Ngôn Tình Nếu Như Có Kiếp Sau - Huvinh

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi huvinh, 17 Tháng sáu 2018.

  1. huvinh

    Bài viết:
    20
    Tên truyện: Nếu Như Có Kiếp Sau

    Tác giả: HuVinh


    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại

    [​IMG]

    Văn án:

    Định mệnh đã sắp xếp cho anh gặp được hai người con gái dễ thương, xinh đẹp! Cả hai đều yêu anh bằng một cách trân thành.. giữa hai người con gái ấy anh thật sự không biết phải lựa chọn ai là người cùng anh đi hết trọn cuộc đời này.

    Nhưng đến lúc anh đã đưa ra quyết định thì biến cố liên tiếp ập đến, cả hai cô gái lần lượt nối tiếp rời bỏ anh mà đi, bỏ mặc anh bơ vơ chơi vơi giữa cuộc đời.

    Anh đau khổ tuyệt vọng.

    Nếu như có kiếp sau anh nhất định..

    Thảo luận: Các Tác Phẩm Của Huvinh
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng một 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. huvinh

    Bài viết:
    20
    Chương 1: Thiên Thần Tiểu Tuyết.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào một ngày chẳng đẹp tí nào tôi đi lang thang trên đường phố để quên đi chuyện nhà thì thằng bạn của tôi gọi đi ăn. Đang buồn nên tôi nhận lời luôn đằng nào cũng phải ăn biết đâu vào ăn nó bao hết thì sao nghĩ thế lòng tui cảm thấy vui một chút, đi bộ chỉ khoảng năm phút thì tôi đã tới quán ăn rồi tôi vào quán tìm khắp mọi nơi mà chẳng thấy nó đâu bực mình tôi gọi hỏi nó.

    "Ê cái thằng khùng! Mày gọi tao vô ăn mà sao chẳng thấy mày ở trong quán vậy?"

    Nó trả lời lại tôi bằng cái giọng khàn khàn.

    "Thì mày vô gọi món truớc đi, tao đi ăn mà lại quên đem theo tiền nên tao phải về lấy nè.. he he. Chờ tao một chút nhen!"

    Tôi lại nói: "Mày đi ăn mà quên đem theo tiền à, trời! Chắc đầu của mày đang bị lú lẫn vì em nào rồi chứ gì?"

    Nó cuời khà khà rồi trả lời: "Tao bị lú lẫn vì mày á. Em yêu he he!"

    Tôi nổi khùng lên: "Mày bị điên à. Thôi tao tắt máy đây, nói chuyện với mày tốn tiền quá!"

    Tôi nghe bên đó nó muốn nói về một điều gì đó nhưng kệ nó tôi vẫn tắt cuộc gọi một cách không thương tiếc, đang buồn bực tôi tìm một chỗ để ngồi xuống rồi gọi món, thực đơn toàn là những món hấp dẫn nào là vịt quay bắc kinh nào là sushi cá hồi món gì đâu mà sang quá vậy trời! Thèm ăn nhưng tiền ở đâu mà trả đây. Ôi! Lựa qua lựa lại tôi chọn mấy món rau cho rồi vừa ít tiền lại vừa bổ dưỡng, gọi món xong trong lúc đang chờ đợi tôi nhâm nhi một ly nuớc trà và nhìn xung quanh quán, quán gì mà vô ăn leo veo chưa được mười người nữa, có mấy con nhỏ ngồi sát bên đang nói chuyện về yêu đương nghe bọn nó nói mà tôi mắc cười muốn chết luôn, bỗng dưng tôi quay mặt ra phía sau thì tôi thấy có một cô bé đang ngồi ăn kem tuổi chừng cỡ mười sáu, mười bẩy gì đấy cô bé ấy mặc bộ váy màu trắng đội một cái nón màu trắng nhìn giống như là thiên thần vậy.

    Ôi! Sao trên đời này lại có một cô bé dễ thương như thế này nhỉ tôi nhìn cô bé ấy không chớp mắt cho đến khi phục vụ đưa thức ăn vào kêu tôi mấy lần thì tôi mới tỉnh lại, lần đầu tiên trong đời tôi ngơ ngác trước một người con gái như thế này đấy. Tôi muốn làm quen với cô bé này quá, không chần chừ tôi bưng mấy đĩa thức ăn của mình qua bàn cô bé ấy để ngồi luôn, chẳng cần biết cô bé ấy có đồng ý hay không người ta thuờng nói đẹp trai không bằng chai mặt mà he he. Tôi ngồi xuống ghế đối diện với cô bé ấy mặt tôi cười cười giống như thằng đểu vậy, còn cô bé ấy đang xoe tròn đôi mắt nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên lúc này cô bé ấy hỏi, giọng của cô bé ấy nghe rất dịu dàng.

    "Ủa? Anh là ai vậy?"

    Tôi chẳng biết phải trả lời làm sao với cô bé ấy nữa chỉ biết ứ, ớ vài câu.

    "Anh.. anh là.."

    Hầy chẳng biết phải nói làm sao nữa, đang tuyệt vọng thì bỗng dưng cô ấy nói: "Hi hi anh có phải là bạn của anh trai em không?"

    Oa! May quá trời, chẳng biết phải nói làm sao bây giờ có chuyện để nói rồi, không cần biết anh trai của bé ấy là ai nhận đại để có thể nói chuyện được với cô bé ấy cho rồi. Thế là tôi nói:

    "Ừ, đúng rồi đó em, mà em tên là gì vậy.. nhìn em dễ thương quá. Hi hi."

    Cô bé ấy cười và trả lời lại tôi: "Hi hi em tên thiên tuyết ạ! Còn anh tên là gì vậy?"

    He he cô bé ấy hỏi tên mình nữa kìa sao mà mình cảm thấy vui quá vậy trời, tên cô bé này là thiên tuyết, ôi một cái tên thật là đẹp! Tôi trả lời lại với cô bé

    "À anh tên Hạo Thiên! Em thích ăn kem hả?"

    Cô bé ấy lại nói: "Dạ em thích ăn kem bởi vì kem nó ngọt ạ. Anh ăn không? Hi hi."

    Tôi cười và nói với cô bé ấy: "Ừ, anh không ăn đâu, em ăn đi. Cảm ơn em đã mời anh nha!"

    Cô bé ấy không nói gì cả chỉ cắm cuối xuống để ăn kem, nhìn cô bé ấy ăn kem thôi mà cũng thấy dễ thương nữa! Ăn chỉ mới một chút mà cô bé ấy đã ăn hết hai ly kem bự, miệng của cô bé dính đầy kem nhìn cô bé ấy trông rất là buồn cười rồi bất ngờ cô bé ấy cười ha ha rồi nói với tôi.

    "Anh lau miệng cho em đi!"

    Vừa nói cô bé ấy lại vừa cầm tay tôi đưa qua đưa lại, giọng nói của cô bé giờ giống như một đứa trẻ con đang nũng nịu với người lớn vậy. Tôi cảm thấy khó hiểu về điều này chỉ mới quen biết thôi mà cô bé này lại nũng nịu với tôi như thể đã quen biết tôi từ lâu lắm rồi vậy! Cô bé đòi tôi lau miệng ở đây lại là quán ăn nữa ngại muốn chết luôn, nhưng mà cô bé ấy đòi quá mọi người xung quanh quay lại nhìn thế thì tôi lại càng cảm thấy ngại hơn nữa thế là tôi nói với cô bé ấy.

    "Ừ, được rồi để anh lau miệng, em đừng nhõng nhẽo nữa nha!"

    Cô bé ấy nghe tôi nói thế nên cười hi hi và ngồi im lặng để cho tôi lau, tôi lấy miếng khăn ướt mà phục vụ đem lên để cho người ta ăn xong rồi lau miệng ấy, tôi xé ra rồi lau miệng cho cô bé ấy. Miệng của cô bé ấy dính đầy kem vừa lau cho cô bé ấy tôi vừa cười thầm tôi nghĩ: Không ngờ hôm nay là một ngày không đẹp trời mà mình lại gặp được một cô bé xinh đẹp như thế này lại được lau miệng cho cô ấy nữa thật là hạnh phúc quá đi!

    Vừa lau miệng xong cho cô bé ấy thì thằng bạn tôi vào, vừa vào nó la to lên.

    "Oa, cuối cùng tao cũng gặp được mày rồi, tao nhớ mày quá!"

    Ông trời ơi sao cái thằng quỷ này lúc nào nó cũng chọc mình hết vậy trời? Tôi bực mình nhưng có cô bé dễ thương ấy ở đây nên tôi không nói lời nặng với nó tôi chỉ nói:

    "Giỡn hoài, mày vô bàn ngồi ăn đi!"

    Ôi mẹ ơi sao hôm nay con lại nói nhỏ nhẹ với nó vậy trời tất cả là nhờ vào cô bé ấy đấy. Hi! Nó cũng bất ngờ khi tôi nói nhỏ nhẹ như vậy vì thường ngày tôi thường nộ nó rất to khi nó chọc tôi như vậy nhưng mà nó không nói gì cả mà cứ lẵng lặng tiến tới chỗ bàn tôi và ngồi xuống vừa ngồi xuống thì nó nhìn ngay vào cô bé ấy rồi với vẻ mặt ngạc nhiên và giận dữ nó la to lên.

    "Thiên Tuyết sao em lại ở đây? Không phải em đang nằm ngủ trong phòng à?"

    Mặt tôi ngơ ngác nhìn không hiểu là chuyện gì, chẳng lẽ thằng thiên bảo lại quen biết với cô bé này. Bị thằng thiên bảo quát người của cô bé lúc nay run run lên vì sợ hãi, cô bé ấy cuối mặt xuống bàn và quay lưng ra phía sau người run run lên rất là đáng thương tôi định hỏi thằng bảo là có chuyện gì vậy thì nó đã bước tới chỗ cô bé ấy và nói:

    "Em đừng sợ nữa. Anh hai xin lỗi vì đã quát em, em tha lỗi cho anh hai nhé!"

    Ôi! Tôi thật bất ngờ thì ra cô bé này lại là em gái của thằng Bảo, tôi không thể tin vào mắt mình được.

    Cô bé ấy cười lên và nói với thằng Bảo: "Em không giận anh hai đâu.. em ra đây ăn kem ngon lắm, hi hi.."

    Thằng bảo cười và đáp với cô bé ấy:

    "Ử! Em ăn nữa không để anh hai mua cho em ăn nữa nha!"

    Cô bé lại trả lời: "Dạ ăn, em muốn ăn thật nhiều, thật là nhiều kem anh hai á.. hi hi."

