Ngôn Tình Nếu Như Bốn Mùa Có Em - Linh Yumi

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Linh Yumi, 17 Tháng hai 2021.

  1. Linh Yumi Không có gì để nói

    Bài viết:
    67
    Nếu như bốn mùa có em

    [​IMG]

    Tác giả: Linh Yumi

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, hài hước, lãng mạn.

    Tình trạng: Đang viết.

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm của Linh Yumi

    Văn án:

    "Nếu trong tự nhiên có bốn mùa tuần tự.

    Xuân dịu dàng, hạ nắng gắt, thu mơ màng, đông êm đềm

    Em là cô gái tôi luôn đặt câu hỏi:

    Nếu như trong em cũng có cái đẹp của bốn mùa".

    Đó là một lời ca mà anh đã nghe từ lúc còn nhỏ. Anh luôn tìm cho mình một con người hoàn hảo như vậy, nhưng anh không hề biết rằng cô gái ấy đã luôn ở bên cạnh anh, là cô bạn thân thời thơ ấu cùng anh đi hết quãng đường học trò. Đến khi đã yêu cô, anh mới biết vẻ đẹp của bốn mùa tự nhiên hiện ra trước mắt mình như lời ca năm ấy.

    Mục lục:

     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng ba 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Linh Yumi Không có gì để nói

    Bài viết:
    67
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày mưa mùa xuân lất phất, trong một ngôi nhà gạch cũ, một chàng trai đang say sưa nghe nhạc. Anh chìm đắm vào từng giai điệu của bài hát, mặc dù nghe đi nghe lại hàng trăm lần nhưng anh vẫn không thấy ngán. Bỗng một giọng nói vang lên làm anh giật mình:

    - Huy ơi, cậu còn làm gì nữa đấy, không biết sắp muộn học rồi à?

    Lời nói ấy làm anh bừng tỉnh. Tắt cái đài nghe cũ kĩ của ông nội anh để lại, anh vội vàng nhìn ra cửa sổ, anh thấy một cô gái đứng dưới nhà, tay cầm chiếc cặp sách. Cậu nhanh chóng với chiếc cặp trên bàn, chạy xuống dưới.

    - Xin lỗi nhá, tôi dậy muộn. - Anh nói với cô gái đó.

    - Thế thì nhanh lên, sắp muộn rồi đấy! - Cô đáp lại.

    Và thế là anh đi cùng cô đến trường. Anh nhìn mấy cái chồi xanh mọc trên cành cây bàng ven đường, lòng đầy suy tư như trong bài hát ấy. Rồi anh lại nhìn sang cô, bất giác anh nhìn thấy đôi mắt cô như ánh lên một ánh nắng ban mai như cô gái trong bài hát. Anh cứ vẩn vơ suy nghĩ về cái ảo giác đó. Bỗng dưng cô xua xua tay, vẻ ngạc nhiên:

    - Này, mặt tớ có gì ư mà cậu cứ nhìn tớ mãi thế?

    - Đâu có.

    Cô lại tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh lại quay mặt đi. Anh không muốn nói với cô điều mình đã theo đuổi từ lâu, mặc dù giữa hai người không bao giờ được giấu bí mật. Hai người vẫn lặng lẽ đi, anh cứ hướng đến bầu trời xanh kia-bầu trời mùa xuân trong vắt. Trống vào lớp đã điểm từng tiếng, học sinh lũ lượt vào lớp. Họ cũng theo dòng người ấy, tách ra ai nấy tự vào lớp của mình. Như thường lệ, cô lúc nào cũng nói thì thầm với anh:

    - Cậu mà về trước thì nhớ đợi tớ đấy nhé!

