Nam Phi Lục Quốc Thể loại: Đam mỹ, Xuyên không Tác giả: Tiểu Thái - Geowww Văn án Chốn hoàng cung khó mà đoán trước Lỡ một lần liệu có thể làm lại? Liệu một mai ta chết đi rồi Còn có thể gặp lại ngươi không? Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Tiểu Thái
Chương 1: Xuyên không rồi? Bấm để xem Y là Park Jimin - sinh viên khoa kinh tế trường Đại học BH đã tốt nghiệp, hiện đang là nhân viên của tổng công ty đầu tư dự án toàn cầu JiSEG. Y là con của một gia đình khá giả, học rất giỏi nên khi đi xin việc ở JiSEG đã có được chức vị mà những người mới mơ ước - trưởng phòng thiết kế dự án. Vẫn như thường ngày, y thức dậy từ sớm, xem xét hồ sơ, dự án. Trưởng phòng kế hoạch cũng không phải một chức vụ dễ làm nên y luôn cẩn trọng, trong mọi việc, đến cả bản báo cáo cũng phải xem đi, xem lại hơn mười lần mới dám đem đi nộp. Y luôn rời nhà sớm hơn giờ chuyến tàu điện thứ ba trong ngày bắt đầu hoạt động hai mươi phút. Từ nhà đến chỗ tàu điện cũng mất mười phút, năm phút y dùng để mua thức ăn sáng và năm phút còn lại y dừng ở bến tàu, bắt đầu bữa ăn sáng trước khi đến công ty. Đối với một người như y, việc cần thời gian chuẩn cũng là một lợi thế. Bước vào cổng chính sớm hơn thời gian quy định năm phút. Y luôn duy trì thời gian đi làm đều như nhau. Bắt đầu một ngày làm việc với tâm trạng không thoải mái lắm. Sự là đêm hôm qua, y có cùng tên bạn thân thời đại học - Kim Taehyung đi la cà quán bar đến gần sáng mới về được nhà. Kim Taehyung bảo có chuyện buồn muốn y cùng đến giải sầu, hóa ra là mới bị bạn gái đá. Ngày mai là hạn chót nộp case mà y giờ còn phải lo đối phó với tên thất tình sầu thảm Kim Taehyung khiến y một mực đau đầu. Cuộc sống trưởng phòng êm đềm của y sẽ mãi tiếp diễn, y sẽ là một người hiện đại, thành công, có vợ sinh con nếu như có một bất trắc không xảy ra. Nhưng thực tế, nó đã xảy ra. Cuộc sống sung túc, đầy đủ à còn tiền phụng dưỡng cha mẹ già nữa, thừa sức với Park Jimin y. Chính y là người đã chấm dứt nó. Hiện tại y đang đứng ở văn phòng Quản lí JiSEG và đang nghe một bài giáo huấn thật dài của ông ta. Bây giờ nghĩ lại quả là thất sách. Đêm hôm qua nếu bỏ Kim Taehyung tại quán bar mà làm cho xong cái case thì hay rồi, đâu phải đứng đây nghe ông ta thuyết giảng lịch sử huy hoàng của công ty này. Nào là công ty toàn nhân tài, làm việc luôn đề cao năng suất.. Y biết chứ, biết mới vào đây làm chứ. Mà tất cả cũng tại tên Kim Taehyung kia, tên đáng hận. Nếu hôm nay y mà bị đuổi việc, y sẽ qua nhà hắn, ăn hết của của hắn ta mới vừa lòng hả dạ. Nhưng sự việc cũng không xấu lắm. Công lao không có cũng có khổ lao. Y nhờ tính siêng năng luôn hoàn thành mọi việc trước thời hạn, đi làm đúng giờ.. nên sai sót lần này cũng quy vào lầm lỡ không có lần sau. Thật may! Trong lòng y thở phào nhẹ nhõm. Càng nhẹ nhõm lại càng thấy tức, tại cái tên đáng hận kia, nếu không trả thù mi ra trò ta không mang họ Park. Y thầm ghi hận trong lòng.. Đang lúc