Truyện Ngắn Nếu Quay Lại, Hy Vọng Em Vẫn Sẽ Yêu Anh - PON

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi PONPON, 2 Tháng tư 2019.

  1. PONPON

    Bài viết:
    6
    Tác phẩm: Nếu quay lại, hy vọng em vẫn sẽ yêu anh..

    Thể loại: Truyện ngắn

    Tác giả: PON

    Em Vẫn Sẽ Yêu Anh

    Nếu thời gian có quay trở lại, liệu em có yêu anh?

    Mùa thu sang rồi, có làn gió lạnh phả vào làn da làm tóc em tung bay, có những tia nắng chạm nhẹ lên gò má, chút ấm áp ôm lấy trái tim trống rỗng của em, trời xanh kia đẹp như nó vẫn luôn đẹp như thế. Em còn làm sao được đây?

    Mỉm cười thật tươi để gió phả vào làn da, để ánh nắng ngập tràn con tim này, bước đi tiếp..

    Nếu bài hát có điệp khúc thì cuộc đời cũng vậy. Điệp khúc khiến người nghe muốn hát đi hát lại. Cuộc đời có những khoảnh khắc như điệp khúc mà ta muốn quay lại, quay lại mãi. Cuộc đời có những người khiến ta nhớ mãi, khiến ta muốn níu giữ.. trong khoảnh khắc..

    Anh chính là điệp khúc của em!

    - Dù sao trời thu cũng đã đẹp vậy rồi thì phải hưởng thụ thôi. 5 phút nữa thôi-Tôi tự mỉm cười với bản thân.

    Cuộc sống 1 năm không có người đó vẫn không có nhiều xáo trộn, tôi giờ đã ra trường và có công việc của riêng mình. Công việc ngày hôm nay còn nhiều lắm những tôi đang tự cho mình tương tư đôi chút, mỉm cười thật tươi hít hà chút nắng thu vương vhust gió se lạnh, trái tim khẽ run rẩy.

    - Bản báo cáo xong chưa Thu.

    - Dạ. Em sẽ gửi chị ngay ạ.

    Điệp khúc có hay cũng không hát theo nó mãi được, viết báo cáo thôi nếu không muốn được nghe điệp khúc khác của trưởng phòng ngay và luôn.

    Điệp khúc cuộc đời tôi hiện tại là sáng dậy đi làm, tan làm tụ tập bạn bè và về phòng. Hết.

    Nhờ điệp khúc này mà tôi có rất ít thời gian nhớ tới điệp khúc khác của cuộc đời. Đôi khi tưởng rằng đó không còn là điệp khúc nữa mà chỉ là một câu trong bài hát thôi.

    Lại kết thúc 1 ngày nữa. Mệt mỏi một chút. Muốn nằm ngủ một chút.

    - Thu ơi! Đi dạo đi!

    Vừa tắm xong được nghe ý tưởng của Ngọc-bạn cùng phòng với tôi, liền nổi hứng chẳng cần suy nghĩ gì nữa. Với vội lấy áo khoác rồi đi theo nó luôn. Hai đứa lái xe máy đi lượn loanh quanh mà không biết đi đâu nữa.

    - Gió mát quá. Hahaha-Ngọc vừa lái xe vừa hét

    - Aaaaaaaaaaaaaaaaaa-Hét vào trong gió, hét lên bầu trời khiến lòng như vơi đi chút nặng.

    Tìm hoài để thấy thấy để để thấy được tình yêu ấy ấy

    Mãi vẫn mãi luôn còn trong tim này những ký ức ấy vẫn trong tim này

    Dù lòng vẫn biết biết biết vẫn biết ai chẳng hề nhớ nhớ nhớ nhớ đến yêu thương bao giờ.


    Nhưng con tim ấy vẫn luôn mong chờ

    * * *

    Cả 2 nhái giọng của Min rồi ngân nga trong gió, hát rồi thành hét và rồi cười phá lên. Những lúc tâm trạng không tốt chỉ cần như thế này là đủ. Một câu nào đó sẽ khiến bài hát ý nghĩa hơn. Một khoảnh khắc nào đó sẽ khiến tâm trạng ta thay đổi. Một người nào đó khiến ta chờ đợi nhưng người nào đó vẫn luôn bên ta.

    - Lạnh quá. Hihi. Lên cầu ngắm cảnh thôi! -Ngọc lái xe vút lên cầu đến giữa cầu thì dừng lại.

