NẾU CÓ NGÀY.. Sáng tác: Thành Đô (Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ) * * *^^^*** Nếu có ngày anh – em Không còn chung lối nhỏ, Nắng cũng thôi đằm thắm, Mây cũng buồn như thơ.. * * * Nếu một ngày rời xa, Tay không còn níu tay, Gió chiều thôi không hát, Chiếc lá buồn lạc bay.. * * * Nếu mai không còn nhau, Chẳng ai chờ mỗi sáng, Cà phê đắng thêm nhiều, Bình minh không rực nắng. * * * Nếu lỡ một ngày kia, Tin nhắn không còn gửi, Tên em trong nhật ký Cũng nhòe mực.. quên thôi.. * * * Nếu có ngày đôi ta Chẳng còn thương như trước, Câu yêu từng khắc cốt Sẽ hóa mảnh gió lùa.. * * * Nếu một ngày em khóc, Anh chẳng còn vỗ về, Trăng khuya treo đầu ngõ Cũng lặng im thảm thê.. * * * Nếu có ngày anh quên Con đường em hay đến, Hoa ven đường rũ rượi, Mùa cũng thôi dịu êm. * * * Nếu có ngày chúng mình Mỗi người riêng một ngả, Phố quen đầy kỷ niệm Cũng hóa nơi xa lạ.. * * * Nếu lỡ ngày chia tay, Xin đừng oán hay trách, Tình yêu – dù đẹp nhất, Cũng có ngày lặng thinh.. * * * Nếu có ngày em đi, Đừng nhìn theo phía ấy, Hãy mỉm cười lần cuối, Rồi quay bước, buông tay.. * * * Nếu có ngày chẳng nhớ Lý do từng yêu nhau.. Thì thôi, anh – em nhé, Chỉ giữ lại.. nỗi đau. * * * Nhưng nếu một ngày kia, Ta gặp nhau lần nữa, Giữa dòng người xa lạ, Chỉ khẽ gật.. rồi qua.. * * * Em có còn nhìn anh Bằng đôi mắt năm cũ? Chiếc áo màu kỷ niệm Có khiến lòng em đau? * * * Anh có còn lặng đi Khi nghe tên em gọi Từ giọng ai giống quá, Làm tim mình rối ren? * * * Nếu một chiều mưa bay, Phố cũ anh quay lại, Quán quen còn chỗ cũ, Chỉ thiếu một bàn tay.. * * * Nếu những mùa hoa trắng Lại về trên mái hiên, Anh có còn đứng lặng Chờ một người không tên? * * * Có thể ta lướt qua Như hai người xa lạ, Nhưng trong tim chợt nhói – Một thời yêu thiết tha. * * * Hay một chiều rất muộn, Anh về trong giấc mơ, Thấy em đang cười đó Dưới gốc cây ngày xưa.. * * * Và nếu đời là mộng, Kiếp sau ta gặp nhau, Anh xin yêu lần nữa, Yêu từ phút ban đầu. * * * Dẫu có lần chia ly, Dẫu có mùa tan vỡ, Tình đầu – như dấu lửa Âm ỉ.. chẳng tàn phai.
