Ngàn Thế Giới Truy Được Ái Nhân Tác giả: Tuyệt Thế Mạn Châu Thể loại: Xuyên Nhanh, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Ngọt Sủng Link Góp Ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Tuyệt Thế Mạn Châu Văn Án: Tử Ngạn hạ thế trong một thân phận cao quý nhưng lại vì ái tình mà vướng phải thử thách của vận Mệnh. Hắn được vận mệnh đưa đến những thế giới khác nhau, tất cả những ký ức trước đây đều bị phong ấn. Vận Mệnh trêu ngươi, hắn đã có ái nhân trong lòng? Được nàng đè hắn, làm đến khi thích thì thôi. Vận Mệnh trêu ngươi, hắn đã có 3000 giai nhân? Được, đêm nay cùng bổn tọa, xem ngươi còn đủ sức hay không. Vận Mệnh trêu ngươi bạch nguyệt quang trở lại? Được.. Tử Ngạn không thích thua, đặc biệt là trước Vận Mệnh, ái nhân của nàng, ái tình của nàng, kẻ nào dám quyết. Lưu ý: Tử Ngạn là một nữ nhân có vẻ cục súc.
Thế Giới 1: Hoàng Hậu Xin Tự Trọng Chương 1.1: Bấm để xem Vận mệnh xoay vần theo quỹ đạo nhất định, mọi nguyên tắc nó đặt ra luôn được áp dụng một cách hoàn hảo nhất. Những kẻ muốn vượt qua thứ được gọi là vận mệnh, đều phải vượt qua thử thách mà nó đặt ra. Nhưng đã gọi là vận mệnh, muốn vượt qua nó, dễ sao? Tử Ngạn hạ thế bởi tinh tú, vận mệnh định sẵn nàng trở thành chủ thần, đời đời kiếp kiếp không thể vướng phải ái tình. Nhưng vận mệnh cũng chẳng ngờ, nàng phá nát cả một địa đàng, chủ thần ban phước thịnh vượng thế mà lại mang đến cuồn cuộn huyết tanh. Nàng thậm chí bước vào thử thách của vận mệnh, chỉ vì lòng nàng đã có ái nhân. Hắn có thể không yêu nàng, hắn có thể chẳng nhớ nàng là ai, nhưng nàng không thích thua cuộc, chả bất cứ cái giá nào, nàng nhất quyết cũng phải thắng. • - "Nương nương, nương nương rơi xuống hồ, nhanh nhanh gọi người" - Tiếng hô hoán vang vọng khắp ngự hoa viên, những âm thanh của bước chân vội vã dần tiến lại. Tử Ngạn cảm thấy ngộp thở, bốn bề là nước và nước. Nước tràn vào ngũ quan của nàng khiến khó chịu Tử Ngạn mà nhíu mày, tự thề với lòng nhất định sẽ hạ sát kẻ đã đẩy nàng xuống cái hồ chết tiệt này. Chân nhẹ nhàng đạp hai cái lấy đà, rất nhanh nàng đã lên đến mặt hồ. Tử Ngạn vỗ ngực, ho khan vài tiếng để tống hết thứ nước khó chịu khỏi cơ thể. - "Nương nương, nương nương có sao không?" - Vẫn là cái giọng chí chóe không khác gì cái loa này. Tử Ngạn tâm trạng không tốt, trầm giọng quát - "Câm" - Ngay lập tức, mọi người đang ồn ào phải câm nín. Cái cảm giác lạnh sống lưng bao trùm toàn bộ người của Thanh Hoa cung. Hoàng hậu của bọn họ tuy bình thường đều hung hăng, nhưng lại thẳng bụng, không bao giờ toát ra khí chất nguy hiểm như lúc này. - "Đưa khăn đây" - Nàng đưa tay về phía một cung nữ đang nâng khăn quỳ dưới đất. Tử Ngạn tự tay lau khô y phục cùng tóc của mình, ngay lúc đứng dậy, thái giám bẩm báo - "Hoàng thượng cùng Lưu thái y đã tới thưa nương nương" - Nàng híp mắt nhìn kẻ mặc long bào trước mắt, lại quay sang Lưu thái y - "Một khắc cũng là mạng người, đến chậm như vậy là muốn hại chết bổn cung?" - Nói đùa chứ ngày này là đầu Đông đấy, cái thân thể này còn yếu đuối đến phát hờn, không có nàng có khi thành tử thi trồi trên mặt hồ rồi. - "Hoàng hậu thứ lỗi, Tĩnh Hoa cung cách cung của nương nương khá xa.." - Lưu thái y quỳ xuống dập đầu tạ tội. - "Hoàng hậu, nàng đừng nháo, cũng đã không sao rồi" - Hoàng thượng đứng bên cạnh, mắt phượng khép lại, xoa xoa mi tâm. Tử Ngạn nhếch môi - "Đợi đến khi bổn cung nằm trong lăng mộ rồi mới có sao?" - - "Nàng.." - Tử Ngạn khoác tay - "Thôi, bổn cung cần nghỉ ngơi, Lưu thái y vào bắt mạch cho ta, còn hoàng thượng, thần thiếp tạ lỗi vì không thể tiếp ngài" - Nàng lạnh nhạt quay lưng rời đi. - "Hàn khí xâm nhập cũng không nhiều, ngoài trừ hơi đuối sức do phải bơi ra thì không có gì đáng lo ngại. Thần sẽ kê thêm thuốc cho nương nương" - Lưu