Nắng sớm mưa chiều là bộ phim Việt Nam được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Ngọc Linh. Ngay đến cái tên đã gợi lên sự độc đáo, khác biệt. Nắng tượng trưng cho hạnh phúc, mưa nghĩ ngay đến khổ đau. Cớ sao một ngày đã có nắng lại còn xuất hiện mưa? Liệu đằng sau cái tên ấy dự báo lên điều gì? Bạn có tò mò không nào? Mình nghĩ sẽ ít ai xem phim Việt Nam, nhưng nếu đã lỡ xem phim này rồi thì dứt ra lại không được. Bởi không chỉ với nội dung đặc sắc, chân thực mà bộ phim còn hội tụ dàn diễn viên trai xinh gái đẹp và lối diễn xuất siêu đỉnh không góc chết. Ngay từ tập đầu tiên, bộ phim đã để lại ấn tượng rất mạnh trong chính mình, chính vì điều đó mà chỉ một buổi chiều mình đã quyết tâm cày sạch bộ phim. Càng xem càng hay, cảm xúc càng tăng lên chứ không hề bị tụt dốc, mình nghĩ chưa có một bộ phim Việt Nam nào mà lại để lại ấn tượng mạnh đối với mình như vậy. Phải nói sao nhỉ, hài hước có, bực tức có và xúc động đến rơi cả nước mắt cũng có nốt. Quả là một tuyệt phẩm đáng để đời và đi sâu vào lòng người. Mình nghĩ ai chưa xem sẽ nói mình bốc phét, ai xem rồi lại lưu luyến xem đi xem lại mấy chục lần. Không tin thì bạn cứ thử xem? Nữ nhân vật chính trong phim là Bích, do diễn viên Vân Trang đảm nhiệm. Quả là cuộc đời hồng nhan thì sẽ trải qua rất nhiều sóng giá và bạc phận. Xinh đẹp, đáng yêu, tốt bụng và vui vẻ, Bích lại có một số phận khá bi thương và cay đắng, mọi người đồn ba Bích đã mất, Bích chẳng thể biết cha ruột của mình là ai, mặc dù trong trái tim nhỏ bé của cô, luôn luôn khao khát một ngày sẽ được gặp ba, ôm ba vào lòng, được ba yêu chiều như bao người khác. Đó là ước mơ giản dị, bình thường, không cao sang, quyền quý, ấy vậy mà lại là điều xa xơi, vượt tầm với đối với Bích. Bích buồn lắm, buồn hơn nữa là khi mẹ cô theo chồng mới lên thành phố, để cô lại với bà ngoại. Sống thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, bỏ dở việc học, giao du với bạn bè xấu. Luôn luôn tỏ ra cứng cỏi, mạnh mẽ, nghịch ngợm, nhưng thực ra sâu thẳm trong cô là một con người mềm yếu, mỏng manh và mau nước mắt. Chỉ là không thể khóc, không thể đau theo cách của mình. Mẹ cô sợ ảnh hưởng đến hạnh phúc của gia đình mới, sợ người chồng mới không thể chấp nhận được sự thật về Bích, nên đã bịt kín bí mật động trời ấy, và chả ai biết rõ sự tồn tại của cô. Đó chính là lí do mà khi nhắc đến mẹ, với cô là cả một bầu trời u tối, mệt mỏi. Không phải vì cô không thương mẹ mà dành lời cay nghiệt mỗi lần gặp mẹ, mà là vì quá thương, nên rất ghen tỵ với đứa em cùng mẹ khác mẹ. Cùng là máu mủ ruột thịt mà người được nâng như nâng trứng, ngày nào cũng ở bên chăm sóc, dặn dò, người thì cả năm mới thấy một lần, mới hỏi thăm vài ba câu rồi vội vàng rời đi. Liệu rằng có người mẹ nào hờ hững như vậy không? Liệu rằng có người mẹ nào vô trách nhiệm như vậy không? Có lẽ cô đã từng nghĩ như vậy, nhưng thực chất, mẹ cô cũng có nỗi khổ riêng của chính mình, mẹ cô sợ thứ hạnh phúc mà mình cố gắng tạo dựng bao lâu nay rồi vì chuyện này mà bỗng chốc bị phá hủy, hoang tàn. Mẹ cô muốn cân bằng tình thương cho cả hai đứa con yêu quý của mình, nhưng biết làm sao khi quê nhà và nhà chồng khá xa nhau, sao có thể ngày nào cũng đi đi về về được. Với mẹ, Bích mãi là cô công chúa nhỏ bé, tiếc là mâu thuẫn mẹ và Bích quá lớn, không thể gỡ rối và giải quyết trong ngày một ngày hai. Đó luôn là nỗi đau cay cáy trong lòng của người mẹ, dằn vặt và chịu đựng theo tháng năm. Thực