Thuốc – Lưỡi Gươm Hai Lưỡi Sáng tác: Thành Đô (Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ – nói về sự lạm dụng thuốc, mặt trái và mặt phải) * * *^^^*** Tủ thuốc trong gia đình, Nhỏ thôi mà cần thiết. Lúc đau, khi trái gió, Có thuốc là yên tâm. * * * Có thuốc – ta khỏe lại, Cắt cơn sốt, dịu đau. Kháng sinh mau diệt khuẩn, Hạ huyết áp, tiêu sầu. * * * Trẻ em khi ho khé, Người già lúc khó thở, Một viên cho đúng bệnh, Sức khỏe lại như xưa. * * * Thế nhưng trong đời sống, Không phải ai cũng tường. Lạm thuốc như thói quen, Hễ đau là nuốt vội. * * * Không khám, không rõ bệnh, Nghe hàng xóm bày cho. Mua thuốc theo lời đồn, Uống sai liều, sai chỗ. * * * Thuốc bổ mà dùng sai, Thành gánh nặng cơ thể. Kháng sinh lạm quá tay, Vi khuẩn càng gan lỳ. * * * Một viên chữa ngày trước, Giờ phải uống gấp đôi. Vi trùng sinh kháng thuốc, Hết đường ta cứu người. * * * Lạm dụng thuốc giảm đau, Tim gan đều suy yếu. Thuốc ngủ dùng qua loa, Đêm ngày thành mộng mị. * * * Chưa kể hàng giả mạo, Bao bì như thật luôn. Người nhẹ thành ra nặng, Kẻ sống hóa đau buồn. * * * Trẻ con chưa biết gì, Người lớn lại bất cẩn. Thuốc ngọt màu như kẹo, Tai nạn thành oan khiên. * * * Thuốc là bạn sức khỏe, Nếu biết dùng đúng nơi. Hỏi bác sĩ, dược sĩ, Chớ tùy tiện buông lơi. * * * Uống đúng, bệnh tan biến, Uống sai, bệnh sinh thêm. Thuốc là con dao sắc, Chớ xem thường viên nhỏ. * * * Hãy hiểu về viên thuốc, Trước khi vội bỏ vào. Ngừa bệnh hơn chữa bệnh, Sống lành là đường cao. * * * Tủ thuốc nhà luôn sẵn, Nhưng đừng là kho sai. Thuốc đúng – là cứu rỗi, Thuốc sai – là tai họa.
Cuộc trò chuyện viên thuốc Sáng tác: Thành Đô Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ – mang phong cách đối thoại giữa thuốc tốt và thuốc xấu, vừa sinh động, vừa mang tính giáo dục: * * *^^^*** Viên thuốc tốt nói trước: Tôi sinh ra giúp người, Giảm đau khi sốt tới, Xua cơn ho, tiêu sưng, Cho bao người khỏe lại. * * * Viên thuốc xấu cười khẽ: Tôi cũng trông giống anh, Cũng viên tròn, màu đẹp, Nhưng tôi đâu giúp gì, Tôi làm người thêm bệnh. * * * Thuốc tốt chau mày hỏi: Sao lại làm điều sai? Anh đâu sinh ra thế, Mỗi viên đều có sứ, Phải cứu người – chứ ai! * * * Thuốc xấu cười nham hiểm: Tôi được mua ngoài chợ, Không rõ nguồn, chẳng tên. Dân thiếu hiểu vẫn uống, Coi tôi như thuốc tiên! * * * Thuốc tốt nghiêm giọng lại: Chớ tự hào như thế! Anh hại bao trẻ em, Khi uống nhầm một chút, Lại hóa họa đời trẻ. * * * Thuốc xấu chùng giọng xuống: Tôi đâu mong như vậy.. Chỉ vì tay người dùng, Không phân biệt được rõ, Tốt xấu lẫn vào chung. * * * Thuốc tốt ngẫm một hồi: Vậy là lỗi con người.. Không học, không hỏi kỹ, Không gặp thầy, bác sĩ, Nên mới chuốc hại thôi. * * * Thuốc xấu gật đầu nhẹ: Ước gì ai cũng biết, Cẩn trọng từng viên dùng, Tôi sẽ không còn nữa, Không gieo thêm khổ chung. * * * Hai viên thuốc cùng thở: Thân nhỏ nhưng nguy to. Một bên là cứu sống, Một bên gây thương đau. * * * Lời nhắn cuối bài thơ: Viên thuốc trông giống nhau, Nhưng công – tội khác biệt. Hãy dùng bằng hiểu biết, Chớ để hối không kịp.