    Rồi cô vui vẻ vào lớp. Còn anh thì vẫn đứng yên đấy, suy tư nhìn cô thướt tha trong bộ áo dài trắng. Anh bước vào lớp học, lặng lẽ ngồi bên chỗ bàn học gần cửa sổ. Cả buổi học mà anh chẳng tiếp thu được gì, trong đầu anh cứ nghĩ đến ánh mắt của cô khi đó. Tiếng trống trường vang lên từng hồi, các cô cậu nhanh chóng rời khỏi lớp ra về. Anh đứng trước cổng chờ đợi cô. Những tà áo dài phất phơ trong gió của nhiều nữ sinh đi ngang qua khiến lòng anh lâng lâng. Và từ xa cô đi từ trong lớp ra, cười tủm tỉm:

    - Sao cậu cứ nhìn mấy bạn nữ kia thế, chẳng lẽ lại thích ai rồi à?

    - Ăn nói luyên thuyên. - Anh cốc nhẹ vào đầu cô.

    Cô giận dỗi trách anh, anh chỉ cười. Họ lại đi về trên con đường quen thuộc. Cô vì dỗi mà bỏ về trước, còn không thèm nói lời tạm biệt quen thuộc. Anh nhìn cô khuất sau bóng xe cộ đông đúc, rảo bước về nhà. Anh để chiếc cặp sách vào một bên, lấy cái máy phát nhạc trong tủ ra, ngồi bên cửa sổ, vừa ngắm nhìn phố lên đèn, vừa thả hồn vào bài ca mà anh thích. Chợt nhớ tới cái ảo giác hồi sáng, anh vội tìm giấy bút, viết những dòng tâm tư của mình:

    "Xuân đến

    Phố cũ còn đây

    Mưa xuân phấp phới bay

    Anh ngồi lặng lẽ nhìn trời

    Nhớ tới em

    Người con gái mùa xuân

    Đem nắng mai tới đây

    Để cho anh cảm nhận được

    Vẻ đẹp ngọt ngào của em

    Như sắc xuân ấy".

    Viết xong, anh gấp tờ giấy lại, kẹp vào cuốn tiểu thuyết để bên cạnh, mắt xa xăm hướng ra phố lên đèn.

    Lại một ngày mưa lất phất. Anh lặng lẽ ngồi đọc cuốn tiểu thuyết, say sưa nghe nhạc. Bỗng điện thoại của anh reo lên. Anh để cuốn sách xuống, với lấy chiếc điện thoại. Trong đó là một dòng tin nhắn:

    - Rảnh không?

    - Có.

    - Tớ có thể nhờ cậu một việc không? Hẹn gặp cậu lúc tám giờ ở công viên nhé.

    Anh hơi ngạc nhiên. Không biết cô hẹn anh có việc gì, nhưng anh vẫn đến. Anh tắt đài, khoác một chiếc áo khoác và đóng cửa lại. Anh vội đi đến nơi hẹn. Mười lăm phút sau, anh đã thấy cô. Cô đang ngồi ở hàng ghế đá trong công viên, thấy anh ở xa cô gọi lớn:

    - Huy ơi, tớ ở đây này.

    Anh tới gần. Đứng trước mặt cô, anh nói:

    - Sao lại gọi ra đây làm gì vậy?

    - Tớ.. tớ có việc.

    - Việc gì nói đi-Anh lên tiếng.

    - Cậu có thể cho tớ mượn một ngày của cậu không?

    Anh bất ngờ trước câu nói đó của cô. Cô nhìn anh với ánh mắt chờ đợi. Anh bối rối:

    - À.. ừ.. được thôi. Nhưng mượn để làm gì?

    - Để có một ngày bọn mình về quê. Cậu biết là bọn mình lúc nào cũng bận mà.

    "Về quê sao?" -trong đầu anh hiện ra câu hỏi đó. Anh đâu có quê, anh vốn đã sống ở đây từ lâu rồi. Anh đứng lặng suy nghĩ. Cô vẫn nhìn anh, chờ đợi. Anh chẳng biết nên làm gì, nhưng bất giác anh nhìn vào mắt cô, một đôi mắt long lanh mà đẹp như bầu trời, anh bỗng nói:

    - Tôi đồng ý. Nhưng mà chỉ một ngày thôi nhé, tôi bận lắm.

