Và rồi, trong khoảnh khắc ấy em đã nhận ra rằng, người không phải của riêng em, người thuộc về thế giới, nơi có những vì sao. "Cơn gió mùa Hạ len qua mái tóc, Anh muốn ôm em an yên vào lòng." Đã có những ngày mưa mỏi trở về bên lối nhỏ, mây giăng kín cả con đường phủ bóng trăng qua, anh biết không, khi mà từng lớp sương đang ngày một mờ dần, thì đã có mấy đốm lửa thắp sáng suốt đêm dài, chỉ tiếc là nó quá đỗi nhỏ nhoi, không đủ để thấy rõ đôi mắt của một người. Anh nghĩ sao về chuyện chúng mình, là cái ôm vững chắc ở tiết trời cuối đông, hay chút ít môi hôn vào tháng năm chật hẹp? Sẽ có đôi lúc, em chẳng còn tin tưởng quá nhiều, vì tình em trao đi cũng không được đáp lại, và rồi phía sau đôi ba lời hứa đẹp đẽ ấy, liệu có phải là những lỗ hổng cần được lấp kín? Em nhớ lắm hơi thở của người, là những phút triền miên mà không cần suy nghĩ. Anh như khí trời lúc ban mai còn em tựa sương giăng kín cả cô độc, cuối cùng vẫn chẳng thể tìm thấy được một điểm giao thoa thích đáng, chỉ là sự tiếp nối gần kề đến vô hạn. Kể cho anh nghe, người đã chiếm hết cả thiên thời địa lợi. Hát cho anh nghe, người đã vang lên khúc ca về đoạn đời được ghi dấu. Và để cho anh thấy, người cầm tay em đi qua những giấc mơ dại khờ, để rồi một ngày kia, vùng ký ức mà chúng ta từng lưu luyến, bị nhấn chìm trong thuở ban sơ của một vùng trăng sao. Trước gió, hoa Đỗ Quyên vẫn chậm rãi nở rộ, nắng dịu dàng chạy qua vạt áo mỏng, anh đang mải mê ngâm nga một điệu nhạc mãi chẳng thể nhớ rõ. Những nếp gấp vẫn còn ở đó, em vội thay túi trà đã hết chất lọc, kịp pha thêm chút cà phê cho cả buổi chiều. - Một lần nữa, chúng ta bước vào trầm mặc. Giá như khi bắt đầu, tình ta chẳng phải là tạm bợ, để em có thể kiên trì yêu người thêm hơn đôi chút. Tựa mênh mông như đại dương rộng lớn, trái tim anh chân thành, bao dung cho tất cả, chỉ mình em là ngoại lệ, vì cá nhỏ chưa bao giờ hiểu thấu trời xanh. Năm tháng ấy, người có em, em có người và thế gian ngày hôm qua, lại có thêm hai cá thể cô đơn.