc với nhau. Người có biết khi tôi đã quen với cuộc sống không bao giờ có được cái mình muốn thì tôi sẽ không còn biết mình muốn cái gì nữa.. Một lời xin lỗi không thể sữa chữa được những sai lầm, không thể hàn gắn lại được niềm tin, không thế xóa hết những tổn thương mà người đã gây ra cho tôi. Thật nực cười là đến cuối cùng, con người ta lại không xa nhau vì khoảng cách. Mà chỉ tách biệt bởi vị thế của mỗi bản thể trong lòng người đối diện, đã sớm chẳng còn quan trọng như lúc vừa bắt đầu. Thời gian không hàn gắn được niềm tin, chữ yêu thương bắt đầu từ gió rồi cũng theo mùa mà bay đi mất. Gió trở mùa, mùa cũng trở những xa xôi. Những bộn bề của cuộc sống, những mệt nhoài của công việc khiến cho tôi có cảm giác quên cả thời gian và quên cả chính mình, dẫu vẫn biết mình không phải người khéo nhưng cũng không phải người thiểu năng trong cư xử! Tự hứa với mình nhiều, thì quên nhiều. Tự hứa với mình ít, lại không nhớ. Giá như chẳng hứa với chính mình, thì hà cớ gì phải thực hiện. Và bây giờ cũng chẳng phải tìm lí do gì để bao biện cho chính bản thân mình không còn vẹn nguyên vị trí trong chính lòng mình. Trái tim không bội phản, thì sớm muộn cũng sẽ tệ bạc rời bỏ lí trí mà đi..