Ngâm Tiên Phú Bút Trình bày: Lý Lâm Thước Chắc hẳn bạn đã từng có những lúc nghe một khúc nhạc và cảm thấy như có một điều gì đó rất sâu lắng, rất khó tả dâng lên trong lòng. Đó chính là cảm giác mà "Ngâm Tiên Phú Bút" mang lại. Đây là một bài hát nhẹ nhàng nhưng đầy nội lực, giống như một cuốn tiểu thuyết cổ điển, từng câu từng chữ lướt qua, để lại những dấu ấn khó quên. Bài hát này, với giọng ca của Lý Lâm Thước, mở đầu bằng những câu hát tưởng như đùa vui nhưng lại mang một vẻ u sầu kỳ lạ: "Chàng có hay, một hề hề, một hề hề, ta đến ngâm thơ viết chữ". Câu này vừa có vẻ nghịch ngợm, vừa như một lời mời gọi, một động tác nhẹ nhàng chạm vào trái tim người nghe. Mọi thứ trong bài hát đều được dệt nên từ những chi tiết giản dị nhưng lại rất đỗi sâu sắc, như những hình ảnh về con đường dài với những ngọn đèn đỏ, hoa rụng dưới ánh trăng, hay một "quẻ bói nhân duyên" đầy huyền bí. Mỗi hình ảnh ấy như đưa ta vào một không gian cổ xưa, nơi những câu chuyện tình yêu, những lời thề, và những cuộc chia ly vĩnh viễn đều có thể lặng lẽ xảy ra. Cảm nhận của mình về bài hát này là sự kết hợp giữa nét cổ điển và cái cảm giác lơ lửng, như thể nó không thuộc về thời gian nào cả. Những ca từ ấy như một lời kể chuyện, nhưng không phải theo cách thông thường mà giống như một dòng ký ức mơ hồ. "Ngâm Tiên Phú Bút" không có sự bùng nổ mạnh mẽ, nhưng từng lời từng chữ lại lặng lẽ đánh thức trong ta những cảm xúc không thể tả thành lời. Với một bài hát như thế, bạn không thể chỉ nghe một lần rồi quên. Mỗi lần nghe lại, bạn lại có thể cảm nhận thêm một phần nào đó, tìm thấy một mảnh ký ức mà mình đã từng lướt qua. Nó giống như một cuốn sách mở ra nhiều lần, mỗi lần lại mang đến cho người đọc những khám phá mới. Trên đây là bản Vietsub trên Youtube, còn dưới đây là bản Trung nha. Lời bài hát 君可知, 一嘿嘿一嘿嘿我来吟笺赋笔, 雨纤纤路漫漫, 忆往昔何处是故里. 走遍长街通红灯笼满挂, 一抹月色无瑕朱阁落尽杨花. 小桥岸边佳人淡着琵琶, 同至三两伴追步发笑语惹喧哗. 算命先生提笔划姻缘八卦, 我算一卦红尘与君西风策马. 待天下盛世繁华谢甲归家, 浮光掠影过撑伞堤流沙. 此景黯然微风暮云楼畔, 携一壶烈酒于月影树下壮胆. 此生黯然人生鼎沸聚散, 情所起因身处岚山. 君可知, 一嘿嘿一嘿嘿我来吟笺赋笔, 雨纤纤路漫漫, 忆往昔何处是故里. 一分水二分尘春三分山河染尽, 今昔之愿穷楼醉卧不起. 一嘿嘿一嘿嘿我来吟笺赋笔, 花枯容月圆缺自古难全一川烟雨, 只教我相思成疾你在遥遥千里孤意难平, 也不知归期. 算命先生提笔划姻缘八卦, 我算一卦红尘与君西风策马. 待天下盛世繁华谢甲归家, 浮光掠影过撑伞堤流沙. 此景黯然微风暮云楼畔, 携一壶烈酒于月影树下壮胆. 此生黯然人生鼎沸聚散, 情所起因身处岚山. 君可知, 一嘿嘿一嘿嘿我来吟笺赋笔, 雨纤纤路漫漫, 忆往昔何处是故里. 一分水二分尘春三分山河染尽, 今昔之愿穷楼醉卧不起. 