thái y nghiêm chỉnh bắt mạch cho nàng. Tử Ngạn bỗng nhiên nở một nụ cười quái gở - "Lưu thái y dừng gót, bổn cung còn phải đa tạ ngươi" - - "Đây là trọng trách của thần.." - Lưu thái y lời chưa kịp dứt, Tử Ngạn đã nghiêng đầu ra lệnh - "Mưu sát hoàng hậu, đánh năm mươi trượng" Tất cả cung nhân đều mở tròn mắt, qua mấy giây không ai động đậy, nàng lại chầm chậm nói - "Nếu như không kẻ nào đánh được, lụa trắng đã chuẩn bị sẵn, tự chết hoặc bổn cung tiễn các ngươi một đoạn" - - "Hoàng hậu nương nương, người không thể vô cơ đánh thần" - Lưu thái y tức giận quát. Nàng cười giễu cợt - "Độc trong ngươi bổn cung, Sâm Cao Ly trong thuốc, Xạ Hương trong túi thơm. Phải đa tạ Lan phi rồi" - Lưu thái y trợn mắt, lau đi những giọt mồ hôi vịn trên trán - "Nương nương nói gì, hạ thần không hiểu" - - "Ta nói, ngươi đi chết đi. Hiểu rồi chứ?" - Tử Ngạn lười so đo nói lại, trực tiếp hạ lệnh khiến cho Lưu thái y té ngửa ra sau. Nàng khinh bỉ nhìn gã thái y bị lôi đi, tiện tay vứt xuống gói thuốc gã vừa đưa - "Vừa đánh vừa cho hắn nuốt sống hết đống này" - Trước khi thực sự đi vào bên trong tẩm cung của mình, nàng còn để lại câu cảnh cáo - "Thừa một miếng thì bản thân tự mà nuốt lấy" - Tử Ngạn vừa đặt lưng xuống liền bật cười, nàng còn chẳng biết gì về thế giới này, nhưng dựa trên hương liệu trong thuốc cùng lời bán tàn của cung nhân cũng đủ để đoán ra mình mang thân phận gì. Nàng phất tay lên không trung, một loạt các thông tin bắt đầu hiện ra. Ái quốc năm 30, vương gia Ái Danh Cung bình định được phản thần, trấn an được lòng dân, có sự chấp thuận của tiên đế và bá quan, trở thành thái tử, thuận thế lên ngôi, lấy hiệu là Giả Tôn Đế. Vương phi Tử Tuyết Y có công cùng tân đế bình định giang sơn, phong làm hoàng hậu, quản lý lục cung. Ái quốc năm 32, hoàng hậu Tử Tuyết Y bị giam ở Thanh Hoa cung, tạm thời thu hồi phượng ấn vì tội sát hại hoàng tự.
Chương 1.2: Bấm để xem Ái quốc năm 33, hoàng hậu Tử Tuyết Y bạo bệnh mà qua đời, để quốc tang ba ngày. - "Tử Tuyết Y, tên rất đẹp, dung mạo cũng rất tuyệt, chỉ đáng tiếc là quá ngu ngốc" - Tử Ngạn chạm vào dung mạo phản chiếu qua tấm gương đồng. Tử Tuyết Y xuất thân từ phủ Tử gia, con gái của đại tướng Tử Minh. Là thanh mai trúc mã của Giả Tôn Đế, thế gian thậm chí còn thêu nên những mối tình tuyệt mỹ nhưng lại bi thương của hai người. Đúng là trò cười. Một tên sủng thiếp diệt thê, bạch nhãn lang cũng muốn lưu danh minh quân? Lan phi - Lan Hiểu Mộng, mới thực chất là nữ nhân được sủng ái nhất trong cấm cung này. Ái Danh Cung lật thẻ thị tẩm của nàng ta đến mức trôi cả sơn. Lan Hiểu Mộng đương nhiên là đắc ý, nhưng cái nàng ta muốn chính là phượng ấn, chính là cái ngôi hoàng hậu này. Độc triệt sản, một tay đều là do nàng ta hạ. Lan Hiểu Mộng sinh được hai người con trai trước bốn năm và một năm trước khi Ái Danh Cung lên ngôi. Đến năm ngoái, đứa con thứ hai nàng ta vì ăn phải một loại quả dại mà sốt triền miền rồi qua đời. Nhưng ngộ nghĩnh một cái, nàng ta khăng khăng loại quả này chỉ có trong cung của Tử Tuyết Y, chắc chắn là hoàng hậu hại con nàng ta. Ngó lại xem, quả dại ở đâu mà chẳng có, không biết trông con, để nó ăn phải quả dại, mất đi một sinh mạng trẻ thơ. Ái Danh Cung cũng không truy cứu, chính xác hạ lệnh giam lỏng nàng trong Thanh Hoa cung. Tính tình của Tử Tuyết Y tuy hung hăng, nhưng đạo nghĩa đều được tiếp thu từ nhỏ, lại thêm cái thẳng thắng mà nháo đến đau đầu. Đương nhiên sẽ không làm chuyện đê hèn như vậy. Nếu như Tử Tuyết Y gả cho một nhà không cần nạp thiếp, có phu quân yêu thương mình thì rất tốt. Nhưng trong cung này, càng manh động là càng bại trận. Ai bình tĩnh phá giải hung trận mới là kẻ chiến thắng. - "Bẩm hoàng hậu nương nương, Lưu thái y vừa đánh được hai mươi trượng đã có người của Lan phi