    Cô sung sướng đứng lên, cầm lấy hai bàn tay anh, nở một nụ cười:

    - Cảm ơn Huy nhiều lắm.

    Hình ảnh cô hiện lên dưới hoàng hôn, rực rỡ như một bông hoa khiến anh ngây người. Anh liên tưởng đến một câu thơ mà anh đã từng nghe:

    Lặng lẽ chiều nay

    Nơi mùa xuân lất phất

    Dưới hàng cây

    Em nhìn tôi mỉm cười

    Có sao mà tôi

    Lại cảm thấy rung rinh

    Trước nụ cười của em

    Nụ cười mang gió xuân đến

    Ấm áp đời tôi.
    Anh như đắm chìm vào cảnh đẹp ấy. Nó chỉ quay lại hiện thực khi cô nói:

    - Thôi chết rồi, muộn giờ rồi. Tạm biệt nhé, mai hẹn cậu ở bến xe nhé.

    Rồi cô dời đi. Anh lại một mình về nhà. Phố cũng đã lên đèn. Ngồi bên cửa sổ nhâm nhi một tách cà phê nóng, anh mơ màng nghĩ đến cái cảm giác khi đó. Anh lại mở cuốn tiểu thuyết đang đọc dở ra, say mê đọc nó. Bỗng tờ giấy kẹp trong đó lại rơi ra, anh nhặt nó lên. Và những dòng thơ anh tự viết hiện ra trước mắt anh, anh suy nghĩ. Anh nhớ đến hình ảnh của cô, nhất là khi cô cười, đôi mắt đẹp của cô như hút hồn anh. Anh vội lục trong tủ kéo ra một chiếc ghi ta cũ-Kỉ vật của người ông, đem ra cửa sổ đàn. Âm thanh của anh vang vọng trong buổi tối nhộn nhịp nơi phố đông người. Anh cứ nghĩ đến ngày mai, khi anh cùng cô đi đến quê hương của cô sẽ như thế nào.

    Ngoài trời đầy sao rơi.

    Anh trằn trọc mãi mà không ngủ được. Anh mở cửa sổ ngắm nhìn sao đêm. Những vì sao lấp lánh khiến ann cảm thấy chúng như ngọc biếc. Anh nhớ đến một bài thơ cũng mang hình ảnh sao như vậy:

    Em có phải là vì sao ngoài kia

    Một vì sao biêng biếc.

    Một vì sao lấp lánh trên nền trời

    Khiến anh mơ màng chìm đắm

    Anh sợ mỗi khi mưa đến

    Sẽ che đi vì sao mà anh yêu

    Cũng như em sẽ rời xa anh

    Cho đến khi sao trở lại bầu trời ấy,

    Anh sẽ tìm được em thôi.


    Anh chìm đắm mình trong vần thơ ngọt ngào ấy. Nó cứ như là một động lực cho anh tìm được cô gái anh từng mơ, nhưng cũng khiến anh lo sợ cô gái ấy sẽ biến mất như vì sao kia. Đồng hồ đã điểm mười hai giờ khuya, phố mỗi lúc thưa dần. Giờ chỉ còn mỗi anh với trời đêm. Anh rất muốn được đắm chìm vào cảnh thơ mộng ấy nhưng nghĩ đến ngày mai phải đi sớm nên chỉ biết thở dài đóng cửa sổ rồi lên giường ngủ.



    Hết chương 1
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng ba 2021
  4. Linh Yumi Không có gì để nói

    Bài viết:
    67
    Chương 2: Mùa xuân của anh (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sương sớm rơi trên mái nhà.

    Thành phố đắm chìm trong nắng sớm.

    Anh thu dọn đồ đạc cần thiết vào một chiếc ba lô. Anh ngắm nhìn xung quanh phòng mình, vội vã chạy đến bến xe. Cô đã đợi ở đó, vẫy tay nói lớn:

    - Ở đây này.

