Giới thiệu: Sau khi đi du học ở nước ngoài trở về, bên cạnh trúc mã có một đóa tiểu bạch liên. Lúc chúng tôi c/ãi nhau, cô ấy sẽ rụt rè mà dũng cảm bảo vệ anh ấy ở phía sau: "Cô, cô thật vô lễ, anh ấy cũng không phải là con chó nhà cô!" Tôi kiêu ngạo hất cằm về phía trúc mã nói: "Sao?" Trúc mã mặt không biểu tình đẩy cô ấy ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi: "Gâu." Tác giả: 故事茶话会
Chương 1: Năm Tháng Rực Rỡ (1/6) Tác giả: 故事茶话会 Nguồn: Zhihu Sau khi đi du học ở nước ngoài trở về, bên cạnh trúc mã có một đóa tiểu bạch liên. Lúc chúng tôi c/ãi nhau, cô ấy sẽ rụt rè mà dũng cảm bảo vệ anh ấy ở phía sau: "Cô, cô thật vô lễ, anh ấy cũng không phải là con chó nhà cô!" Tôi kiêu ngạo hất cằm về phía trúc mã nói: "Sao?" Trúc mã mặt không biểu tình đẩy cô ấy ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi: "Gâu." 1. Khi nhân viên vụng về giao nhầm đồ uống đến lần thứ ba, tôi c/áu k/ỉnh hất cằm về phía người phục vụ đứng bên cạnh. "Thanh toán đi, không cần nữa." Người vệ sĩ chưa kịp ra tay, nhân viên đã h/ét lên: "Quý khách, sao cứ phải làm khó một mình tôi?" Tay cầm đĩa của cô hơi run, trong mắt tràn đầy vẻ b/ất b/ình: "Cô, cô không thấy như vậy là thiếu tôn trọng sao?" Những khách hàng xung quanh lần lượt nhìn qua, người phục vụ dường như đã lấy được rất nhiều dũng khí từ những ánh mắt thông cảm đó: "Tôi đã rất vất vả để làm ra món đồ uống này.." Tôi đứng dậy không biểu cảm, nhìn cô ấy từ trên xuống dưới. Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ấy dù nao núng nhưng vẫn kiên quyết nói tiếp: "Tuy tôi chỉ là một bồi bàn nhỏ nhưng chúng ta đều bình đẳng. Tại sao cô lại thiếu tôn trọng như vậy?" Tôi giơ tay ngăn người vệ sĩ phía sau lại, nhướng mày với giọng điệu kỳ lạ: "Gì cơ? Thế chả nhẽ tôi phải lạy cô ba lần để cảm ơn vì đã đưa nhầm đồ uống tận ba lần?" Xung quanh vang lên tiếng cười trầm thấp. "Tôi, tôi không cố ý.." Cô ta đỏ mặt, nước mắt nhanh chóng ứa ra trong đôi mắt ngấn nước: "Không phải.." Cô ta chưa kịp nói "Tôi xin lỗi", một cô gái tóc dài khác đột nhiên lao tới như pháo hoa, bảo vệ nhân viên phục vụ ở phía sau một cách chặt chẽ. "Nghiên Nghiên nhà chúng tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn cái gì?" Họ nhìn tôi như thể tôi là một tên á/c nhân đ/ộ/c á/c b/ắ/t n/ạ/t kẻ yếu. Tôi mím môi lại cười gi/ận dữ. Vở kịch b/i th/ảm với sự góp giọng biên kịch một cách xuất sắc này cuối cùng đã thu hút đến quản lý của cửa hàng. Cô ấy nhíu mày nghiêm trọng: "Bạch Nghiên Nghiên, cô làm gì vậy?" Người vệ sĩ bưng cốc trà sữa có đậu phộng giã nhuyễn bên trong cho quản lý cửa hàng, lạnh lùng nói: "Phu nhân của chúng tôi bị d/ị ứ/ng với đậu phộng." Quản lý cửa hàng thay đổi sắc mặt: "Xin lỗi, đây quả thực là sai lầm của chúng tôi. Cô cần bồi thường gì.." Tôi chậm rãi đưa ra đề nghị: "Tôi chỉ mong sau này việc đào tạo nhân viên sẽ được thực hiện tốt để không còn n/ạn nh/ân nào nữa". Người quản lý cửa hàng trừng mắt nhìn hai người đối diện và nói: "Tất nhiên, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm khắc những nhân viên cửa hàng liên tục gây rắc rối". Hai người trước mắt tái mặt, nhìn tôi gi/ận d/ữ. Tôi nghĩ đây chỉ là một nốt nhạc đệm khó chịu. Trong lúc chờ tài xế, tôi lại gặp lại nhân viên phục vụ tên Bạch Nghiên Nghiên kia. Cô ấy mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng đã được giặt sạch, đôi mắt cô ấy đỏ hoe. Người bạn nhỏ như pháo hoa của cô gi/ận d/ữ giơ nắm đ/ấm lên trời: "Nghiên Nghiên, quản lý cửa hàng thật quá đáng, tại sao cô ta lại sa thải cậu chỉ vì mất khách hàng vô