đến ngăn lại" - Cung nữ lúc nãy chí chóe bên cạnh mình, cũng điềm đạm lại, chạy vào bẩm báo. Tử Ngạn không mấy để tâm, lấy lược chải suông vài lọn tóc - "Kẻ nào cản, đánh hết" - Chẳng mấy chốc, ngoài tiếng gào thê lương của Lưu thái y, lại thêm một giọng nữ nhân đầy hung hăng hăm dọa - "Lan phi nhất định sẽ giúp nô tỳ đòi lại công đạo" - Tử Ngạn nhìn đến vết sẹo trên cánh tay, nàng lại cười cười - "A Tình, ngươi mang cho ta một vò rượu, thêm một con dao" - - "Hoàng hậu nương nương, Lan phi xin cầu kiến" - A Tình vừa mang rượu cùng dao vào, Lan Hiểu Mộng cũng xuất hiện. Tuy gọi là cầu kiến nhưng nàng ta đi vào như đây là tẩm cung của mình vậy. - "Người của thần thiếp đã làm gì sai, xin nương nương lượng thứ" - Lan Hiểu Mộng hành lễ đơn giản rồi nói, tuy lời lẽ nhẹ nhàng nhưng giọng điệu giống như đang chất vấn hơn. - "Lanh mồm lanh miệng, không hiểu cung quy, ngăn cản người của ta làm việc. Có gì không đáng đánh sao Lan phi?" - Nàng rót rượu ra một cái chén, nhẹ nhàng thưởng thức. - "Thiếp mới là người giữ phượng ấn, không đến lượt nương nương giáo huấn" - Lan phi cười đầy khinh thường nhìn nàng. - "Khá khen cho một lời này của Lan phi, bổn cung chỉ là bị mấy con chó cắn đau nên cần phải tịnh dưỡng. Nhờ Lan phi giữ phượng ấn một thời gian. Sao? Lại tưởng mình là chủ lục cung?" - Tử Ngạn từng lời châm chọc được buông ra. - "Tử Tuyết Y, ngươi dám sỉ nhục ta" - Lan Hiểu Mộng đập mạnh xuống bàn làm cho tách trà rơi vụn vỡ. - "Bổn cung sỉ nhục ngươi lúc nào?" - Nàng nhướn mày, vẫn điềm nhiên uống rượu. - "Đi tìm hoàng thượng, ngài nhất định sẽ làm chủ cho ta" - Lan Hiểu Mộng ra lệnh cho thái giám bên cạnh mình. Tử Ngạn xoa mấy đầu ngón tay đã bị khô ráp lại, mang một bộ hộ giáp khác vào móng, rồi nhếch mép - "Nếu như hoàng thượng thật sự muốn ngươi ngồi lên vị trí này, thì năm đó nên dựa vào mưu kế của ngươi mà phế ta mới đúng" - - "Cái mà hoàng thượng quan tâm là long thai của ngươi, có lẽ ngươi không biết sắp tới nhị hoàng tử Ái Thiên sẽ được giao cho bổn cung nuôi dưỡng" - Tử Ngạn vừa nói vừa lấy ra một bản sớ tấu rồi quăng nó xuống chân nàng ta. Lan Hiểu Mộng lắc đầu, nhưng tay rất thành thật mà cầm lên đọc. Từng dòng chữ rồng bay phượng múa rất đẹp nhưng nội dung khiến Lan phi suy sụp. Không uổng công Tử Ngạn ngồi viết xuống mấy khắc. - "Ái Thiên là con của bổn cung, sao có giao cho ngươi, không không thể nào" - Lan phi không muốn tin, nàng ta cũng không dám tin bao sủng ái ngọt ngào hoàng thượng giành cho nàng ta chỉ là vì có thể có một hoàng tử. - "Lan Hiểu Mộng, bổn cung cũng mệt mỏi chuyện tranh đấu rồi, cũng muốn được an yên mà thôi. Chức vị hoàng hậu, ngươi không thể có nhưng thái hậu không phải không thể" - Lời nghịch bất đạo, khiến cho toàn bộ Thanh Hoa cung phải quỳ xuống. Lan Hiểu Mộng run rẩy, đưa đôi mắt không dám tin hướng về Tử Ngạn. Tử Ngạn lắc đầu cười lớn - "Mới như thế đã sợ hãi, chức vị thái hậu này e rằng ngươi khó có được rồi" -
Chương 1.3: Bấm để xem Ngự hoa viên tuyệt đẹp nay lại mang dáng vẻ u buồn của ngày tuyết rơi. Tử Ngạn ngồi ngắm cảnh mấy trời qua khung cửa sổ đã mục do lâu ngày không sơn sửa. Những giọt rượu cứ hết chén này đến chén khác - "Nương nương, người cứ uống rượu thế này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe mất" - A Tình đứng một bên khuyên nhủ. Tử Ngạn uống một chén, cười xòa, hiện tại sức khỏe của nàng có 'làm' suốt ba ngày cũng còn được nữa. - "Ra ngoài" - Nàng chỉ đơn giản nói hai từ. Chúng cung nữ cùng thái giám lại nói chuyện bát nháo với nhau. Nhưng tuyệt nhiên không một ai nhắc đến những lời hôm qua hoàng hậu đã nói. - "Lan phi, cứ suy nghĩ cho kỹ, chắc đánh cũng đã xong, người của ngươi cứ tùy ý dẫn về, bổn cung mệt rồi. A Tình tiễn Lan phi đi" - Tử Ngạn xoa xoa bả vai của mình, thể