    Anh đi đến. Cô nắm tay anh kéo lên xe. Sau khi soát vé, anh và cô ngồi vào ghế. Cô ngồi bên cửa sổ, háo hức. Chiếc xe dần dần chuyển bánh. Cô sung sướng ngắm nhìn cảnh vật trên đường đi. Vì đường dài nên cô thiếp đi, cô tựa vào vai anh. Anh ngại ngùng muốn đẩy cô ra, nhưng thấy cô ngủ ngon nên chỉ biết cười trừ. Anh lặng ngắm nhìn cảnh vật ven đường. Thành phố bỏ lại sau lưng anh, phía trước chỉ là đồng ruộng, vài ngôi làng quanh đó. Anh cảm thấy lạ lùng trước cảnh vật, anh lấy trong ba lô ra một cuốn sách, vừa đeo tai nghe và đọc sách. Xe vẫn chạy. Bất giác cô tỉnh dậy, thấy anh vừa ngủ vừa nghe nhạc, cuốn sách úp vào mặt anh. Cô cười và lấy cuốn sách ra. Cô bỗng ngạc nhiên trước khuôn mặt của anh. Cô trầm ngâm, nhìn vào cuốn sách. Cô thấy anh đúng là một con người cũng biết nhạy cảm, mặc dù bên ngoài anh hơi khó tính với cô. Cô nhìn ra cửa sổ, thấy núi đồi hiện ra trước mắt. Cô lay anh dậy, anh chợt tỉnh:

    - Gọi dậy làm gì vậy? Đang ngủ ngon mà.

    - Đến nơi rồi đấy-cô cười.

    Và cô gọi bác tài dừng lại cho xuống xe. Cô nắm tay anh kéo xuống xe. Anh ngỡ ngàng trước cảnh núi non hùng vĩ này. Một nơi mát mẻ hơn thành phố, nơi mà anh thấy cả mây gần mình. Cô nói với anh:

    - Từ đây đến làng tớ chỉ có một cây thôi nên bọn mình đi bộ nhé.

    - Một.. một cây mà phải đi bộ sao? -Anh hoang mang.

    - Có sao đâu mà. Bọn mình đi bộ từ nhà đến trường được thì đi từ đây đến nhà tớ có nhằm nhò gì.

    Rồi cô đi trước anh. Anh vội chạy theo cô. Hai người vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật. Anh chăm chú nhìn đồi ngô, nhà sàn của vài người dân. Anh ngỡ con suối ven đồi kia là sông. Cô nhìn anh chỉ biết cười mà thôi. Nắng chiều bị mây che phủ, lác đác vài tia chiếu xuống. Bầu trời dần tối. Chợt cô reo lên:

    - Đến nơi rồi đó.

    - Đâu đâu? -Anh hỏi.

    Đố, một ngôi làng trên núi kia đấy. Bất ngờ cô bị ngã. Anh hoảng hốt đỡ cô dậy, hỏi:

    - Có sao không?

    - Không.. không sao đâu-Cô đáp.

    Anh liền cõng cô lên lưng. Cô ngạc nhiên, muốn nói cho xuống nhưng anh đã nói trước:

    - Ngồi yên trên đấy đi để người ta cõng.

    Thế là anh cõng cô đến nhà cô. Cô vội nhảy xuống, nói:

    - Cảm ơn cậu.

    - Không có gì đâu.

    Cô dẫn anh đến một ngôi nhà sàn chót vót trên đỉnh núi. Một người phụ nữ trung niên từ trong nhà đi ra, thấy cô liền đi tới ôm cô:

    - Ngọc phải không? Cả năm rồi mẹ mới thấy con về đấy.

    Hai mẹ con cô ôm nhau thắm thiết. Anh nhìn họ mà liên tưởng đến gia đình mình lúc anh còn nhỏ, bố mẹ và ông nội anh cũng đoàn tụ như vậy. Giờ họ chẳng còn, anh chỉ biết nhìn mẹ con cô đoàn tụ mà lòng đau. Mẹ của cô liền quay sang hỏi anh:

    - Cháu là ai vậy?

    - Dạ cháu là bạn của Ngọc-anh đáp.

