Nếu được phi hành thời gian, tôi sẽ đi trên chuyến tàu tuổi trẻ

Thảo luận trong 'Tản Văn' bắt đầu bởi Mew Hột Lột, 20 Tháng tư 2021.

  1. Mew Hột Lột

    Bài viết:
    7
    Tản văn: Nếu được phi hành thời gian, tôi sẽ đi trên chuyến tàu tuổi trẻ.

    Tác giả: Mew Hột Lột

    "Tuổi trẻ giống như một cơn mưa rào, cho dù bị cảm vẫn muốn quay lại để được ướt thêm lần nữa". Bạn biết không? Khi chúng ta còn nhỏ, còn sống trong vòng tay của gia đình, quê hương, chúng ta hãy còn chưa nhận thức được đó quãng thời gian đẹp nhất. Năm tiểu học, trung học, đại học.. ta ước mình lớn thật nhanh mà không biết điều đó ngu ngốc thế nào. Chỉ nghĩ làm sao mà được tự do, được ngao du thiên hạ..

    Không! Đến khi cọ xát với cuộc đời rồi, ta mới vỡ òa về những năm tháng tuổi thơ trong sáng

    Chị gái tôi, một cô gái ở tuổi hai mươi bảy, hãy còn trẻ chán, thế mà vì một sai lầm khi còn bé, mà giờ đây không rõ tung tích. Lúc tốt nghiệp trung học cơ sở, bố tôi đã hướng cho chị đi ngành kinh tế. Chị tôi một mực phản đối, nhất quyết học tiếng đi xuất khẩu lao động sang Mỹ. Hai năm đầu, gia đình tôi còn liên lạc được với chị, chị bảo chị khổ, chị muốn về. Ba tôi vừa tức vừa thương con, ông ấy bảo chị cố làm nốt tám tháng nữa cho hết hợp đồng.

    Biết không? Sau đó chị tôi mất tung tích, từ đó đến giờ đã bảy năm. Bố tôi luôn nghĩ lỗi là do mình mà tự hành hạ bản thân. Ông uống rượu, mà uống không phải vì nghiện, uống để vơi bớt nỗi xót.

    Tôi cũng không khác chị là mấy, chỉ may mắn hơn là tôi tốt nghiệp cấp ba rồi làm việc trong nước. Hai mươi lăm, cái tuổi thiếu nữ còn xanh phơi phới mà tôi đã phải đối mặt với lo toan, gia đình, con cái. Nhìn đứa bé trên tay mà thấy tủi thân.

    Giờ đây tôi đã được như mong ước khi còn bé, cầm tiền trên tay, tự quyết định cuộc đời. Mà ai biết, đồng tiền đó tôi phải tính toán chi li từng tý, đến vài trăm mua quà Tết cho ba mẹ ruột cũng trăn trở.

    Tôi không trách cuộc đời, mà trách bản tính ương bướng của tôi. Nếu tôi chịu nghe lời ba mẹ, nếu tôi không bảo thủ, thì chắc giờ đây đã là cô sinh viên ngành y người người ngưỡng mộ

    Nhưng tất cả chỉ là nếu, vỗ tay một cái, lại quay về hiên thực ngay thôi. Tôi vẫn là tôi, vẫn là vợ, là mẹ, là dâu nhà người ta, khi còn chưa kịp báo hiếu cha mẹ, hưởng thụ giá trị đích thực của tuổi trẻ.

    Ba tôi từng dạy: 'Con gái, đừng bao giờ nhìn về quá khứ, hãy hướng phía mặt trời, tương lai rực rỡ đang chờ con'. Tôi tự hào lắm khi có người ba như vậy, bất kể tôi có làm gì, có là đứa con hư, có là ông lớn, bà lớn nào đi chăng nữa thì khi về nhà vẫn được nghe lời động viên: 'Dù trời có sập thì vẫn còn ba'.

    Có thể bạn thấy bài viết hướng về ba quá nhiều, nhưng với tôi, lý do muốn được đi trên chuyến tàu tuổi trẻ một phần là vì sửa chữa sai lầm, phần còn lại là để yêu thương, báo hiếu ba.

    Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu? Có lẽ không ai trả lời được. Khi mà ta còn trẻ, hãy cháy thật lớn, theo đuổi ước mơ mà không hối hận. Dù thất bại vẫn có gia đình. Đừng để thanh xuân vùi lấp trong những lo toan. Xách ba lô lên và đi nào!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...