hiện sự mệt mỏi rồi bước vào bên trong. - "À, nếu muốn báo chuyện này cho hoàng thượng thì cứ báo, thứ đó sẽ là bạn đồng hành với các người" - Nàng chỉ vào con dao sắc bén lúc nãy. Tử Ngạn đương nhiên sẽ luôn báo trước hậu quả cho những người dám phản bội nàng, còn về việc nghe hay không thì nàng không quan tâm. Một cung nữ làm việc trong Thanh Hoa cung đang quét sân, nhưng lại không khỏi tò mò - "A Tình tỷ tỷ, hoàng hậu từ khi nào biết uống rượu?" - A Tình lắc đầu, quả thật trước đây chưa từng thấy hoàng hậu uống rượu, nàng chỉ có thể đáp - "Chắc lại nhớ hoàng thượng" - Người ta thường nói mượn rượu giải sầu mà. Nàng giật giật khóe môi, nói nàng nhớ tên bạch nhãn lang đó sao? Ái quốc năm 28, ai là người cùng Ái Danh Cung bình định quân phản loạn? Là Tử Tuyết Y. Ai là người giúp hắn chắn một đao? Là Tử Tuyết Y. Ai là người giúp hắn chắn một chén rượu độc đến mức độc tính quá mạnh mà mất thiên chức làm mẹ? Là Tử Tuyết Y. Tử Tuyết Y vì bốn chữ thanh mai trúc mã mà không tiếc mạng, cùng hắn vào sinh ra tử. Hi sinh cả cuộc hôn nhân đời mình giúp hắn củng cố địa vị, rốt cuộc đổi lấy sự vô tình tàn nhẫn - "Ta chỉ xem ngươi là muội muội" - Trước lúc trúng độc, hắn với Tử Tuyết Y đã thành thân, vốn có thể có một đứa con nhưng hắn có chạm vào nàng sao? Ái Danh Cung hắn nhận hết toàn bộ tấm lòng của nàng mà một chút thương xót cũng không hạ xuống. Cả phủ vương gia lúc đấy, ai ai cũng đồn thổi nàng là độc phụ, không thể có con. Hừ, chạm vào đâu mà có con? Nàng ấy mà có con thì lúc đấy mới có chuyện. Rượu cay nồng giải tỏa tâm tình bực dọc lúc này nên nàng càng uống càng hăng. Một lúc đã hết toàn bộ rượu được mang đến. Tử Ngạn đảo mắt muốn gọi A Tình mang thêm nhưng mà nhìn bức tường cao lớn kia. Không ra khỏi đây sao có thể đi tìm y? Nghĩ là làm, mặc kệ sự ngăn chặn của A Tình, nàng rời Thanh Hoa cung mà đi khắp cung cấm. Nơi này quả thật chẳng bằng một góc địa đàng của nàng năm đó. - "Thỉnh an vương gia" - Tử Ngạn tay cầm vò rượu ngồi trên cành cây đã khô, đung đưa chân nhìn cái người vừa được thỉnh an. Nam nhân cũng gật đầu cho qua, đợi tất cả đã đi hết rồi, vị vương gia mới ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn cái người vừa uống rượu vừa đung đưa hai chân - "Hoàng hậu nương nương vạn an" - Tử Ngạn cười cười - "Bổn cung đương nhiên vạn an, không biết vương gia thì sao?" - - "Đa tạ nương nương quan tâm, thần vẫn khỏe. Thần còn việc cần bàn với hoàng thượng, thần xin cáo lui" - - "Vương gia, nếu như thấy bổn cung sắp chết ngươi có cứu không?" - Nàng uống một ngụm rượu, giả vờ lảo đảo vì say hỏi. - "Đương.." - Câu trả lời chưa kịp nói hết, hắn trợn tròn mắt nhìn người rơi từ cành cây xuống. Theo bản năng, hắn vươn tay ra đỡ lấy cái người dám làm càn tại nơi cấm cung. - "Ngươi cứu bổn cung một mạng rồi, có nên lấy thân báo đáp không? Ái Hi Lạp" - Nàng vòng tay qua cổ hắn, từng làn khí nóng kèm theo men rượu phả từng hơi quấn quýt lấy bên tai. - "Nương nương, người say rồi" - Ái Hi Lạp nhíu mày, lễ nghĩa muốn buông Tử Ngạn ra nhưng vòng tay ai đó níu kéo hắn không buông. - "Bổn cung say rồi, say vương gia mất rồi" - Nàng chạm vào hàng mi đang run run của hắn mà trêu chọc. - "Người khác nhìn thấy sẽ không hay" - Hắn cố gắng gạt bỏ đôi tay dường như có bùa ngải kia ra. - "Hoàng thượng có hàng ngàn giai nhân, bổn cung sao không thể có thêm một vương gia?" - Đôi tay trắng nõn chạm vào bờ ngực của Ái Hi Lạp khiến hắn giật nảy mình mà lui ra xa. Tử Ngạn theo quán tính ngã xuống đất, mắng thầm nam nhân của nàng quá nhát gan, mới một chút đã chạy rồi. - "Bổn cung đùa một chút, vương gia không cần để ý" - Tử Ngạn phủi hai tay, cầm vò rượu lên, liếc hắn một cái đầy oán giận rồi rời đi. Ái Hi Lạp dõi theo bóng dáng xa dần mà cứ có cảm giác bản thân bị đùa giỡn mà kẻ đùa giỡn còn oán hận hắn nữa. Hắn đã từng nghe người trong cung đồn thổi hoàng hậu là người nóng nảy, còn vô cớ phát hỏa, chứ đâu có nghe nói nàng là ngươi ham mê tửu sắc đâu..