    "Ừ, anh hai sẽ mua cho em thật là nhiều kem để ăn, em đợi anh hai chút nha!"
     
    chiqudollMuối thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng một 2023
  4. huvinh

    Bài viết:
    20
    Chương 2: Thật đáng tiếc cho một quốc sắc thiên hương.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thế là thằng bảo gọi phục vụ tới kêu ba ly kem cho cô bé em nó rồi sẵn tiện kêu thức ăn cho nó luôn. Lúc này tôi mới hỏi thằng Bảo.

    "Cô bé này là em ruột mày à? Sao tao chơi với mày hồi lâu giờ mà không biết mày có em gái ta?"

    Thằng Bảo rót nước cho cô bé em nó uống rồi nó mới nói với tôi: "Thì hồi lâu giờ mày có bao giờ vô nhà tao đâu mà mày biết! Với lại em tao bị bệnh nên tao không giám cho nó tiếp xúc với ai."

    Đúng là tôi chẳng bao giờ vô nhà thằng nào chơi cho dù thằng bạn đó có thân hay là không thân đi chăng nữa. Mà cô bé bị bệnh gì mà thằng Bảo nó không cho gặp hay là tiếp xúc với người lạ nhỉ! Vốn tính tò mò tôi tiếp tục hỏi nó nhưng chỉ nói nhỏ trong tai nó thôi sợ cô bé nghe được.

    "Cô bé em mày bị bệnh gì mà mày không giám cho giao tiếp với người khác vậy?"

    Khi nghe tôi hỏi về điều ấy thì tôi thấy khuôn mặt của nó man mác buồn nó thở thườn thượt rồi nói:

    "Ừ, em tao bị bệnh tâm thần! Lúc tỉnh lúc lại mê, nên tao không giám cho nó giao tiếp với ai cả.. suốt ngày chỉ nhốt nó ở trong nhà thôi!"

    Trời ơi! Tôi không thể tin vào mắt mình nữa cô bé dễ thương như thế này lại bị tâm thần sao? Tôi thấy cô bé vẫn nói chuyện với tôi như một người bình thường mà! Đúng là trên đời này không có con người nào là hoàn thiện cả, cô bé ấy thật là tội nghiệp! Cầu trả lời này của nó là câu trả lời mà tôi cảm thấy ngạc nhiên nhất trong ngày tôi la to lên và hỏi nó:

    "Cái gì? Cô bé em mày bị tâm thần sao? Tao vẫn thấy cô bé nói chuyện với tao bình thường mà!"

    Tôi nói tới câu tâm thần làm cho cô bé khóc, cô bé nói: "Em không bị tâm thần đâu! Em là thiên thần!"

    Cô bé ấy lấy tay lắc vai thằng bảo và tiếp tục nói: "Anh hai em không muốn làm người tâm thần đâu! Em muốn làm thiên thần cơ!"

    Cứ thế cô bé chỉ nói qua nói lại một câu đó vừa nói vừa khóc trông rất là tội, thằng bảo thấy thế nó cũng khóc theo nó lại ôm cô bé vào lòng và nói:

    "Ừ, em là thiên thần, em là thiên thần. Em nín khóc đi nhé! Nín khóc rồi anh hai thương."

    Cô bé tự nín khóc rồi cô bé ấy lại cười lên, một nụ cười làm tôi đắng lòng! Thằng Bảo lấy khăn lau nước mắt cho cô bé còn cô bé thì lại cười và hét to lên.

    "Ô de! Tiểu Tuyết là thiên thần, Tiểu Tuyết là thiên thần hi hi."

    Cô bé thật là đáng thương quá, tôi nhìn thấy như vậy cũng không thể kìm chế được nước mắt rơi! Đã có vài giọt nước mắt rơi xuống khóe mi của tôi, đây là loại tình cảm khó hiểu khi mà tôi chỉ mới gặp cô bé ấy lần đầu mà tôi đã có cảm giác là tôi đã thương cô ấy từ lâu lắm rồi vậy. Lúc này phục vụ đã đưa thức ăn và kem lên cô bé ấy thấy kem là mừng rỡ như một đứa trẻ vậy? Thằng Bảo cười cười nhìn cô bé ăn rồi nó mới hỏi tôi:

    "Ủa, sao mày lại gặp được Tiểu Tuyết và nói chuyện với nó hay vậy?"

    Tôi cười rồi nói với nó: "Mày rủ tao vô đây ăn, tao vô đây ngồi thì vô tình nhìn thấy một cô bé dễ thương nên tao đi tới làm quen với cô bé thôi! Thật sự không ngờ rằng cô bé ấy lại là em gái của mày. Hi hi!"

    Thằng Bảo lại nói:

    "Em gái tao xinh phải không?"

    Tôi lại trả lời: "Ừ! Không phải xinh mà là rất xinh!"

    Thằng Bảo vẫn cười cười rồi mặt nó lại buồn trở lại, rồi nó lại nói.

    "Tiếc là em tao bị tâm thần. Không biết sau này có ai giám lấy nó không nữa!"

    Nó lo như vậy cũng đúng một cô gái bị điên điên khùng khùng thì làm gì có thằng con trai nào mà giám lấy làm vợ cơ chứ, cô bé ấy xinh thật nhưng để có người lấy cô bé ấy làm vợ thì thật sự là một điều vô vọng, tôi lại cảm thấy thương xót cho cô bé ấy! Một quốc sắc thiên hương như thế này mà không thể nào có được một tình yêu chân chính! Hầy, con người sinh ra là do ông trời ban tặng số phận của cô bé ấy đã như vậy rồi thì cũng không biết trách ai đây nữa. Tôi xoa dịu nỗi lo lắng của nó bằng một câu khuyên giải.

    "Thôi mày lo lắng làm gì cho thêm mệt. Đã là số phận rồi thì cũng không thể nào mà khác được, biết đâu chừng một ngày nào đó em mày khỏi bệnh thì sao! Giờ em mày vẫn còn nhỏ mà!"

    Nó lại thở ra và nói: "Em của tao khó mà có thể hết bệnh được lắm, tao đã tìm mọi cách để chữa trị rồi nhưng cũng đều vô ích cả. Bác sĩ nói cần có một người bên nó trò chuyện vói nó như vậy thì bệnh tình của nó mới có thể đỡ được phần nào, nhưng tao thì suốt ngày đi làm về nhà cũng phải làm chẳng có thời gian đâu mà trò chuyện với Tiểu Tuyết."

    Tôi hỏi nó: "Ủa? Vậy ở nhà chỉ có một mình em mày thôi sao?"

    Nó lại trả lời: "Không! Ở nhà còn có một cô giúp việc, cũng chỉ lo chuyện nhà thôi ai mà nói chuyện với em gái tao, Tiểu Tuyết bị bệnh như vậy lúc thì tỉnh lúc thì mê, suốt ngày con bé chỉ chơi và trò chuyện với mấy con búp bê thôi, nghĩ mà buồn cho em gái tao quá!"

    Tôi suy nghĩ vềđiều nó đang nói vừa suy nghĩ vùa nhìn sang cô bé, cô bé đang ăn kem miệng cứ lẩm nhẩm Tiểu Tuyết là thiên thần.. cô bé thật là đáng thương quá, trong đầu tôi có một suy nghĩ không tưởng. Hay là mình làm bạn với cô bé này nhỉ? Biết đâu khi có mình bên cạnh cùng trò chuyện cùng chơi sẽ làm cho cô bé đỡ bệnh phần nào, mà cũng biết đâu chừng hết bệnh luôn thì sao, đến khi đó thì cô ấy nhất định sẽ thương mình lắm.

    Thế là tôi liền nói với nó: "Để tao chơi với em mày rồi cùng trò chuyện với em mày cho, dù gì thì tao cũng chưa có việc làm mà cũng đang buồn về chuyện gia đình nữa!"

    Nghe tôi nói như thế thằng Bảo nó vui mừng khôn siết nó liền đồng ý: "Mày nói thật sao? Trời! Thật là rốt quá, có mày chơi cùng em tao thì bệnh tình của em tao sẽ mau chóng khỏi.. cảm ơn mày nhiều lắm nha, thằng bạn tốt! Hi hi."

    Tôi cười khà khà rồi trả lời: "Điên quá! Chúng ta là bạn tốt mà cần gì phải nói lời cảm ơn chứ. Chỉ là chơi và nói chuyện với em gái mày thôi công việc ấy đơn giản mà!"

    Thằng Bảo vui mừng không thể tả nó nói với em nó: "Tiểu Tuyết ơi! Em nghe gì không? Từ nay về sau đã có anh Hạo Thiên cùng chơi với em rồi, em có vui không nè?"

    Cô bé em nó đang ăn kem nhưng khi nghe thằng Bảo nói vậy cô bé liền vứt bỏ ly kem xuống rồi nó: "Hi hi! Có anh Hạo Thiên cùng chơi với em em vui lắm hi hi.. anh hai thế là giờ đây em đã có bạn rồi.. hi hi."
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng một 2023
  5. huvinh

    Bài viết:
    20
    Chương 3: Xin lỗi! Anh có làm em đau không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc trò chuyện ngắn ngũi của chúng tôi cuối cùng cũng đã kết thúc, sau bữa ăn chúng tôi đường ai nấy về. Cô bé em thằng bảo cứ khăng khăng muốn chơi với tôi ngay lúc đó nhưng do tôi bận phải về nên đành phải hẹn bữa sau mới chơi với cô bé được, khi tôi về cô bé ấy khóc quá trời luôn! Ôi giờ đây tôi mới có cảm giác được một cô gái khóc vì mình là như thế nào! 23 tuổi đầu tôi mới có được cái cảm giác ấy và cảm giác ấy làm cho tôi sung sướng và hạnh phúc.

    Vài ngày sau đó tôi gọi điện cho thằng Bảo tới để chở tôi vào nhà nó chơi cho biết và cũng để cùng chơi với cô bé em nó luôn, tánh tôi trẻ con được chơi trò chuyện cùng với một cô bé như Tiểu Tuyết khiến tôi vui sướng vô cùng dù cho cô bé ấy không được bình thường nhưng chẳng sao cả bù lại cô bé lại rất xinh được nhìn con gái đẹp là tôi cảm thấy mãn nguyện rồi. Thằng Bảo ngồi nói chuyên với tôi một tí rồi đi làm, ở nhà chỉ còn lại tôi và cô bé, cô giúp việc thì chưa đến! Cô bé vào phòng lấy mấy con búp bê ra rồi hỏi tôi.

    "Anh Hạo Thiên mấy con búp bê này đẹp không anh?"

    Tôi nhìn cô bé ấy vừa cưởi vừa suy nghĩ rằng không biết cô bé giờ này đang tỉnh hay là đang mê nữa nhìn cô bé thật là hồn nhiên, trong sáng. Nghĩ xong tôi liền trả lời với cô bé: "Đẹp lắm! Mấy con búp bê này nhìn đẹp giống em vậy."