THƠM LẠI HƠI THỞ XƯA Sáng tác: Thành Đô Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ Dưới đây là bài thơ 5 chữ dài, nói về cách chữa bệnh hôi miệng bằng các loại lá dân gian như lá chanh, lá bạc hà, lá húng quế, v. V. Bài thơ mang giọng điệu nhẹ nhàng, gần gũi, mang yếu tố hướng dẫn lẫn dân gian. * * *^^^*** Miệng ta từng hôi hám, Ngại nói chuyện người thân. Mỗi lần cười, e ngại, Sợ ai đó xa dần. * * * Bao lần dùng thuốc xịt, Kẹo thơm ngậm đủ mùi. Mùi chỉ lấn mùi cũ, Chẳng hết được ngậm ngùi. * * * Nghe bà xưa mách nhỏ, "Dùng lá cây quanh nhà. Chẳng cần gì cao cấp, Hiệu quả hơn người ta." * * * Lá chanh thơm nhẹ dịu, Ngắt mười lá mang về. Rửa sạch rồi đun nước, Súc miệng sáng chiều mê. Cũng có khi vò nát, Nhai kỹ chừng năm lần. Mùi thơm lan đầu lưỡi, Kháng khuẩn, thơm nhẹ nhàng. * * * Bạc hà xanh tươi mát, Mùi dịu như gió xuân. Lá mềm nhai một nắm, Thơm thở cả trăm lần. * * * Húng quế – rau mà thuốc, Giúp diệt khuẩn trong răng. Vò nhai sau bữa tối, Thở sạch như trăng rằm. * * * Có khi đem đun sôi, Chút gừng, sả thêm vào. Vừa thơm, vừa ấm cổ, Ngừa viêm họng về sau. * * * Xay cùng chút mật ngọt, Làm kem đánh răng ta. Mỗi sáng soi gương cười, Hết lo người tránh xa. * * * Lá ổi già hơi chát, Cũng chữa hôi miệng hay. Giã nhuyễn đắp lên lợi, Sâu răng cũng lùi ngay. * * * Lá trà xanh kháng khuẩn, Rửa sạch rồi đun sôi. Súc miệng vài ba lượt, Vi khuẩn chẳng dám trôi. * * * Lá sả thơm, dễ chịu, Nấu cùng với lá bưởi. Ngậm lấy từng ngụm nhỏ, Hơi thở hóa nụ cười. * * * Lá tía tô, diếp cá, Tuy ít ai từng dùng. Nhưng nếu biết đúng cách, Cũng giúp sạch vô cùng. * * * Dân gian ta khéo lắm, Không thuốc vẫn chữa lành. Chỉ cần chăm kiên nhẫn, Thì thơm miệng như tranh. * * * Vệ sinh răng sáng tối, Cạo lưỡi, dùng chỉ nha. Cộng với lá cây thuốc, Khỏi lo ai chê ta. * * * Hơi thở thơm – quý giá, Chẳng phải chuyện nhỏ đâu. Thơm miệng, thơm luôn tính, Người gần, đời thêm lâu. * * * Húng chanh dày lá nhỏ, Nhưng công dụng lớn thay. Kháng khuẩn, tiêu viêm mạnh, Thơm sạch miệng mỗi ngày. * * * Nhai sống vài ba lá, Sau bữa ăn mặn nồng. Hơi thở như gió mát, Chẳng còn lo lắng lòng. * * * Cũng có thể chưng hấp, Cùng mật ong hoặc chanh. Giữ cổ họng luôn sạch, Miệng thơm mùi lá xanh. * * * Dân gian ta khéo lắm, Không thuốc vẫn chữa lành. Chỉ cần chăm kiên nhẫn, Thì thơm miệng như tranh. * * * Lá chanh, húng, bạc hà, Tía tô, trà, húng chanh.. Mỗi lá đều quý giá, Chữa mùi hôi rất nhanh. * * * Vệ sinh răng sáng tối, Cạo lưỡi, dùng chỉ nha. Cộng thêm lá thiên nhiên, Hết hôi, lại đậm đà. * * * Hơi thở thơm – quý giá, Chẳng phải chuyện nhỏ đâu. Thơm miệng, thơm cả mình, Người gần, đời thêm lâu.