Chương 1.4: Bấm để xem Vận mệnh ngăn Tử Ngạn gặp hắn? Trước khi bước vào vòng xoáy thời không, nàng đã lưu giữ lại mùi hương linh hồn của hắn. Kẻ nào có thể ngăn nàng tìm thấy hắn. - "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng cho triệu kiến người" - Khê tổng quản dùng giọng lơ lớ từ ngoài tiến vào mà bẩm báo. Tử Ngạn nghiêng đầu nhìn Khê tổng quản quỳ dưới mặt đất, nâng một chén rượu khác đưa cho lão ta - "Khê tổng quản, cực thân ngươi phải đến đây một chuyến. Bổn cung ban cho ngươi" - - "Không cần đầu, đây là bổn phận của nô tài mà" - Khê tổng quản toát mồ hôi, khéo léo từ chối. Nàng liếc mắt nhìn A Tình, nàng ta hiểu ý nâng chén rượu trên nàng tiến đến chỗ Khê tổng quản - "Thành ý của nương nương, Khê tổng quản không cần khách sáo" - Khê tổng quản nuốt xuống nước bọt, nâng chén rượu lên - "Khấu tạ nương nương" - giọt rượu đầu tiên vừa uống. Lão đã trợn mắt kinh ngạc, khi thấy dưới đấy chén chính là hoa của cây Phụ Tử. Khê tổng quản theo bản năng hất đổ chén rượu. - "Rượu của bổn cung không ngon?" - Nụ cười càng đậm dần trên môi của Tử Ngạn. - "Hoa.. hoa Phụ Tử.." - Lão run lẩy bẩy, ngước mắt nhìn nữ nhân thản nhiên uống rượu kia. - "Khê tổng quản, trung thành là một đức tính tốt, nhưng bên trung bên hiếu không thể nhất cữ lưỡng toàn. Số hoa Phụ Tử còn lại của hoàng thượng ban cho bổn cung, đã được bổn cung vận chuyển ra ngoài cung, chuẩn bị biếu tặng cho gia đình ngươi rồi" - Nàng nhìn vào chén rượu trong vắt, rất bình thản tựa như ban thưởng cho người có công bên cạnh hoàng thượng thôi. - "Hoàng hậu nương nương tha mạng, nương nương tha mạng" - Khê tổng quản dập đầu đến rơi cả máu, cố gắng tìm hy vọng sống cho gia đình. - "Thật ra, hồi lại số phần thưởng đó cũng được thôi. Hy vọng, Khê tổng quản không làm bổn cung phật ý" - Trước khi Khê tổng quản rời đi, Tử Ngạn đã nhắm sang tiểu thái giám đi theo ông ta - "Lời bổn cung nói lúc trước có vẻ có người không coi trọng" - Lời vừa dứt, hai thị vệ đã ghì chặt tiểu thái giám lại. Trong sự hoang mang của Khê tổng quản, con dao sắc bén lúc trước được nung qua lửa, cứ thế nhẹ nhàng cắt đứt lưỡi chưa kịp ú ớ của tiểu thái giám. - "Bổn cung sẽ không nhắc lại hậu quả lần thứ hai, tự nhìn mà biết lượng sức" - Không có kẻ thị phạm các ngươi liền không coi trọng. - "A Tình, đến Thừa Càn cung" - Thân cây Phụ Tử có một loại chất độc giết người mà quỷ không hay thần không biết, người vừa tiếp xúc với nó liền bị lấy đi một cái mạng. Còn hoa thì có thuộc tính nhẹ hơn, nó có thể dùng giết người một cách từ từ, chứ không phải bất thình lình như thân cây của nó. Ái Danh Cung a Ái Danh Cung, ngươi muốn chơi trò chết bất đắc kỳ tử thì nàng chơi với hắn một ván. • - "Khê tổng quản, đem phượng ấn trả về cho hoàng hậu" - Ái Danh Cung vẫn dùng một bộ thâm tình nhìn nàng. - "Đa tạ hoàng thượng khai ân" - Tử Ngạn trước mặt hoàng thượng vẫn một bộ dáng ngoan ngoãn si tình. Ái Danh Cung nhíu mày, không tìm ra được điểm gì khác thường, chỉ có thể mời nàng cùng dùng buổi trưa. - "Vương gia hôm nay cũng có mặt, nàng cùng trẫm tiếp đón vương gia" - Ái Danh Cung hướng tay về phía Tử Ngạn, rất nhẹ nhàng mà nâng niu, mười ngón tay đan chặt với nhau. Tử Ngạn một phút cũng chẳng muốn nắm tay tên này, lấy cớ - "Hiện tại thần thiếp đang nổi mẩn đỏ, không tiện cùng hoàng thượng nắm tay" - - "Đã mời thái y chưa?" - Trước mặt mọi người Ái Danh Cung nâng đôi tay sớm đã chai vì cầm lên vũ khí năm xưa, tựa như trân trọng, nâng niu. Cảm giác buồn nôn lên tận cổ họng rồi, nàng dứt khoát lấy tay ra, diễn một vở kịch lo lắng - "Thần đã