Nếu như cơn mưa không tạnh.. Tác giả: Zest Thể loại: Truyện ngắn Tình trạng: Hoàn thành (Ngày 21/8/2016) Lời nói đầu: Thêm một câu chuyện nữa, tôi lấy cảm hứng sáng tác từ những người bạn thân. Tôi dành tặng tác phẩm này cho Diên Vĩ. * * * * * Ngước lên bầu trời, tôi ngắm nhìn cơn mưa rào mùa hạ đang tuôn xối xả từng giọt nước nặng trĩu. Tôi thích mưa, thích làn nước trong veo và mát lạnh ấy một cách kỳ lạ. Trên con đường đã chẳng còn chỗ nào khô ráo, tôi bước đi thật chậm dãi và cẩn trọng, còn trên tay tôi là chiếc ô nhỏ màu caro. Tôi thích lắng nghe tiếng mưa, nó giống như một bản nhạc không lời với nhịp điệu đều đặn. Giữa không gian ồn ã như vậy, tôi vẫn nghe văng vẳng đâu đây tiếng ai đó gọi tên. – Dương Du, Dương Du! Khi tôi quay lại cũng là lúc người đó chạy đến và đứng dưới chiếc ô của tôi, hành động quá nhanh và vội của cậu ta khiến những vũng nước xung quanh tôi bắt tung tóe. Mái tóc và khuôn mặt của cậu ta đã ướt nhèm, còn quần áo trên người bó sát vào cơ thể. Trông cậu ta thật thảm! Nhưng tôi nào có để ý đến chuyện đó.. – Cậu làm chân tôi bị ướt hết rồi! – Tôi giơ chân lên cao một chút, nói bằng giọng bất mãn với cậu ta. – Xin lỗi, tôi không cố ý! – Cậu ta cười cợt, còn giọng điệu thì chẳng giống hối lỗi chút nào. Tôi tặc lưỡi bỏ qua. Và chúng tôi tiếp tục cùng nhau đi đến trường. Tôi không biết nhà cậu ta ở đâu, nhưng ngày nào tôi cũng gặp cậu ta trên con đường này. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa chúng tôi sẽ luôn đi cùng nhau, mà nguyên nhân thực sự là: Cậu ta luôn đeo bám tôi. Cậu ta tên là Vũ Trung, lớp trưởng lớp tôi. Trong mắt mọi người, Vũ Trung luôn là một con người nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc. Điều đó là đúng, nhưng dường như tôi là người duy nhất nhìn rõ được mặt trái của cậu ta, ví dụ như sự nhăn nhở khi nãy. Thậm chí, tôi còn cảm thấy cậu ta lạm dụng chức quyền để nhằm vào tôi mà gây khó dễ, một mình tôi thôi. Tôi luôn là nạn nhân, tại sao chứ? * * * Đến lớp học, cảnh tượng nhốn nháo quen thuộc hiện hữu trước mắt hai chúng tôi. Tôi thở dài. Không gian tràn đầy mùi hơi ẩm thấp, còn sàn nhà ướt sũng. Tôi cảm thấy khó chịu, mặc dù thích mưa, nhưng tôi không thể thích cái hệ quả kinh khủng này. Tôi ngồi vào chỗ rồi nhìn ra cửa lớp. Tôi đang chờ.. một người. Chẳng lẽ vì trời mưa nên cậu ấy lười biếng, không chịu đi học? Vì mưa sao? Vậy thì tôi sẽ ghét mưa. Suy nghĩ nhất thời trẻ con ấy cũng không khiến lòng tôi vơi bớt phần hồi hộp. Đối với tôi, thời gian thật quý giá, vì tôi luôn trân trọng từng giây, từng phút, đến từng ngày có thể được ở bên cạnh cậu ấy, dù chỉ đơn giản là gặp mặt và nói về những mẩu chuyện vụn vặt. Ừ, tôi thích cậu ấy, Hoàng Linh, người bạn học chung với tôi suốt bốn năm cấp hai và ba năm cấp ba. Tôi bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ miên man bất tận bởi một tiếng "bịch" bên cạnh. Chiếc cặp sách quai chéo bị vứt một cách thô bạo và đang nằm chổng trơ trên mặt bàn. Một thoáng ngỡ ngàng, rồi tôi mỉm cười. Nhưng rồi nụ cười của tôi phút chốc trở nên cứng nhắc khi cậu ấy bỗng ngồi sát lại gần tôi, dùng đôi mắt chăm chú nhìn tôi. Và hỏi: – Du! Hôm nay, tôi thế nào? – Sao? – Tôi lúng túng không hiểu. – Hôm nay, tôi vẫn đẹp trai chứ? Tôi không nhịn được mà phì cười. Con người cậu ấy là vậy, luôn có chút tự mãn. * * * Trống đánh. Tôi lồm cồm bò dậy khỏi mặt bàn, một tiết Hóa dài đằng đẵng tựa thế kỉ vừa trôi qua. Mặc dù là học sinh chuyên ban Tự nhiên, nhưng Hóa học vẫn luôn là cơn ác mộng của cuộc đời tôi. Vô cơ, hữu cơ.. thật kinh khủng! Vội vàng thu dọn đống sách vở vốn chỉ để bày biện trên bàn, tôi định chạy ra ngoài hành lang hóng gió thì bỗng nhiên, một người ngồi xuống chiếc ghế phía trên, đối diện tôi. Là Kiều Anh, cô bạn học cùng lớp. Cô ấy đẩy đến trước mặt tôi cuốn vở bài tập Toán đã bị gạch xóa chằng chịt và nói: – Giải giúp tớ bài tập này đi! – Nụ cười nhẹ nhàng khiến bất cứ chàng trai nào cũng phải ngây người hiện hữu trên môi cô ấy. Tôi cũng cười đáp lại. Tôi lấy tay vò mái tóc ngắn ngang vai đang hơi rối của mình rồi bắt đầu đọc và phân tích đề bài. Đối với tôi, giải toán không khó, vì dạng bài tập nào cũng có mấu chốt riêng. Sau một lúc ghi chú ra giấy nháp, tôi đã có thể đưa ra kết luận. Tôi giảng bài cho Kiều Anh: – Bài toán này đơn giản, cậu sẽ làm tốt nếu nắm vững lý thuyết. Trước hết, tìm điều kiện xác định để phương trình tồn tại. Tiếp theo, sử dụng các phép biến đổi tương đương để đưa phương trình về dạng cơ bản. Và cuối cùng, áp dụng công thức để tìm tập hợp nghiệm. Lưu ý, cần kiểm tra điều kiện để loại bỏ nghiệm ngoại lai. – Tôi vừa nói, vừa viết ngoáy vài dòng minh họa. – Thì ra là vậy! Cảm ơn Du rất nhiều. – Vỗ trán, rồi lại cười. Cô ấy như hiểu ra một điều gì đó thật đơn giản. Lơ đãng quay sang phía bên cạnh, tôi bắt gặp cái nhìn chăm chú của Hoàng Linh dõi theo bóng dáng đã khuất đằng xa của Kiều Anh. Tôi vội vàng quay mặt đi và cắn môi, chuỗi hành động như một dãy phản xạ. Ánh mắt ấy, tôi không dám đối diện với ánh mắt đắm chìm mà cậu ấy dành cho người con gái khác. Thầm thở dài trong lòng, làm bạn với cậu ấy lâu như vậy, làm sao tôi không thể hiểu người cậu ấy thực sự thích là ai? Người đó không phải là tôi, không bao giờ, có lẽ vậy. * * * Trở về nhà với tâm trạng mệt mỏi, tôi ủ rũ nằm vật xuống giường như một cái xác. Tôi chỉ muốn ngủ, nhưng mắt không muốn nhắm lại. Bỗng nhiên, chiếc điện thoại tôi vứt ở đầu giường rung lên từng hồi trầm và nhỏ. Hình như, có một tin nhắn mới. Tôi đoán chắc người gửi là ai.. Phenolphtalein: "Hôm nay, thế nào?" Cái tên Phenolphtalein với dấu chấm màu xanh lục đang hiện lên trên màn hình điện thoại. Tôi chợt cười. Du Du: "Hôm nay, không ổn lắm!" Tôi nhanh chóng gửi lại một dòng hồi đáp. Phenolphtalein: "Ai bắt nạt cậu?" Du Du: "Không ai, là vấn đề ở bản thân tớ. Đừng lo lắng!" Vậy là cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa chúng tôi kết thúc. Nhưng điều nhỏ bé ấy cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ, vì ít nhất luôn có người quan tâm đến tôi. Đó là một người bạn tôi quen trên mạng, tên là Phenolphtalein. Tôi từng thắc mắc rằng vì sao cậu ấy dùng một cái tên dài và khó nhớ ấy. Đáp lại tôi là một câu vỏn vẹn: "Vì tôi thích màu hồng trong suốt!" Tôi lại nghĩ, màu hồng thì liên quan gì đến cái tên. Và cậu ấy giải thích một cách cặn kẽ: "Phenolphtalein là một loại chất chỉ thị màu thường được sử dụng trong chuẩn độ, sẽ chuyển sang không màu với dung dịch Axit và chuyển sang màu hồng với dung dịch Bazo. Hòa trộn hai màu đó vào sẽ được hồng trong suốt. Vậy thôi!" Tôi như nhớ lại một lý thuyết vừa quen thuộc, vừa mơ hồ đến xa vời. Chưa kịp nói thêm lời nào, cậu ấy đã hỏi ngược tôi: "Rốt cuộc, cậu học hành thế nào mà kiến thức cơ bản như vậy cũng không biết?" Ôi, tôi xấu hổ đến chết mất, nhưng dù sao cũng không thể trách cứ tôi, vì tôi học Hóa rất tệ. Mặc dù vậy, nhưng ngoài cái tên Phenolphtalein, tôi không thêm bất cứ điều gì về cậu ấy, bao gồm chuyện cậu ấy là nam hay nữ. Tôi từng hỏi về mọi thứ xung quanh cậu ấy, nhưng không nhận được bất cứ câu trả lời nào hết. Mỗi khi