NẾU CÓ NGÀY.. Sáng tác: Thành Đô (Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ) * * *^^^*** Nếu có ngày anh – em Không còn chung lối nhỏ, Nắng cũng thôi đằm thắm, Mây cũng buồn như thơ.. * * * Nếu một ngày rời xa, Tay không còn níu tay, Gió chiều thôi không hát, Chiếc lá buồn lạc bay.. * * * Nếu mai không còn nhau, Chẳng ai chờ mỗi sáng, Cà phê đắng thêm nhiều, Bình minh không rực nắng. * * * Nếu lỡ một ngày kia, Tin nhắn không còn gửi, Tên em trong nhật ký Cũng nhòe mực.. quên thôi.. * * * Nếu có ngày đôi ta Chẳng còn thương như trước, Câu yêu từng khắc cốt Sẽ hóa mảnh gió lùa.. * * * Nếu một ngày em khóc, Anh chẳng còn vỗ về, Trăng khuya treo đầu ngõ Cũng lặng im thảm thê.. * * * Nếu có ngày anh quên Con đường em hay đến, Hoa ven đường rũ rượi, Mùa cũng thôi dịu êm. * * * Nếu có ngày chúng mình Mỗi người riêng một ngả, Phố quen đầy kỷ niệm Cũng hóa nơi xa lạ.. * * * Nếu lỡ ngày chia tay, Xin đừng oán hay trách, Tình yêu – dù đẹp nhất, Cũng có ngày lặng thinh.. * * * Nếu có ngày em đi, Đừng nhìn theo phía ấy, Hãy mỉm cười lần cuối, Rồi quay bước, buông tay.. * * * Nếu có ngày chẳng nhớ Lý do từng yêu nhau.. Thì thôi, anh – em nhé, Chỉ giữ lại.. nỗi đau. * * * Nhưng nếu một ngày kia, Ta gặp nhau lần nữa, Giữa dòng người xa lạ, Chỉ khẽ gật.. rồi qua.. * * * Em có còn nhìn anh Bằng đôi mắt năm cũ? Chiếc áo màu kỷ niệm Có khiến lòng em đau? * * * Anh có còn lặng đi Khi nghe tên em gọi Từ giọng ai giống quá, Làm tim mình rối ren? * * * Nếu một chiều mưa bay, Phố cũ anh quay lại, Quán quen còn chỗ cũ, Chỉ thiếu một bàn tay.. * * * Nếu những mùa hoa trắng Lại về trên mái hiên, Anh có còn đứng lặng Chờ một người không tên? * * * Có thể ta lướt qua Như hai người xa lạ, Nhưng trong tim chợt nhói – Một thời yêu thiết tha. * * * Hay một chiều rất muộn, Anh về trong giấc mơ, Thấy em đang cười đó Dưới gốc cây ngày xưa.. * * * Và nếu đời là mộng, Kiếp sau ta gặp nhau, Anh xin yêu lần nữa, Yêu từ phút ban đầu. * * * Dẫu có lần chia ly, Dẫu có mùa tan vỡ, Tình đầu – như dấu lửa Âm ỉ.. chẳng tàn phai.
Thuốc – Lưỡi Gươm Hai Lưỡi Sáng tác: Thành Đô (Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ – nói về sự lạm dụng thuốc, mặt trái và mặt phải) * * *^^^*** Tủ thuốc trong gia đình, Nhỏ thôi mà cần thiết. Lúc đau, khi trái gió, Có thuốc là yên tâm. * * * Có thuốc – ta khỏe lại, Cắt cơn sốt, dịu đau. Kháng sinh mau diệt khuẩn, Hạ huyết áp, tiêu sầu. * * * Trẻ em khi ho khé, Người già lúc khó thở, Một viên cho đúng bệnh, Sức khỏe lại như xưa. * * * Thế nhưng trong đời sống, Không phải ai cũng tường. Lạm thuốc như thói quen, Hễ đau là nuốt vội. * * * Không khám, không rõ bệnh, Nghe hàng xóm bày cho. Mua thuốc theo lời đồn, Uống sai liều, sai chỗ. * * * Thuốc bổ mà dùng sai, Thành gánh nặng cơ thể. Kháng sinh lạm quá tay, Vi khuẩn càng gan lỳ. * * * Một viên chữa ngày trước, Giờ phải uống gấp đôi. Vi trùng sinh kháng thuốc, Hết đường ta cứu người. * * * Lạm dụng thuốc giảm đau, Tim gan đều suy yếu. Thuốc ngủ dùng qua loa, Đêm ngày thành mộng mị. * * * Chưa kể hàng giả mạo, Bao bì như thật luôn. Người nhẹ thành ra nặng, Kẻ sống hóa đau buồn. * * * Trẻ con chưa biết gì, Người lớn lại bất cẩn. Thuốc ngọt màu như kẹo, Tai nạn thành oan khiên. * * * Thuốc là bạn sức khỏe, Nếu biết dùng đúng nơi. Hỏi bác sĩ, dược sĩ, Chớ tùy tiện buông lơi. * * * Uống đúng, bệnh tan biến, Uống sai, bệnh sinh thêm. Thuốc là con dao sắc, Chớ xem thường viên nhỏ. * * * Hãy hiểu về viên thuốc, Trước khi vội bỏ vào. Ngừa bệnh hơn chữa bệnh, Sống lành là đường cao. * * * Tủ thuốc nhà luôn sẵn, Nhưng đừng là kho sai. Thuốc đúng – là cứu rỗi, Thuốc sai – là tai họa.
Cuộc trò chuyện viên thuốc Sáng tác: Thành Đô Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ – mang phong cách đối thoại giữa thuốc tốt và thuốc xấu, vừa sinh động, vừa mang tính giáo dục: * * *^^^*** Viên thuốc tốt nói trước: Tôi sinh ra giúp người, Giảm đau khi sốt tới, Xua cơn ho, tiêu sưng, Cho bao người khỏe lại. * * * Viên thuốc xấu cười khẽ: Tôi cũng trông giống anh, Cũng viên tròn, màu đẹp, Nhưng tôi đâu giúp gì, Tôi làm người thêm bệnh. * * * Thuốc tốt chau mày hỏi: Sao lại làm điều sai? Anh đâu sinh ra thế, Mỗi viên đều có sứ, Phải cứu người – chứ ai! * * * Thuốc xấu cười nham hiểm: Tôi được mua ngoài chợ, Không rõ nguồn, chẳng tên. Dân thiếu hiểu vẫn uống, Coi tôi như thuốc tiên! * * * Thuốc tốt nghiêm giọng lại: Chớ tự hào như thế! Anh hại bao trẻ em, Khi uống nhầm một chút, Lại hóa họa đời trẻ. * * * Thuốc xấu chùng giọng xuống: Tôi đâu mong như vậy.. Chỉ vì tay người dùng, Không phân biệt được rõ, Tốt xấu lẫn vào chung. * * * Thuốc tốt ngẫm một hồi: Vậy là lỗi con người.. Không học, không hỏi kỹ, Không gặp thầy, bác sĩ, Nên mới chuốc hại thôi. * * * Thuốc xấu gật đầu nhẹ: Ước gì ai cũng biết, Cẩn trọng từng viên dùng, Tôi sẽ không còn nữa, Không gieo thêm khổ chung. * * * Hai viên thuốc cùng thở: Thân nhỏ nhưng nguy to. Một bên là cứu sống, Một bên gây thương đau. * * * Lời nhắn cuối bài thơ: Viên thuốc trông giống nhau, Nhưng công – tội khác biệt. Hãy dùng bằng hiểu biết, Chớ để hối không kịp.