    - Giờ mà có bia với đồ nhắm thì thích quá! - Tôi nảy ra ý tưởng này khi nghĩ tới bộ phim mới xem hôm qua, nghĩ thôi đã thấy thích rồi.

    - Thế thì tuyệt cú méo luôn! Hahaha! -Ngọc nói

    - Gì cơ? Tôi có nghe nhầm không đây. Ngọc mà cũng có ý tưởng uống bia cơ à?

    - Nhất thì ngủ tại cầu luôn. Gió mát quá mà!

    - Muốn thế thì phải mang chăn, chiếu theo chứ. Haha

    - Sao yêu đã khó, chờ đợi lại khó hơn thế nhỉ? Tại sao tôi không buông tay được? Tại sao lại không cam lòng như thế? Tại sao lại cứ muốn níu kéo? Tôi làm như vậy có đúng không?

    - Có chuyện gì với Khang à?

    - Tôi có nên níu giữ lần nữa?

    Tiếng nói khẽ rung vang lên, là thổn thức, là dằn vặt và cả cô đơn nữa. Mắt Ngọc nhìn thật xa qua dòng sông đến ánh đèn đâu đó. Tại gió, tại đèn hay tại ai đó mà mắt Ngọc rưng rung những giọt lệ như chất chưa bao nhiêu suy tư chỉ trực trào ra. Gió có thể lau khô nước mắt nhưng cũng khiến những dung dịch ấm nóng đó trào khóe mắt.

    - Nếu ngày đó quay trở lại, tôi có nên níu kéo?

    Tôi tự hỏi trái tim mình điều đó.

    Sau một buổi tối hóng gió quá mức cần thiết thì 2 con bé đã yếu hơn mức bình thường một chút.

    - Cũng may hôm nay chủ nhật. Để tôi nấu cháo ăn cho khỏe.

    Tôi và Ngọc ở cùng nhau đã 3 năm rồi, từ ngày còn học đại học đến khi có việc làm như hiện nay. Cả 2 đều là người sống khép kín, tuy không phải chuyện gì cũng kể cho nhau nghe nhưng lại rất hiểu tâm trạng của nhau, đôi khi chẳng cần nói quá nhiều nữa. Hôm qua Ngọc như vậy, lại còn nghĩ đến chuyện uống bia thì chắc hẳn tâm trạng không thể tốt. V ì Ngọc rất nhạy cảm với chuyện bia rượu, cũng không có lý do chính xác nhưng Ngọc từng bảo rất ghét những người bia rượu. Ngọc như thế chắc chắn là có chuyện liên quan đến Khang. Nhiều lần Khang khiến Ngọc buồn nhưng Ngọc vẫn tha thứ và giữ Khang ở lại. Tình yêu phải chăng có người yêu nhiều hơn có người yêu không nhiều bằng người kia?

    - Nấu cháo thịt nha. Lâu không được ăn món cháo đó của bà rồi. -Ngọc thều thào trong chăn với giọng khản đặc. Ai nghe lại tưởng bà cụ nào chứ?

    Kết thúc ngày chủ nhật 2 con bé ở nhà chăm nhau. Xem mấy bộ phim hài cười như muốn nổ nhà thì giờ đã ổn rồi, mọi thứ.

    - Có phải Hưng đây không? Mới đăng ảnh này.

    Cạch! Suýt chút nữa là tôi làm vỡ cái cốc đôi quý hóa của Ngọc rồi.

    - Thế à?

    Cố rửa xong đống cốc và bát đã bày một ngày một cách bình tĩnh nhất và cũng đã xong. Chỉ là mấy cái cốc với bát thôi mà, thời gian đâu dài vậy chứ.

    - Bà ngủ trong đấy à? Làm gì mà lâu thế chứ? Có tin nhắn kìa!

    - À. Ừ. lát tôi xem.

    Là tin nhắn của Hưng. Đã 1 năm không gặp nhau rồi. Hưng rất hay gửi tin nhắn nhưng tôi không trả lời. Trái tim cũng chưa có câu trả lời.

    "Cậu đang làm gì thế? Dạo này cậu sao rồi?

    Tớ thấy cậu onl nên muốn nhắn tin cho cậu, muốn nói chuyện với cậu.

    Tớ nhớ cậu!

    Tớ sắp về nước rồi!"

