Nếu anh đến sớm hơn Tác giả: Cloud Đặng * * * Anh lang thang trong vô thức trên vỉa hè. Gió mùa đông lạnh lẽo, cứ phả lướt qua mặt anh. Thành phố đã lên đèn. Dòng người tấp tập mỗi lúc một vắng dần, có người dừng chân, có người đi tiếp, có người lướt qua, như những kí ức trong một cuộc đời người.. Count Down. Chỉ còn vài ngày nữa, sinh nhật của con anh sẽ đến. Nếu như là mấy năm trước, à không, chỉ cần là năm trước cũng được, chắc chắn, lúc anh cả nhà anh đang rất vui. Đứa con trai dễ thương sẽ phồng má thổi nến, anh chị sẽ vây quanh và hát bài "happy birthday" cùng con. Rồi sau đó? Tất nhiên là cả nhà hạnh phúc cùng con cắt bánh, rồi sẽ ôm con đi lang thang. Cũng trời lạnh, nhưng chắc chắn, họ sẽ ấm áp vì là một gia đình.. Còn năm nay? Anh bật khóc, đôi mắt đỏ hoe khi anh nghĩ về con. Là anh sai, sai thật rồi, sai đến không còn gì để có thể bào chữa. Dù cho, trong cuộc đời, sẽ có rất nhiều cái sai. Nhưng, cái sai nào cũng có thể làm lại. Trừ cái sai của anh.. Đã không thể sửa chữa, còn kèm theo hối hận muộn màng mang đau thương.. * * * (1) Anh chị trở thành vợ chồng đã gần 13 năm nay. Sau bao tháng ngày chạy chữa trong vô vọng, niềm hạnh phúc bỗng vỡ òa khi vợ chồng anh chị đã có con. Cuộc sống gia đình vô cùng hòa thuận, hạnh phúc, một mái ấm tràn đầy tiếng cười và sự yêu thương. Cho đến một ngày.. Người đàn ông ấy không còn trân trọng gia đình mà mọi người đang gồng mình lên để gìn giữ. Bất cứ ai cũng từng một lần bị rung động bởi những người phụ nữ, đàn ông khác bên ngoài mà không phải vợ chồng mình. Tuy nhiên, người thông minh sẽ chỉ giữ lại khoảnh khắc đó một chút, một niềm vui nho nhỏ thoáng qua. Còn kẻ dại sẽ dễ dàng coi cái thứ tình cảm nhất thời đó chính là tâm huyết cả đời. Và cũng vì thế mà gia đình lục đục, lao đao. Chị biết anh ngoại tình, chị không thể nào ngờ được rằng người đàn ông mình hết mực yêu thương ngoại tình. Để rồi ngày phát hiện ra anh đã làm chuyện có lỗi với mẹ con chị chị cũng chỉ biết lặng im. Công việc của chị gần đây rất bận, thời gian chăm sóc con cái còn không có huống gì tới thời gian cho chồng. Chị không quá ham việc nhưng việc vẫn phải làm, không thì kinh tế gia đình sao vững được, con cái lại lo lắng về vật chất, tiền bạc là điều chị không hề muốn. Trở thành mẹ, chị chỉ hi vọng mình có thể lo cho con cuộc sống tốt nhất. (1) Vậy mà, anh chẳng hiểu cho chị, anh luôn tham lam, thấy chị xấu xí và dần dần không còn chiều chuộng chồng. Anh đam ra chán chị và rồi.. điều gì cũng đến, ngoại tình với cô bồ bé bỏng đến bỏ bê cả con. Anh cũng không thể nào tưởng tượng đến, tại sao anh lúc đó lại khốn nạn đến vậy, anh còn nghĩ, vợ sẽ coi anh là tất cả, chẳng thể nào bỏ anh mà đi được. Đã ngoại tình, còn rút tiền, bỏ bê vợ con. Bây giờ anh hối hận, tại sao, tại sao lúc đấy cô ấy lại thế? Sao cô ấy vẫn lầm lũi cho qua? Phải chăng là cố giữ mái ấm? Phải chăng gìn giữ cho con cuộc sống trọn vẹn có mẹ cha? Anh lắc mạnh đầu, cố giữ cho bản thân một chút tỉnh táo. Anh không dám về nhà, không dám đối mặt với hiện tại, không dám nhìn người vợ hi sinh cả tuổi xuân vì bố con anh. Bao nhiêu đêm nay, anh không dám ngủ, mà chính xác là anh không thể ngủ. Tội lỗi cứ ngày một dày xéo và dày vò tâm can anh. Chỉ đến sớm năm phút, anh đã không mất con. Chỉ đến đúng 5 giờ, anh đã không mất con. Chỉ cần không nghe bồ, con đã không ra đi oan uổng. Chao ôi! Khi người đàn ông có thú vui bên ngoài, họ làm sao mà giữ được lý trí đây? Họ từ bỏ tất cả, họ vứt bỏ tất cả, để rồi mất tất cả. Liệu rằng có đáng không? Biết là không đáng, sao vẫn cứ lao vào? Vì ở lại nhà nhân tình bé nhỏ. Anh để tới tận hơn 6 giờ mới tới đón con. Nhưng anh đón được chẳng còn con nguyên vẹn. Anh đến trường đón con thấy có đám đông đứng ở cổng trường xì xào anh cũng ngó lại xem để rồi chết điếng khi thấy con mình nằm be bét giữa vũng máu. Anh lao tới ôm lấy con, lay con rồi gào khóc: - Con ơi, con làm sao thế này? Con ơi.. Mấy người đứng kế, lắc đầu rồi nói anh: - Khổ, chú đến sớm 5 phút là thằng