y mãi suy nghĩ kế hoạch trả thù hoàn hảo thì từ xa, Ahn thư ký đã bước đến gần. Cô cuối đầu nhìn y đang mãi suy tư chưa phát giác sự hiện diện của mình, mỉm cười. Vỗ nhẹ vai Jimin, cô nói "Jimin, quản lý nhờ tôi đưa văn kiện này cho cậu, còn dặn cậu nhất định trong hôm nay phải xong" "..." Y như đứng hình nhìn đống văn kiện chất cao như núi, đánh cái 'ực', gật đầu ý bảo đã biết với cô. Sau khi nhận được cái gật đầu kia cô cũng mỉm cười quay lưng đi. "Gì chứ? Quả là dụng công trả thù tư. Bảo lần này coi như lỗi lầm" nhỏ "? Giả dối, giả dối" trong đầu y hiện lên một ý nghĩ. Mặt tối sầm, u ám bắt đầu làm việc. Hôm nay có lẽ Park Jimin y ra đường không có xem ngày thì phải? Đến cả máy tính cũng chống đối y? Đành phải rời công ty, bắt tàu điện đến tiệm sửa máy tính. Đến nơi thì khách đông như trảy hội. "Gì chứ? Máy tính nhà các người hỏng lây lan à?" y nhìn khách trong tiệm bằng ánh mắt hình viên đạn. Tìm một chỗ ngồi, tay vẫy thằng nhóc chạy vặt trong tiệm đến bảo. "Ông chủ của các người đang ở đâu?" "Anh hỏi ông ấy có việc gì?" "Thì sửa máy chứ chẳng lẽ tìm đi chơi" "..." Thằng nhóc ngạc nhiên nhìn y, đoạn tính bỏ đi thì bị y kéo lại. "Nói với ông ấy có Park Jimin bên JiSEG đến tìm" Thằng nhóc vẫn nhìn y với ánh mắt cảnh giác. Gì chứ ánh mắt đó là không tin lời y nói? Cố gắng vỗ ngọt vài câu cùng ít tiền lẻ cho thằng nhóc ăn vặt thì nó mới chịu đi. Không lâu, từ sau tấm rèm, một người nam dáng cao ráo, anh tuấn, tiêu sái bước đến. "A! Hôm nay có dịp gì mà bên JiSEG phải đến tận đây?" "Bớt tào lao dùm! Sửa giúp cái máy, nhanh đi không là tối nay khỏi về luôn ấy" Y mặt tỉnh bơ nói câu đó trong ánh mắt ngạc nhiên của thằng nhóc chạy vặt. "Haha, được, tôi sửa, cậu liệu mà xong việc thì phải đãi tôi một chầu như lệ phí a" "Được được, nghe theo anh hết. Bây giờ thì nhanh đi" 30 phút sau "Của cậu xong rồi. Tất cả 300" Người nam nhân anh tuấn vừa nói vừa đưa 3 ngón tay trước mặt y. "Cái gì?" Y trố mắt ngạc nhiên, miệng cũng há thật to. Mọi người trong tiệm nhìn y nén cười. "Bị virus xâm nhập, dữ liệu mất hết, tôi đã khôi phục toàn bộ cho cậu rồi, giá 300 là rẻ rồi đó. Cậu thử đi tiệm khác xem có ai rẻ hơn tôi" anh ta đầy vẻ tự tin giải thích. "Được 300 thì 300. Không đôi co với anh" "Cảm ơn đi thông thả" "Kim Namjoon! Anh coi chừng tôi đấy" Y nghiếng răng, quay đầu nhìn người đang mỉm cười. Thật thật thật xui xẻo! Cả ngày nay hết gặp chuyện này đến gặp chuyện khác, y sắp bị tức đến điên luôn rồi. Về tới công ty cũng đã qua giờ cơm trưa, y còn chưa có gì bỏ bụng. Thôi kệ tối về ăn bù vậy! Lao đầu vào công việc một cách không mệt mỏi. