Nếu Phải Lìa Xa Mặt Trời - Trần Kim Hoa Vẫn mặt trời ngày ngày Một năm, mười năm, hai mươi năm.. Cô gái mặt tròn dễ thương trong bức ảnh cũ Đã rời xa em về đâu Nửa đời người bao nhiêu nuối tiếc để bằng lòng Có lúc em không phải là em như anh biết Em trút bỏ khỏi hình hài thiếu phụ Đi như ngọn gió cùng anh Hai mươi năm ngủ vùi khúc ru mười chín tuổi Ngỡ không thể lặp lại những dại dột thuở thiếu thời Ngỡ bão tố chỉ cồn lên đến thế Biết đâu bão tố ngủ trong mình Trong trẻo giấc mơ, cay đắng cũng giấc mơ Không thể đổ lỗi tại trời xanh hay tại vầng dương đỏ Chỉ tại trái tim mình bé nhỏ Đã rơi như lá cuối thu.. (Nguồn: Sưu Tầm)