    - Thế mà cô tưởng cháu là bạn trai của Ngọc chứ.

    Anh đỏ mặt. Cô cười, bảo không phải. Rồi cô kéo anh vào nhà. Tối hôm đó, anh được mẹ cô đãi món canh khổ qua. Canh rất ngon, anh vừa ăn vừa nói:

    - Bác nấu ăn ngon ghê. Lần đầu tiên cháu thưởng thức món ngon như vậy.

    - Đâu có đâu cháu. Vì đây là món con Ngọc thích mà. Bác hay nấu cho nó đấy.

    Anh không nói gì nữa. Xong bữa tối, anh đi ra ngoài thềm nhà, ngắm nhìn trăng. Cô bỗng từ đâu ra, hù làm anh giật mình:

    - Hây. Làm gì vậy?

    - Hết cả hồn-anh vừa nói vừa cốc vào đầu cô.

    - Đau đấy-Cô dỗi.

    Cô vùng vằng bỏ vào nhà. Anh lấy ra một cây đàn ghi ta, anh hát:

    Dưới bóng trăng sáng

    Một mình anh ca hát

    Hát về em

    Một cô gái duyên dáng

    Hay nhìn trộm anh

    Bỗng dưng em bước tới

    Anh với em bỗng thành đôi.


    Đàn xong, anh đi vào nhà. Cô nhìn thấy, mỉm cười. Bản tình ca đầu tiên anh cất lên đã khiến cô cảm thấy rung rinh. Trăng mùa xuân sáng như chứng kiến mối tình của họ. Cô rất muốn được nghe thêm. Anh chợt thấy cô đứng tần ngần ngoài cửa, ngạc nhiên. Anh bước ra hè sân để xem nhưng cô đã nhanh chóng đi vào nhà. Anh nhanh mắt nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của cô, muốn hỏi vì sao cô lại đỏ mặt thì cô loanh quanh, trả lời vì trời nóng. Anh chỉ cười. Cô như xấu hổ bỏ đi, anh nhìn mà muốn cười, cười cái vẻ ngây ngô của cô. Còn cô thì ấm ức trong lòng, nhưng trong tâm trí của cô vẫn còn hiện về bản tình ca ấy.

    Hết chương 2
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng ba 2021
  5. Linh Yumi Không có gì để nói

    Bài viết:
    67
    Chương 3: Mùa xuân của anh (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau trên mảnh đất núi rừng.

    Anh thức dậy từ lúc gà gáy sáng. Ra ngoài anh hít thở bầu không khí. Anh cảm thấy khoan khoái hơn cả ở thành phố. Anh vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng, một tuýp kem đánh răng từ trong ba lô ra. Anh đi khắp nhà, tìm ồn rửa mặt nhưng không thấy. Chợt cô từ trong nhà đi ra, trên tay cầm một chiếc thau nước và một cái gáo đưa cho anh:

    - Của cậu đây Huy ạ.

    - Cảm ơn-Anh lấy chúng từ tay cô.

    Cô mỉm cười rời đi. Anh hơi đỏ mặt khi nhìn cô như vậy. Đánh răng rửa mặt xong, anh đi vào nhà. Anh cùng cô thưởng thức bữa sáng. Anh hơi lạ khi lần đầu ăn những món núi rừng, nó mang những hương vị rất khác so với những món anh hay ăn. Ăn xong, cô dẫn anh đi tham quan cảnh làng quê. Họ đi qua những ngôi nhà sàn rải rác dưới chân núi, đi đến cuối làng. Anh cầm máy ảnh chụp lia lịa. Đến cuối làng, họ nhìn thấy từ xa mây trắng che phủ đỉnh núi, rồi còn có cả ruộng bậc thang. Anh ngỡ ngàng trước cảnh vật huyền ảo như thế. Cô quay sang nhìn anh, thấy gương mặt của anh không còn buồn nữa, cô cười thầm. Anh như một đứa trẻ lần đầu tiên ngắm cảnh, vui sướng mà quên mất điều mình mong ước bao lâu nay. Đi một quãng, cô hỏi anh:

    - Huy này, hay bọn mình xuống chợ huyện chơi nhỉ?