bé đã không sao rồi, nó bị thằng đi xe ẩu tông phải, rồi chạy mất trước đó có vài phút thôi. Tai anh như ù đi, anh chẳng còn nghe được bất cứ thứ gì. Anh gào thét, tuyệt vọng vô cùng. Con anh vẫn được đưa đến viện, nhưng bác sỹ lắc đầu. Chị nhìn anh chị gào khóc khi thấy con mình nằm trên giường phủ lớp khăn trắng. Chị đánh tới tấp vào người anh, đầu tóc rũ rượi nức nở: - Tại sao, sao em nói rồi mà anh không làm, tại sao chứ? - Anh xin lỗi. - Xin lỗi thì con có sống được không? Con mình có sống lại được không? - Em đừng thế nữa, anh xin em đấy anh cũng khổ tâm lắm. - Thế lỗi là do em sao? Em đã nói anh đi đón con rồi. Sao anh không nghe, anh ham vui bên ngoài rồi anh bỏ con như thế.. - Anh.. Anh không biết phải nói sao với chị, chị òa khóc lớn hơn: - Chỉ cần anh đón con sớm 5 phút thì con đã không phải ra đi. * * * Tiếng lá khô lạo xạo dưới đất mỗi bước chân qua. Anh vô thức đưa chân bước đi.. Tấm bia mộ, với cái tên quen thuộc hiện ra dần.. Anh đứng lặng, khuôn mặt không cảm xúc thường ngày trở nên trầm buồn. Nước mắt rơi. Gió thổi, những bông tuyết rơi, chúng chao nghiêng rồi nhẹ nhàng bay trong không khí, chút lá tàn cũng rời cây mà đi theo, không khí ảm đạm và lạnh lẽo bao trùm lên nơi đây. "Con trai à.." Anh cười méo xệch, nụ cười mang chất chứa đau thương, mang cảm giác dày vò mà chính anh cũng không thể tha thứ cho bản thân. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, đối diện với tấm bia, đối diện với con trai mà anh đã.. Vẫn nụ cười đấy, vẫn khuôn mặt đấy. Vẫn đôi mắt đấy mà giờ đây.. anh không thể chạm vào nữa, không còn được ôm nữa, không còn được vỗ về và chơi đùa, và đến cả nhìn ngắm con trai bằng xương bằng thịt cũng còn không thể được. Nhất định không thể. Và vĩnh viễn không thể. Anh không biết, mình đã ngồi như thế bao lâu. Có những cái, cần nói thì sẽ nói, nhưng tội của anh, có nói cũng chẳng được gì, mà chính xác, anh không biết nói gì lúc này. Chi bằng, ngồi với con, đối mặt với con, và sám hối thật sâu từ đáy lòng với con. * * * Ánh đèn le lói và chập chờn. Căn phòng tràn ngập mùi quen thuộc. Vợ anh ngước lên, đầu tóc rũ rượi, không mặt không cảm xúc nhìn anh. Khăn trắng khắp nơi, mùi nhang phảng phất. Nó.. con trai anh.. sao lại nằm im lìm ở kia? Im lìm ở cái hòm lạnh lẽo đấy? Mà có khi, nằm đấy cũng tốt, sẽ chẳng còn đau khổ, chẳng còn muộn phiền, chẳng còn mệt mỏi và chán nản khi có một người bố như anh.. Anh lại cười, nụ cười mang đau đớn. * * * "Con trai, bố con mình đi chơi. Hôm nay là sinh nhật con trai mà. Cùng bố đến và gọi món con thích nhé?" Anh cầm máy lên, rồi gọi điện cho con (2) Đường phố nhộn nhịp, gió thổi, lá rơi. Tuy vào mùa đông nhưng không hề có chút cảm giác âm u. Ngày hôm nay, không ai thấy anh ở đâu nữa, các cuộc hợp hay gì đó đều bị anh dẹp qua một bên. Anh không quan tâm, không cần biết, bởi vì hôm nay là lúc quan trọng hơn bất cứ cái gì. "Bảy giờ rồi, đến khách sạn xx con nhé, gọi cả mẹ con cùng đi nha, chờ hai mẹ con" Trên chiếc bàn, bày đầy đồ ăn và còn cả bánh kem. Anh chống tay, ngồi chờ.. Con trai anh, sao lại đến trễ vậy chứ. Bảy giờ. Anh vẫn ngồi chờ. Lúc nữa thôi, chắc hai mẹ con nó sẽ đến. Tám giờ. Anh nhìn đồng hồ, khẽ trách yêu con. Anh vẫn cố chờ, chắc con sẽ đến. Mười một giờ đêm. Đường phố đã lên đèn. Một bàn tay chạm vào anh. Quán đóng cửa, anh đứng dậy và bước đi, trong nỗi lòng trống rỗng. Con vẫn không đến. Rốt cục, là con giận bố sao? Giận thì cũng được, nhưng hôm nay là sinh nhật con cơ mà, đúng không? Anh nhìn lịch sử cuộc gọi, lịch sử nhắn tin. Không chút hồi âm, không chút gửi đi.. Con đã mất, và mất là tại anh. Nỗi đau quá lớn, quá sức để anh có thể chịu đựng. Đến bao giờ, anh mới có thể chấp nhận? (2) Một thằng bé. Má phùng phính, với nụ cười tươi, đang đứng cách anh. Rất gần. Rất gần. Nó cười, nụ cười ngây thơ và dễ thương. Con trai.. là con trai anh sao? Anh dụi mắt. Hình ảnh ấy biến mất, tan như một giấc mơ. Gió vẫn thổi, tuyết vẫn rơi và người vẫn đau khổ chẳng thể bước đi.. The End