    Mặt của cô bé đỏ lại khi nghe tôi nói câu ấy, không ngờ cô bé cũng biết ngượng nữa. Sau một khoảnh khắc ngượng ngùng cô bé lại nở ra một nụ cười rồi trả lời tôi:

    "Em xấu lắm chứ đâu có dễ thương gì đâu anh Hạo Thiên."

    Nghe được câu trả lời như thế này từ cô bé tôi hiểu ra rằng bây giờ cô bé đang tỉnh hèn chi cô bé không nói lảm nhảm như mấy bữa, cô bé bỏ con búp bê xuống rồi đòi tôi dẫn đi ra ngoài.

    "Anh Hạo Thiên ơi dẫn em ra ngoài chơi đi! Ở trong nhà em buồn chán quá. Em ở trong nhà ngoài nên giờ em không còn biết cảnh đẹp ở ben ngoài hiện tại như thế nào rồi!"

    Cô bé nài nỉ quá nên tôi đành phải đồng ý, nhưng tôi phải gọi cho thằng Bảo hỏi ý kiến của nó trước cái đã nó mà không cho đi thì tôi không giám dẫn Tiểu Tuyết đi đâu! Rồi tôi gọi nó và có được cái gật đầu từ nó thế là tôi dẫn cô bé đi chơi, cô bé bắt tôi phải cõng đi ôi trời sao cô bé trẻ con quá vậy ta, thôi thì chiều theo cô bé vậy, cô bé leo lên lưng cho tôi cõng đi cứ y như là một cặp tình nhân đang yêu nhau vậy! Cô bé cũng nặng thí mồ luôn. Cõng cô bé đi được một quãng đường thì tôi bắt đầu cảm thấy mệt nhừ, ở trên lưng tôi mà cô bé cứ nhảy dựng lên thì làm sao mà tôi có thể chịu nỗi cơ chứ! Cũng tại vì lâu quá rồi không được nhìn thấy những cảnh đẹp như thế này nên cô bé mới vui mừng đến như vậy, đi đâu cô bé cũng cười và nói một câu đẹp quá hết. Lúc này tôi bắt đầu nói chuyện với cô bé, tôi hỏi cô bé.

    "À mà Tiểu Tuyết nè!"

    Cô bé hỏi: "Có gì không vậy anh Hạo Thiên?"

    Tôi nói tiếp: "Có một chuyện anh không hiểu! Tại sao lúc em mới gặp anh em lại biết anh là bạn của anh trai em vậy!"

    Tiểu Tuyết lại cười và trả lời với tôi, giọng nói của cô bé nghe rất dịu dàng.

    "Hi hi! Đơn giản lắm anh, bởi vì anh trai em có chụp hình chug với anh mà! Em nhìn hình nên em mới biết anh là bạn của anh hai em đấy chứ!"

    "Hi hi, em kết anh từ khi em nhìn thấy anh ở trong bức ảnh à?"

    Oa, thật bất ngờ khi nghe cô bé nói thế, cô bé này cũng ghê lắm đấy chứ mới nhỏ xíu mà đã giám nói ra những câu như vậy rồi, có cảm giác như cô bé không bị bệnh tâm thần chút nào cả! Những câu trả lời khôn lanh như thế này thì làm sao một người bị bệnh tâm thần có thể nói được, tôi cười và trả lời lại cô bé.

    "Trời! Anh đâu có đẹp trai gì đâu mà em lại kết anh từ khi anh còn ở trong bức ảnh."

    "Mà anh thấy em giống như một người bình thường vậy không hề giống một người bị bệnh chút nào cả?"

    Cô bé im lặng không nói gì, sau vài phút cô bé ấy mới nói với tôi.

    "Em cũng không biết nữa, em cũng không thấy mình có biểu hiện gì của một người tâm thần cả! Thường ngày em vẫn nói chuyện bình thường với người ta nhưng không hiểu sao mỗi khi đau đầu là em trở thành một người mất lý trí, không biết gì cả! Bản thân em cũng không thể điều khiển được mình nữa cứ như có một người khác đang điều khiển anh vậy."

    Dường như mọi điều của cô bé ấy nói đều giống một thứ đó là bị người khác hành! Loại bệnh này làm cho con người ta giống như là bệnh tâm thần nhưng nguy hiểm hơn, không có cách điều trị kịp thời sẽ rất gây nguy hại đối với mọi người xung quanh, cũng như đối với cô bé. Tôi chỉ nghĩ thế thôi chứ cũng không giám đưa ra câu chốt rằng cô bé đã bị bệnh đó! Cũng tội cho cô bé bị bệnh như vậy ai mà muốn cơ chứ, là mình nhưng không được làm chính mình cái đó mới là cái đau khổ nhất của một con người.

    "Bệnh của em thật là khó hiểu nhỉ. Vậy bây giờ có phải là em đang tỉnh phải không?"

    Cô bé lại cười và đáp: "Dạ, giờ em đang tỉnh! Đang tỉnh nên mới nói chuyện được với anh như thế này chứ hi hi!"

    "Chắc anh cũng rất sợ khi mỗi lần em lên cơn phải không?"

    Tôi cười và nói: "Ừ, không biết lúc ấy em như thế nào nữa, sợ thì sợ nhưng anh không bao giờ bỏ em ở lại đây đâu. Em đừng lo nhé!"

    Tiểu Tuyết lại cười nhưng không trả lời, nói chuyện với cô bé ấy vài câu cho đỡ mệt mà sao nó lại càng ngày càng mệt hơn nhĩ, cô bé nặng quá ở trên lưng tôi cứ như cục đá vậy tôi chịu hết nỗi rồi, tôi muốn thả cô bé xuống đất quá! Trong lúc đang suy nghĩ về điều ấy thì cô bé nói.

    "Anh Hạo Thiên cõng em từ sáng giờ chắc đã mệt lắm rồi! Giờ anh Hạo Thiên thả em xuống đi.. cảm ơn anh nhiều vì từ sáng cho tới giờ anh đã cõng anh đi nha."

    Ôi sao mà tôi vui quá vậy trời đang mệt mà nghe nói vậy cứ như là được trút hết gánh nặng vậy, không chần chừ tôi thả cô bé ấy xuống một cái bụt rồi nhanh chóng lấy tay đấm bóp ngoài sau lưng, sau đó tôi quay lưng lại thì đang thấy cô bé đang ngồi dưới đất xoa bóp đôi chân của mình nhìn khuôn mặt của cô bé có vẻ rất đau đớn và lúc đó tôi mới hiểu ra rằng. Ôi trời ơi! Do tôi văng cô bé ấy xuống nên cô bé mới bị trật chân.. tôi liền vội vã chạy tới dìu cô bé.

    "Tiểu Tuyết! Em có bị sao không? Chắc là do anh thả em xuống phải không? Xin lỗi em nhiều lắm, do anh mệt quá nên anh không làm chủ được mình mà thả em xuống đại." Tôi lo lắng hỏi.

    Cô bé Tiểu Tuyết vẫn hồn nhiên cười và nói: "Em không sao đâu, anh đừng lo! Em còn có thể đi được mà. Từ hồi sáng giờ em cứ bắt anh cõng trên lưng làm sao mà anh không mệt cho được?"

    Bầu trời trong xanh là thế đùng một cái bất chợt nỗi gió mây đen bao phủ cả bầu trời rồi sau đó mưa đổ xuống dồn dập cứ như là thác vậy! Ông trời ơi tại sao hôm nay tôi lại xui xẻo như thế này!
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười một 2022
  6. huvinh

    Bài viết:
    20
    Chương 4: Nụ hôn đầu tiên trong đời và ước mơ kiếp sau của Tiểu Tuyết.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi lật đật gọi cô bé Tiểu Tuyết.

    "Trời mưa to quá Tiểu Tuyết ơi, chúng ta chạy đi chỗ nào để trú mưa thôi!"

    Tiểu Tuyết đúng dậy đi được vài bước thì Tiểu Tuyết té, tôi chạy tới dìu cô bé đứng dậy rồi nói.

    "Chắc là em không đi được rồi.. thôi em leo lên lưng anh đi rồi anh cõng đi tìm chỗ núp mưa chứ ở ngoài mưa như thế này thì bệnh chết."

    Tiểu Tuyết chần chừ không muốn lên có lẽ cô bé nghĩ tôi đã mệt rồi nên không giám làm phiền đến tôi nữa, trời mưa càng lúc càng to cứ đứng ngoài mưa như thế này thì bệnh chết! Thấy Tiểu Tuyết vẫn đứng đó không muốn leo lên lưng tôi bực mình liền tiến tới ẵm cô bé rồi chạy đi thật nhanh, chạy được một quãng đường thì tôi thấy có một cái nhà lá tuy lụp sụp nhưng vẫn có thể tránh mưa được thế là tôi ẵm Tiểu Tuyết vào núp mưa.

    Khi vào trong nhà lá rồi tôi từ từ để Tiểu Tuyết xuống tránh tình trạng thả cô bé rơi tự do xuống đất như lúc nãy, để cô bé xuống xong tôi thở ào ào như chưa từng được thở vậy, mệt từ lúc cõng bây giờ lại tiếp tục ẵm nữa thì sức đâu mà chịu cho nỗi. Oài, hôm nay thật là xui xẻo.

    Tiểu Tuyết thấy tui mệt nên cô bé lấy cái khăn của cô ấy ra lau mặt cho tôi, vừa lau vừa nói.

    "Chắc anh mệt lắm. Xin lỗi anh vì em mà làm phiền anh nhiều quá.. nếu em không đòi anh đưa em đi ngoài chơi thì anh đâu có phải mệt như thế này."

    Nghe cô bé nói những lời như vậy thì làm sao tôi còn mệt được nữa cơ chứ! Thế là tôi ngưng thở lại và cười một giọng điệu ngọt ngào với cô ấy rồi nói.

    "Hầy, em nghĩ như thế chi cho mệt.. tuy anh có mệt thật nhưng được phục vụ cho một cô bé xinh đẹp như em thì có ngàn lần mệt đi chăng nữa anh cũng cảm thấy tràn trề niềm hạnh phúc!"

    Tiểu Tuyết không nói gì rồi bất ngờ hôn vào má của tôi một cái rồi nói: "Tặng cho anh nè, cảm ơn anh vì mọi thứ."

    Ôi một nụ hôn làm tôi ngây ngất, mặt tôi ngơ ngác đỏ bừng lên vì ngạc nhiên lần đầu tiên trong đời có một người con gái hôn vào má tôi! Đang ở trên nhân gian mà tôi cứ ngỡ như đang ở trên thiên đường vậy. Sau khi hôn tôi xong Tiểu Tuyết mặt bừng đỏ ngượng ngùng ngước mặt ra sau, còn tôi thì vẫn ngơ ngơ chưa tỉnh lại được bổng một tiếng sấm đùng từ trên trời đánh xuống làm cho tôi giật mình.