từ chối không muốn nói điều gì đó, cậu ấy chỉ nhắn gửi lại tôi một icon mặt cười ngộ nghĩnh. Rất nhiều lần như vậy, và tôi hiểu rằng tôi không nên hỏi nữa, cũng như sự hiểu biết của tôi về cậu ấy luôn có một giới hạn không thể tiến xa hơn. Điều đó cũng chính là lý do khiến cuộc đối thoại giữa hai đứa chúng tôi chỉ xoay quanh những mẩu chuyện vụn vặt hàng ngày trong cuộc sống của tôi. Tôi không thể nhớ tôi và cậu ấy đã quen nhau như thế nào và bắt đầu trở nên thân thiết ra sao. Tôi từng gặng hỏi, nhưng cậu ấy đáp lại tôi: "Nếu không thể nhớ thì hãy quên luôn đi." Khi ấy, tôi cứ ngỡ cậu ấy giận, nhưng sau này, tôi mới biết rằng con người cậu ấy vốn như vậy: Không suy nghĩ quá nhiều và tính toán những điều đã thuộc về quá khứ. Vì vậy, tôi nhận ra Phenolphtalein rất vui vẻ và yêu đời. Quan trọng hợn, cậu ấy đem lại cho tôi một cảm giác chân thật và tin tưởng tuyệt đối. Tại sao? Chính tôi cũng không biết trả lời câu hỏi thế nào. * * * Ông mặt trời lên, một ngày mới lại đến. Hôm nay, trời nắng nhẹ và tạnh ráo. Ra khỏi nhà từ sớm, tôi tung tăng đi bộ trên con đường quen thuộc. Tên lớp trưởng đáng ghét không còn đeo bám khiến tôi càng trở nên vui vẻ, đó là điềm báo tốt lành cho một ngày không còn xui xẻo của tôi chăng? Đứng trên hành lang tầng ba của dãy phòng học, tôi hít lấy những khoảng không khí trong lành của nắng sớm. Nhưng điều đó chưa đủ, tôi tham lam dang rộng vòng tay như muốn ôm trọn cả bầu không khí vào lòng. Tôi ước mình là một cánh chim trời, có thể tự do bay lượn. Có đi nhiều nơi, đến nhiều chỗ thì mặt đất chật hẹp vẫn không khiến tôi thỏa mãn bằng bầu trời cao rộng phía trước. Đang chìm đắm trong suy nghĩ viển vông của chính mình, tôi bỗng bị một bàn tay đập mạnh lên vai làm giật mình và hét lên. Quay lại, là Vũ Trung với một nụ cười nhăn nhở và đểu cáng. Tôi giận tím mặt, bặm môi và liếc xéo cậu ta. Tại sao Vũ Trung luôn là người đầu tiên tôi gặp vào mỗi ngày, không phải ở đây thì sẽ ở đó, không phải nơi này thì sẽ là nơi khác? – Sao ngày hôm qua không chờ tôi? – Cậu ta đột nhiên cất lời. Ngày hôm qua? Ngày hôm qua tôi về một mình, vì tâm trạng tồi tệ, và tôi đã bỏ quên Vũ Trung, tên luôn đeo bám tôi trên mọi nẻo đường. – Tại sao tôi phải chờ cậu? – Tôi nói với giọng điệu bực tức. Đột nhiên, cánh tay trái của cậu ta choàng qua vai, kéo tôi sát lại gần. – Đừng nói như vậy! Tôi buồn quá, ngày nào chúng ta cũng đi cùng nhau, bỗng dưng một ngày cậu bỏ rơi tôi. Làm sao tôi không lo lắng được chứ? – Câu nói ấy thể hiện rõ sự chân thành, nhưng khuôn mặt của cậu ta chẳng bao giờ có thể nghiêm túc. Lập tức, tôi quẳng cánh tay của Vũ Trung ra khỏi vai rồi day mạnh hai bên thái dương. Nếu còn tiếp tục nghe cậu ta lải nhải thì chắc chắn tôi sẽ phát điên lên mất. Mặc kệ cậu ta và bỏ vào lớp, nhưng ngay sau đó tôi đã bị túm lại. – Cậu làm cái gì vậy? – Tôi như muốn hét toáng lên. – Nhất định phải chờ tôi! – Đôi mắt sắc và sâu của cậu ta đã không còn nét cười khiến tôi thoáng bất ngờ. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy lời nói của Vũ Trung không vô nghĩa. Chúng tôi bỗng im lặng, nhìn nhau. Sự phẳng lặng nhất thời trong tâm trí tôi bị pha tan bởi hình ảnh của Hoàng Linh và Kiều Anh đang nói chuyện vui vẻ với nhau ở đầu hành lang. Bất chợt, họ cùng nhìn về phía tôi và Vũ Trung. Tôi bối rối quay mặt qua hướng khác thì phát hiện tên Vũ Trung đang nắm tay tôi. Trời ơi, vậy thì ra khi nãy tôi bị kéo lại bởi vì cậu ta túm lấy tay tôi. Cậu ta là thằng con trai đầu tiên dám nắm tay tôi. Lườm nguýt rồi tôi giật tay mình ra khỏi bàn tay của Vũ Trung rồi đi thẳng vào lớp. Cả buổi học ngày hôm nay, tâm tình tôi như bị dựng ngược và treo lơ lửng trên cành cây, kết quả là tôi chẳng thể nhét con chữ nào vào đầu. Bài giảng của giáo viên như một luồng khí nhẹ bẫng, từ từ chui vào tai bên này rồi chui ra tai bên kia. Tôi ngồi chống cằm suy tư, rồi nằm bò dài ngẫm nghĩ. Đầu óc tôi vốn không trống rỗng mà bị lấp đầy những hình ảnh rời rạc của Hoàng Linh và Kiều Anh ở cuối dãy hàng lang vào buổi sáng nay. Tôi đặt ra đủ các giả thiết và những câu hỏi, bắt đầu từ khi nào, hai người họ trở nên thân thiết như vậy? Vỗn dĩ là một người khó gần, tôi chưa bao giờ thấy Hoàng Linh nói chuyện một cách vui vẻ với bất cứ ai, là con gái thì càng không có khả năng. Lòng tôi biết rõ một điều, Hoàng Linh thích Kiều Anh từ rất lâu, nhưng mọi thứ đang chuyển biến quá vội vàng. Ngổn ngang! Rối ren! Sợ hãi! Và.. bất lực. Đó là tất cả những cảm xúc tôi trải qua trong giây phút này. Cuối cùng, tôi vẫn chỉ đứng ở bên ngoài nhìn về phía hai người họ. Tiết tự học cuối buổi, lớp tôi lại loạn. Tiếng ồn ào ở mọi ngóc ngách xuất phát từ những đứa bạn xung quanh khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung. Nhưng sự bất lực và mệt mỏi như vắt kiệt sức sống trong thể xác khiến tôi chẳng thèm ngóc đầu khỏi mặt bàn hay đưa mắt liếc nhìn một ai khác. Với vỏ bọc là tiết tự học, nhưng thực ra là tiết tự do, mấy đứa bạn xung quanh tôi vội vã thu dọn sách vở rồi nhanh chóng di chuyển đến đến vị trí ngồi khác. Đổi chỗ! Tôi bỗng bật dậy và ngồi thẳng lưng. Liệu Hoàng Linh có đổi chỗ không? Tôi quay sang bên cạnh, cậu ấy vẫn ngồi cạnh tôi. Phù.. Gánh nặng trên vai như được trút xuống. Ngay sau đó ít lâu, tôi bỗng thấy Kiều Anh đến tiến gần về phía bàn chúng tôi. – Tớ có thể ngồi ở đây chứ? – Cô ấy nhìn tôi và Hoàng Linh, hỏi. Cổ họng nghẹn ứ, tôi không thể nói gì và cũng không biết nên nói gì. Nếu Kiều Anh muốn ngồi ở bàn của chúng tôi, vậy.. ai sẽ là người rời khỏi bàn trong tôi và Hoàng Linh? Tôi muốn từ chối lời đề nghị của cô ấy, nhưng tôi đã không kịp làm điều gì khi cậu ấy đã lên tiếng trước: – Được! Ba chúng ta sẽ cùng ngồi một bàn. Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy. Chiếc bàn của chúng tôi tuy rằng dài và rộng, nhưng nó vốn dĩ chỉ dành cho hai người, không phải là ba. Cảm giác khó nói thành lời ấy đang đọng trong lòng tôi. Là gì? Cảm giác tự dối lòng và không muốn thấu hiểu chăng? Tôi có thể làm gì ngoài việc chấp nhận. Tôi từ từ ngồi xích vào phía Hoàng Linh, chừa ra một chỗ trống nhỏ cho Kiều Anh. – Nhưng.. tớ muốn ngồi ở giữa. Giữa? Tức là xen ngang vào giữa tôi và Hoàng Linh? Tôi không muốn như vậy một chút nào, nhưng không biết từ chối ra sao. Cậu ấy không nói gì, sự im lặng ấy như lời chấp nhận. Khoảnh khắc này, tôi cảm nhận được sự mất mát mơ hồ đang nhẹ chảy vào lòng. Trong tôi đã không còn tồn tại hoảng loạn hay sợ hãi, cũng chỉ đơn giản là bất lực và phó mặc. Với Hoàng Linh, tôi không thể nắm bắt và không có quyền nắm bất cứ điều gì thuộc về cậu ấy. Thì ra, tôi vẫn yếu đuối như vậy, không dám sống thật với cảm xúc của chính bản thân mình. Vô dụng! Trong giờ tự học, lớp trưởng sẽ trở thành người quản lý trực tiếp và có quyền hành tối cao nhất. Nhưng tôi hiểu Vũ Trung luôn là kẻ thích "hành hạ" người khác, tuyệt nhiên chúng tôi sẽ chẳng thể rảnh rỗi dù trong những kẽ hở thời gian nhỏ bé nhất. Nhìn loáng thoáng qua tờ đề cương chống chất đồng bài tập Hóa học mà tôi không thể ngừng thở dài ngao ngán và thầm than vãn trong lòng. Bên cạnh, Hoàng Linh và Kiều Anh đang nói