一嘿嘿一嘿嘿我来吟笺赋笔, 花枯容月圆缺自古难全一川烟雨, 只教我相思成疾你在遥遥千里孤意难平, 也不知归期. 君可知, 一嘿嘿一嘿嘿我来吟笺赋笔, 花枯容月圆缺自古难全一川烟雨, 只教我相思成疾你在遥遥千里孤意难平, 也不知归期. Pinyin Jūn kě zhī yī hēi hēi yī hēi hēi wǒ lái yín jiān fù bǐ Yǔ xiān xiān lù màn màn yì wǎng xī hé chǔ shì gù lǐ Zǒu bìan cháng jiē tōng hóng dēng lóng mǎn gùa Yī mǒ yuè sè wú xía zhū gé luò jìn yáng huā Xiǎo qíao àn biān jiā rén dàn zhuó pí pá Tóng zhì sān liǎng bàn zhuī bù fá xìao yǔ rě xuān húa Sùan mìng xiān shēng tí bǐ húa yīn yúan bā gùa Wǒ sùan yī gùa hóng chén yǔ jūn xī fēng cè mǎ Dài tiān xìa shèng shì fán huā xiè jiǎ guī jiā Fú guāng lüè yǐng guò chēng sǎn dǐ líu shā Cǐ jǐng àn rán wēi fēng mù yún lóu pàn Xié yī hú liè jiǔ yú yuè yǐng shù xìa zhùang dǎn Cǐ shēng àn rán rén shēng dǐng fèi jù sàn Qíng suǒ qǐ yīn shēn chǔ lán shān Jūn kě zhī yī hēi hēi yī hēi hēi wǒ lái yín jiān fù bǐ Yǔ xiān xiān lù màn màn yì wǎng xī hé chǔ shì gù lǐ Yī fēn shuǐ èr fēn chén chūn sān fēn shān hé rǎn jìn Jīn xī zhī yùan qióng lóu zùi wò bù qǐ Yī hēi hēi yī hēi hēi wǒ lái yín jiān fù bǐ Huā kū róng yuè yúan quē zì gǔ nán quán yī chuān yān yǔ Zhī jìao wǒ xiāng sī chéng jí nǐ zài yáo yáo qiān lǐ gū yì nán píng Yě bù zhī guī qī Sùan mìng xiān shēng tí bǐ húa yīn yúan bā gùa Wǒ sùan yī gùa hóng chén yǔ jūn xī fēng cè mǎ Dài tiān xìa shèng shì fán huā xiè jiǎ guī jiā Fú guāng lüè yǐng guò chēng sǎn dǐ líu shā Cǐ jǐng àn rán wēi fēng mù yún lóu pàn Xié yī hú liè jiǔ yú yuè yǐng shù xìa zhùang dǎn Cǐ shēng àn rán rén shēng dǐng fèi jù sàn Qíng suǒ qǐ yīn shēn chǔ lán shān Jūn kě zhī yī hēi hēi yī hēi hēi wǒ lái yín jiān fù bǐ Yǔ xiān xiān lù màn màn yì wǎng xī hé chǔ shì gù lǐ Yī fēn shuǐ èr fēn chén chūn sān fēn shān hé rǎn jìn Jīn xī zhī yùan qióng lóu zùi wò bù qǐ Yī hēi hēi yī hēi hēi wǒ lái yín jiān fù bǐ Huā kū róng yuè yúan quē zì gǔ nán quán yī chuān yān yǔ Zhī jìao wǒ xiāng sī chéng jí nǐ zài yáo yáo qiān lǐ gū yì nán píng Yě bù zhī guī qī Jūn kě zhī yī hēi hēi yī hēi hēi wǒ lái yín jiān fù bǐ Huā kū róng yuè yúan quē zì gǔ nán quán yī chuān yān yǔ Zhī jìao wǒ xiāng sī chéng jí nǐ zài yáo yáo qiān lǐ gū yì nán píng Yě bù zhī guī qī Lời Việt Chàng có hay, một hề hề, một hề hề, ta đến ngâm thơ viết chữ, Mưa rơi rơi, đường thăm thẳm, nhớ thuở xưa quê nhà xa xứ. Dạo bước khắp phố dài, đèn lồng đỏ treo rực rỡ, Ánh trăng soi một