    "Ớ.. ơ.. ơ!"

    Tiểu Tuyết thì sợ hãi chạy tới ôm tôi lại vừa khóc vừa nói: "Anh Hạo Thiên, Tiểu Tuyết sợ sét lắm hu hu.."

    Tôi lại ngạc nhiên lần nữa lần này tôi không còn ngơ ngẫn như lần trước nữa mà tôi đang mừng thầm trong bụng, tôi nghĩ.

    "Hi hi sao hôm nay mình được nhiều thứ thế nhỉ? Hồi nãy là được hôn bây giờ thì lại được ôm, ôi một ngày tuy xui nhưng hạnh phúc!"

    Nghĩ xong tui lấy tay vuốt ve lên vai của Tiểu Tuyết rồi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói với Tiểu Tuyết.

    "Ừ! Tiểu Tuyết nín nhé.. có anh Hạo Thiên ở đây rồi em sẽ không sao đâu. Nếu như có sét đánh vào đây thì anh sẽ dùng thân thể của mình để che chở cho em, em yên tâm nhé!"

    Trời ơi! Tôi nghe tôi nói mà tôi không biết là có thật không nữa đấy! Sét mà đánh xuống thiệt chắc là tôi ẳm cô bé văng lên cho sét đánh còn tôi thì chạy quá he he! Không hiểu sao từ ngày tôi quen Tiểu Tuyết tôi lại nói dối dữ vậy không biết, nói dối đến nỗi mà tôi cũng phải sợ mình nữa luôn mà. Hầy, Tiểu Tuyết ơi em đã làm anh hư đốn rồi!

    Nghe tôi nói thế bỗng nhiên Tiểu Tuyết cười to lên cô bé thả tôi ra rồi nói: "Hi hi em chỉ giỡn thôi.. anh tưởng là thật á hi hi.."

    Á đù, Tiểu Tuyết mà cũng biết giỡn kiểu đó nữa chứ, Tiểu Tuyết này cũng ghê thật.. làm cho tôi tưởng là thật! Nghĩ mà quê cho mình quá!

    Tiểu Tuyết vẫn ngồi đó cười còn tôi thì không cảm thấy vui cho lắm, nói chung là tôi đang bực mình vì đã bị Tiểu Tuyết lừa một cú thật đau! Tiểu Tuyết nhìn chẳng giống tâm thần tí nào, khôn còn hơn tôi nữa thì làm sao mà bị tâm thần được chứ! Thấy mặt của tôi có vẻ buồn buồn không được vui Tiểu Tuyết nói với tôi.

    "Anh Hạo Thiên anh không được vui sao? Em chỉ giỡn cho anh vui thôi mà!"

    Tôi vẫn không nói gì, chẳng thèm để ý đến những gì mà Tiểu Tuyết nói! Tôi im lặng và quay mặt ra phía sau.. mà thật ra tôi chỉ giả vờ giận để Tiểu Tuyết sợ thôi!

    Thấy tôi vẫn im lặng, Tiểu Tuyết tưởng tôi giận thật nên cô bé sợ hãi khóc lên, khóc rất nhiều, khóc như chưa từng được khóc! Vừa khóc Tiểu Tuyết lại vừa kéo tay tôi và vừa nói

    "Tiểu Tuyết xin lỗi anh Hạo Thiên, tha lỗi cho em được không anh!"

    Thấy Tiểu Tuyết cứ khóc hoài, còn nói ra những lời xin lỗi nữa tôi thì không muốn nhẫn tâm với cô bé như vậy, với lại tôi cũng chỉ đùa giỡn lại với cô ấy thôi.. Tiểu Tuyết không có lỗi gì cả! Tôi quay mặt lại và cười một cái thật tươi với Tiểu Tuyết rồi tôi nói.

    "Anh Hạo Thiên cũng chỉ giỡn lại với em thôi! Em tin là thật á!"

    Tiểu Tuyết khóc nhanh mà nín cũng nhanh nữa, mới nghe tôi nói như vậy Tiểu Tuyết đã nín khóc rồi, Tiểu Tuyết cười lên rồi đánh vào tôi một cái, Tiểu tuyết nói.

    "Anh Hạo Thiên hư lắm!"

    Tôi cười hi hi và cũng giỡn với Tiểu Tuyết. Trời mưa càng lúc càng nhỏ, cũng sắp tạnh mưa rồi! Ở bên trong nhà lá này cũng thật là ấm áp, ngôi nhà lá này bị bỏ hoang không có ai ở cả không biết ở trong nhà này có ma hay không nữa.. ôi càng nghĩ càng sợ, tôi và Tiểu Tuyết ngồi ngắm nhìn những giọt mưa rơi, cùng nói chuyện với nhau về những chuyện vui, chuyện buồn! Nói với nhau rất hợp rơ, rất vui!.. Tiểu Tuyết cười trông rất xinh khi Tiểu Tuyết giận thì Tiểu Tuyết lại càng xinh hơn nữa, giọng nói của Tiểu Tuyết vừa nhẹ nhàng lại vừa dễ thương! Tiểu Tuyết thích màu trắng và luôn luôn mặc những bộ đồ màu trắng.. khi tôi hỏi nếu như có kiếp sau em muốn được làm gì thì cô bé trả lời.

    "Nếu như có kiếp sau em muốn làm một cơn sóng biển. Hi hi!"

    Ước mơ của Tiểu Tuyết nghe giống như là một bộ phim nào đó vậy, tôi hỏi Tiểu Tuyết tại sao Tiểu Tuyết lại thích làm cơn sóng của biển thì Tiểu Tuyết lại trả lời.

    "Dạ! Bởi vì nó đẹp và trường tồn mãi mãi!"

    Đi từ sáng sớm tới giờ cũng đã gần trưa mà vẫn chưa thấy tạnh mưa.. nói chuyện với Tiểu Tuyết vui quá nên cũng không muốn về nữa nhưng cũng phải đưa cô bé về nhà để cho Tiểu tuyết còn ăn uống và nghỉ ngơi gì nữa, từ hồi sáng giờ không được nằm nghỉ ngơi chút nào nên chắc Tiểu Tuyết cũng mệt lắm rồi, tôi lại làm cho Tiểu Tuyết bị trật chân nữa chắc là Tiểu Tuyết đau lắm! Đang nghĩ về truyện đi về thì ông trời bỗng dưng tạnh mưa rồi lại nắng lên một cách nhanh chóng thật là không thể tin nỗi.. trời cũng đã tạnh mưa và tôi bắt đầu đưa Tiểu Tuyết về nhà. Do chân của Tiểu Tuyết bị đau nên tôi lại tiếp tuc cõng cô bé nhưng lần này tôi không có cảm giác mệt như lần trước nữa mà tôi lại cảm thấy hạnh phúc khi được cõng Tiểu Tuyết ở trên lưng như thế này, trên đường cõng về nhà tôi và Tiểu Tuyết nói chuyện rất vui! Khi đã cõng Tiểu Tuyết về nhà rồi tôi quay lưng đi về, Tiểu Tuyết kêu tôi tôi quay mặt lại rồi Tiểu Tuyết hỏi.

    "Anh Hạo Thiên, anh đi về bằng xe gì?"

    "Ứ! Anh ra đón taxi về.. em vào phòng nghỉ ngoi đi nhé! Vài hôm nữa anh Hạo Thiên tới chơi với em sau nha!"

    Tiểu tuyết chạy tới ôm tôi vào lòng rồi Tiểu Tuyết nói: "Vài bữa anh nhớ tới chơi với Tiểu Tuyết nha. Tiểu Tuyết nhất định sẽ nhớ anh lắm đó!"

    Tiểu Tuyết vừa nói lại vừa khóc, Tiểu Tuyết mít ướt và trẻ con quá đi.. nhưng như thế thì tôi lại thích! Tôi nói nhỏ nhẹ với Tiểu Tuyết.

    "Ứ, anh nhớ rồi mà! Nhất định anh sẽ tới chơi và nói chuyện với em mà! Em đừng khóc nữa, nín khóc đi nhé!"

    Tôi nói xong nhưng Tiểu tuyết cũng không muốn thả tôi ra nữa cứ khóc hoài không cho tôi đi về, do có công chuyện ở nhà nên tôi đành phải lấy tay Tiểu Tuyết ra rồi nói.

    "Anh Hạo Thiên còn có công việc ở nhà cần làm gấp nên phải về! Em nín khóc đi.. em cứ như vậy là vài bữa anh không tới chơi với em nữa đâu đấy!"

    Tôi đã nói như vậy rồi nên Tiểu Tuyết đành phải nín khóc và lấy tay áo lau nước mắt, lau xong Tiểu Tuyết cười lên một cái thật tươi rồi nói.

    "Em nín khóc rồi hi hi!"

    Nhìn mặt Tiểu Tuyết hài quá nên tôi cũng phải bật cười tôi lấy hai tay véo má Tiểu Tuyết cho bành ra rồi nói.

    "Được rồi anh Hạo Thiên về đây.. em vào nghỉ ngơi cho khỏe nha!"

    Lần này Tiểu Tuyết không còn mít ước nữa, Tiểu Tuyết cười rồi nói.

    "Dạ! Anh Hạo Thiên về cẩn thận."

    Tôi gật đầu và không nói gì rồi từ từ bước ra khỏi nhà, tôi quay mặt lại thì vẫn thấy Tiểu Tuyết đứng đó nhìn tôi, từ khi quen biết Tiểu Tuyết tôi đã có những thứ đầu tiên gọi là hạnh phúc của đời mình!
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng một 2023
  7. huvinh

    Bài viết:
    20
    Chương 5: Tiểu Tuyết được toại nguyện.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi vừa bước chân ra ngoài đường thì liền có một chiếc taxi chạy tới.. tôi leo lên xe và đi về, trên đường về đầu óc tôi luôn suy nghĩ về cô bé Tiểu Tuyết nhớ lại những khoảnh khắc ở bên cạnh Tiểu Tuyết nói chuyện với Tiểu Tuyết tôi cứ cười và cười, ông tài xế nhìn tôi mà cứ lắc đầu một cách ngao ngán hình như ổng nghĩ tôi khùng thì phải mà mặc kệ tôi chẳng cần quan tâm suy nghĩ về Tiểu Tuyết là tôi đã cảm thấy vui rồi! Mà có một cái tôi không hiểu, tôi tự hỏi trong lòng.

    Tiểu Tuyết bị trật chân nhưng tại sao lúc đưa Tiểu Tuyết về, cái lúc mà chia tay Tiểu Tuyết để về ấy! Sao mà Tiểu Tuyết có thể chạy tới chổ mình một cách dễ dàng mà ôm mình được nhỉ.. chẳng hiểu tí nào cả?