về một mẩu truyện vụn vặt nào đó. Tôi cố gắng nghiền ngẫm từng lời nhưng không hiểu. Có phải vì hai người họ cùng chung một thế giới, còn thế giới thuộc về tôi luôn tách biệt? Tôi lại nằm dài trên mặt bàn, viết vội vài nét nguệch ngoạc lên giấy. Nét bút nhạt dần, tôi nới lỏng vài ngón tay, rồi chiếc bút cũng rơi xuống và văng tóe những giọt mực từ nơi đầu bút xuống trang vở trắng tinh khôi. Vô tình, tay tôi lại làm nhóe đi chúng. Chán nản, tôi nghiêng đầu và úp mặt xuống bàn. – Dương Du! Chất giọng trầm quen thuộc vang lên, gọi tên tôi. Đầu óc tôi như bị va đập nhẹ, cảm thấy nhức nhối. Giọng nói ấy của Vũ Trung, và nó như ám ảnh tôi khi ngày nào hắn cũng gọi tên tôi không dưới mười lần. Vơ vội chiếc kính cận dày cộp rồi đưa lên mắt đeo, hướng về phía bục giảng xem xét chuyện gì đang diễn ra và có liên quan gì đến tôi. Tôi nhìn thấy Vũ Trung đang ngồi vị trí của giáo viên với một tư thái vắt vẻo và nhàn nhã. Hắn cũng đang nhìn tôi cười cợt nhả rồi chỉ tay vào mặt tôi và nói: – Cậu lên bảng làm bải tập cho tôi. Tôi đứng bật dậy chừng mặt nhìn cậu ta, nhưng ngay lúc này đây, tôi lại chẳng thể phản đối được câu gì. Vì lời nói của cậu ta không khác gì mệnh lệnh của giáo viên, nhưng tôi nhất quyết không phục. Tôi uể oải cầm sách giáo khoa lên bảng rồi đứng vào một chỗ trống. Lật giờ từng trang sách, tôi còn không nhớ chương trình học đang dừng lại ở bài nào, mảng kiến thức nào. Tôi đã quá chểnh mảng rồi! – Bài tập số 4, trang 179. – Như nắm được suy nghĩ của tôi, Vũ Trung lên tiếng lần nữa. Tôi hậm hực lật dở từng trang sách, cuối cùng hiện ra trước mắt tôi là một bài toán hóa dài ngoằng và phức tạp. Tôi đọc nhẩm đề bài trong đầu và nghiền ngẫm. Tôi phải giải bài toán này như thế nào? Khoan đã, tôi còn không hiểu nội dung đề bài viết gì thì làm sao có thể tìm ra hướng giải? Khóc ròng trong lòng. Cầm viên phấn viết vài nét vô nghĩa lên bảng rồi tôi lại lầm lũi xóa đi. Ai nấy lên bảng đều đã làm xong bài tập và trở về chỗ, chỉ còn mình tôi loay hoay trên đó với những dòng chữ dở dang đã bị xóa nhòe nhiều lần. – Sao vậy? – Vũ Trung vẫn ngồi đó, hướng tôi hỏi. – Tôi.. không làm được! – Tôi trả lời bằng sự bất lực thật sự. Một tiếng thở dài mang phần não nề, rồi cậu ta day nhẹ hai bên thái dương. Tôi nhìn thấy điệu bộ đó của Vũ Trung mà phát bực trong lòng. – Dạng bài tập này đã được giáo viên chữa rất nhiều lần. Lời nói của cậu có phải quá vô lý không? Một sự chỉ trích nghiêm túc. Tôi bối rối và bỗng cảm thấy tự trách khi bản thân quá bỏ bê việc học tập. Dù cho ghét môn Hóa học đến thậm tệ, nhưng vẫn không thể phủ nhận bản tính lười biếng và sự thiếu kiên nhẫn của mình. – Xin lỗi, tôi sẽ.. – Tôi muốn nói gì đó, nhưng tức khắc bị ngắt lời. – Đừng xin lỗi tôi! Kết quả sau cùng của việc học không phải dành cho tôi. Hãy tự xin lỗi chính bản thân cậu. Nụ cười phảng phất đã không còn đọng lại trên môi Vũ Trung. Sự nghiêm túc đến khắt khe này của cậu ta vốn dĩ rất quen thuộc đối với mọi người, nhưng còn riêng tôi, nó rất xa lạ. Tôi bỗng cảm thấy có một sự khó chịu đến len lỏi trong lòng, chẳng lẽ trong mắt cậu ta, tôi cũng như bao người khác. Tôi chợt giật mình vì suy nghĩ vẩn vơ ấy. Cậu ta rất đáng giận! Rõ ràng biết tôi học rất tệ môn Hóa những vẫn lạm dụng cương vị lớp trưởng để làm khó tôi đến bước đường cùng như vậy. Tôi uất ức quá! Đúng lúc đó, tiếng trống trường vang lên, như gạt bỏ đi bao nhiều mệt nhọc trong lòng tất cả mọi người, nhưng âm thanh ấy cũng không thể xua tan sự tức giận trong lòng tôi. Tôi mặc kệ Vũ Trung và bỏ về chỗ, rồi thu dọn sách vở và đồ dùng vào trong cặp. Mọi thao tác nhanh chóng và gọn gàng. Tôi đi trên con đường quen thuộc dẫn về nhà. Ở phía xa đằng sau, tôi nghe rõ mồn một giọng nói gấp gáp gọi tên. Tôi biết rõ là ai, cái tên rắc rối và dai dẳng ấy, nghĩ đến hắn cũng khiến tôi bực mình chứ đừng nói là nhìn thấy hắn. Vì vậy mà tôi càng đi thật nhanh, từng bước chân sải dài và liên tục. Cậu ta chạy đuổi theo tôi, suốt dọc đường đều gọi lớn tên tôi, khiến tôi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu khi sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người tôi. – Sao không đợi tôi mà bỏ về trước? – Vai tôi bị xoay mạnh về phía sau, tiếp đó là âm thanh thở dốc đầy mệt mỏi của Vũ Trung. Tôi gạt bàn tay của cậu ta ra khỏi vai và bỏ đi. Tôi còn có tâm trạng chờ đợi cậu ta sau chuỗi sự việc vừa qua? – Giận tôi? – Cậu ta nhíu mày nhìn tôi, hỏi. Tôi bỗng dừng chân và quay lại, liếc xéo cậu ta. – Đúng vậy! Tôi thật sự rất tức giận, cậu làm vậy với tôi trước mặt cả lớp, cậu thỏa mãn rồi chứ? – Nói ra, tôi càng cảm thấy nỗi ấm ức đang nghẹn ngào dâng lên trong lòng. Bên tai tôi là âm thanh cười tủm tỉm rồi bỗng bật to thành một tràng cười ngất ngưởng. Vũ Trung lại choàng một tay qua vai tôi rồi thật tự nhiên mà dùng bàn tay còn lại gõ lên trán tôi. Theo phản xạ, tôi nghiêng đầu sang bên cạnh để né tránh nhưng vẫn không thể thoát khỏi tiếng "cốc" giòn tan ấy. – Cậu đừng trẻ con như vậy nữa! Tôi làm vậy tất cả vì cậu. Tôi vội vàng đẩy Vũ Trung ra xa và như muốn nổi khùng lên sau tất cả những hành động của cậu ta. Còn lời nói vừa nãy, tôi chỉ nghe mà không ngẫm nên cuối cùng tôi vẫn không hiểu, đúng hơn là không muốn hiểu cậu ta nói về cái gì, vì điều gì. Bỗng, sự chú ý của tôi đột ngột chuyển hướng về phía làn đường trái chiều bên cạnh, tôi như quên mất những bực bội nhất thời trong lòng, cũng như quên mất sự tồn tại của Vũ Trung mà chỉ thất thần theo dõi hai người đang đi ngược chiều với tôi, đó là Hoàng Linh và Kiều Anh. Họ đi cùng nhau, và có lẽ họ còn làm rất nhiều thứ cùng nhau khác mà tôi không biết, không bao giờ biết. Cắn môi, rồi tôi quay mặt đi để không chạm vào ánh mắt của hai người họ. – Này! Tôi giật mình bởi tiếng gọi của Vũ Trung, cậu ta đang đứng quanh tay lại nhìn tôi, trên khuôn mặt không còn lấy một nụ cười hay một nét hài hước nào nữa. Tôi bỗng khó hiểu. – Đi thôi! – Và chân cậu ta bước nhanh về phía trước mà không kịp chờ phản ứng của tôi. Tại sao tôi lại có cảm giác chuyện vừa xảy ra lẫn cảm xúc và suy nghĩ trong tôi, cậu ta đều thấu hiểu hết, chỉ là luôn im lặng? Có phải như vậy hay không? Đau đầu thật! Phải chăng tôi đã suy diễn quá nhiều, Vũ Trung.. làm sao cậu ta có thể biết? Trước khi đi, tôi vẫn không kìm lòng mà nhìn sang bên đường để tìm kiếm hai người kia, nhưng không có gì vì họ đã đi khuất. Tôi thở dài não nề. Nhìn về phía trước, tôi đã thấy Vũ Trung đi được một đoạn dài và cậu ta đang cách xa tôi. Tôi giậm chân xuống đất rồi hộc tốc chạy theo cậu ta. Ngày hôm nay ông Mặt Trời mọc đằng Tây và lặn đằng Đông thì phải khi chưa bao giờ tôi phải đuổi theo Vũ Trung như vậy mà chỉ có điều ngược lại xảy ra. Đã chạy đến thật gần nhưng cậu ta vẫn đi rất nhanh, một bước đi của cậu ta bằng mấy bước chạy vội của tôi cộng lại. Tôi vẫn cố gắng chạy theo một cách vật vã. Ngay lúc này, trong đầu tôi bỗng bật ra câu hỏi: "Tại sao cậu có thể đi nhanh như vậy? Và đôi chân kia là chân người hay chân thép?" – Vũ Trung, cậu đứng lại cho tôi! – Thay vì mở miệng nói cậu ta chờ đợi thì tôi thốt lên một câu mệnh lệnh, có lẽ đó là thói