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng văn phòng y làm việc dần thưa người, chỉ còn một vài nhân viên ở lại có hoàn thành cho xong công việc. Năm tiếng, bây giờ thực sự chỉ còn lại mình y trong công ty này mà mới chỉ được hơn một nửa đống văn kiện. Mệt mỏi, buồn ngủ, y quyết định tự thưởng cho mình một cốc cà phê nóng vì đã làm việc chăm chỉ. Sau sự việc ban sáng, y trở nên cẩn trọng hơn. Trước khi đi pha cà phê, y đã cẩn thận lưu tư liệu vào một file trong máy tính sau đó thong thả rời đi. Bước đến quầy cà phê không một bóng người, y bật đèn, tìm kiếm cốc cùng cà phê rồi đi đun nước. Bỗng 'bụp' toàn bộ xung quanh không hẹn đều một mảnh tối như mực. "Chuyện quái gì đây? Ô tài liệu, tài liệu.. à lưu rồi, thật may" Một mình y đọc thoại trong bóng tối. Mở đèn pin lên, y di chuyển đến nơi có mạng điện hệ thống. Cơ mặt y dãn ra như phát hiện một việc gì đã biết. Thì ra chỉ là nhảy cầu dao điện. Y không bận tâm đưa đôi tay ướt sũng nước về phía cầu dao mà không mảy may suy nghĩ là có một sợi dây điện đang chìa ra. Tay y chạm vào câu dao, một cảm giác tế dại từ đầu ngón tay truyền về não bộ làm y choáng váng. Ý thức còn sót lại y chỉ nghĩ "Chuyện gì xảy ra với mình vậy? Tất cả đều tại tên chết tiệt KIM TAEHYUNG" * * * Không biết đã qua bao lâu rồi? Văn kiện còn chưa xử lý xong sao lại ngủ rồi? Mở mắt choàng tỉnh dậy, Jimin vội tìm máy tính để xử lý tiếp những việc còn lại. Nhưng y chợt nhận ra giang phòng xa lạ, cách bày trí không như nơi y ở. Ngưng mọi hoạt động, y đi vòng quanh phòng xem xét. Đây là kiến trúc cổ mà y hay coi trong các bộ phim cổ trang trên TV. Dừng lại nơi tấm gương lớn, mặt y tái lại, mắt mở to, hét lên "A! Không thể nào! Mình.. mình là nam, không phải nữ" Trong gương là một cô gái xinh đẹp, mặt nhỏ nhắn, tóc dài mượt, đôi tay thon gọn đang nhào nặn khuôn mặt mình. Y không thể tin đây là sự thật, y xuyên không ư? Không thể nào? Lỗ hỏng thời gian là có thật nhưng các nhà khoa học chưa phát hiện tình huống nào như thế này mà. Từ sau cánh cửa gỗ xuất hiện thêm một nữ tử dáng người nhỏ nhắn, tóc búi gọn mặt mừng rỡ nhìn y sau đó quay lưng ra ngoài nói lớn "Công chúa tỉnh rồi" "Này cô nói cái gì vậy? Đây là đâu? Cho tôi về nhà, tôi còn nhiều việc lắm" Y thật nghe không hiểu những gì cô gái đó nói. Đã xuyên không thì thôi đi còn xuyên qua đến Cam-pu-chia à? Cái gì mà công chúa? "Người nói gì vậy công chúa, nô tỳ nghe không hiểu? Người là công chúa mà" "Cô nói cái gì vậy? Cho tôi về nhà"
Chương 2: Không phải nữ nhân Bấm để xem Y vốn không tin vào những chuyện như thế này nhưng hiện tại không tin chắc cũng không được. Trước mặt y hiện tại là một cô gái tầm khoảng 17 - 18 tuổi mặc đồ kì lạ đang nhìn y với vẻ mặt ngạc nhiên. Cô ta quay ra cửa kêu to những câu từ mày không thể hiểu được "Người đâu gọi thái y. Nương nương, công chúa tỉnh rồi!" "Cô đang nói gì vậy? Tôi không hiểu. Lối ra ở đâu?" Chợt từ ngoài cửa cả một đoàn người ùa vào phòng. Dẫn đầu là một người phụ nữ xinh đẹp với bộ y phục sặc sở, đầu cài trâm ngọc lấp lánh. Bên cạnh là một cô gái khác cũng trạc tuổi cô gái lúc nãy. Theo sau là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi mà y đoán chắc là một vị quan gì đó như trong phim truyền hình y hay xem. Người phụ nữ phất tay nói