    Càng suy nghĩ càng đau đầu lại càng không thể hiểu thế nên tôi không suy nghĩ nữa điều quan trọng vào lúc này là đi về nhà và làm công chuyện của mình thôi.

    Thời gian cứ trôi qua, trôi qua tình cảm của tôi và Tiểu Tuyết thì lại càng ngày càng gần, càng gần. Cứ vài ngày thì tôi lại tới chơi với Tiểu Tuyết nói chuyện với Tiểu Tuyết dẫn Tiễu Tuyết đi chơi thoáng một cái mà đã qua hơn nữa năm rồi, trong thời gian đó tôi được Tiểu Tuyết ôm vài lần hi hi cái đó không phải là thứ quan trọng nhất mà quan trọng nhất là hình ảnh của tôi trong lòng Tiểu Tuyết được cô ấy ví như là đã khắc sâu trong tim rồi! Đó là điều mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Hơn nữa năm rồi mỗi lần gặp Tiểu Tuyết tôi đều thấy Tiểu Tuyết bình thường chẳng hề thấy Tiểu Tuyết có biểu hiện gì của tâm thần cả! Tưởng đâu chừng từ khi gặp tôi Tiểu Tuyết đã dần dần hết bệnh rồi chứ, tôi vui mừng khi nghĩ về điều đó nhưng nếu như không có một ngày tôi dẫn Tiểu Tuyết đi biển chơi thì..

    "Tiểu Tuyết em đi biển chơi không? Anh Hạo Thiên dẫn đi!"

    Tiểu Tuyết từ bé rất thích biển nhưng từ khi Tiểu Tuyết bị bệnh thì Tiểu Tuyết đã không còn được đi biển nữa.. Tiểu Tuyết khát khao và ước ao được nhìn những gợn sóng biển vùng vẫy trên mặt nước, Tiểu Tuyết thích ngâm chân dưới mặt nước và cảm nhận được sự mát mẻ từ biển, Tiểu Tuyết muốn xây nhà trên cát hay là nằm trên cát chơi trò chơi chôn sống và hơn hết Tiểu Tuyết muốn nằm nghĩ ngơi ở trên có một chiếc ô ở dưới là một cái bàn để đầy đủ những đồ ăn thức uống để Tiểu Tuyết được hưởng thụ vừa ăn vừa uống vừa được nhìn cảnh đẹp từ biển cả mênh mông, Tiểu Tuyết chỉ ước mơ đơn giản vậy thôi.. Mấy năm nay Tiểu Tuyết bị bệnh nên thằng Bảo cũng không giám đưa Tiểu Tuyết ra biển chơi sợ Tiểu Tuyết sẽ xảy ra chuyện gì.

    Tôi nói đi biển chơi làm cho Tiểu Tuyết vui mừng khôn siết Tiểu Tuyết nhảy dựng lên rồi nói.

    "Ô de, Tiểu Tuyết được đi biển rồi.. Tiểu Tuyết được đi biển rồi hi hi! Cảm ơn anh Hạo Thiên đã cho em đi biển, hi hi.."

    Thấy Tiểu Tuyết vui mừng như vậy thì tôi nghĩ rằng tôi đã làm được một điều gì đó cho Tiểu Tuyết rồi, ước mơ đi biển của Tiểu Tuyết từ mấy năm nay đã sắp trở thành hiện thực.. tôi kêu Tiểu Tuyết đi chuẩn bị đồ đạc rồi đi chơi! Tiểu Tuyết vui vui, mừng mừng chạy vào phòng lấy đồ. Lấy đồ xong tôi dẫn Tiểu Tuyết ra xe và tôi rồ một phát chạy đi he he trên đường tôi ráng chạy thật nhanh mục đích là để Tiểu Tuyết ôm lại cuối cùng mục đích ấy cũng trở thành hiện thực, Tiểu Tuyết ôm chặt tôi lại ôm chặt đến nỗi mà tôi không thể nào thở nỗi luôn, keke nhưng vậy thì tôi lại càng thích.. Trên đường đi Tiểu Tuyết rất vui bởi vì ước mơ của Tiểu Tuyết chỉ ít phút nữa thôi sẽ trở thành hiện thực!

    Chạy trên đường được mười phút cuối cùng chúng tôi cũng đã đến được bãi biển, một bãi biển thật xanh biết có núi có cây và hôm nay trời lại nắng nhẹ nhàng nữa những điểm đó gọp lại đã làm nên một phong cảnh quá tuyệt vời, tôi cứ ngỡ như mình đang được ở hawaii vậy.. Tiểu Tuyết liền chạy ra biển cười cười và nhảy nhót lung tung, Tiểu Tuyết không thể giấu nỗi cảm xúc của mình nữa khi đã được ra đây và ở đây được nhìn thấy những cảnh đẹp này, tôi liền gửi xe rồi chạy ra với Tiểu Tuyết, không biết hôm nay đẹp trời hay sao mà mọi người tới chơi đông thế không biết, đông như là kiến vậy! Ôi nhìn mà nhức cả đầu hoa cả mắt.

    Tôi và Tiểu Tuyết cùng nhau chạy trên cát rồi bất ngờ Tiểu Tuyết ngồi xuống dùng tay mút cát sau đó đứng dậy văng cát vào mắt tôi làm cho tôi không còn thấy gì cả tôi ngồi xuống lấy tay chà vào mắt nhưng nó lại càng khó chịu hơn, tức mình tôi liền chạy ra bờ biển rồi dùng tay lấy nước xoa vào mắt mình làm đi làm lại như vậy nhiều lần tôi mới có cảm giác dễ chịu lại, đôi mắt tôi giờ đã mở ra được còn Tiểu Tuyết giờ vẫn đang chạy trên cát nhảy nhót và la hét cứ y như là một người bị điên vậy tôi sực nghĩ.

    "Tiểu Tuyết hôm nay bị so vậy ta! Thường ngày Tiểu Tuyết rất hay quan tâm đến mình, hôm nay Tiểu Tuyết làm mình bị ra như thế này mà Tiểu Tuyết chẳng thèm quan tâm gì, còn có tâm trạng nhảy nhót ở ngoài kia nữa! Thật là thất vọng quá!"

    Tôi vẫn ngồi đó chờ đợi, xem thử Tiểu Tuyết có chạy tới không, hic! Nhưng không. Tiểu Tuyết không tới Tiểu Tuyết vẫn chạy nhảy thật sự là không hiểu vì sao? Tôi bực mình đứng dậy và đi tới chỗ Tiểu Tuyết càng đi tôi lại càng đi nhanh, đi được vài bước thì tôi va vào một cô bé, cô bé ấy la lên.

    "Á! Anh đi kiểu gì mà kì vậy?"

    Chết tôi mất rồi sao mà cô bé này giọng nghe ngọt ngào quá vậy, tôi sửng sờ trước cô bé nhìn cô bé quá sexy, quá xinh đẹp, cô bé mặc một bộ bikini màu hồng trên đầu cô bé có thắt một cái nơ màu xanh! Ôi má ơi tôi sắp bị chảy máu mũi rồi!
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng một 2023
  8. huvinh

    Bài viết:
    20
    Chương 6: Thằng bạn giang hồ và chuyện cũ bá đạo.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói giỡn vậy thôi ai ngờ lại là thật mới chết chứ! Tôi có cảm giác có một thứ nước gì đó tanh tanh đang chảy ra từ mũi của tôi, tôi lấy tay chạm vào thứ nước đó và nhìn lại thì thấy đó là máu.. ôi chao, chỉ mới nhìn con bé này mà đã xịt máu mũi luôn rồi, ai da thật là buồn quá đi, mình thật là mê gái quá đi!

    Cô bé ấy nhìn tôi cười cười, cười trông rất ngọt ngào hic.. chắc là thấy tôi chảy máu mũi nên cô bé cười để chế nhạo tôi chứ gì! Thấy quê quá nên tôi cũng cười! Cười cho đỡ quê ấy mà.. đang cười thì tôi nghe thấy có một giọng nói quen thuộc được xuất ra từ miệng của một thằng con trai nó hỏi tôi!

    "Á đù! Mày là Hạo Thiên mà! Mày tới đây tắm biển lâu chưa?"

    Đang nhìn cô bé sexy không chớp mắt thế nên có một giọng nói chen vào làm cho tôi giật mình, lúc này tôi bừng tỉnh và nhìn sang bên trái nhìn xem là ai thì bất ngờ nhận ra. Ai da đó là thằng bạn của tôi hồi học trung học đây mà! Tôi vui mừng và la to lên:

    "Ui cha.. là mày hả? Lâm Xung! Lâu quá rồi giờ mới gặp lại mày á!"

    Nói về thằng này thì cũng vui vui, tên nó là Lâm Xung giống như tên của một vị thủ lĩnh rất giỏi trong phim Thủy Hử vậy, trong lớp ai cũng đều gọi nó là báo tử đầu Lâm Xung không à. Hầy, có một lần lớp tôi đánh nhau với lớp kế bên.. là do thế này, lớp của tôi con trai thì ít mà con gái thì lại rất nhiều còn lớp bên kia thì ngược lại nên bọn nó thường qua lớp của tôi để chọc gái làm cho mấy đứa con gái lớp tôi cảm thấy khó chịu và bực mình hết sức, chúng tôi là con trai mà thấy mấy đứa con gái lớp mình bị chọc như vậy cũng cảm thấy khó chịu lắm! Sự khó chịu lên đỉnh điểm là khi vào một hôm trời nắng dịu nhẹ gió lao đao hàng cây thì rung động, lớp bên đó có năm thằng qua lớp tôi để đập phá quậy tanh bành, tướng của bọn này tòn to to không lại giống giang hồ nữa nên bọn tôi cũng chỉ nhìn mặt sức cho tụi nó đập phá thôi, thế nhưng không chỉ dừng lại ở đập phá nó còn tới chọc một con hot girl đẹp nhất của lớp tôi, con đó không chịu thế là năm thằng thay nhau cùng ẵm con đó lên giành giật để đưa qua lớp nó.

    Nhìn mà cảm thấy không thể nào chịu nỗi, tức mình bọn tôi mười mấy thằng chạy tới cảng lại rồi đánh cho năm thằng đó tơi tã thế là nó về kêu lớp nó qua trời ơi là trời lớp nó toàn là giang hồ xách cây, xách gậy qua đòi đánh lớp tôi, thằng nào thằng nấy bự chà bá lửa! Bọn tôi đóng cửa lại thật chặt không cho bọn nó vào thế là bọn nó đứng ở ngoài dùng cây gậy đập cửa làm cho kính bễ văng ra tứ tung! Mấy đứa con gái trong lớp sợ quá hễ mỗi lần bọn nó đứng ở ngoài đập là ở trong này bọn con gái lớp tôi cứ la bự lên á á á nghe mà điếc cả lỗ tai luôn. Bọn nó đập phá như vậy mà cả trường chẳng thể làm gì, ban giám hiệu nhà trường gì gì đó cũng chẳng làm được gì chỉ biết chôn chân tại chỗ mà nhìn nó đập phá thôi! Bọn nó sắp đập banh cái kính ra rồi nên bọn tôi ở trong thủ sẵn hễ thằng nào bước vào là đánh một cách không thương tiếc! Thời khắc đổ máu sắp đến rồi thì đúng lúc đó thằng Lâm Xung xuất hiện. Từ hồi sáng giờ nó không đi học giờ nó lên để điểm danh, nó đi vào với dáng bộ ngầu ngầu vừa đi vừa hút thuốc, trên đầu đội cái mũ tai bèo màu đen dưới chân mang một đôi giày da cũng màu đen nhìn trông rất giống xã hội đen, hic..