quen của tôi đối với cậu ta. Rốt cuộc, cậu ta đã chịu đứng lại và tôi cũng có thể dừng lại để ôm bụng mà thở dốc. Tôi kiệt sức ngồi xổm xuống. Vũ Trung thấy vậy, cậu ta thở dài rồi đến gần và cúi xuống bên cạnh tôi. Lườm nguýt, tôi đấm thùm thụp vào vai cậu ta nguyên ba lần cho bõ nỗi bực tức chồng chéo đang dồn nén trong lòng. Tôi giận cậu ta với lý do rất chính đáng, nhưng cậu ta lại khó chịu với tôi mà không có lấy một nguyên do. Thật sự quá bất công, tất nhiên người chịu thiệt thòi là tôi, từ trước đến nay luôn như vậy đấy. Nhưng tôi biết sau ba cú đấm chẳng nhằm nhò gì đối với cậu ta của tôi khi nãy, sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, cũng không thể coi hai chúng tôi hòa nhau. Bởi vì tôi chẳng thể giận ai được lâu, tôi không muốn lưu giữ trong lòng quá nhiều suy nghĩ phức tạp, cái gì có thể cho qua thì sẽ bỏ qua ngay lập tức. Nên Vũ Trung luôn nói tôi là một đứa con gái rất đơn giản, và hình như cậu ta đúng. Đi trên con đường trải đầy nắng gắt của buổi trưa hè nóng bức, tôi theo sau Vũ Trung len lách qua những góc khuất râm mát bên rìa đường. Hôm nay thật khác lạ, vì rất hiếm khi sự im lặng giữa chúng tôi lại kéo dài như vậy. Có phải vì cả tôi và cậu ta đều không có tâm trạng cãi cọ? Nhưng dù sao tôi cũng không quen với sự im ắng này, nên sẽ đập vỡ nó. – Tôi hỏi cậu một điều được không? – Tôi không cấm cậu hỏi, nhưng quyền trả lời thuộc về tôi. – Câu trả lời của cậu ta khiến tôi không nhịn được mà bĩu môi. – Nếu như cậu yêu một cô gái, nhưng cô ấy không lựa chọn cậu thì cậu sẽ làm gì? Cậu ta đột ngột quay phắt lại nhìn chăm chú vào tôi bằng ánh mắt nghiêm túc. Trước thái độ như vậy của Vũ Trung, tôi trở nên bối rối và vô cùng mất tự nhiên. Có phải trong lúc lơ đãng, tôi đã đặt câu hỏi ấy cho nhầm người? Chờ đợi một hồi lâu, tôi không nhận được gì ngoài sự im ắng kéo dài. Nhưng, tôi đang hoa mắt nên nhìn nhầm chăng, Vũ Trung.. cậu ta đang suy tư? Ánh mắt xa xăm hướng đến phía trước vô định, không có điểm dừng nơi đáy mắt. Ngay lúc tôi định cất tiếng để nói gì đó nhằm phá tan bầu không khí đang đông cứng lại thì Vũ Trung trả lời: – Nếu cô ấy không chọn tôi, thì tôi sẽ chọn cô ấy. Và cậu ta nhìn tôi, vẫn là ánh mắt nghiêm túc. Tôi ngây người. Rồi lại quay mặt đi như một sự lảng tránh, nhưng bản thân tôi cũng không biết mình đang trốn tránh điều gì. Phải chăng là ánh mắt của Vũ Trung, thứ khiến tôi vô cớ bất an như lúc này? Chợt ngẫm lại câu trả lời của cậu ta, tôi bỗng thấy khó hiểu. Hay là tôi không muốn hiểu? – Cậu có thể lựa chọn sao? Cậu.. còn cơ hội? – Tôi thực sự muốn nghe câu nói tiếp theo của cậu ta. – Chừng nào tôi còn yêu cô ấy, khi đó tôi vẫn còn cơ hội. – Dừng lại một lát, rồi Vũ Trung nói tiếp. – Tôi chỉ thua cuộc khi lựa chọn từ bỏ. Sau đó, cậu ta đi thẳng về phía trước, bỏ lại tôi vẫn còn đứng thẫn thờ ở đó. Tôi nhìn theo bóng lưng xa dần kia mà lòng trống rỗng. Rốt cuộc, cảm giác mờ mịt xen lẫn khó hiểu này là gì? Và tại sao tôi luôn cảm thấy áp lực vô hình trước những lời nói rành mạch ấy của Vũ Trung? Có phải vì cậu ta quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến cứng cỏi và.. cố chấp? Nên có lẽ tôi lại càng cảm thấy bản thân mình mềm yếu đến nhường nào. Tôi cũng muốn chọn Hoàng Linh, nhưng tôi không thể quyết đoán giống như Vũ Trung. * * * Tôi ngồi trên bàn học, hai tay chống dưới cằm. Nghiêng ngả chiếc đầu qua lại khiến cằm tôi trượt khỏi hai lòng bàn tay, kết quả là nó bị đập mạnh xuống mặt bàn. Tôi chỉ biết khóc than trong lòng rồi ngậm ngùi chịu đựng cơn đau buốt từ dưới cằm đang dần lan tràn. Đưa tay xoa cằm rồi tôi lại vật vờ nằm rạp xuống mặt bàn. Tôi không biết diễn tả thế nào cảm giác của mình lúc nào. Lòng tôi, nó đang rối như tơ vò. Tại sao? Tôi cũng chẳng biết, chỉ là những chuyện đã xảy ra hôm nay cứ luôn vây lấy đầu óc và ám ảnh tôi đến mụ mị. Một ngày tồi tệ! Vu vơ nhìn quanh, tôi thấy một chiếc đồng hồ cát đặt trên giá sách cao nhất của chiếc kệ gắn liền với bàn học. Đó là món quà mà Vũ Trung dành tặng tôi vào dịp sinh nhật năm ngoái. Tôi vươn tay ra và cầm nó lên, sau đó phủi đi lớp bụi trắng xóa bám quanh. Tôi thích nó, vì sự đơn giản mà tinh tế. Chiếc đồng hồ cát gồm hai bình thủy tinh rỗng, lớp thành mỏng manh được gắn với nhau qua một eo hẹp. Còn bên trong là dòng cát mịn màu xám tro thoáng lấp lánh. Chờ cho chúng từ tốn chảy hết về một phía, tôi lại dốc ngược chiếc đồng hồ cát. Lặp đi lặp lại hành động đó cũng không khiến tôi phát chán mà còn làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhõng đến kỳ lạ. Suy nghĩ của tôi theo dòng cát mịn cùng chảy ngược về miền hồi ức gắn liền với chiếc đồng hồ cát này. * * * Hôm đó, bữa tiệc sinh nhật của tôi được tổ chức vào buổi tối. Tôi gửi thiệp mời đến rất nhiều người bạn và tôi đã luôn nghĩ rằng ngày hôm ấy sẽ có một buổi tối tuyệt vời và trọn vẹn nhất. Nhưng không, cơn mưa rào bất chợt vào xế chiều đã phá tan đi vào bao nhiêu hy vọng của tôi. Mưa cứ ào ạt, mưa cứ rả rích. Còn tôi thì chỉ biết ngước nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ rồi thở dài. Sẽ có bao nhiêu người đến với buổi tiệc của tôi, là một, hai, ba.. hay không có ai cả? Nhưng tôi vẫn ngóng đợi, thỉnh thoảng lại đi qua đi lại rồi nhìn về phía cổng. Tôi chờ, nhưng gần hai tiếng trôi qua mà vẫn không có bóng dáng một ai. Tôi thất vọng! Chạy vội lên phòng rồi khóa cửa, sau đó ngồi bệt xuống góc tường và vùi mặt vào hai đầu gối khóc. Tôi biết chẳng thể trách ai, nhưng cảm giác chênh chao buồn bã này khiến tôi không thể nén lại cảm xúc trong lòng nữa mà vỡ òa thành những giọt nước mắt. Tôi trách ông trời, ông trút cơn mưa xuống chẳng đúng lúc chút nào, nên đã vô tình phá hỏng hết mọi thứ của tôi. Tôi ngừng khóc, lại ngồi thừ tại đó, nhìn vô định về phía trước, răng cắn nhẹ lấy môi như một phản xạ. Không lâu sau đó, tiếng gõ cửa vang lên. Tôi nghĩ đó là mẹ, vì mẹ biết tôi rất buồn nên tìm tới phòng để an ủi tôi chăng? Nhưng khi đẩy cửa ra, tôi bất ngờ đến nỗi không thốt lên lời khi người đứng trước mặt tôi là Vũ Trung. Cậu ta đứng đó, vẫn là hình ảnh quen thuộc của một thằng con trai với mái tóc đã ẩm ướt vì bị dính mưa. Nhưng ngay lúc ấy, tôi quay lưng lại với cậu ta, rồi vội vàng lấy tay quệt mạnh đi những giọt nước mắt vẫn còn hoen trên mi. Thấy tôi khóc lóc thế này, cậu ta lại cười tôi đến chết mất! Nhưng chính hành động của tôi lại càng chứng thực cho những điều tôi cố gắng che giấu. – Du, khóc sao? – Cậu ta dò hỏi tôi. – Hả? Không, làm gì có. – Tôi chối, rồi quay lại trước mặt cậu ta và nở một nụ cười không thể gượng gạo hơn. Vũ Trung nhìn tôi rồi bật cười, còn tôi thì nhăn nhó. Dường như nhìn tôi rồi tự cười một mình đã trở thành thói quen của cậu ta. Thói quen của người điên chăng? Ồ, đúng là vậy rồi! – Chúc mừng sinh nhật, Du! – Vừa nói, cậu ta đưa đến trước mặt tôi một chiếc hộp quà nhỏ màu nâu, có gắn chiếc dải ruy băng màu tím nhạt được buộc nơ một cách khéo léo. Lời nói đột ngột của Vũ Trung khiến tôi sững người. Rồi chợt nhớ đến lý do mà Vũ Trung xuất hiện ở nhà tôi, còn với bộ dạng nhem nhuốc đến tả tơi nữa. Ngày sinh nhật của tôi, trời mưa và Vũ Trung là người duy nhất xuất hiện. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến tình huống này sẽ xảy ra, cũng như có lẽ tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng Vũ Trung sẽ chẳng ngại khó khăn mà đến bên cạnh tôi khi tôi cần nhất một ai đó. Cậu ta khiến tôi xúc động đến nghẹn lời. – Cảm ơn cậu rất nhiều! – Tôi cười, đó là nụ cười chân thành nhất mà tôi dành cho Vũ Trung. Hình như, đó là lần đầu tiên tôi cười như vậy với cậu ta. Tôi nhận lấy hộp qua trên tay cậu ta rồi cả hai cùng ngồi xuống mép giường đặt giữa phòng tôi. Không vội vàng, tôi rút nơ và mở hộp quà ra, bên trong là chiếc đồng hồ cát nhỏ. Tôi lại cười, nụ cười của sự ấm áp. Nhưng thứ khiến tôi bất ngờ hơn là mẩu giấy nhỏ được gấp gọn nằm trong góc hộp. Tôi mở ra, một hàng chữ ngay ngắn hiện ra: "Thời gian vẫn cứ trôi, những hạt cát vẫn cứ chảy và chúng ta vẫn mãi gắn bó như vậy." và cuối cùng là vài đường nét trong chữ ký của Vũ Trung. Tôi lẩm bẩm trong đầu câu văn ấy, nó khiến tôi hơi bối rối. Rồi tôi lại quay sang phía cậu ta, ngập ngừng hỏi: – Chúng ta, gắn bó? – Câu hỏi lấp lửng, nhưng tôi biết cậu ta sẽ hiểu ý tôi. – Ừ! Chúng ta, một tình bạn. – Chúng ta.. là bạn sao? – Tôi hỏi tiếp ngay sau đó, tôi đã chẳng suy nghĩ và bật ra như trong tiềm thức. Nhưng tôi lại hối hận vô cùng, có khi nào câu hỏi ấy của tôi sẽ làm tổn thương đến cậu ta? Tôi cứ nghĩ Vũ Trung sẽ tức giận, sẽ mắng tôi một trận. Nhưng cậu ta chỉ ném qua cho tôi một cái lườm sắc bén khiến tôi co người lại theo phản xạ. Phải rồi, tôi thật vô tâm khi buông ra câu hỏi đó. Nếu không là bạn thì cậu ta có thể chạy đến đây vào một buổi tối mưa gió, bão bùng thế này hay sao? Nếu không là bạn thì cậu ta có thể viết ra dòng văn trong trẻo ấy để gửi tặng tôi hay sao? Chẳng lẽ.. là từ trước đến nay, chỉ có cậu ta coi tôi là bạn, còn tôi thì chưa từng? Tôi lặng lẽ cất đi suy nghĩ xấu xí này của mình vào lòng. Có lẽ, tôi đã sống ích kỉ và vô tâm đến nỗi không nhận ra một người bạn thực sự đang ở ngay cạnh bên tôi. Sai, thì có thể sửa, phải không? * * * Tôi vẫn ngắm nhìn chiếc đồng hồ cát trên tay, thì ra tôi và Vũ Trung đã từng có một kỉ niệm đẹp với nhau đến thế. Cớ sao tôi lại quên mất câu chuyện ấy trong một thời gian dài như vậy? Tôi không ghét Vũ Trung, tôi không cố tình xua đuổi và tránh xa cậu ấy, nhưng tôi luôn tự tạo một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai chúng tôi, chỉ vì tôi luôn cản trở không muốn cho cậu ấy tiến tới gần tôi. Vì sao? Tôi cũng không biết nữa! Có lẽ vì tôi trẻ con, nên tôi luôn hiểu sai những điều cậu ấy nói với tôi. Có lẽ vì tôi đơn giản đúng như lời cậu ấy nói, nên tôi chỉ nhìn nhận vấn đề một cách phiến diện mà không thể thấu ý nghĩa cốt lõi của những việc cậu ấy làm cho tôi. Có lẽ vì.. tại tôi, nên tôi luôn đẩy cậu ấy ra xa. Điện thoại đặt cạnh đó bỗng rung từng hồi và màn hình cảm ứng sáng lên, đó là thông báo có tin nhắn mới trên mạng xã hội của tôi. Tôi bất giác mỉm cười vì biết ngay người gửi đến cho tôi là ai, đó là Phenolphtalein. Lướt nhẹ vài lần lên màn hình, giao diện của khung chat hiện ra trước mắt tôi, cậu ấy gửi đến tôi một icon mặt cười. Còn tôi thì ngược lại, phản hồi bằng một icon mặt buồn. Ngay sau đó, cậu ấy nhắn lại với tôi một mẩu tin gọn. Phenolphtalein: "Sao?" Du Du: "Sad!" "Tôi đang buồn?" Tôi tự hỏi mình như vậy. Nhưng thực sự thì lòng tôi chẳng chút nhẹ nhàng vào lúc này, vì Vũ Trung. Giờ thì tôi đã xác định rõ được chuyện gì khiến tôi phải mỏi mệt, người nào khiến tôi phải suy nghĩ. Phenolphtalein: "Hoàng Linh khiến cậu buồn?" Hoàng Linh! Thoáng chốc, tôi dường như đã quên mất sự tồn tại của cậu ấy, người con trai mà tôi thích. Nhưng nghĩ đến tôi cũng không muốn nữa, vì Hoàng Linh.. cậu ấy ngày càng xa tôi, xa lắm. Là ngày một thêm xa xôi hay chưa từng gần gũi? Du Du: "Ừ!" Tôi tiện tay nhấn bừa. Giờ, tôi lười nghĩ, cũng lười gõ bàn phím. Phenolphtalein: "Đồ ngốc!" Hình như đây là câu nói cửa miệng của cậu ấy mỗi khi nói chuyện với tôi. Chính xác thì đây là lần thứ 27 tôi bị mắng là ngốc. Tôi làm gì, tôi nói gì và tôi nghĩ gì, cậu ấy cũng coi là ngốc. Thật bất công! Du Du: "Thích một người cũng là ngốc sao?" Cậu ấy không nói gì nữa, tôi đâm hoảng hốt. Nhưng chúng tôi chẳng im ắng được bao lâu vì ngay sau đó tôi lại gửi hàng loạt icon như một sự thúc giục. Phenolphtalein: "Cậu có từng nghĩ rằng cậu chưa bao giờ thích Hoàng Linh? Cậu có từng nghĩ đoạn tình cảm này chỉ là một sự ngộ nhận nhất thời hay không?" Tôi sửng sốt, rồi lại ngồi thừ ra và lơ ngơ nhìn vào màn hình điện thoại. Tôi dừng lại.. ngẫm nghĩ! "Tôi.. không biết!" Vì tôi chưa từng nghĩ đến điều này, rốt cuộc, tôi thích Hoàng Linh nhiều đến mức nào? Bỗng dưng, tôi cảm thấy hoang mang và không còn tin tưởng chính mình nữa, không còn tin tưởng cảm xúc và suy nghĩ của chính mình nữa. Chúng, thật mơ hồ! Chúng, thật mong manh! Trong tôi như có cái gì đó tan ra, hòa vào dòng chảy của những vật chất xung quanh. Cõi lòng tôi bỗng nhẹ nhõm một cách lạ kỳ. Tôi giật mình. Phải chăng, là ngộ nhận? Bây giờ, đến lượt tôi im lặng. Những ngón tay của tôi như cứng đơ lại, chúng như chẳng còn hơi sức cử động để lướt thoăn thoắt trên bàn phím nữa. Tôi có tin nhắn mới. Phenolphtalein: "Tình cảm của cậu, chỉ có cậu mới hiểu rõ nhất. Hãy xác định rõ ràng! Nếu đã không thích, thì đâu cần gò ép cảm xúc rồi tự làm mình đau." Tôi đọc đi đọc lại mẩu tin đó, những gì Phenolphtalein nói với tôi, tôi đều tin và đều cho là đúng, lần này cũng vậy. Chợt nhận ra, cảm xúc tôi dành cho Hoàng Linh thật vội vã. Tôi thích cậu ấy từ khi nào, tôi chẳng còn nhớ. Tôi thích cậu ấy vì điều gì, tôi.. chẳng kịp nhớ. Là tình cảm của tôi còn chưa đong đầy mà đã nhạt nhòa hay vỗn dĩ nó chưa từng tồn tại? Là cảm xúc của tôi vội đến, vội đi, còn tôi thì cứ bám riết lấy nó dẫu nó đã tan theo thời gian? Là tôi.. không thích Hoàng Linh? Một tin nhắn mới nhận đã kéo tôi trở lại với cuộc đối thoại còn đang dở dang. Phenolphtalein: "Còn nữa, người con trai dành cho cậu, có thể sẽ làm cậu tức giận, nhưng không bao giờ khiến cậu buồn phiền. Nhớ kĩ điều đó!" Bất giác, tôi nghĩ đến một ai đó. Du Du: "Cậu.. có đang nhắc đến ai không?" Phenolphtalein: "Tớ không ám chỉ ai hết." Du Du: "Nhưng tớ chợt nghĩ đến một người, chỉ một người thôi." Phenolphtalein: "Là ai?" Tôi định viết ra cái tên đó, Vũ Trung. Nhưng rồi lại nhấn phím Space để xóa đi những ký tự trên khung soạn thảo. Tôi đang do dự hay không muốn thừa nhận? Tôi không muốn nghĩ tiếp, cũng không biết nên nói gì nữa. Nhưng tôi biết Phenolphtalein, cậu ấy sẽ không im lặng. Phenolphtalein: "Thôi bỏ đi, cậu đâu muốn nói." Tôi muốn nói gì đó nhưng lại những điều muốn nói vẫn cứ nghẹn ứ trong lòng. Chẳng còn điều gì mà tôi chưa nói với Phenolphtalein, tôi có thể trải tất cả cõi lòng mình với cậu ấy, một người mà tôi đã dành trọn niềm tin tưởng. Nhưng lần này, tôi muốn giữ riêng lại một góc khuất trong tâm hồn, chỉ lần này thôi, hãy để tôi mỏi mệt một mình. Tôi cũng không muốn cậu ấy nhọc lòng vì tôi. Cậu ấy rất hiểu tôi, nên cũng sẽ hiểu cho sự im lặng của tôi. Phenolphtalein: "Hôm nay còn có ai bắt nạt cậu