ra ở quê, luôn có một người bạn ở bên Bích, sẵn sàng giúp đỡ Bích và yêu Bích thật lòng, nhưng Bích lại chỉ xem đó là một người bạn bình thường, không hơn không kém. Cuộc sống vô vị cứ vậy nối tiếp, cho đến một ngày, Bích gặp Phi, cô như bước sang một trang mới, nở đầy hoa và hương thơm. Phi vốn là người chỉn chu, lịch sự, điềm đạm. Ở bên Phi, Bích cảm thấy sự ấm áp và hạnh phúc. Cả hai đã đi theo tiếng gọi của trái tim. Tình yêu có vị gì, chả ai có thể giải đáp nhưng chỉ biết khi ở bên Phi, Bích như tìm được con người thật của chính mình, chấp nhận những lỗi sai và sẵn sàng sửa đổi. Đó là điều tốt phải không nào? Tình yêu thật tuyệt vời và đặc biệt, nó khiến Phi trở nên vui vẻ hơn, hài hước hơn và yêu đời hơn, không còn khô cứng và nghiêm nghị như trước nữa. Họ cùng nhau trải qua những gian nan vất vả để đến được bên nhau, tình yêu của họ ngày một tăng lên, tưởng chừng như không thể sống thiếu nhau, họ đã yêu một nửa kia còn hơn cả chính bản thân mình. Mình đã thấy tình yêu có vị ngọt khi xem những cảnh họ trao yêu thương nhẹ dịu cho nhau, thật thú vị. Mình đã phải thốt lên từ "ghen tỵ" với chính họ và mình đã nghĩ có trời sập mới chia cắt được tình yêu ấy. Nhưng, ngay sau đó những điều không thể tưởng, nghiệt ngã đã xảy ra với cặp đôi trai tài gái sắc. Nói về nữ phụ, mình không có quá nhiều ấn tượng về cô, đơn giản vì mình đã dành trọn hết tình cảm và ngả sang Bích mất rồi. Bích quá cá tính, dễ thương khiến mình chẳng thể dành thời gian chú ý đến bất kì ai nữa. Có lẽ Phi cũng vậy, vì thế mà cô nàng Tuyết Vân có dùng trăm phương ngàn kế, có thả thính đủ các kiểu từ nhẹ đến nặng thì Phi cũng chả mảy may động lòng chút nào. Sao có thể chứ, vì Bích đã làm Phi say như điếu đổ rồi mà. Lý do tan rã cuộc tình của Phi và Bích không phải từ Tuyết Vân mà trớ trêu thay lại chịu sự ảnh hưởng từ chính gia đình của cả hai, một sự thật không ai dám nghĩ đến, đến một người có trí tưởng tượng phong phú như mình cũng chẳng bao giờ dám nghĩ ra. Ba mẹ Phi đã mất, Phi sống với anh trai Thiện từ nhỏ. Anh trai từng có một gia đình êm ấm, một người vợ hiền dịu và một đứa con gái nhỏ. Thế nhưng vì xảy ra nhiều mâu thuẫn nên người vợ cùng con gái bỗng dưng biến mất, không hề có một thông tin nào về họ. Dù đã hai mươi năm trời, dù dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thể tìm ra được manh mối nào. Có người loan tin họ đã mất, có người nghi ngờ vợ ông đã lấy chồng mới. Vậy rốt cuộc là sao? Vì hẹn ước từ trước, sinh ra nếu là con gái thì sẽ đặt là Tuyết Vân, nên ông cứ nhỡ Tuyết Vân là con gái thất lạc từ lâu mà đôi lần nhận nhầm rồi thất vọng khi phát hiện ra không phải. Có trời sập ông cũng không biết con gái ông đã thay tên đổi họ, lại là người mà ông luôn ghét bỏ và dành lời nói không hay, có lúc nặng lời với cô. Anh trai Phi không hề thích Bích, vì phong cách của cô và sự phóng khoáng mà cô thể hiện ra. Ông đã nghĩ Bích là người hư hỏng, chơi bời và không có điểm gì tốt đẹp, Bích không thể hợp với Phi, nhiều lần ông đã phản đối và ngăn cản tình yêu đẹp đẽ ấy đến với nhau. Cho đến khi ông nhận ra ẩn sau vẻ bề ngoài ấy là một bông hoa thanh khiết, một tâm hồn tựa trời xanh, trong trắng và không vấy bẩn bịu đời. Cùng lúc ấy ông cũng biết rõ con người thật của Tuyết Vân, không hề hiền lành mà đầy rẫy những toan tính, vụ lợi lẫn mưu hèn, kế bẩn, ông đã chấp nhận Bích. Xem đến đây, các bạn sẽ nghĩ đến một cái kết đẹp tựa hoa hồng, Bích và Phi sẽ cưới nhau, Bích