Anh bước ra đi, còn em ở lại chẳng có thể làm gì ngoài việc nhìn bóng lưng của anh dần xa cách. Bất lực quá, tình yêu của em, người em yêu, em nên làm gì để giữ anh lại đây? Em giờ đây như một đứa ngốc, mòn mỏi chờ may mắn đến với em. Cơn mưa hôm nay chút xuống, làm cho nổi buồn, nổi cô đơn này ngày một lớn thêm Liệu thời gian có xóa đi vết thương này không anh nhỉ? Hôm nay một mình em đi xuống phố, đi ngang con đường cũ mà em với anh cùng bước. Em nhớ, em nhớ anh, nhớ nhưng kỷ niệm của hai chúng ta. Có phải mọi thứ đã quá muộn rồi không anh, chúng ta không thể quay về như lúc trước sao? Chúng ta đã cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau trải qua bao nhiêu buồn vui, bao nhiêu hạnh phúc. Em xin lỗi, xin lỗi vì đã không trân trọng này, giờ đây em đang hối tiết, rất hối tiết. Anh giờ ra sao? Anh hạnh phúc chứ? Có phải anh sẽ không đau buồn như em không? Bên anh còn có người đó, chắc có lẽ anh đang rất hạnh phúc phải không? Phải, xin hãy làm vậy, hãy hạnh phúc, đừng như em, đừng ngốc như em anh nhé..