không?" Đọc mẩu tin nhắn của cậu ấy, tôi bật cười với màn hình điện thoại. Vậy là chúng tôi lại có thể thoải mái. Du Du: "Có!" và kèm theo là hàng loạt icon khóc ròng rã của tôi. Phenolphtalein: "Ha ha ha." Du Du: "Hôm nay, tớ đã phải hậm hực nuốt một cục tức vào lòng mà không thể làm gì được. Cái tên đáng ghét đó.." và tôi đan xen một icon nhăn nhó. Tôi nhớ về Vũ Trung, nhưng trong lòng đã nhẹ đi vài phần. "Hắn lạm dụng quyền hành, bắt ép tớ lên bảng làm bài tập môn Hóa học, trong khi hắn biết rõ rằng tớ sẽ không làm được. Quá độc ác! Cuối tiết, hắn còn mắng tớ trước cả lớp nữa. Quá đốn mạt!" Và tôi lại kể tội tên lớp trưởng xấu xa một cách thậm tệ nhất với Phenolphtalein. Không, đúng hơn là cả hai chúng tôi cùng nói xấu và chửi rủa Vũ Trung. Chỉ là, cho đến giờ phút này tôi mới nhận ra rằng tôi đã từng kể quá nhiều về Vũ Trung cho Phenolphtalein nghe. Dù rằng những điều tôi nói về cậu ta chẳng bao nhiêu tốt đẹp, nhưng chỉ khi nói về Vũ Trung, tôi mới có thể nói nhiều như vậy. Khi tôi kể về Hoàng Linh với Phenolphtalein cũng không khiến tôi nói nhiều đến thế. Tôi thở dài trong lòng, và cố gắng xua tan đi những mảnh sương mờ ấy trong tâm khảm. Ngồi một mình mà tôi cười không ngớt, là tôi cười với Phenolphtalein, vì tôi tin ở đầu dây bên kia, cậu ấy cũng đang cười, cùng tôi. Bất chợt, tôi muốn nghe tiếng cười của cậu ấy, cả thanh âm của giọng nói nữa. Tôi nhấn vào chức năng của cuộc gọi online trên công cụ của ứng dụng Messenger mà không báo trước với cậu ấy. Tôi đưa máy lên tai, nghe những tiếng tút dài bắt đầu vang lên và chờ đợi sự hồi âm từ phía cậu ấy. Một, hai, ba tiếng tút ngân dài lần lượt chảy vào tai tôi nhưng sau đó tôi không còn nghe thấy chúng nữa và thay vào đó là thông báo không thể kết nối khi cuộc gọi đã bị ngắt từ đầu dây bên kia. Tôi thất vọng! Ngay sau đó, cậu ấy đã gửi tới tôi một tin nhắn, tôi biết mà. Phenolphtalein: "Sao cậu làm như vậy?" Du Du: "Tớ muốn biết về cậu, nhiều hơn thế." Phenolphtalein: "Tại sao?" Du Du: "Chúng ta là bạn thân, đúng không? Tại sao cậu biết tất cả về tớ còn tớ không biết bất cứ điều gì về cậu?" Phenolphtalein: "Tớ không muốn, chỉ vậy thôi." Du Du: "Cậu.. không tin tưởng tớ sao?" Tay tôi đã run nhẹ khi gõ dòng chữ này. Vì tôi sợ suy nghĩ của tôi là sự thật. Phenolphtalein: "Không!" Tôi nhận được câu trả lời ngay lập tức, hẳn là cậu ấy đã rất vội vã để tôi không suy nghĩ nhiều, để tôi không hiểu lầm. Tôi thở phào. Du Du: "Ừ! Cậu có lý do riêng, tớ hiểu mà." Một khoảng lặng bao trùm lấy chúng tôi, cậu ấy đã xem nhưng không nói gì với tôi luôn. Tôi cũng không biết nên nói gì nữa, chưa bao giờ tôi và Phenolphtalein ngột ngạt trong bầu không khí như lúc này. Có phải tại tôi không? Là tôi đã làm khó cậu ấy? Hối hận quá! Bao lần gặng hỏi, tôi đã biết trước kết quả sẽ thế này mà vẫn cố chấp thêm lần nữa. Cậu ấy không giận tôi, nhưng cậu ấy chắc chắn sẽ chẳng vui. Và tôi cũng vậy, cũng sẽ buồn cùng cậu ấy. Lặng nhìn ra ngoài cửa số, kia là bầu trời đêm thấp thoáng vài ngôi sao sáng lấp lánh và tôi chợt nghĩ có khi nào Phenolphtalein cũng đang ngắm những ngôi sao kia hay không? Có lẽ, tôi sẽ chẳng thể biết thêm điều gì về cậu ấy, vì cậu ấy đã muốn giấu thì tôi làm sao có thể mò tìm ra. Có lẽ, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp mặt nhau, ánh mắt tôi cũng sẽ không thể chạm qua ánh mắt của cậu ấy. Nhưng thời khắc này, tôi có cảm giác mãnh liệt rằng cậu ấy và tôi đang cùng ngắm một ngôi sao, vậy có phải là ánh mắt của hai chúng tôi đang cắt nhau và giao điểm chính là ngôi sao rực rỡ kia? Có phải vậy không? Tôi cụp mắt và tự cười với chính mình khi mơ mộng quá đỗi. Tôi lại nhìn vào màn hình điện thoại, Phenolphtalein đang online nhưng tin nhắn cuối cùng trong hộp thoại vẫn là của tôi. Tôi nhìn chằm chằm, cậu ấy thật sự giận tôi? Lần đầu tiên giận tôi sao? Tôi cắn môi như một thói quen nơi tiềm thức mỗi khi gặp những chuyện "tiến không được, lùi không xong" như bây giờ. Có lẽ lúc này là khi cả tôi và cậu cần lắm một khoảng lặng cho suy nghĩ riêng của mỗi người. Tôi tin là dù có chuyện gì xảy đến, tình bạn tôi và Phenolphtalein vẫn không bị trày xước. Du Du: "Hôm nay, tớ muốn ngủ sớm. Chúc cậu ngủ ngon!" Phenolphtalein: "Du.. Sẽ có lúc, cậu biết tất cả về tớ." Gửi tôi một câu như vậy, và cậu lấy off luôn. Tôi cười, một nụ cười trọn vẹn nhất trong ngày hôm nay, một ngày dài đầy mệt mỏi. Tôi cũng tắt máy điện thoại và nằm ngả xuống giường. Nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi, tôi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay. * * * Mặt trời hửng đông, ươm những hạt nắng vàng rực rỡ, chúng rải rác trên con phố vắng buổi sớm mà tôi đang rảo bước. Buổi sáng mùa hạ trong vắt, từng làn gió đung đưa khẽ qua, tôi như cảm nhận được từng luồng không khí dễ chịu ấy đang len lỏi qua từng giác quan. Nhìn con phố lác đác người qua kẻ lạ, tôi bất chợt dõi theo để kiếm tìm bóng dáng quen thuộc của Vũ Trung, nhưng đổi lại là thất vọng. Tôi nao núng thở hắt ra, và thầm nghĩ phải chăng Vũ Trung đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của tôi? Bước vào lớp, tôi đảo mặt nhìn quanh, tôi đang tìm Vũ Trung.. chứ không phải Hoàng Linh như mọi ngày nữa. Cậu ta đang rồi ở vị trí của mình và đọc sách, tôi như trút được gánh nặng đè nén trong. Sau đó, tôi sỗ sàng đi đến trước mặt cậu ta, nhìn kĩ mới thấy trên tay cậu ta là cuốn sách Hóa học Nâng cao, đầu tôi như phừng phừng bốc khói. Tạm gác lại những vướng bận ngoài lề, tôi chống mạnh hai tay xuống mặt bàn rồi nói dõng dạc như một lời tuyên bố: – Yêu cầu tôi nhất định phải chờ cậu, vậy mà cậu không thực hiện điều đó ngược lại đối với tôi sao? Từ giờ trở đi, đến trường hay tan trường, cậu cũng không được bỏ mặc tôi mà đi trước nữa. – Và tôi lại đi nhanh về chỗ của mình. Ngẫm lại, hình như hành động và lời nói khi nãy của tôi.. rất vô duyên. Trước kia, tôi vỗn dĩ tránh Vũ Trung như tránh tà, luôn tìm cách cắt tuyệt đi cái đuôi đeo bám dai dẳng đó, nhưng hiện tại tôi lại tuôn một tràng mâu thuẫn như vậy. Có phải quá vô lý không? Và cậu ta sẽ nghĩ gì về tôi đây? Lén liếc về phía Vũ Trung, tôi thấy cậu ta đang nhìn tôi và cười, một nụ cười không rõ ý tứ. Tôi trừng mắt, bặm môi với cậu ta rồi lập tức quay mặt đi. Thiết nghĩ, phải chăng tôi nên từ tốn và nhỏ nhẹ hơn có phải đỡ mất mặt hay không? Tự đập đầu xuống mặt bàn, lúc này đây tôi muốn đào một cái hố dưới lòng đất để chui tọt xuống đó. Ôi, xấu hổ đến chết mất! Bỗng bên vai có tiếng vỗ nhẹ, tôi ngước lên và thấy Hoàng Linh đang đứng bên cạnh, đằng sau cậu ấy là Kiều Anh. Hai người họ đã trở thành hình với bóng của nhau. Tôi chỉ mím môi rồi tránh lách người qua cho cậu ấy vứt toẹt chiếc cặp sách vào góc bàn phía trong, đó là thói quen. Rồi hai người họ lại rời đi mà không để lại cho tôi một câu nào, dù là những lời xã giao thông thường nhất. Vậy đấy, tôi buồn nhưng chẳng còn gì để thất vọng nữa! Cậu ấy.. không dành cho tôi. Vào tiết học đầu tiên, tôi lẳng lặng chuyển đồ đạc của mình ra khỏi chỗ và chuyển xuống ngồi ở bàn cuối cùng, một mình tôi. Vì tôi biết họ sẽ không tách rời, nên tôi cũng không nhất