sẽ là em dâu của Thiện? Nhưng rồi chuyện gì đã xảy ra? Vì lí do gì mà họ lại bị đẩy ra xa một lần nữa? Chẳng phải mọi chuyện đang quá tốt đẹp hay sao? Chẳng thể có một thế lực siêu nhiên nào tự dưng xuất hiện và phá đám? Quá phi lí phải không? Chẳng ai có thể nghĩ bộ phim sẽ kết Sad? Mình cũng luôn mong chờ điều đó là giả cho đến tận bây giờ. Bạn đã từng đọc "Thất tịch không mưa"? Hàn Vũ và Thiên Tình yêu nhau đến vậy nhưng vì là anh em ruột thịt nên phải rời xa nhau. Và Phi, Bích cũng vậy. Bích chính là con gái mà ông Thiện đã vất vả tìm kiếm bấy lâu nay. Họ là quan hệ chú cháu ruột, nghe có đau lòng không hở mọi người. Kiên cường, bản lĩnh là vậy mà lúc đó Bích lại như mèo con lạc mẹ, gào khóc thảm thiết, Bích không thể đối mặt với sự thật quá khủng khiếp đó. Ước mơ được gặp ba của cô đã thành hiện thực, nhưng nếu ba là anh trai của người yêu Phi thì cô có chết cũng không dám nhận và không muốn nhận. Cô chạy trốn, vật vã, thảm hại. Đó là một cú tát trời giáng, không bầm tím gì ở cơ thể nhưng lại xót xa mãi trong tim, không thể chữa lành, không thể chịu nổi. Cô nhớ Phi, nhớ rất nhiều nhưng lại không thể chạm đến, lại càng không thể mộng tưởng. Ở việc này, diễn viên Vân Trang đã nhập vai rất xuất sắc. Chúng ta không thể phát hiện ra đây chỉ là một bộ phim và đó chỉ là một vai diễn. Nước mắt lẫn niềm đau hòa lẫn vào nhau, không hề giả trân mà quá chân thật. Còn Phi? Bình tĩnh sao nổi? Dù là đàn ông cũng không thể chịu được cú sốc ấy. Người con gái mình từng yêu, từng chăm sóc như viên ngọc quý, từng hẹn ước trăm năm bỗng một ngày đẹp trời, hóa thành cháu ruột. Ai chịu nổi được chứ? Cứ như một cơn ác mộng, nhưng ngủ một nghìn giấc thì khi tỉnh lại vẫn là sự thật. Một mối tình oan trái đầy nước mắt. Không ai có lỗi, có trách chỉ trách số phận ngang ngược, tàn ác. Đoạn tình này, ngay từ khi bắt đầu đã là sai. Phải chăng đó là trò đùa của ông trời? Nếu như họ không phải là chú cháu ruột thì có lẽ sẽ tuyệt biết bao nhiêu, nhưng nếu như mãi mãi chỉ có thể là nếu như. Cái kết phim đã gây ra biết bao day dứt và ám ảnh cho các khán giả xem phim. Đối với mình là một cảm giác trống rỗng vì không còn từ nào có thể diễn tả thay. Mình rất sợ xem phim lại một lần nữa, không phải vì phim dở mà là vì phim quá hay, quá đau. Tuy nhiên sau khi quyết định review phim này mình lại muốn cày lại, lại muốn tự tra tấn trái tim mỏng manh của chính mình. Theo mình nghĩ, các bạn nên xem phim này ít nhất một lần, rồi các bạn sẽ thấy phim hay không chỉ ở lời đồn mà nó chính xác là như vậy, không có điều gì có thể chối cãi. Một bộ phim mà ai xem cũng phải rơi nước mắt, dù biết yêu hay không biết yêu. Thân gửi. Reviewer: Hương Sad
Đọc review hơi dài nhưng hay. Mình rất thích xem phim Việt Nam. Mình sẽ xem ngay để biết sớm nắng, chiều mưa, trưa ẩm ướt như thế nào. Hihi. Cảm ơn bạn vì một "rì viu" có tâm nhé. ❤❤❤❤
Xem đến tập thân thế thật sự của nữ chính lộ ra mà mình rớt nước mắt luôn, hai kẻ đang yêu thương nhau say đắm, đùng một cái biến thành chú cháu ruột. Hai người cách nhau một cánh cửa, khóc nức nở, nhìn thấy mà thương gì đâu. Công nhận nữ diễn viên Vân Trang diễn đạt ghê thật á, nhiều phân cảnh nữ chính tươi cười vui vẻ khiến mình cũng bất giác cười theo. Mình xem phim thì dễ khóc theo nhân vật chứ cười theo thì ít nhưng mà xem phim này cảm xúc dễ bị cuốn theo. Vai nữ phụ Tuyết Vân do Lê Phương diễn cũng khá ấn tượng, mỹ nhân mặt hiền tay cay, ác lên đủ dọa người.