    Dường như chỉ có thể đọc được đến đây thôi. Nước mắt nhạt nhòa. Tại sao lại khóc chứ? Tức giận? Nhớ nhung? Cảm động? Quay trở về ư?

    Đã 1 năm rồi cơ đấy! Ngày tôi và Hưng xa nhau cũng được 1 năm rồi, đến với nhau cũng nhẹ nhàng "Cậu làm bạn thân đặc biệt của tớ nhé", rồi lúc xa nhau cũng nhẹ nhàng như thế. "Mình dừng lại nhé!". Chỉ thế thôi, không một lời níu kéo nào, lúc đó cảm xúc là "Thật là!".

    Và rồi, cậu ấy đến một đất nước khác, rất xa, theo đuổi cái cậu ấy yêu thích, cậu ấy vẫn luôn không ngừng theo đuổi đam mê ấy.

    Tôi chẳng hiểu được lúc đó tôi nên phản ứng hay phải làm gì nói gì nữa. Tôi.. chỉ đơn giản là đứng nhìn như thế. Chưa đủ yêu thương để ở bên cạnh nhau. Chưa đủ tự tin để níu giữ người đó. Chưa đủ sức mạnh để cất bước đi về phía người ấy mà ôm thật chặt vào lòng. Chưa đủ dũng cảm để nói "Tớ sẽ chờ cậu!". Giờ đây 1 năm đã trôi qua. Liệu mọi thứ đã đủ. "Đã đủ thời gian để có 1 câu trả lời chính xác". "Đã đủ nhớ nhung, yêu thương để ở bên nhau". "Đã đủ tự tin để nắm lấy tay người ấy". "Đã đủ dũng cảm để nói câu: Tớ sẽ ở bên cạnh cậu". Thời gian liệu đã đủ để trái tim có câu trả lời của riêng nó? Trái tim đã sẵn sàng đập điệu điệp khúc tình yêu? Người đó liệu có quay trở về?

    Tôi muốn khóc thật to, muốn gió lau khô những giọt nước mắt, muốn một chút hơi ấm..

    Một ngày mới bắt đầu, tuần mới bắt đầu, công việc vẫn tiếp tục như thế.

    - Em đang chỉnh sửa lại, sẽ xong ngay đây ạ.

    - Nhanh lên. Chị đang cần gấp-Trường phòng lại giục nữa

    - Thu ơi. Đưa cho anh báo cáo doanh thu nước giải khát. -Anh Bình phụ trách mảng nước gọi như cấp cứu

    - Anh tự tìm giúp em đi. Ở cái chồng tài liệu này thôi. -Tôi vẫn cứ chăm chăm vào mấy con số thôi.

    - Ai đi mua giúp tôi cà phê được không? -Anh Hùng phó phòng vừa nói mà không nhìn đi đâu ngoài cái máy tính nhưng anh nào biết giờ ai cũng vắt chân lên cổ mà chạy rồi.

    * * *

    Sắp đến đợt tổng kết quý nên cả phòng cứ loạn hết cả lên, ai cũng chạy đôn chạy đáo để hoàn thành phần công việc của mình, tôi thì vật lộn với đống báo cáo, tôi sắp chảy nước mắt với mấy con số này mất thôi. Một bản, hai bản.. sắp xong rồi. Cả tuần này chắc cũng chỉ quanh quẩn thế này thôi.

    Hôm nay thứ 7, mọi công việc phải hoàn tất cho ngày thứ 2 báo cáo, mọi người vẫn trong tư thế ngồi mà như muốn chạy ngay lập tức, nhìn thôi cũng thấy kì cục, trước mặt ai cũng là 1 chồng tài liệu, nhiều nguười nhìn chồng tài liệu với mong muốn được biến mất vào trong trồng tại liệu đó luôn. Những ngày tổng kết sắp đến là thế đấy.

    - Mấy cái số này sao mà nhỏ thế? -Tôi tự nhủ bản thân vậy

    Đang bận mà tiếng chuông điện thoại cứ vang lên không ngừng cũng kiến người ta bực mình không kém.

    - Ai có điện thoại mà không nghe máy đi? Thật là khiến tâm trạng bực mình. -Anh Hùng phó phòng hàng ngày bĩnh tĩnh mà hôm nay cũng đã phát bực rồi.

    - Thu! Điện thoại của em kêu kìa. Sao không mau nghe đi?

