Năm Tháng Lưng Chừng Tuổi Trẻ Giữa năm tháng lưng chừng của tuổi trẻ, bạn đã được và mất những gì? Tôi, 20 tuổi, một cô sinh viên sắp hết năm thứ 2 đại học trong hoàn cảnh dịch covid diễn biến phức tạp lại càng loay hoay giữa những thứ được và mất. Tuổi 20 phơi phới đầy rực rỡ và nhiệt huyết, có lẽ ai cũng sẽ gật đầu với tôi thời sinh viên vô cùng thú vị và đầy xông pha. Chập chững với những bước đi đầu tiên vào cánh cổng đại học, tôi loay hoay xây dựng mục tiêu và kế hoạch của những năm tháng xông pha ấy. Thế là tôi đã gặp những người bạn đầu đời những năm đại học, những cô bạn vô cùng đáng yêu với đầy đủ sắc màu. Cũng có cô bạn vô tư hồn nhiên, lại có cô bạn trông sexy trong bộ váy ngắn, lại có cô bạn con nhà tài phiệt.. tạo cho tôi một cái gì rất mới rất trẻ. Không những thế, "gia đình nơi đại học" của tôi cũng dần dần được hình thành. Từ những nền móng đầu tiên tôi đặt, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn yêu và đam mê da diết cái "gia đình" ấy. Ngôi nhà ấy đem lại cho tôi những người bạn, người bạn thật đúng nghĩa, những người anh người chị mẫu mực lại vô cùng hài hước, những đứa em bất đắc dĩ tuy hơi khó bảo nhưng lại dễ thương, ham chơi lười làm như tôi vậy. Gia đình ấy cũng mang đến làn gió mới mẻ trong tâm hồn tôi, lúc ấy tôi mới nhận ra, "tôi đã yêu rồi" thế mà tình yêu ấy lại là mối tình hằn sâu trong tôi, một vế t thương chí mạng, tôi đã mất một thời gian để cân bằng và khâu vá vết thương ấy. Một ngôi nhà đem đến vô vàn kỷ niệm, vô vàn tiếng cười, niềm vui nỗi buồn, thi thoảng hơi tủi thân nữa.. Tuy nhiên "ngôi nhà" ấy không hề nằm trong kế hoạch của tôi, nó đến một cách rất tự nhiên và đón nhận tôi cũng dễ dàng y như cách nó đến. Nó không chỉ là chỗ dựa tinh thần, nó còn là những bài học, những kinh nghiệm, những nỗi đau chung, những niềm vui lớn, những bài hát ngộ nghĩnh nhưng lại kỷ luật, những điệu nhảy đáng yêu mà không kém các dancer. (haha còn vô vàn điều thú vị mà tôi khám phá được). Hơn tất cả xin cảm ơn đã mang đến cho tôi cô bạn vô cùng cute phô que đã cùng tôi chèo đèo lội suối, lên rừng xuống biển, mặt dày mày dạn đi khắp nơi nơi, cùng với đó là 1001 lời khuyên vô cùng bổ ích và hữu hiệu.. Có lẽ đây chính là những niềm vui mà tôi có được, tôi nghĩ 20 tuổi với những kỉ niệm đã qua của bản thân thật đáng cuộc đời Vâng, tất nhiên cái gì cũng có hai mặt, tức là khi mình đang thỏa mãn những niềm vui ấy thì có nghĩa là một thứ quanh bạn đang mất dần đi, từng chút một. Tôi bỗng nhận ra tôi đã bỏ lỡ cơ hội chau chuốt tấm bằng tốt nghiệp của mình, bỏ lỡ những năng lượng tích cực của sự nghiệp học hành suốt 12 năm học sinh. Tôi đã hoàn toàn "xõa" một cách đúng nghĩa. Tôi mải mê với những cuộc chơi, hăng say đi khai phá những miền đất mới lạ của dải đất hình chữ S mà hoàn toàn quên đi rằng mình là một sinh viên. Vâng đúng vậy, tôi nghĩ tôi cũng giống với bao bạn tân sinh viên chân ướt chân ráo khác, háo hức và tò mò cái lạ, một lòng muốn khám phá thế giới khi rời xa vòng tay bố mẹ. Để rồi trong những ngày tháng chống dịch tại ngôi nhà thân yêu tôi mới chợt nhận ra rằng: Cái mình bỏ lỡ thật sự quá thiệt thòi cho bản thân rồi. Tôi đã mất đi sự nhiệt huyết, khí thế sôi sục, tinh thần tích cực chăm chỉ, ôn thi cũng vật lộn ngày đêm với đống sách vở mở ra gấp vào hàng trăm nghìn lần. Tôi lang thang, mải mê với những suy nghĩ viển vông, tương lai mờ mịt chưa biết lối thoát.. Oops, rồi tương lai sẽ đi về đâu? Tôi thực sự lo ngại cho bản thân mình.