mảnh, rụng đầy hoa dương bên lầu đỏ. Bên bờ cầu nhỏ, giai nhân khẽ gảy đàn tỳ bà, Dăm ba người bạn cùng đuổi theo, tiếng cười đùa vang rôm rả. Thầy bói đề bút vẽ duyên tình theo bát quái, Ta gieo một quẻ nhân sinh cùng chàng cưỡi gió phi ngựa lướt dài. Đợi ngày hưng thịnh, phồn hoa qua đi cởi giáp về quê, Bóng thời gian lướt qua, dù che nghiêng bãi cát trôi lê thê. Khung cảnh này lặng lẽ, gió chiều lay mây lặng bên hiên, Mang theo bầu rượu mạnh, dưới bóng trăng cây, ta thêm gan dạ vững bền. Kiếp này mờ mịt, người đời họp tan, vinh nhục xoay vần, Tình khởi bởi thân ở chốn núi xanh ngút ngàn xa gần. Chàng có hay, một hề hề, một hề hề, ta đến ngâm thơ viết chữ, Mưa rơi rơi, đường thăm thẳm, nhớ thuở xưa quê nhà xa xứ. Một phần nước, hai phần bụi, ba phần sơn hà đượm xuân, Ước xưa nay chỉ muốn say ngủ trong lầu ngọc chẳng cần tỉnh phân. Một hề hề, một hề hề, ta đến ngâm thơ viết chữ, Hoa tàn phai, trăng tròn khuyết, từ xưa hiếm trọn một dòng mưa khói, Chỉ khiến ta thương nhớ khôn nguôi, chàng nơi ngàn dặm cô đơn chẳng nguôi lòng mỏi, Cũng chẳng rõ khi nào trở về bến lối. Thầy bói đề bút vẽ duyên tình theo bát quái, Ta gieo một quẻ nhân sinh cùng chàng cưỡi gió phi ngựa lướt dài. Đợi ngày hưng thịnh, phồn hoa qua đi cởi giáp về quê, Bóng thời gian lướt qua, dù che nghiêng bãi cát trôi lê thê. Khung cảnh này lặng lẽ, gió chiều lay mây lặng bên hiên, Mang theo bầu rượu mạnh, dưới bóng trăng cây, ta thêm gan dạ vững bền. Kiếp này mờ mịt, người đời họp tan, vinh nhục xoay vần, Tình khởi bởi thân ở chốn núi xanh ngút ngàn xa gần. Chàng có hay, một hề hề, một hề hề, ta đến ngâm thơ viết chữ, Mưa rơi rơi, đường thăm thẳm, nhớ thuở xưa quê nhà xa xứ. Một phần nước, hai phần bụi, ba phần sơn hà đượm xuân, Ước xưa nay chỉ muốn say ngủ trong lầu ngọc chẳng cần tỉnh phân. Một hề hề, một hề hề, ta đến ngâm thơ viết chữ, Hoa tàn phai, trăng tròn khuyết, từ xưa hiếm trọn một dòng mưa khói, Chỉ khiến ta thương nhớ khôn nguôi, chàng nơi ngàn dặm cô đơn chẳng nguôi lòng mỏi, Cũng chẳng rõ khi nào trở về bến lối. Chàng có hay, một hề hề, một hề hề, ta đến ngâm thơ viết chữ, Hoa tàn phai, trăng tròn khuyết, từ xưa hiếm trọn một dòng mưa khói, Chỉ khiến ta thương nhớ khôn nguôi, chàng nơi ngàn dặm cô đơn chẳng nguôi lòng mỏi, Cũng chẳng rõ khi nào trở về bến lối.