    - Dạ? -Mất vài giây tôi mới nhận ra là điện thoại mình kêu. -Ôi! Tôi mới đổi nhạc chuông. Nhưng số lạ mà. Không nghe. Đang bận mà gọi gì chứ. Im lặng luôn đi.

    Một ngày thứ 7 ác mộng đã hết, lê lết về phòng. Ngọc không có ở phòng.

    - Tối thế này chưa về. Đi đâu mất rồi?

    Chắc Ngọc vừa mới đi đâu rồi. Mâm cơm vẫn còn nguyên đây chưa ăn. Chắc Ngọc có việc gì đó thôi.

    Tắm xong người thấy thoải mái hơn hẳn. Đợi Ngọc về ăn cơm lên Facebook một lát.

    9h rồi mà Ngọc vẫn chưa về là sao. Để gọi cho Ngọc xem sao. Ôi trời. 10 cuộc gọi nhỡ từ số lạ. 1 tin nhắn của Ngọc "Khang vừa bị ngã xe, tớ phải vào viện xem thế nào. Cậu ăn đi đừng đợi tớ". 1 tin nhắn của số lạ: "Tớ sẽ chờ cậu!"

    - "Cậu có thể gặp tớ được không? Tớ sẽ chờ cậu!". Là sao? Ai thế nhỉ? Chẳng lẽ?

    Dù đó là những suy nghĩ của bản thân nhưng tôi như muốn chối bỏ. -Mặc kệ đi. Đi ăn cơm đã-Tôi vừa ôm laptop vừa ăn nhưng trong lòng còn đâu đó 1 chút gì đó tò mò. Tôi mở tin nhắn của người đó ra đọc.

    - Gì đây? -May tôi vừa nuốt miếng cơm không thì đã phụt hết ra máy tính rồi.

    "Tớ về rồi..

    Tớ muốn gặp cậu.."

    - Cái này có từ bao giờ thế nhỉ? Sao mình không biết? Là chủ nhật tuần trước. Aigo chắc lúc đó nước mắt nhạt nhòa mà không thèm đọc rồi-Tôi vừa nghĩ vừa chạy ra khỏi phòng mà không biết phải đi đâu nữa.

    Tôi bấm gọi số lạ mà tôi đã không thèm nghe cả ngày nay. Cậu ấy đã trở về rồi-Tôi suy nghĩ mà cũng không rõ cảm xúc của bản thân của mình là gì nữa?

    Tôi đã chờ đợi 1 năm. Giận dữ với người đó và với chính bản thân mình. Tại sao nói đi là đi? Tại sao mình không thể níu giữ cậu ấy? Tại sao mình lại nhớ cậu ấy nhiều như vậy? Mình có muốn cậu ấy trở về? Bao giờ cậu ấy về? Cậu ấy có muốn gặp lại mình? Mình sẽ làm gì khi cậu ấy trở về?

    Thời gian chờ đợi như việc hát đi hát lại 1 đoạn điệp khúc rồi cũng có 1 ngày ta hiểu hết những điều mà ta phải hiểu. Tôi chờ đợi 1 năm, hát đi hát lại đoạn điệp khúc những khoảnh khắc có cậu ấy ở bên. Có những lúc trái tim muốn nói "có" nhưng tôi muốn nói "không". Vì sao? Đó là vì tôi thật sự không biết tôi cảm thấy như thế nào. Những gì tôi nói vào thời điểm này chính là những gì tôi muốn nói: "Tớ muốn cậu bên cạnh tớ..".

    Một năm có thể không là dài nhưng cho nhau 1 khoảng thời gian, cho trái tim tự tìm câu trả lời lại là cả 1 khoảng thời gian khá là dài đối với tôi.

    Xa nhau để trái tim tự tìm câu trả lời cho bản thân. Xa nhau để cho bản thân có cơ hội được quay trở về.

    Lao ra khỏi nhà, một vài hạt mưa đang rơi, từng hạt mưa lạnh rơi thấm vào da. Mưa, gió, cái se lạnh của mùa thu khiến chân tay run rẩy nhưng tôi vẫn cố gọi điện cho cậu ấy-Chắc số lạ đó là của cậu ấy. Tôi nhìn quay quất, không thấy có ai cả, không thấy cậu ấy đâu cả. Tôi như một người điên, cứ điên cuồng mà chạy, con đường này tôi vẫn đi bộ suốt nhưng sao hôm nay lại dài thế, sao tôi chạy mãi mà lại thấy như đây là một nơi xa lạ. Tôi không biết nữa! Cậu ấy đâu rồi? Cậu có thể ở đâu?