cho thái y chuẩn mạch, sớm uống thuốc sẽ khỏe thôi, hoàng thượng cữu ngũ chí tôn, không nên chạm vào ảnh hưởng đến sức khỏe" - Ái Danh Cung cũng gật đầu, đưa nàng đến dùng bữa với Ái Hi Lạp. Một bữa trưa này, nó mà không lạnh hơn mùa Đông bên ngoài thì chúng nô tài đi bằng đầu. Ba người dùng bữa, chẳng biết có phải phu thê, huynh đệ không mà từ đầu đến cuối đều không nói với nhau câu nào. Đến khi dùng bữa xong, Ái Danh Cung mới lên tiếng - "Hoàng hậu, tối mai là yến tiệc mừng huynh trưởng và phụ thân của nàng từ biên cương trở về, nàng cùng Lan phi nên chuẩn bị một chút" - Tử Ngạn mím môi, miệng thuận theo, nhưng dưới bàn đang không ngừng trêu chọc vị vương gia nào đó. Ái Hi Lạp cố gắng tránh thoát nhưng sao có thể thoát khỏi vuốt chân sói của Tử Ngạn. Nàng thản nhiên nhìn vương gia đã đỏ hết hai bên tai, nụ cười thuận theo tâm trạng mà nở trên môi, dung mạo mỹ miều bất giác làm cả hai nam nhân đỏ mặt. Đến khi kết thúc việc ăn trưa, Ái Danh Cung lấy cớ có tấu chương cần xét duyệt mà ôm trái tim đập liên hồi của mình về Thừa Càn cung. Chỉ còn Ái Hi Lạp cùng nàng, nô tài lại bên ngoài phòng. - "Hoàng hậu nương nương thỉnh tự trọng" - Ái Hi Lạp bình ổn lại hơi thở mà nói. - "Bổn cung làm gì mà không tự trọng?" - Nàng tiến sát lại gần hắn. Khóe môi vẫn cong cong tuyệt mỹ khiến cho tim của Ái Hi Lạp đập nhanh không khác gì gõ trống. - "Người.. người chạm.." - Vương giả đỏ mặt ấp úng nói từng chữ. Tử Ngạn đầy ý vị, cuối cùng không nhịn nổi mà hôn lên môi của hắn. - "Vương gia, chạm thì có là gì, bổn cung cho người chạm lại" -
Chương 1.5: Bấm để xem Tử Ngạn không khỏi thở dài nhìn cái người đã chạy biến đi từ lúc nào. - ".. Cứ chạy đi, để xem lúc ta bắt được ngươi thì thế nào" - Nàng thì thầm oán hận một câu rồi rời đi. - "Đến Tĩnh Hoa cung" - Nếu con của Lan Hiểu Mộng có thể lên ngôi sớm, thì mới có nhanh chóng ôm người về tay. • Tĩnh Hoa cung tấp nập người ra kẻ vào, Tử Ngạn vừa xuất hiện đã khiến cho người của Lan phi quỳ xuống thỉnh an. Lưu thái y, cung nữ của Lan phi là tấm gương trước mắt, kẻ nào dám bất kính trước mặt nàng? - "Lan phi thỉnh an hoàng hậu nương nương" - Tử Ngạn rất bình tĩnh ngồi xuống, trông thấy Ái Thiên trốn sau lưng mẫu phi của mình chỉ có thể phì cười. Đứa nhóc nhát gan này có thể chịu nổi chiến tranh khốc liệt của hoàng tộc sao? - "Lan phi cảm thấy thế nào về lời đề nghị của bổn cung" - Nàng thư thả tựa như việc soán ngôi đoạt vị là điều đương nhiên. Lan Hiểu Mộng đã nhận được tin cha và huynh trưởng của hoàng hậu sắp trở về, trong tay còn mang theo chiến công phá trận Man tộc - một trong những kẻ địch đáng sợ nhất của Ái quốc. Với chiến công hiển hách của Tử gia, việc để Lan Hiểu Mộng nàng ngồi lên ngôi vị hoàng hậu là không thể. Nếu như trong tình thế bắt buộc muốn lấy lòng hoàng hậu để lôi kéo Tử gia, thì chắc chắn Ái Thiên sẽ trở thành con của Tử Tuyết Y. - "Thần thiếp sao có thể tin nương nương" - Dù gì cũng từng đã hãm hại nhau đến cận kề tính mạng. Tử Ngạn đưa ra một cuốn tấu chương, Lan Hiểu Mộng nghi ngờ nhìn cuộn giấy sáng chói, từ từ mở ra, những dòng chữ rộng bay phượng múa khiến cho lòng hững đi một nhịp vì sợ hãi. "Phụng thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết, nhị hoàng tử Ái Thiên xuất chúng, thông minh, khâm thưởng Đông cung, phong làm thái tử" - "Đây là.. chiếu chỉ của hoàng thượng?" - Lan phi chân gần như không vững. - "Hoàng thượng không nói, chiếu chỉ liền có hiệu lực. Lan phi muội muội thông minh nên hiểu bản thân phải làm gì mà, phải không" - Nàng vuốt ve cánh hoa lan được đặt trên bàn rồi ưu nhã rời đi. Tử Ngạn vừa rời khỏi, cung nữ tiến vào - "Lan phi nương nương, hoàng hậu nương nương nói mỗi ngày Lan phi cũng nhị hoàng tử dành ra một canh giờ đến thỉnh an người" - Lan phi trong