thiết phải lại gần quanh tầm mắt của họ. Một chiếc bàn vỗn dĩ chỉ dành cho hai người, không phải là ba người. Buổi học hôm này của tôi trôi qua một cách thong thả, tôi không màng đến bất cứ điều gì khác ngoài sách, vở và bút. Phải chăng lòng tôi cũng đã phẳng lặng? Cuối giờ, khi lớp chỉ còn lác đác vài bạn học, tôi mới bắt đầu thu dọn sách vở và chuẩn bị ra về. Tôi chẳng còn để ý xung quanh cho đến khi đứng dậy, tôi giật mình khi phát hiện Vũ Trung đang ngồi vắt vẻo trên chiếc bàn gần đó. Trông cậu ta thật nhàn hạ và tự tại, tôi bật cười. Cậu ta đợi tôi! Chẳng nói thêm gì, chúng tôi cùng bước ra về. Ngoài cửa lớp, chúng tôi chạm mặt Hoàng Linh, cậu ấy đứng ở đó như đang chờ đợi một ai đó. – Du, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu! – Hoàng Linh nhìn thẳng vào tôi và nói. Tôi bất ngờ, nhất thời không phản ứng kịp mà chỉ đứng im ở đó. Nhưng Vũ Trung đã kéo tôi ra khỏi sự thất thần nhất thời đó. – Du, chúng ta về thôi! Tôi bối rồi, rốt cuộc đây là tình thế gì? Họ đã đẩy tôi vào và ép tôi phải lựa chọn sao? Lựa chọn giữa ở lại và ra về, hay chọn lựa giữa Hoàng Linh và Vũ Trung? Là trước kia, thì tôi sẽ không phải lượng lự và do dự như lúc này. Tôi thật sự rất muốn biết Hoàng Linh sẽ nói gì, vì cậu ấy đã bao giờ nói ra những điều nghiêm túc với tôi đâu? Nhưng tôi không muốn sự chờ đợi của Vũ Trung trở nên vô nghĩa. Thở dài não nề, cuối cùng, tôi vẫn buộc phải đưa ra quyết định. – Cậu về trước đi! Tôi quay lại nói với Vũ Trung. Khuôn mặt cậu ấy đã căng thẳng từ khi nào không hay, nhưng khi nghe tôi nói vậy, cơ mặt bỗng dãn ra. Và thay vào đó là một nụ cười nhạt, cậu ta không nhìn tôi nữa mà liếc mắt sang Hoàng Linh rồi gật gật đầu vài lần giống như ném lại một thái độ coi thường. Và cuối cùng, cậu ta quay lưng đi thẳng mà không nhìn tôi lấy một lần nữa. Tôi hụt hẫng, nhưng không biết mình đã đánh rơi thứ gì. Bóng dáng ấy sao lại bất cần đến vậy, tôi chưa từng nhìn thấy một Vũ Trung như thế bao giờ. Quay lại với Hoàng Linh, tôi mở lời trước: – Cậu muốn nói gì sao? – Có phải.. Du thích tôi không? – Sau một hồi ngập ngừng, cậu ấy cũng nói ra điều tưởng chừng nhưng nặng nề đó. Tôi bình tĩnh nhìn Hoàng Linh, nhưng cớ sao lòng tôi như đang dậy sóng. Điều mà tôi luôn kìm nén bấy lâu này, vậy mà cậu ấy đã nói hộ tôi luôn rồi. Mắt tôi như mờ đi, xunh quanh đã ngấn lệ dù rằng nó sẽ chẳng nhiều đến mức chảy thành giọt, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào ngăn cản được cảm xúc như muốn vỡ òa lúc này. Tôi khó khăn nói: – Tại sao.. cho đến bây giờ cậu mới biết? – Không, tôi đã biết từ lâu rồi! Tôi nhíu chặt lông mày, không thể tiếp nhận được những gì đang trôi lọt vào tai. Đã biết từ lâu, những con chữ ấy cứ xoáy mạnh vào lòng tôi. Đã biết từ lâu, vậy mà vẫn đối xử mơ hồ với tôi, vẫn khiến tôi lầm tưởng và vô tình gieo rắc cho tôi niềm hy vọng vô thực. Cậu thật tàn nhẫn, Hoàng Linh! – Khi biết tình cảm của tôi, cậu đã làm gì? – Tôi biết tình cảm của cậu từ lâu, nhưng tôi đã ngó lơ nó. Bởi vì tôi luôn nghĩ rằng thời gian sẽ khiến cậu mệt mỏi và buông bỏ, nên tôi im lặng. Nhưng cho đến bây giờ, tôi muốn cậu.. quên tôi đi. – Hoàng Linh thở dài, cậu ấy thở dài vì tôi, vì tôi đã khiến cậu ấy vướng bận và mỏi mệt. – Đừng thích tôi nữa! Du biết mà, đúng không? Người tôi thích.. không phải là Du. – Là lần đâu tiên cậu ấy dùng giọng điệu gần gũi nhất ấy để nói với tôi, nhưng từng câu từng chữ ấy đang đẩy tôi ra xa cậu ấy vạn phần, xa mãi. – Tôi biết rồi, tôi sẽ làm theo những gì cậu muốn. Chúng tôi im lặng, sự im lặng ấy như muốn xé rách và vò nát những điều duy nhất còn sót lại giữa tôi và cậu ấy. Nếu đã không còn gì để nói, vậy tôi nên rời đi rồi phải không? Tôi xoay người bước đi. Tình đầu của tôi nhẹ nhàng kết thúc như vậy đấy. – Dương Du, xin lỗi và cảm ơn cậu! Hoàng Linh gọi với theo tôi, nhưng câu nói của cậu ấy cũng không khiến nhịp bước chân tôi chậm lại. Tôi chỉ mỉm cười và đi tiếp, vì khi tôi đã lựa chọn ra đi, tức là tôi đã tự giải thoát cho chính mính thoát ra khỏi mối tình đơn phương vô vọng này. Và cũng là lúc tôi biết mình cần học cách trưởng thành hơn, để vượt qua mọi thử thách, bao gồm cả chuyện tình cảm. Khoách trên vai chiếc balo, tôi vẫn thong thả đi trên hành lang, vì lòng tôi lúc này tuy đã chẳng còn rối rắm nhưng nó không cho phép tôi vội vã. Khẽ nhìn lên, tôi bỗng thấy bầu trời âm u, mang một màu khói xám dày đặc. Trời sắp có mưa! Tôi chẳng phải chờ lâu khi chưa kịp bước ra khỏi hành lang dãy nhà phòng học thì một cơn mưa rào đã đổ ập ngay trước mắt. Từng cơn gió mạnh quật thẳng vào người, từng làn nước mưa hắt bắn lên người tôi và những loại âm thanh ồn ào hòa trộn vào nhau đôi khi khiến tôi giật mình. Mưa lớn như vậy khiến tôi từ bỏ ngay ý định ra về vào lúc này, thôi thì nán lại một lúc để chờ cơn mưa ngớt hẳn. Thả mình theo nhịp chân bước không định hướng, tôi đi lên tầng thượng của dãy nhà. Khi trời mưa, tôi luôn tìm đến những nơi có thể ngắm bầu trời một cách trọn vẹn và cảm nhận rõ rệt nhất mùi vị của cơn mưa. Vì tôi thích mưa! Đứng dưới mái hiên, tựa đầu vào bờ tường bên cạnh và lặng ngắm những hạt mưa nặng nề rớt xuống mặt đất mà tôi cảm tưởng như chúng đang thay tôi trút bỏ bao nhiêu muộn phiền, gội rửa hết biết bao bụi bặm đang bám đầy nơi tâm hồn. Đưa tay ra hứng mưa, từng giọt nước lạnh chạm vào lòng bàn tay tôi, bắt tung tóe và lại rơi xuống phía dưới, đọng lại trên tay tôi chẳng còn là bao nhiêu. Nhưng tôi thích cái cảm giác từng giọt nước va chạm rồi vỡ tan ra trên tay như vậy. Mưa, tôi nghĩ Hoàng Linh cũng đang tránh tạm ở đâu đó trong trường như tôi lúc này, nhưng cậu ấy đang ở đâu thì tôi không buồn nghĩ tiếp. Nhưng còn Vũ Trung, liệu cậu ta đã trở về nhà chưa? Hay phải trú mưa trên một con phố? Chẳng phải vì tôi mà cậu ta chờ đợi, vì tôi mà cậu ta mới ra về muộn sao? Tôi tệ thật! Mưa vẫn rơi, rả rích từng hồi. Âm thanh ồn ã ấy như hòa tôi vào, khiến tôi rủ bỏ và quên đi tất cả. Không lâu sau, tôi bất chợt nhận ra tiếng chuông điện thoại vang lên từ ngắn khóa ngoài cùng của cặp sách. Chết thật, có khi tôi đã lỡ mất mấy cuộc gọi, mà không chừng đó là cuộc gọi từ mẹ. Nhưng khi mở máy điện thoại, tôi bất ngờ đến ngây người khi nhận được cuộc gọi online của Phenolphtalein trong Messenger. Tôi như không tin vào mắt mình, cứ nhìn chăm chú vào màn hình cảm ứng nhấp nháy phát ra những luồng ánh sáng mờ. Tay tôi run lên để nhấn vào biểu tượng nhận cuộc gọi màu xanh trên điện thoại và áp sát vào tai: Bên kia đầu dây vang lên một giọng nói gấp gáp: "Cậu đang ở đâu?" Tôi đánh rơi điện thoại xuống đất khi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy của.. Vũ Trung. Chuyện gì đang xảy ra? Thật sự rất rối loạn, tôi không hiểu, không hiểu gì hết! Tại sao lại như vậy, Phenolphtalein và Vũ Trung, họ lại là cùng một người kia chứ? Đó là chuyện có trong mơ tôi cũng chưa từng nghĩ đến. Tôi vội vàng cúi xuống nhặt điện thoại lên và muốn gọi lại cho cậu ấy nhưng kết quả là chiếc máy đã bị sập nguồn. Thất thần, tôi còn chưa kịp trả lời câu hỏi vội vã ấy. Tôi vẫn đứng tựa đầu vào tường, ngước lên nhìn bầu trời dày đặc hơi khí ẩm