lý như vậy?" "Cậu nhất định phải để cho Lục Trác thiếu gia trút giận thay cậu!" "M/ắng ch/ó phải ngó mặt chủ, để coi những người c/oi th/ường người khác sau này còn có thể k/iêu ng/ạo như thế nào!" Lục Trác? Khi nghe cái tên quen thuộc, lòng tôi rung động. Bạch Nghiên Nghiên ngượng ngùng đỏ mặt: "Anh Lục Trác và mình.. những thứ đó đều là lời nói đùa của ông Lục thôi, không tính." Lông mi cô run run: "Hơn nữa, mình nghe nói anh ấy còn có một người yêu từ thuở nhỏ.." Pháo hoa nhỏ h/ận không thể rèn sắt thành thép: "Lục Trác sao có thể thích tiểu thư nhà giàu ph/óng t/úng kia chứ?" "Đó không phải là những gì hay được viết trong tiểu thuyết sao?" Cô huých khuỷu tay vào Bạch Nghiên Nghiên, giọng đầy khao khát nói: "Nam chính đẹp trai dũng cảm chống lại gia đình mình vì nữ chính chân thành, tốt bụng và xinh đẹp, còn vị hôn thê thanh mai trúc mã thì cũng chỉ là một nữ phụ á/c đ/ộc!" "Cậu là ân nhân cứu mạng ông nội Lục gia, gần quan được ban lộc cậu có hiểu không?" Cô giữ vai Bạch Nghiên Nghiên, lớn tiếng động viên cô ấy: "Cậu mới đúng là cô gái thực sự xứng với Lục Trác. Cậu chính là vị hôn thê do chính tay ông nội Lục gia lựa chọn!" Bạch Nghiên Nghiên tựa hồ có chút kích động, nặng nề gật đầu: "Đúng vậy!" Tôi khoanh tay trong sự hoài nghi. Cô ấy là hôn thê của Lục Trác, vậy tôi là ai? 2. Lục Trác và tôi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, được chỉ định hôn ước. Lần này tôi bí mật trở về Trung Quốc, vốn định tạo cho anh một bất ngờ. Thật không ngờ tôi lại được chào đón bằng một màn biểu diễn đặc sắc như vậy. Tôi bật cười. Lúc này hai người đó mới chú ý đến sự hiện diện của tôi. Sắc mặt Bạch Nghiên Nghiên lập tức t/ái nh/ợt: "Tôi đã bị quản lý cửa hàng s/a th/ả/i vì cô rồi, sao cô còn không tha cho tôi? " Làm nh/ụ/c một người nghèo như tôi có vui không? " " Được rồi, tất cả là lỗi của tôi. " Cô ấy nghẹn ngào cúi đầu thật sâu trước tôi. Có lẽ là bởi vì quá o/an ứ/c, nước mắt cô tuyệt vọng rơi xuống, chẳng mấy chốc đã lã chã đầy đất:" Thực xin lỗi, đã không thể thỏa mãn mọi yêu cầu của đại tiểu thư. " Những người đi đường xung quanh liếc nhìn tôi với ánh mắt l/ên á/n, còn người bạn nhỏ như pháo hoa thì nắm chặt tay lại như muốn lao tới và đ/ánh tôi ngay giây tiếp theo. Tôi khoanh tay, lạnh lùng nói:" Cô có vẻ rất giỏi làm hỏng mọi thứ nhỉ? " " Hơn nữa, là do tôi sao? " Tôi thờ ơ nhìn cô ta:" Cô có biết d/ị ứ/ng có thể gi*t người không? " " Sao thế, cô đang ch/ê tôi quá nhẹ tay à? " " Tôi, tôi không biết.. "Môi cô ta run run, bất lực s/iết chặt quần áo. Lúc này, một chiếc Bentley màu trắng đột nhiên dừng lại cạnh chúng tôi. Tài xế kính cẩn mở cửa hàng ghế sau. Một thanh niên lạnh lùng và kiêu ngạo bước xuống. Dáng người cao gầy, nét mặt tuấn tú trầm lắng có vẻ hơi xa cách bởi sự lạnh lùng giữa hai lông mày. " Nghiên Nghiên, đó là thiếu gia Lục Trác. " Pháo hoa nhỏ hai mắt sáng lên, kinh ngạc huých Bạch Nghiên Nghiên:" Anh ấy nhất định là tới đây giúp đỡ cậu. " Bạch Nghiên Nghiên mặt đỏ bừng, muốn từ chối xong lại trừng mắt nhìn anh. Nghe được động tĩnh, làn mi dày như lông vũ của Lục Trác run lên, trong ánh mắt hiện vẻ buốt giá. Anh thờ ơ nhìn lướt qua họ. Sau đó, nó dừng lại trên mặt tôi. Bạch Nghiên Nghiên rưng rưng nước mắt bước tới trước:" Anh Lục Trác, thật phiền anh quá. Kỳ thật tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, vị tiểu thư này không có ứ/c h/i/ếp.. " Giọng cô đột ngột dừng lại. Bởi vì Lục Trác đưa tay ôm lấy tôi. Anh nhu mì cúi đầu, một đầu đầy tóc dụi dụi ở cổ khiến tôi ngứa ngáy:" Tuế Tuế, em về rồi."