Nắng nhạt Đan Mộc ***** Nắng nhạt chân trời Người đã vắng Phố dài tĩnh lặng, tắt rồi tiếng ve kêu Ta vượt nghìn trùng, đi tìm tiếng yêu Một buổi chiều, dừng chân bên ngõ nhỏ Xác hoa ti gôn đỏ Nhuộm thắm cõi lòng ta Nắng nhạt chân trời Người vẫn chưa thể tìm ra. Nơi nào cách xa, ai về, ai ở Thương yêu, vốn là điều của muôn thuở Gần gũi kề bên, lại như cách trở muôn trùng Giữa dòng đời xô đẩy Có được chút ung dung Chỉ để ngắm một cành hoa rơi Màu như tim vỡ Ai thao thức, nhớ mong, ai đã từng bỏ lỡ Đã bước đi rồi, Ngoảnh mặt chỉ còn là hư vô.