ướt, còn bàn tay đang nắm chặt chiếc điện thoại. Tôi cắn môi, quầng mắt đã phù đầy sương, và tôi không thể nào diễn tả cảm giác hỗn độn thành lời khi con chữ lúc này trở nên thật thừa thãi. Tôi nghĩ, lại nghĩ, nghĩ rất nhiều. Nếu như Phenolphtalein là Vũ Trung, vậy tức cái tên lớp trưởng mà tôi luôn ghét bỏ và xa lánh từ trước đến nay lại là.. người bạn quan trọng nhất trong lòng tôi. Cho dù mạng là ảo, nhưng tình bạn của chúng tôi vẫn luôn là điều chân thật nhất. Cuộc sống đời thực, Vũ Trung là người luôn ở bên cạnh tôi. Còn thế giới mạng ảo, Phenolphtalein là người luôn che chở và giúp tôi vượt qua mọi khó khăn và trắc trở. Họ, ấy vậy là cùng một người, là người duy nhất âm thầm đứng phía sau, nâng đỡ tôi dậy sau những vấp ngã. Tôi khóc, khóc vì nuối tiếc cho những điều đáng trân trọng mà tôi đã bỏ lỡ quá lâu. Tôi khóc, khóc vì Vũ Trung. Bỗng dưng, có đôi bàn tay nhẹ nhàng luồn qua eo, ôm lấy tôi từ phía sau, bàn tay ấy lạnh căm. Và gục trên vai tôi là chiếc đầu ướt đẫm nước mưa. Từng giọt nước rũ xuống, thấm qua vai áo rồi chạm vào da khiến tôi khẽ rung mình vì buốt. Người đó vùi mặt vào lưng tôi, từng tiếng thở gấp như kiệt sức vang lên mồn một bên tai. Tôi đứng im bất động. Lần đầu tiên, tôi được ôm gọn vào lòng một ai đó. Vậy là không cần chờ câu trả lời của tôi, cậu ấy vẫn có thể tìm ra chốn tôi đang dừng chân, chính là tầng gác thượng này. Ngoài kia, mưa rơi vẫn nặng hạt, nhưng lòng tôi như được sưởi ấm. – Tôi đã trở lại trường để tìm cậu, nhưng không thấy cậu đâu. – Cậu ấy nói, thanh âm cũng đã nhẹ đi phần nào. – Tôi quá lo lắng, nên tôi buộc phải chọn cách duy nhất để liên lạc với cậu. Tôi nấc lên thành tiếng, nếu không có tình huống này xảy ra, thì cho đến bao giờ tôi mới biết được Phenolphtalein là Vũ Trung, Vũ Trung là Phenolphtalein? – Là cậu sao, Phenolphtalein? Hai cậu là cùng một người sao? – Tôi vẫn nhìn về phía trước, rồi chờ đợi lời hồi đáp của Vũ Trung ở phía sau. Vũ Trung buông lỏng tay, xoay người tôi lại để nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Hai ánh mắt chạm nhau, giờ đây, tôi không còn phải lảng tránh điều gì nữa. – Không, họ là hai người khác nhau! Phenolphtalein là người mà cậu quý trọng, còn Vũ Trung là người mà cậu căm ghét. Nhưng nếu như được phép lựa chọn, tôi muốn là người bạn thân trên mạng của Du. Một giọt nước chảy dài từ khóe mắt tôi xuống. Nếu như được phép lựa chọn, tôi sẽ chọn từ bỏ mọi sự căm ghét mà trước kia tôi đã dành cho cậu ấy. Nhưng trong quá khứ, tôi đã chọn điều ngược lại, vì vậy mà giờ đây, tôi chỉ có thể chữa lành lại quyết định lầm lỡ đó của bản thân mình. Vũ Trung, cậu ấy rất tốt, tốt đến nỗi khiến tôi đau lòng. Vũ Trung đưa tay lên, gạt đi giọt nước còn vương trên má tôi, nhưng tôi đẩy nhẹ tay của cậu ấy ra. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ấy lau nước mắt cho tôi sau những nỗi đau, không phải là lần đầu tiên cậu ấy vực tôi dậy sau những cú ngã khụy. Nhưng lần này, hãy để tôi bớt dựa dẫm, hãy để tôi tự chống chọi với những gì tôi tự làm, tự chịu, dù rằng tôi vẫn rất cần cậu ấy. Chúng tôi cùng đứng đó, ngắm những hạt mưa vẫn rơi đều đặn. Chúng tôi im lặng, nhưng tôi vẫn cảm thấy cậu thật gần, thật sự rất gần bên tôi. – Vũ Trung, tại sao cậu làm như vậy? Tại sao lại đến bên tôi với một thân phận ảo, trong suốt quãng thời gian dài như vậy? – Tôi bỗng hỏi, tôi biết rằng đã đến lúc đó, khi cậu ấy đã sẵn sàng kể cho tôi tất cả mọi chuyện đằng sau, như ngày hôm qua Phenolphtalein đã nói với tôi. – Cậu không ưa Vũ Trung, đúng không? Cậu đã tạo một bức tường vô tình, không cho phép tôi bước vào thế giới của cậu. Vậy nên, tôi biết rằng dù có cố gắng thế nào chăng nữa, cậu vẫn sẽ xa lánh tôi. Nhưng tôi.. luôn muốn bên cạnh cậu, một mong muốn mãnh liệt khiến tôi không thể khống chế được bản thân mình. Và tôi đã chọn cách khác, chính là muốn trở thành một người bạn thật sự của cậu trên thế giới mạng. Tôi đã làm được điều đó, nhưng trong lòng chẳng lúc nào được yên ổn khi tôi luôn phải che giấu về mình. Nhưng xin hãy tin rằng, tất cả những gì tôi đối với cậu đều là chân thật. Tôi sợ hãi khi lo lắng sẽ đến một ngày, cậu phát hiện ra tôi là ai xung quanh cậu, thậm chí lúc đó tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ ghét cả hai người: Vũ Trung và Phenolphtalein. Và rồi giữa chúng ta sẽ chẳng còn lại gì. Nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi khi tôi đã không cầm cự được chúng thêm. Tôi xúc động đến nghẹn lời. Mãi sau, tôi mới cất tiếng nói trong tiếng sụt sịt đứt quãng: – Tại sao? Tại sao cậu phải làm quá nhiều điều vì tôi như vậy? – Vì tôi thích Du! Dù tôi biết Du thích Hoàng Linh, nhưng tôi chưa bao giờ bỏ cuộc. Chừng nào tôi còn thích Du, khi đó tôi vẫn còn cơ hội, cơ hội do chính tôi tạo ra. Vậy nên, tôi vẫn đợi! Giờ thì đến lượt tôi choàng tay qua, ôm lấy cậu ấy. Dẫu cho vòng tay nhỏ bé của tôi không thể ôm trọn lấy tấm lưng dài rộng đó như cậu ấy đã từng làm với tôi, nhưng tôi đã gắng tất cả sức lực của mình để một lần ôm cậu ấy thật chặt, thật lâu. – Đừng nói gì nữa! Tôi đã thích cậu kể từ khoảnh khắc cậu buông lời thích tôi. – Tôi thì thào, tiếng mưa ồn ào, nhưng tôi biết Vũ Trung vẫn nghe thấy rất rõ từng lời. Và tôi biết, cậu ấy đang cười. Lòng tôi giờ đây an yên đến kỳ lạ, phải chăng tôi đã tìm thấy người con trai dành cho tôi? Vũ Trung, là tên cậu ấy, có nghĩa là ngày mưa. Cậu ấy mang đến bên tôi là những ngày mưa phảng phất chút cảm giác khó chịu nhưng cũng mang lại cho tôi đong đầy những cảm xúc lắng đọng. Mưa, thù hình của nỗi buồn, nhưng với tôi, mưa không buồn. Trải qua những ngày mưa ấy, chúng tôi đã vẽ lên những kỉ niệm nghịch ngợm, vui vẻ; giữa chúng tôi mới tồn tại những bồi hồi, xốn xang khác thường; và chúng tôi có thể xích lại bên nhau lặng lẽ như vậy. Ngày mưa đã mang cậu ấy đến bên tôi. Đôi khi, tôi chợt nghĩ rằng nếu trời đừng ngừng quang, mưa đừng ngưng tạnh thì sao? Thì chúng tôi đã hiểu nhau hơn, thì giữa chúng tôi đã không có nhiều khúc mắc hay trắc trở và con đường nối dài từ tôi đến cậu ấy đã không uốn quanh, muôn ngàn lối rẽ như vậy. Nhưng, nếu như cơn mưa không tạnh.. thì chúng tôi sẽ tìm thấy nhau sớm hơn, nhưng câu chuyện của chúng tôi sẽ chẳng thể trọn vẹn như khoảnh khắc này. ~The End~ Lời tác giả: Truyện ngắn "Nếu như cơn mưa không tạnh.." của tôi lấy cảm hứng từ câu chuyện của một người bạn thân, và tôi đã viết tác phẩm này để dành tặng cậu ấy – Diên Vĩ. Trong bốn nhân vật được đưa vào câu chuyện, duy chỉ có nam chính là không có thực. Cũng như nội dung tác phẩm, tuy rằng hầu hết các yếu tố trong câu chuyện đều là sản phẩm của trí tưởng, nhưng thông qua đó tôi gửi gắm vào đây một mong muốn, rằng Du của tôi sẽ luôn tìm kiếm được những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống. Tác phẩm này tôi thừa nhận mình đã thiếu tâm huyết và thường xuyên trì hoãn trong suốt thời gian viết, nhưng những người bạn của tôi đã trở thành động lực để tôi cố gắng hoàn tất tác phẩm một cách trọn vẹn nhất. Và tôi rất cảm ơn các bạn, những độc giả, vì các bạn đã kiên nhẫn với tôi, với tác phẩm này. Chân thành cảm ơn! Thân, Zest!