phút chốc im ắng, ôm lấy con trai của mình mà khóc - "Ái Thiên, mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ con" - Nhất định không để con phải chịu cảnh bạc mệnh như đệ đệ trong tiền triều mưu mô này. • Tử Ngạn đã đánh trúng tâm lý của Lan phi. Dù tranh quyền đoạt vị nhưng tình mẫu tử vẫn luôn là thứ đứng đầu. Huống chi đã từng mất một đứa con, hy sinh cả tính mạng để bảo vệ một đứa còn lại cũng chẳng ngoa. Khi nến đã tắt, Tử Ngạn trong miệng A Tình đã ngủ, lẳng lặng đứng trên bờ tượng của cấm cung. Kinh thành náo nhịp về đêm rất đẹp, đèn lồng cao phấp phới trong gió. Tử Ngạn lướt qua cấm quân mà tiến ra ngoài. Hóa ra sáng nay, Tử Ngạn nghe được thị vệ tán gẫu với nhau, ở lầu Tịch Dương có loại rượu mới uống cực đã. Nếu như muội muội của nàng thích trà thì Tử Ngạn lại thích rượu hơn. Tuy cả hai đều đắng, nhưng vị cay nồng của rượu mới đủ làm kích thích nàng. Một thân y phục đơn giản nhưng khí chất khác người của nữ nhân khiến người ta chú ý. Thậm chí, nàng ta cũng chẳng màng luật lệ hà khắc của phong kiến mà gọi hết bình rượu này đến bình rượu khác. Hình ảnh này hơi bị bắt mắt nha. - "Mỹ nhân, khuynh tửu phải có tri kỷ, cô tịch rượu liền không ngon đâu" - Nam nhân vận bạch y, tay trái cầm quạt, tay phải nâng chén rượu, làm động tác mời đối với nàng. Tử Ngạn rót một chén khác, lắc lắc làm cho mặt rượu dao động - "Kẻ say thường sẽ không phân thiện ác đâu" - - "Tiểu thư thật vui tính" - Bạch y công tử sững người một chút, cho rằng nàng đang đùa giỡn. - "Ha, vậy sao, lần đầu có người khen ta vui tính đấy" - Nàng nâng chén rượu đầy, một hơi uống hết. Khi chén vừa hạ xuống, bạch y dần nhuộm huyết đỏ làm cho toàn bộ người trong tửu lầu đều kinh hãi. - "Tiểu thư?" - Y nghi hoặc nhìn người vẫn điềm nhiên uống rượu. Nàng vẫn không đáp nhưng hành động máu rơi đã hiện lên lời từ chối của nữ nhân trước mắt. - "Tiểu nhị, vận chuyển mười bình nữa đến cánh cửa phía Tây của hoàng cung" - Nàng để lại một nén bạc rồi xách một bình rời đi. - "Ngươi có biết đây là con của tể tướng hay không?" - Người hầu đi bên cạnh bạch y công tử lên tiếng thị uy. Nàng nhướn mày, đơn giản ném cái ghế về phía hắn - "Ồn ào" - Sau hai từ đấy, chiếc ghế va phải người của người hầu mà vỡ ra. Người hầu theo đó ngã xuống, còn thuận tiện trào ra một ngụm máu. Một màn vừa xảy ra, mọi người hiểu được nữ nhân này không chỉ có võ công, nội lực cũng chẳng thể khinh thường. Tử Ngạn vẫn đang thả mình theo men say, đến một con ngỏ nhỏ, hương thơm quen thuộc lại vấn vương nơi đầu mũi. Nàng nhếch mép, để lại bình rượu, từ từ tiến vào con ngỏ nhỏ. Nam nhân của nàng mặt đỏ lừ, cả người run lên đầy kích thích a. Xuân dược sao?
Chương 1.6: Bấm để xem Tử Ngạn không khỏi thở dài nhìn cái người đã chạy biến đi từ lúc nào. - ".. Cứ chạy đi, để xem lúc ta bắt được ngươi thì thế nào" - Nàng thì thầm oán hận một câu rồi rời đi. - "Đến Tĩnh Hoa cung" - Nếu con của Lan Hiểu Mộng có thể lên ngôi sớm, thì mới có nhanh chóng ôm người về tay. • Tĩnh Hoa cung tấp nập người ra kẻ vào, Tử Ngạn vừa xuất hiện đã khiến cho người của Lan phi quỳ xuống thỉnh an. Lưu thái y, cung nữ của Lan phi là tấm gương trước mắt, kẻ nào dám bất kính trước mặt nàng? - "Lan phi thỉnh an hoàng hậu nương nương" - Tử Ngạn rất bình tĩnh ngồi xuống, trông thấy Ái Thiên trốn sau lưng mẫu phi của mình chỉ có thể phì cười. Đứa nhóc nhát gan này có thể chịu nổi chiến tranh khốc liệt của hoàng tộc sao? - "Lan phi cảm thấy thế nào về lời đề nghị của bổn cung" - Nàng thư thả tựa như việc soán ngôi đoạt vị là điều đương nhiên. Lan Hiểu Mộng đã nhận được tin cha và huynh trưởng của hoàng hậu sắp trở về, trong tay còn mang theo chiến công phá trận Man tộc - một trong những kẻ địch đáng sợ nhất của Ái quốc. Với chiến công hiển hách của Tử