    Nó đi tới chỗ bọn đập phá và nó chỉ tay vào mặt bọn đó rồi hỏi bự.

    "Này.. này bọn mày sao phá lớp tao vậy hả?"

    Thằng đại ca của lớp bên kia bực mình nó chửi lên: "Mẹ.. mày! Mày là thằng nào?"

    Thằng khùng này nó nói sất lại với thằng đại ca: "Mẹ tao là cho mày chửi à! Cái thằng cháu mất dạy, tao là ông nội mày chú ai! Mày giám hỏi tao như vậy hả? Đập chết cha mày bây giờ."

    Ôi chao ôi! Thằng Lâm Xung này thật là gan quá đi nhìn nó thật là kiên cường bất khuất, nghĩ sao cả đống thằng như vậy ờ ngoài đó thì lại chỉ có một mình nó mà nó lại giám nói như thế. Hầy, thật đúng là đẳng cấp quá, tên Lâm Xung nên tinh thần có khác nhỉ, thằng đại ca tức điên lên khi nghe thằng lâm xung nói như vậy, thằng đại ca và đàn em cầm cây lên đòi đánh thằng Lâm Xung còn thằng Lâm Xung thì đứng tấn chuẩn bị thế giống như lý Tiểu Long vậy! Nhìn mặt thằng Lâm Xung lúc đó mắc cười lắm may là lúc đó có một thằng can lại thằng đó là thằng học trong lớp của thằng đại ca nó nói thì thầm gì đó với thằng đại ca thế là thằng đại ca bất ngờ bỏ cây xuống rồi nói với mấy thằng đàn em của lớp nó!

    "Bọn mày bỏ cây xuống hết đi!"

    Mấy thằng lớp đó không hiểu vì sao nhưng thằng đại ca đã ra lệnh nên nó cũng đành bỏ cây xuống, thằng đại ca bỗng dưng tới nịn thằng Lâm Xung.

    "Dạ! Đại ca, tụi em có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong đại ca thông cảm cho tụi em nha! Hi hi!"

    Oa.. thật là không thể tin được! Một thằng giang hồ khét tiếng của trường này mà lại cuối đầu xin lỗi thằng Lâm Xung.. ai mà có thể tin được cơ chứ, sao mà khó hiểu dữ vậy trời! Thằng Lâm Xung giả bộ làm cái mặt khó chịu rồi nó nộ thằng đại ca đó.

    "Bà mẹ tụi mày! Thông cảm cái con khỉ.. cái lớp của tao đẹp đẽ, sạch sẽ như gì mà bọn mày đập phá thành ra như thế này mà biểu tao thông cảm được hả?"

    Thằng đại ca sợ sệt cứ cuối đầu xuống mà dạ dạ nhìn giống như là con của thằng Lâm Xunng vậy, mấy thằng đàn em của thằng đại ca thấy đại ca của tụi nó dạ dạ trước thằng Lâm Xung bọn nó tức lắm cứ nói với thằng đại ca là hãy đánh thằng Lâm Xung đi nhưng thằng đại ca chửi tụi nó rồi nói với thằng Lâm Xung.

    "Hi hi.. dạ! Mấy thằng đàn em của em không biết trời cao đất dày là gì nên mới nói những lời bất kính với đại ca mong là đại ca bỏ qua cho ạ, đại ca là người rộng lượng chắc là sẽ tha thứ cho tụi em nhỉ!"

    "Còn về chuyện tụi em đập phá lớp của đại ca thì cho tụi em xin lỗi vì em không biết lớp này là của đại ca với lại lần đầu em cũng không biết đại ca là ai nên cũng hơi bất kính với đại ca.. giờ em biết đại ca là Lâm Xung rồi là một tên tuổi rất nỗi tiếng trong giang hồ! Em thật sự là rất nễ đại ca ạ! Còn về lớp của đại ca em sẽ bỏ tiền ra để đền bù những tổn thất mà tụi em đã gây ra! Dạ, em giải quyết như vậy có được không đại ca, hi hi!"

    Thằng Lâm Xung nghe thằng đại ca nói vậy nên cũng bỏ qua cho tụi nó, nó nói.

    "Được rồi nghe tụi mày nói vậy tao cũng thông cảm cho! Còn bây giờ tụi mày cút ra khỏi lớp tao đi.. biến!"

    Hic, lại còn giám đuổi tụi nó nữa, thằng Lâm Xung thật quá tuyệt vời.. thế là bọn nó biế ngay tức khắc bọn nó cứ chui lũi như con chuột chũi vậy.. hầy, không hiểu tại sao mà tụi nó lại sợ thằng Lâm Xung đến như thế nữa, tụi nó đi về nên bọn tôi mở cửa ra cho thằng Lâm Xung vào, tôi liền hỏi nó.

    "Ôi chao! Mày thật là tuyệt vời, ngay cả thằng đại ca khét tiếng nhất trường này cũng phải sợ mày, thật là bái phục.. bái phục."
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng một 2023
  9. huvinh

    Bài viết:
    20
    Chương 7: 'Cô ấy' chỉ là em gái!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nó trả lời lại bằng giọng điệu tự nhiên.

    "Bái phục cái con khỉ, tao sợ đến nỗi bị tiểu ra quần rồi nè!"

    Tôi và mọi người cùng nhìn xuống phía dưới chân nó thấy ướt cái quần thật! Ôi trời ơi nó không nói dối hic.. thật là vui quá đi he he. Nhìn thấy nó như thế nên mấy đứa con gái lớp tôi cười rật rật, cười như chưa từng cười vậy hi hi! Rồi thằng Lâm Xung nó giã vờ làm cái mặt quê quê nói với mấy đứa con gái.

    "Cười cười cái gì! Quỷ sứ à.. mấy bà chưa thấy con trai tiểu ra quần lần nào à, hic.."

    Thằng quỷ Lâm Xung này vừa khùng khùng điên điên lại không biết quê nữa nên hễ mỗi lần nó nói lên cái gì là cả lớp cũng đều cười rật rật hết hi hi. Cũng nhờ nó mà bọn tôi đã thoát khỏi đổ máu lần đó.. chuyện của nó còn rất nhiều cái vui nữa nhưng kể về nó nhiêu đây cũng là nhiều lắm rồi, đã qua thời học sinh giờ nhớ lại cũng thấy vui vui, cũng lâu rồi kể từ ngày đó tôi đã không còn gặp lại nó nữa bây giờ gặp lại nên tôi không thể giấu nỗi cảm xúc.. thôi quay lại bãi biển, lúc này thằng Lâm Xung mừng mừng nói với tôi.

    "Ừ, cũng đã lâu rồi hai thằng tụi mình mới gặp lại nhau lần nữa, bây giờ mày làm gì rồi!"

    Tôi cười và trả lời nó: "Hic.. tao đang thất nghiệp, hôm nay tao dẫn em thằng Bảo đi tắm biển! À mà mày còn nhớ thằng Bảo không?"

    Nó suy nghĩ một hồi rồi nó hỏi tôi.

    "Cái cái thằng Bảo thường hay cắt cái đầu đinh phải không, có biệt danh là phật adiđà đúng không?"

    "Ừ, đúng rồi đó!"

    Thằng Lâm Xung lại hỏi: "Ủa vậy em của thằng Bảo đâu? Sao có mình mày ở đây vậy?"

    Tôi giơ tay chỉ ra biển, Tiểu Tuyết giờ vẫn còn nhảy nhót ở ngoài biển.. cứ chạy qua chạy lại và la hét không hề biết mệt mỏi!

    Thằng Lâm Xung nhìn ra ngoài biển thấy Tiểu Tuyết cứ chạy rồi nhảy rồi lại la hét nên nó ngạc nhiên hỏi tôi.

    "Ủa Hạo Thiên, sao con bé này nó cứ nhảy và la hét hoài vậy?"

    Tôi cũng bó tay nên trả lời với nó với một câu bó tay.

    "Biết chết liền, thường ngày Tiểu Tuyết có bị như vậy đâu! Không hiểu tại sao hôm nay lại bị như vậy."

    Nghe tôi nói nó cứ gật gật cái đầu mà không nói gì, nó nhìn ra ngoài biển xem Tiểu Tuyết giờ đang làm gì, còn tôi thì nhìn con bé đang đi theo nó. Ôi! Sao mà con bé này ngon quá vậy trời.. chắc là bạn gái của nó! Lúc này thằng Lâm Xung lại lên tiếng hỏi tôi.

    "Con bé này cũng xinh thật đấy nhỉ, nó mấy tuổi rồi Hạo Thiên!"

    Cái thằng này có bạn gái rồi mà còn đòi chọc con khác nữa à, có con nhỏ này ở đây mà nó giám hỏi về con khác thì thằng này quá là tuyệt vời rồi! Tiểu Tuyết là bạn gái của tao, tao sẽ không cho mày cua đâu!

    "Ừ, con bé tên là Thiên Tuyết nhưng thường được gọi là Tiểu Tuyết, năm nay đã 17 rồi nhưng con bé bị bệnh tâm thần lúc tỉnh lúc mê.. khó hiểu lắm!"

    Thằng Lâm Xung lúc này ngơ mặt ra ngạc nhiên hỏi tôi.

    "Ủa con bé nó bị tâm thần á!"

    Tôi đáp lại: "Ừ."

    Nó lại tiếp tục nói: "Đẹp như vậy mà bị tâm thần, thật là uổng quá!"

    Tôi biết ngay là khi tôi nói như vậy thì chẳng có thằng nào giám cua Tiểu Tuyết mà, ai mà muốn bạn gái của mình là người tâm thần cơ chứ! Chỉ có tôi ngốc nên mới thích như vậy thôi. Lần này không để cho nó hỏi nữa tôi bắt đầu hỏi lại nó.

    "Mà Lâm Xung, đây là bạn gái của mày á!"