    - Chợ huyện? Ở đó có những gì?

    - Đi đi rồi cậu sẽ biết.

    Anh nghi ngờ. Nhưng bắt gặp nụ cười của cô, anh cho qua. Họ đi bộ một quãng đường dài. Đến khi mặt trời đã lên cao, họ đến nơi. Khung cảnh chợ nhộn nhịp như ở thành phố. Anh thích thú khi nhìn những món đồ lưu niệm bày bán ở một gian giữa chợ. Anh mua một cái sáo trúc mặc dù anh không biết chơi thứ nhạc cụ này. Cô thì lại mê mẩn giữa những sạp bán đồ ăn. Thấy cô cứ quan tâm đồ ăn, anh trêu:

    - Muốn làm con lợn thì đây sẵn sàng nuôi nhé.

    - Không bao giờ-Cô phụng phịu.

    Chợ trưa đông người hơn. Hai con người len khỏi dòng người đi chợ, hướng về làng. Cô bắt đầu thấy khát. Anh lại không mang nước bên người, bối rối không biết làm gì. Bỗng cô nắm lấy tay anh kéo đi. Cô đưa anh đến một con suối gần đó. Cô ngồi ven bờ suối, vốc một làn nước mát lên uống. Anh nhìn cô ngạc nhiên. Nhận thấy vẻ ngạc nhiên của anh, cô vẫy tay nói:

    - Xuống đây đi Huy ơi. Mát lắm!

    - Thật không đó?

    - Thật mà.

    Nghe lời đó anh liền đi xuống bên cô. Anh cũng làm như cô, lấy tay múc nước uống. Anh cảm thấy khoan khoái khi uống nó. Còn cô thì mải tìm những bông hoa dại mọc trong các bụi rậm. Cô vui thú khi tìm kiếm những bông hoa màu vàng, màu tím mọc trong đám cây rừng. Chợt cô la thất thanh:

    - Á. Đau quá.

    Anh hoảng hốt chạy đến bên cô. Cô đưa bàn tay trầy xước ra, trong đó có một ngón tay rỉ máu. Anh vội đưa ngón đó cho vào miệng mình. Hành động đó đã khiến cô đỏ mặt. Cô định rụt tay lại nhưng lại thôi. Anh xé lấy miếng vải quấn vào ngón tay ấy, nói:

    - Còn đau không?

    - Không.. không đau-Cô ấp úng.

    Cô liền đứng dậy. Anh cùng cô trở về. Về đến nơi, anh liền cầm sách ra võng đọc. Còn cô thì vào bếp nấu bữa tối. Mặt trời dần khuất sau núi. Màn đêm buông xuống. Anh cùng mẹ con cô ăn tối. Mẹ cô cứ bắt anh ăn thật nhiều, anh từ chối. Cô nhìn vậy chỉ cười thôi. Ăn xong, anh ra ngoài hiên ngắm trăng. Cô cũng ra theo anh, ngồi bên cạnh anh, nói:

    - Mai lại về thành phố rồi. Buồn ghê.

    - Ừ.

    - Huy này. Cậu có thể đàn cho tớ một bài không?

    - À.. ừm.. được thôi.

    Anh liền lấy ra cây đàn ghi ta, ngồi gảy bản tình ca cho cô nghe:

    Có những khi

    Anh tự hỏi

    Vì sao mình

    Cảm thấy yêu em

    Khi trời đêm

    Đầy vì sao sáng

    Anh ngỡ ngàng

    Lòng đầy nỗi nhớ

    Trong mơ mộng

    Anh nghĩ về em..


    Anh say sưa hát đến khi mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Nhìn sang cô, anh chỉ thấy cô ngồi lặng im. Cô vào nhà, để anh lại một mình. Anh không hiểu vì sao cô như vậy. Anh liền cất đàn đi, trở vào phòng đi ngủ.

