Nàng Thơ - Trần Tấn Dũng Không biết đến thơ tự bao giờ Để hồn khắc khoải mãi trong mơ Đã quyết không theo thơ từ trẻ Khi già lưu luyến nữa chi thơ Thơ đừng xả rác trong thiên hạ Thơ mỉm nhân gian nụ cười hờ Thơ đem hư huyễn mê thiền định Thơ làm chủ thể nghĩ bâng quơ.