    Tôi giờ muốn hỏi về cô bé đang đứng cạnh bên nó để nắm rõ nhiều thông tin hơn về cô bé sexy này, không biết cô bé này là ai mà khi nhìn vào cô bé này tôi quên đi mất Tiểu Tuyết thì biết là cô bé này đẹp đến cỡ nào rồi! Hồi nãy giờ đứng nói chuyện với thằng Lâm Xung mà cô bé này vẫn cứ đứng yên và im lặng chỉ cười mỉm mỉm trông rất là duyên nhìn mặt cô bé lại hiền nữa, ôi má ơi nếu như đây không phải là bạn gái của thằng Lâm Xung thì chắc là tôi sẽ cua cô bé này luôn quá, hic, lúc này nghe tôi hỏi câu đó thằng Lâm Xung cười rật rật, nó vừa cười vừa nói với tôi.

    "Con bé này là em gái tao á! Chứ bạn gái gì mày!"

    Ui chao, chết rồi vậy là mình có thể bắt cá hai tay được rồi, sao mà mình hạnh phúc quá trời ơi.. tôi tỏ vẻ ngạc nhiên rồi hỏi nó.

    "Trời! Vậy á, là em gái mày thiệt á! Tao cứ tưởng là bạn gái của mày không à."

    Nó lại đáp: "Ha ha! Chắc hai anh em tao đẹp đôi quá nên mày nghỉ hai anh em tao là một cặp chứ gì!"

    Tôi cười rồi nói lại:

    "Ừ! Hi hi."
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng một 2023
  10. huvinh

    Bài viết:
    20
    Chương 8: Mất trí nhớ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời khắc cua gái của mình đã đến rồi, nếu như cô bé ấy không phải là bạn gái của thằng Lâm Xung mà chỉ là em gái thì mình sợ gì mà không kua cơ chứ. Chọc gái là phải cua liền tay không chọc bây giờ thì thằng khác nó nhảy vô mất.. chọc thì cứ chọc mà chịu hay không là tùy vào cô bé hi hi, máu chọc gái nổi lên tôi liền nói những lời lẽ ngọt ngào để chọc cô bé.

    "Em tên là gì vậy! Nhìn em xinh quá, anh cứ ngỡ là đang gặp Tây Thi vậy."

    Lần đầu tiên chọc gái kiểu này không biết cô bé này có thích kiểu nói chuyện của mình hay không nữa, mà mặc kệ nếu như không chọc được cô bé này thì mình vẫn còn Tiểu Tuyết, còn nếu như cô bé ấy chịu thì càng tốt, mình sẽ bắt cá hai tay he he! Sao mà bây giờ tôi lại dê đến như vậy trời, hic..

    Khi nghe tôi nói như vậy mặt của cô bé bỗng nhiên ửng hồng lại, miệng cười mỉm mỉm rồi cô bé trả lời lại bằng một giọng nói thật ngọt ngào.

    "Dạ! Em tên Hoàng Dung."

    "Anh cứ nói quá! Em không xinh như anh nói đâu."

    Hầy, giọng nói ngọt ngào quá đi, ngọt như mía đường vậy! Chắc là tôi chết mất quá! Hu hu tên lại đẹp nữa chứ, sao mà cô bé này cái gì cũng đẹp hết vậy trời! Tôi chưa tung ra những câu nói hay nhất, tuyệt nhất thì đã bị thằng Lâm Xung chắn ngang, lúc này thằng Lâm Xung la to lên làm cho tôi giật cả mình.

    "Chết rồi! Em của thằng Bảo đang chạy xuống dưới biển kìa!"

    Tôi liền chạy ra biển, thằng Lâm Xung và Hoàng Dung cũng chạy theo.. ra tới bờ biển thì tôi đã thấy Tiểu Tuyết nhảy xuống biển rồi! Sợ Tiểu Tuyết xảy ra chuyện không chần chừ tôi nhảy xuống và lôi Tiểu Tuyết vào bờ, khi đã lôi vào bờ xong tôi bực mình la Tiểu Tuyết.

    "Sao em lại nhảy xuống biển vậy, em có biết là anh Hạo Thiên lo cho em cỡ nào không?"

    Giờ Tiểu Tuyết như người mắc hồn không biết gì cả, bỗng dưng Tiểu Tuyết cười lên rồi nói những câu gì đó mà tôi không thể hiểu.

    "He he tắm biển thật tuyệt xém chút nữa là dìm được mày xuống đó rồi!"

    Tôi giật mình khi nghe Tiểu Tuyết nói những câu như thế, tôi hỏi Tiểu Tuyết bằng một giọng điệu lo lắng.

    "Tiểu Tuyết, em bị sao vậy! Em nói những gì mà anh chẳng hiểu. Đừng làm anh sợ nha Tiểu Tuyết!"

    Thằng Lâm Xung và Hoàng Dung ngơ ngác nhìn Tiểu Tuyết không hiểu gì, thấy Tiểu Tuyết như vậy nên thằng Lâm Xung mới nói với tôi.

    "Hạo Thiên nè! Hay là cô bé đang bị lên cơn!"

    Tôi suy nghĩ về câu nó nói, thấy nó nói cũng đúng! Trước đây thằng Bảo nó có nói rằng Tiểu Tuyết có lúc tỉnh lúc mê, dạo gần đây tôi chưa hề thấy Tiểu Tuyết có một lần nào bị như thế này, có lẽ bây giờ Tiểu Tuyết đang lên cơn thật.

    Tôi đang suy nghĩ thì Tiểu Tuyết bất ngờ la to lên.

    "Tiểu Tuyết không có bị lên cơn! Anh là ai mà nói tiểu Tuyết như thế!"

    Thì ra Tiểu Tuyết đang bực mình với thằng Lâm Xung khi Tiểu Tuyết nghe thằng Lâm Xung nói mình đang bị lên cơn.

    Thằng lâm Xung mặt ngơ ngác vì ngạc nhiên, nó không biết nói gì để trả lời lại với Tiểu Tuyết, thấy vậy nên tôi nhảy vào để giải cứu nó.

    "À, Tiểu Tuyết! Đây là bạn của anh cũng là bạn của anh hai em tên là Lâm Xung!"

    "Hồi nãy nó thấy em như người bị mất hồn, nói năng thì luyên thuyên nên nó chỉ nghĩ vậy thôi, em cũng đừng trách nó nha! Trẻ con mà nói như vậy với người lớn là không tốt đâu."

    Tiểu Tuyết liền trả lời lại với tôi:

    "Tiểu Tuyết không phải là trẻ con, giờ Tiểu Tuyết cũng đã lớn rồi? Tiểu Tuyết có thể không trách anh bạn của anh nhưng anh Hạo Thiên nói Tiểu Tuyết ăn nói luyên thuyên là không đúng, Tiểu Tuyết nói luyên thuyên lúc nào cơ chứ!"

    Ơ! Thật là không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Tiểu Tuyết nữa! Tiểu Tuyết hôm nay bị sao vậy ta, vừa mới nói những câu đó xong bây giờ lại không nhớ gì nữa, không thể nào tin nỗi! Tôi và Lâm Xung cùng với Hoàng Dung cứ ngơ ngơ, ngác ngác nhìn nhau lắc đầu với một cách không thể nào hiểu.. thôi thì mặc kệ nói như Tiểu Tuyết đã nói như vây rồi thì tôi khong nhắc đến chuyện đó nữa, thế là tôi giả vờ lãng sang chuyện khác.

    "Ồ! Chúng ta ra kia nghỉ mát thôi chứ ở chổ này nắng quá!"

    Thằng Lâm Xung thấy tôi nói thế nên cũng nhảy vào nói theo.

    "Đúng rồi đó, ra kia ngồi nghỉ cho mát rồi uống nước, khát quá!"

    Vậy là cả bốn chúng tôi cùng ra ngoài đó để nghỉ mát! Trên đường đi Tiểu Tuyết lại hỏi tôi.

    "Ủa, anh Hạo Thiên? Sao Tiểu Tuyết và anh Hạo Thiên đều bị ướt hết vậy!"

    Ôi trời! Ngay cả chuyện Tiểu Tuyết nhảy xuống biển mà Tiểu Tuyết không thể nhớ nữa! Tại sao lại như vậy nhỉ? Có lẽ hôm nay Tiểu Tuyết bị lên cơn thật rồi.. vì không muốn Tiểu Tuyết sẽ sợ khi nhớ lại những chuyện vừa xảy ra lúc nãy nên tôi cũng đành phải nói dối với Tiểu Tuyết thêm lần nữa.

    "Ừ! Mới hồi nãy ông trời đang nắng tự nhiên ỗng mưa xuống á, nên anh Hạo thiên và Tiểu Tuyết mới bị ướt như vậy á!"

    Ôi mẹ ơi! Nói láo gì mà tào lao dữ vậy trời, hic, nói như vậy thì làm gì Tiểu Tuyết tin được cơ chứ! Nhưng mà đầu của tôi giờ hết nghĩ ra câu gì để nói rồi đành phải nói như vậy thôi, còn Tiểu Tuyết không tin thì tôi sẽ lảng sang nói chuyện khác chứ biết sao bây giờ.

    Tiểu tuyết vừa đi vừa suy nghĩ, cứ suy nghĩ hoài suy nghĩ miết nhưng Tiểu Tuyết chỉ nói nhảm nhảm một mình chứ không hỏi tôi nữa

    "Ủa, hồi nãy giờ có mưa á! Sao mình không nhớ ra gì hết vậy ta!"

    Nghe Tiểu Tuyết nói một mình tôi cũng im thinh thíc luôn chẳng nói chẳng rằng và lại giờ này tôi đang tơ tưởng về cô bé Hoàng Dung tuy sexy nhưng không chảnh, đẹp mà không mất nết lại hiền nữa.. aiya, bây giờ tôi biết phải làm sao đây! Bắt cá hai tay hay là từ bỏ một người.

    Đi bộ đươc khoảng hơn một phút chúng tôi cũng đã đến được bãi nghĩ chúng tôi chọn bốn chỗ gần sát nhau để ngồi, Tiểu Tuyết được ngồi ở ngoài cùng phía bên trái, tôi thì ngồi sát Tiểu Tuyết tiếp đó là thằng Lâm Xung và cuối cùng là cô bé Hoàng Dung.

    Lúc này thằng Lâm Xung hỏi Tiểu Tuyết.

    "Em là em gái của thằng Thiên Bảo á, thằng Thiên Bảo dạo này sao rồi em?"

    Tiểu Tuyết liền trả lời.

    "Dạ! Anh hai của em vẫn bình thường á anh!"
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng một 2023
  11. huvinh

    Bài viết:
    20
    Chương 9: Em muốn hại chết tôi, tôi sẽ không tha thứ cho em!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lợi dụng cơ hội hai người đang nói chuyện, tôi lén nhìn qua cô bé Hoàng Dung xem thử giờ cô bé đang làm gì thì tôi thấy được mắt của cô bé giờ đang nhìn ra ngoài biển, nhìn dễ thương quá đi mất, nhìn mà cứ muốn nhìn mãi, nhìn mãi..