    Giờ phút chia tay quê của cô đã đến. Anh thu dọn đồ đạc, cùng cô đi ra cửa. Mẹ cô ôm lấy con gái lần cuối, lưu luyến không muốn dời xa. Anh và cô rời khỏi làng, đi trên con đường xuống đến thị trấn để trở về thành phố. Anh ngoảnh mặt lại nhìn nơi đây lần cuối. Núi đồi, làng bản theo chân anh đi xa dần. Xuống đến huyện, hai người bắt một chuyến xe buýt. Lần này thì anh ngồi bên cửa sổ, anh nhanh chóng lấy ra chiếc máy ảnh chụp lại cảnh đẹp nơi đây. Xe dời đi, một ngày mới lại bắt đầu với công việc thường ngày.

    Hết chương 3
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng ba 2021
  6. Linh Yumi Không có gì để nói

    Bài viết:
    67
    Chương 4: Hạ nhớ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xuân qua đi cũng thật nhanh.

    Thời khắc chuyển giao mùa hạ sắp đến.

    Anh phải vùi đầu vào việc ôn thi. Kì thi sắp tới đối với anh rất quan trọng. Nhưng ôn thi mãi cũng chán, anh liền bỏ sách truyện ra đọc cho khuây khỏa. Chợt nhớ tới hôm nay là ngày mình phait trả lại sách cho cô, anh để cuốn truyện lại trên bàn, với lấy cuốn sách của cô cầm đi. Anh rời khỏi nhà, lặng lẽ đi trên con đường đến nhà cô. Từ nhà anh đến đó không xa nhưng nhà cô ở tít trong một con ngõ nhỏ, trong khi nhà anh lại ở ngoài mặt phố đông đúc. Anh cố lấn qua dòng người tấp nập một cách khó khăn. Xe cộ tỏa khói mù mịt làm anh khó chịu. Mãi mới đến nhà cô, anh đứng ngoài cửa bấm chuông, gọi. Chợt cánh cửa mở, cô từ trong bước ra ngoài. Anh thấy vậy liền đưa cuốn sách cho cô. Cô đưa tay ra cầm lấy quyển sách, mỉm cười nói với anh:

    - Cậu vào nhà mình đi.

    Anh định từ chối nhưng cô cứ bảo vào chơi nên anh cười trừ đi theo cô. Anh ngạc nhiên vì nhà cô trông rất giản dị và đẹp đẽ. Anh ngồi xuống ghế sô pha, nhìn những đồ vật trang trí trong nhà. Cô dọn bánh quy và trà ra cho anh, mời anh ăn. Anh chần chừ nhưng cô cứ mời nên anh cầm cái bánh lên rồi lại đặt xuống đĩa. Cảnh vật lúc bấy giờ im lặng vô cùng. Anh định xua đi cảnh im ắng đó nhưng chưa kịp nói gì thì cô đã nói trước:

    - Huy này. Cậu.. cậu có muốn vào đại học không?

    Anh ngơ ngác trước câu hỏi lạ lùng đó. Anh đáp lại:

    - Có chứ.

    Cô lại im lặng. Một lúc lâu sau cô nói:

    - Tớ.. tớ ngày kia phải đi rồi. Tớ nhớ..

    Một câu nói khiến anh bất ngờ. Anh định hỏi cô sẽ đi đâu, nhưng anh lại không thể nói được. Không khí lại im lặng, u ám. Ngoài kia, tiếng chim vẫn hót líu lo, phố xá vẫn nhộn nhịp. Anh liền đứng dậy tạm biệt cô, rồi anh đi. Ngoái lại nhìn, anh thấy cô đứng ở cửa, vẫy tay chào. Rời khỏi nhà cô, anh trở về nhà khi hoàng hôn ảm đạm buông xuống. Về lại phòng mình, anh nhìn ra cửa sổ. Trời đêm không sao, chỉ có mưa lất phất. Anh ngồi bên cửa, lấy một tờ giấy ra, viết những dòng thơ mang đậm nỗi buồn:

    Dưới cơn mưa mùa hạ

    Em ra đi

    Để lại anh cùng mùa xuân ở lại.