    Hay cậu ấy đã về rồi? Cậu ấy không đợi tôi nữa rồi?

    - Alo. Thu à.

    Giọng nói này! Dừng lại! Đầu gối tôi khụy xuống mặt đường, người như mất phương hướng mà cứ thế thả mình xuống, nhờ đôi tay run rẩy chống đỡ cơ thể yếu ớt này.

    Bàn tay chống xuống nền đất lạnh ngắt, lúc này tôi mới biết bản thân đã lo sợ biết bao nhiêu, trái tim đã chờ đợi mong ngóng như thế nào, tôi đã nhớ nhung giọng nói này quá nhiều? Thì ra, tôi vẫn luôn đợi..

    - Hức! Hức! HuHuHu..

    Tôi cứ thế khóc òa lên trong cơn mưa. Giọng nói thân thuộc khiến trái tim cứ cố chống đỡ bỗng sụp đổ, chỉ muốn được nghe thêm giọng nói ấy, nhìn thấy hình bóng vẫn trở đi trở lại trong trí nhớ ấy.

    - Thu à. Cậu sao thế? Có chuyện gì thế? Cậu đang ở đâu vậy? Tớ đang ở gần chỗ cậu này. Tớ..

    Giọng nói thân thuộc đầy lo lắng cứ vang lên khiến tôi vội quệt vội nước mắt cứ nối tiếp nahu mà tìm xung quanh.

    Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, mưa lúc này đang dần nặng hạt hơn, những hạt mưa lạnh buốt pha lẫn những giọt nước mắt nóng hổi như cảm xúc của tôi vậy. Tôi gắng đứng dậy, cố gắng nhìn rõ mọi thứ trong tầm mắt, nhìn rõ từng người một đang vội vàng trở về nhà. Không thấy cậu ấy đâu.

    - Cậu đang ở đâu vậy? -tôi hỏi mà như quát bằng giọng nước mắt pha lẫn lo lắng

    - Mình tìm thấy cậu rồi..

    Giọng nói này!

    Tôi quay người lại ngược hướng con đường. Từng hạt mưa rơi xuống, cơn gió lạnh khiến trái tim tôi run rẩy.

    Dưới ngọn đèn đường, những hạt mưa bắt chéo nhau đang cố gắng tiếp đất. Nơi đó, nơi mà 1 năm trước cậu ấy vẫn luôn đợi tôi. Nơi chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều tâm sự. Nơi cậu ấy đến với tôi như một người bạn đặc biệt. Nơi tôi để cậu ấy đi mà không một lời níu kéo. Đèn đường chói quá. Tôi bước thật chậm tiến đến: Dáng người cao cao đó, kiểu tóc ngố tàu khi xưa.. cậu ấy đã dổi kiểu tóc rồi, mái tóc under cut không hớt lên mà buông thả nhẹ nhàng, mạnh mẽ nhưng vẫn đầy nét cuốn hút dịu dàng chỉ thuộc về cậu ấy, khuôn mặt với nước da ngăm đen ấy, nụ cười bao ấm ấp khiến tôi nhớ nhung đó. LÀ CẬU ẤY!

    Bằng sức mạnh còn lại của mình, tôi bước qua những hạt mưa, qua những cơn gió mà lao tới ôm cậu ấy thật chặt, mặc sức cho nước mắt rơi, mặc sức cho cậu ấy có hỏi chuyện gì thì tôi vẫn chỉ muốn ôm cậu ấy thật chặt.

    Mưa rơi có nặng hạt. Gió lạnh buốt thổi qua lớp áo mỏng manh thấm vào làn da khiến tôi run rẩy thì tôi cũng không lo vì có một chút ấm áp đang len lỏi vào trái tim tôi.

    - Cám ơn cậu đã cho tớ cơ hội được quay trở về!

    - Làm sao 1 bài hát lại không có điệp khúc được chứ!

    Trong đêm tối mưa gió lạnh lẽo này điệp khúc lại được hát lên..

    Hãy viết một bài hát có điệp khúc thật hay và cả những câu hát thật đẹp nhé.

    Hãy cho chính mình được làm tác giả của cuộc đời mỗi người.

    #Pon
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...