    Bốn chúng tôi gọi nước để uống chứ không gọi đồ ăn, tôi hỏi Tiểu Tuyết sao không gọi đồ ăn thì Tiểu Tuyết nói chưa có đói, nhìn bãi biển hôm nay thật đẹp! Phong cảnh đẹp như thế này rất thích hợp cho việc chụp ảnh làm kỉ niệm thế là chúng tôi chạy lại ra biển để chụp vài tấm ảnh. Tôi, Tiểu Tuyết và Hoàng Dung có chụp chung với nhau một tấm, tôi khôn nên chen vào đứng giữa hai cô gái xinh đẹp tôi đưa hai tay của mình lên vát vào vai của hai cô bé! Ôi trời ơi sướng quá đi mất.. tuy là lần đầu tiên gặp nhưng cô bé Hoàng Dung vẫn cho tôi vát vai mà không tỏ ra khó chịu hay sợ hãi, hầy, đừng nói là cô bé cũng thích tôi á nha! He he.

    Chụp xong vài tấm ảnh Tiểu tuyết nũng nịu với tôi đòi tôi phải cùng chơi một trò chơi với cô ấy còn Lâm Xung và Hoàng Dung thì về lại chỗ cũ để nghĩ mát, lúc này tôi cũng chẳng muốn chơi với Tiểu Tuyết trò chơi ấy nữa giờ này tôi chỉ đang mơ tưởng về Hoàng Dung thôi! Hoàng Dung vừa hiền hậu, nết na nhất là không có tính trẻ con như Tiểu Tuyết, Hoàng Dung đích thực là mẫu người mà tôi muốn tìm. Thế nhưng hiện tại có Tiểu Tuyết ở đây nên tôi cũng chẳng giám nói gì với Hoàng dung cả.. Tiểu Tuyết cũng là một cô bé tốt, rất hồn nhiên và trong sáng nhưng lại hay nhõng nhẽo nhiều lúc tôi cũng bực mình với Tiểu Tuyết về sự nhõng nhẽo ấy! Giống như trong tình huống này vậy, thế mà mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt buồn cười của Tiểu Tuyết tôi lại cảm thấy nao lòng đến nỗi không thể từ chối được.. tôi dại gái quá phải không?

    Tiểu Tuyết đòi tôi phải cùng chơi với cô ấy trò đưa mặt xuống nước để thở xem thử ai thở lâu hơn. Trò chơi mà Tiểu Tuyết bắt tôi phải chơi thật là trẻ con hết sức biết, Tiểu Tuyết kêu tôi lấy điện thoại ra để bấm giờ xem thử Tiểu Tuyết có thể nín thở dưới nước được bao lâu nhìn thấy Tiểu Tuyết vui như vậy tôi cũng chẳng biết phải làm gì đành phải chiều theo cô ấy thôi, Tiểu tuyết lúc này nói với tôi.

    "Anh Hạo thiên, anh đã bấm giờ chưa?"

    Tôi trả lời: "Chưa? Bây giờ anh đang vào để tìm chức năng bấm giờ, em chờ một chút nha!"

    "Được rồi! Anh tìm thấy chỗ bấm giờ rồi, em chuẩn bị đi rồi anh bắt đầu bấm."

    Tiểu Tuyết liền ngồi xuống rồi kêu tôi bấm giờ sau đó Tiểu Tuyết úp mặt xuống nước, hầy, nhìn Tiểu Tuyết trẻ con quá đi mất. Tiểu Tuyết nín thở dưới nước thật sự cũng rất lâu, đồng hồ đã trôi qua hai phút mà không thấy Tiểu Tuyết có vấn đề gì sau đó trôi qua phút thứ ba cũng không thấy Tiểu Tuyết đứng dậy, tôi ngạc nhiên nói với Tiểu Tuyết.

    "Tiểu Tuyết giỏi thật, nín thở dưới nước tới tận ba phút mà vẫn không có vấn đề gì! Anh Hạo Thiên chắc là thua em mất thôi!"

    Tiểu Tuyết bất ngờ đứng dậy nhưng nhìn khuôn mặt của Tiểu Tuyết khác lắm không giống như khuôn mặt của lúc nãy, giờ nhìn Tiểu Tuyết giống như một người khác vậy! Tiểu Tuyết cứ đứng đơ đơ như người mất hồn, sau một vài giây Tiểu Tuyết bỗng dưng cười lên rồi nói.

    "Anh Hạo Thiên! Giờ tới lượt anh rồi đó!"

    Tôi cũng phải chơi trò này sao trời! Hồi nhỏ thì cũng chơi trò này hơi nhiều nhưng giờ lớn rồi ai mà chơi nữa, chán thật! Nếu không chơi Tiểu Tuyết giận thì khỗ.. vậy là tôi cuối mặt xuống nước, ở trên thì Tiểu Tuyết cầm cái điện thoại bấm giây, tôi bắt đầu thở dưới nước cảm giác ngột ngột khó chịu! Chưa đầy một phút mà đã chịu không nỗi nữa rồi tôi định đứng dậy không chơi nữa thì có một bàn tay đè lên đầu tôi và ghì đầu tôi xuống nước khiến tôi không thể nào thở nỗi! Cứ tưỡng chừng như tôi đã chết vào lúc đó, trong khi sự sống chỉ còn trong gan tất tôi cố gắn dùng hết khả năng của mình để vùng dậy và cuối cùng tôi đã thành công tôi đã đẫy được người mà ghì đầu đầu tôi xuống nước đó ra, khi đẫy được xong tôi đứng dậy và thở như chưa từng thở. Lúc này Lâm Xung và Hoàng Dung chạy tới.. khi đã bình tỉnh lại được tôi nhìn lại thì thấy Tiểu Tuyết đang nằm ở dưới đất và bị trày sướt khá nhiều, thằng Lâm Xung lúc này lên tiếng hỏi tôi.

    "Mày có bị sao không?"

    Tôi trả lời: "Xém chút nữa là đi xuống dưới rồi!"

    Tôi giờ cũng chưa biết là ai đã ghì đầu tôi xuống nước nữa, thấy Tiểu Tuyết đau đớn nằm dưới đất miệng cứ gọi anh Hạo Thiên, anh Hạo Thiên nên tôi không thể nào mà không quan tâm cho được! Tôi liền chạy tới chỗ Tiểu Tuyết nắm tay Tiểu Tuyết lại và hỏi nguyên nhân.

    "Tiểu Tuyết! Em bị sao vậy? Sao em lại bị té và trầy sước như thế này vậy?"

    Tiểu Tuyết ngồi dậy khóc lóc và nói: "Em cũng không biết nữa!"

    Thằng Lâm Xung lúc này cũng đi tới chỗ tôi và Tiểu Tuyết rồi nó nói: "Không biết, không biết cái gì.. làm cho thằng Hạo Thiên xém chút nữa chết đuối mà nói là không biết à! Bé này đừng có giả vờ nữa? Nhìn mà thấy gai con mắt."

    Tôi sững sờ trước những câu nói của thằng Lâm Xung khi nó nói về Tiểu Tuyết, thật sự tôi không thể tin nỗi rằng Tiểu Tuyết chính là người mà đã định dìm tôi đến chết. Ở dưới nước tôi chỉ nghĩ là có một người thứ ba nào đó đã ghì đầu tôi xuống nước và làm cho Tiểu Tuyết bị trầy xước như thế này, thật sự là tôi không thể tưởng tượng nổi khi Tiểu Tuyết lại chính là người đã làm như vậy với tôi. Tôi nhìn Tiểu Tuyết với vẻ mặt lạnh lùng, còn Tiểu Tuyết thì cứ chối cãi.

    "Anh Lâm xung nói gì kì vậy. Tiểu Tuyết đã làm gì mà anh Lâm Xung lại nói như vậy với Tiểu Tuyết?"

    Tiểu Tuyết cứ khóc lóc không chịu nhận, thấy vậy tôi mới hỏi lại thằng Lâm Xung.

    "Chính mắt mày đã nhìn thấy Tiểu Tuyết dìm tôi xuống nước phải không? Hay là có một người khác rồi mày nhìn nhầm."

    Thằng Lâm Xung với vẻ mặt bực mình rồi trả lời lại với tôi.

    "Mày không tin tao à? Tao nói láo mày làm gì cơ chứ? Hồi nãy ở ngoài chỗ đó chỉ có mày và con bé Tiểu Tuyết này thì làm sao mà có người thứ ba nào dìm đầu mày xuống nước được cơ chứ! Chính mắt tao và em tao nhìn thấy Tiểu Tuyết dìm đầu mày xuống nước, mày không tin thì hỏi thử em tao đi!"

    Tôi nhìn sang Hoàng Dung và hỏi cô ấy, cô ấy cũng gật đầu vậy là điều mà tôi không thể tưởng tượng được đó chính là sự thật rồi!

    Tôi nhìn sang Tiểu Tuyết với vẻ mặt giận dữ rồi tôi quát Tiểu tuyết thật lớn.

    "Sao em lại làm như vậy với anh? Có phải là em bị khùng không?"

    Tiểu Tuyết giờ vẫn chối cãi nói là không làm điều đó với tôi và khóc rất nhiều nhưng giờ thì tôi không còn tin Tiểu Tuyết nữa. Quả thật tôi thật sự sợ hãi về những gì vừa xảy ra hồi nãy đối với tôi, xém chút nữa là tôi không còn sống trên đời này nữa rồi! Sao mà không sợ được cơ chứ. Tôi tức giận bỏ đi, Tiểu Tuyết nói.

    "Anh Hạo thiên! Anh đừng bỏ lại Tiểu Tuyết ở đây mà! Thật sự là em không biết là em đã làm gì nữa! Nhưng chắc chắn là em sẽ không ác đến nỗi mà dìm anh xuống biển đâu.. tại vì Tiểu Tuyết thương anh Hạo Thiên mà, hic.. hic.."

    Giờ này tôi không thể tin nỗi những gì mà Tiểu Tuyết đang nói nữa, tôi thật sự đã mất lòng tin vào Tiểu Tuyết rồi, Tiểu Tuyết giờ nói dối mà lại còn độc ác nữa tôi sẽ không tha thứ cho Tiểu Tuyết về chuyện mà Tiểu Tuyết mới vừa làm với tôi đâu. Tiểu Tuyết cứ ôm chặt chân tôi lại không chịu buông, tôi không thể chịu nỗi với Tiểu tuyết nữa rồi thế là tôi lấy chân hất Tiểu tuyết ra cho Tiểu Tuyết té rồi đi một hơi không thèm nhìn lại nữa mặc cho Tiểu Tuyết cứ kêu tôi tha thiết.

    "Anh Hạo Thiên! Anh Hạo Thiên!"
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng một 2023
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...