    Chẳng biết em sẽ đi đâu

    Nhưng em nói em đi rất xa

    Anh chỉ biết trông đợi em

    Cho anh gửi những lời tâm tình đến em

    Người con gái của đời anh.
    Anh không biết "Người con gái của đời mình là ai". Anh nhớ lại câu nói của cô lúc chiều, anh đâm ra vẩn vơ. Anh cảm thấy như giữa anh và cô không chỉ là một tình bạn thơ ấu, mà nó có thể trên cả tình bạn. Anh đem nỗi vẩn vơ ấy theo mình vào giấc ngủ.

    Ngày hôm sau như bao ngày bình thường khác. Bình minh đẹp đẽ bao trùm cả bầu trời. Nắng ban mai rọi từng tia qua cửa sổ. Anh choàng tỉnh dậy. Anh chuẩn bị quần áo, sách vở, ăn sáng rồi đi học. Vừa lúc anh khóa cửa chuẩn bị đi thì cô vừa đến rủ anh đi học. Hai người họ lại đi cùng nhau đến trường. Nhưng họ chẳng nói câu gì, và đến trường thì họ lại tách ra mỗi người một lớp. Anh vẫn ngồi chỗ đó, vẫn lạnh lùng như mọi khi ở lớp. Anh chẳng bao giờ nói chuyện nhiều, nhất là đối với bạn bè xung quanh anh thì lại càng ít. Cả buổi học snh cứ suy nghĩ đâu đâu, không thể tập trung vào việc ôn bài. Trống tan trường lại điểm. Theo thói cũ, anh vẫn đứng ở cổng chờ cô. Cô từ trong lớp đi ra, vẻ mặt u buồn. Cô nói với anh là cô đã xin nghỉ học. Mai cô sẽ đi sớm. Chợt cô nắm lấy tay anh, hỏi:

    - Mai cậu sẽ đi tiễn mình chứ?

    Anh bỗng dưng gật đầu. Thoáng thấy sự tươi tỉnh trên khuôn mặt cô, anh cười. Cô chia tay anh về trước. Anh nhìn, rồi lại đi. Không hiểu sao anh lại không muốn cô rời đi, như cô gái trong bài thơ của anh sáng tác. Cảm giác lo lắng trỗi dậy trong lòng anh. Anh lại trở về nhà. Mở chiếc đài nghe lên, anh đắm chìm mình trong lời bài hát vang lên:

    Em có phải là cô gái đó

    Là cô gái mang trong mình bốn mùa không?

    Nếu như trong tự nhiên có bốn mùa tuần tự

    Xuân dịu dàng, hạ nắng gắt, thu mơ màng, đông êm đềm

    Em là cô gái mà tôi luôn đặt câu hỏi:

    Nếu như trong em có cả bốn mùa.
    Anh tắt đài đi ngủ. Giấc ngủ mang theo cả tâm tư của anh vào.

    Rồi ngày hôm đó đến. Anh cùng cô đứng trước sân ga. Cô nhìn anh lần cuối, mỉm cười chào tạm biệt rồi lên tàu. Con tàu dần dần lăn bánh. Cô ngồi bên cửa sổ, vẫy tay chào. Anh cũng vẫy tay chào lại. Trong tâm anh muốn nói với cô vài điều nhưng con tàu đã đi xa. Anh quay về, vẻ mặt buồn mang theo nỗi nhớ.

    Hết chương 4

    Thông báo nhỏ: Nếu bạn nào like truyện của mình mà có ny thì nhắn tin vào tường của mình để được bất ngờ nhé.

    Thời gian: Từ ngày 14 tháng 3 đến ngày 16 tháng 3.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng ba 2021
  7. Linh Yumi Không có gì để nói

    Bài viết:
    67
    Thông báo là tác giả bận kết thúc truyện nhé. (Sớm hơn so với dự tính)
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng tư 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...