Bài thơ: Ngày chúng mình dừng lại Tác giả: Nguyễn Tùng Linh (Nguyễn Nguyên) Ngày chúng mình dừng lại Em thấy lòng thật đau Phố buồn đến tê tái Đường về không có nhau. Trong đáy mắt em sâu Là đêm dài bão tố Là gối chăn lệ sầu Là đau thương muôn thuở. Đường trần em vướng nợ Tìm đâu những ngày vui Mảnh hồn giờ tan vỡ Tim yêu nát mất rồi! Mình không thể chung đôi Nên thành người.. xa lạ Lời yêu bạc trên môi Xô mình về hai ngả.. Ngày chúng mình dừng lại Xin trả hết yêu thương Phía anh nắng ngập đường Phía em mưa lặng lẽ. Mình giờ không còn trẻ Đành lỡ chuyện trăm năm!..
SẼ QUÊN NGƯỜI THÔI Nguyễn Tùng Linh Chẳng ngờ lại có lúc Mình nhẹ nhàng buông tay Gom nỗi buồn thuở trước Gửi gió cuốn theo mây. Ngày người chọn lối ấy Mình chẳng thể đau hơn Ôm oán hận, tủi hờn Lòng mình sinh cay nghiệt. Thốt ra lời chì chiết Cốt quên kẻ xấu xa Nhưng lại trớ trêu là Càng cố quên càng nhớ. Có lẽ khi dang dở Đâu chỉ một mình đau Người hẳn cũng nát nhàu Khi buông nhau giữa phố. Sau.. trải nhiều giông gió Mình hiểu tình yêu hơn Khi không thể chung đường Chẳng ai là có tội. Chỉ là yêu chưa tới Nên chúng mình chia đôi Chỉ cần thời gian đủ Mình sẽ quên người thôi.
- -KHI NGƯỜI YÊU TA- Người bảo người yêu ta Hóa ra chỉ đến thế! Yêu mà người chẳng thể Cùng ta đi qua ngày. Ta tìm trong chén say Bóng người nơi đáy cốc. Dốc tiếng cười khô khốc Tan vỡ mất cả đêm. Ta tìm chút êm đềm Trong dấu yêu thuở trước. Thấy tim mình trầy xước Vết sẹo chưa liền da. Người bảo yêu ta mà! Sao lại bỏ đi vội? Gió nghịch mùa.. tóc rối Lấy ai chải cho suôn? Bao nhiêu là sợi buồn Ai sớt giùm một nửa? Người còn yêu ta nữa Sao không về mang đi? Người như cánh thiên di Bay về phía trời rộng Bỏ lại ta khoảng trống Cô đơn với sầu đau. Cho đến tận ngày sau Đời vẫn thương ta.. Tội! Chỉ vì lời gian dối Khi người bảo yêu ta. Nguyễn Tùng Linh