gia, việc để Lan Hiểu Mộng nàng ngồi lên ngôi vị hoàng hậu là không thể. Nếu như trong tình thế bắt buộc muốn lấy lòng hoàng hậu để lôi kéo Tử gia, thì chắc chắn Ái Thiên sẽ trở thành con của Tử Tuyết Y. - "Thần thiếp sao có thể tin nương nương" - Dù gì cũng từng đã hãm hại nhau đến cận kề tính mạng. Tử Ngạn đưa ra một cuốn tấu chương, Lan Hiểu Mộng nghi ngờ nhìn cuộn giấy sáng chói, từ từ mở ra, những dòng chữ rộng bay phượng múa khiến cho lòng hững đi một nhịp vì sợ hãi. "Phụng thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết, nhị hoàng tử Ái Thiên xuất chúng, thông minh, khâm thưởng Đông cung, phong làm thái tử" - "Đây là.. chiếu chỉ của hoàng thượng?" - Lan phi chân gần như không vững. - "Hoàng thượng không nói, chiếu chỉ liền có hiệu lực. Lan phi muội muội thông minh nên hiểu bản thân phải làm gì mà, phải không" - Nàng vuốt ve cánh hoa lan được đặt trên bàn rồi ưu nhã rời đi. Tử Ngạn vừa rời khỏi, cung nữ tiến vào - "Lan phi nương nương, hoàng hậu nương nương nói mỗi ngày Lan phi cũng nhị hoàng tử dành ra một canh giờ đến thỉnh an người" - Lan phi trong phút chốc im ắng, ôm lấy con trai của mình mà khóc - "Ái Thiên, mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ con" - Nhất định không để con phải chịu cảnh bạc mệnh như đệ đệ trong tiền triều mưu mô này. • Tử Ngạn đã đánh trúng tâm lý của Lan phi. Dù tranh quyền đoạt vị nhưng tình mẫu tử vẫn luôn là thứ đứng đầu. Huống chi đã từng mất một đứa con, hy sinh cả tính mạng để bảo vệ một đứa còn lại cũng chẳng ngoa. Khi nến đã tắt, Tử Ngạn trong miệng A Tình đã ngủ, lẳng lặng đứng trên bờ tượng của cấm cung. Kinh thành náo nhịp về đêm rất đẹp, đèn lồng cao phấp phới trong gió. Tử Ngạn lướt qua cấm quân mà tiến ra ngoài. Hóa ra sáng nay, Tử Ngạn nghe được thị vệ tán gẫu với nhau, ở lầu Tịch Dương có loại rượu mới uống cực đã. Nếu như muội muội của nàng thích trà thì Tử Ngạn lại thích rượu hơn. Tuy cả hai đều đắng, nhưng vị cay nồng của rượu mới đủ làm kích thích nàng. Một thân y phục đơn giản nhưng khí chất khác người của nữ nhân khiến người ta chú ý. Thậm chí, nàng ta cũng chẳng màng luật lệ hà khắc của phong kiến mà gọi hết bình rượu này đến bình rượu khác. Hình ảnh này hơi bị bắt mắt nha. - "Mỹ nhân, khuynh tửu phải có tri kỷ, cô tịch rượu liền không ngon đâu" - Nam nhân vận bạch y, tay trái cầm quạt, tay phải nâng chén rượu, làm động tác mời đối với nàng. Tử Ngạn rót một chén khác, lắc lắc làm cho mặt rượu dao động - "Kẻ say thường sẽ không phân thiện ác đâu" - - "Tiểu thư thật vui tính" - Bạch y công tử sững người một chút, cho rằng nàng đang đùa giỡn. - "Ha, vậy sao, lần đầu có người khen ta vui tính đấy" - Nàng nâng chén rượu đầy, một hơi uống hết. Khi chén vừa hạ xuống, bạch y dần nhuộm huyết đỏ làm cho toàn bộ người trong tửu lầu đều kinh hãi. - "Tiểu thư?" - Y nghi hoặc nhìn người vẫn điềm nhiên uống rượu. Nàng vẫn không đáp nhưng hành động máu rơi đã hiện lên lời từ chối của nữ nhân trước mắt. - "Tiểu nhị, vận chuyển mười bình nữa đến cánh cửa phía Tây của hoàng cung" - Nàng để lại một nén bạc rồi xách một bình rời đi. - "Ngươi có biết đây là con của tể tướng hay không?" - Người hầu đi bên cạnh bạch y công tử lên tiếng thị uy. Nàng nhướn mày, đơn giản ném cái ghế về phía hắn - "Ồn ào" - Sau hai từ đấy, chiếc ghế va phải người của người hầu mà vỡ ra. Người hầu theo đó ngã xuống, còn thuận tiện trào ra một ngụm máu. Một màn vừa xảy ra, mọi người hiểu được nữ nhân này không chỉ có võ công, nội lực cũng chẳng thể khinh thường. Tử Ngạn vẫn đang thả mình theo men say, đến một con ngỏ nhỏ, hương thơm quen thuộc lại vấn vương nơi đầu mũi. Nàng nhếch mép, để lại bình rượu, từ từ tiến vào con ngỏ nhỏ. Nam nhân của nàng mặt đỏ lừ, cả người run lên đầy kích thích a. Xuân dược sao?