gì đó với người đàn ông. Ông ta gật đầu, bước lại gần y. Ông ta bước, y lùi. "Ông làm gì? Lùi lại. Tôi muốn về nhà" "Công chúa bình tĩnh, vi thần chỉ xem bệnh thôi! Công chúa nói gì vậy?" Y càng hoảng hơn, tay chân quờ quạng, miệng hét lớn. Vị nương nương ngôi trên kia cau mày nhỏ giọng bảo cung nữ kế bên. "Thả ta ra, các người là ai? Tôi không phải là công chúa của các người" "Ngươi đi gọi Lý thái sư đến đây, cho gọi cả Thứ sử đại nhân đến cùng" Sau một hồi náo loạn, vị nương nương kia cùng đám người kéo nhau rời khỏi. Trước khi đi, y có để ý thấy sắc mặt bà ta rất khó coi còn nhìn y với ánh mắt khó hiểu. Một mình y trong gian phòng tịch mịch, ngã lưng xuống giường bắt đầu suy nghĩ về những việc đã xảy ra. "Két" Cánh cửa gỗ lim đỏ mở ra. Cung nữ ban sáng bước vào cung kính cúi người nói với y. Song với vẻ mặt không hiểu cung nữ ấy đành đưa tay hướng cửa, làm động tác mời. Y vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng không nói, đi theo. Nàng ta đưa y đến một gian phòng khác, bên trong có một bức bình phong thật lớn. Đi vòng qua bức bình phong y mới nhận ra "Đến giờ tắm rồi à?" Lúc này mặt y tái nhợt. Cung nữ lúc nãy cũng đã lui xuống, trong phòng hiện tại chỉ còn mình y. Tay chân luống cuống, mặt mày đỏ lựng, y chẳng lẻ thực sự phải tắm? Y là nam nhân còn khối thân thế này lại là nữ a. Không thể được. Y to giọng hét lên làm cung nữ bên ngoài phải tức tốc chạy vào. Y biết có nói thế nào nàng ta cũng chẳng hiểu vậy thì đành dùng tay chỉ vậy. Tay chỉ vào nàng ta rồi lại chỉ vào mình, tay còn lại giơ giơ y phục lên làm động tác cải. Không biết nàng ta có hiểu hay không mà mặt mày đỏ lựng, quay lưng bước ra ngoài, khép cửa lại. "Không cởi vậy ta tự cởi. Có gì thì đừng trách ta thất lễ" Vừa nói, tay vừa vận động cởi đai lưng rồi tới y phục ngoài, một lớp áo, một lớp áo, một lớp áo rồi lại một lớp áo. Y tự hỏi có phải hay không thân thể này có vấn đề? Mặc nhiều áo như vậy đúng là từ sáng đến giờ y cũng thấy nực. Một lớp áo rồi lại một lớp áo, cuối cùng là một tấm vải lớn vòng quanh ngực, được lót thêm hai miếng bông nhỏ. Y ngạc nhiên sờ sờ. Thế quái nào ngực lại bé đến thế? Cởi nốt mảnh vải cuối cùng trên thân thể, y há hốc mồng kinh ngạc. Người này thế nào lại là nam cái nữ trang? Biến thái! Nhưng dù sao thì không là nữ cũng được. Sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn là gian phòng đó. Bên cạnh là một cung nữ đang cúi đầu hành lễ. Ý gật nhẹ đầu tựa như cho phép, nàng ta dìu y đứng lên, rửa mặt rồi chải tóc. Từ hôm qua đến nay y vẫn thắc mắc tại sao người này là nam nhân lại có gương mặt cùng làn da còn đẹp hơn cả nữ nhân? Từ đằng xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Đẩy cửa bước vào có lẽ là một tiểu thái giám đi? Người nọ hớt hãi nói một tràng với nàng ta "Nương nương cho triệu công chúa, ngươi mau nhanh đi" Nàng ta gật đầu rồi đỡ y đứng dậy, như ngày hôm qua hướng tay ra cửa mời Vi Hiền Các "Xeng" "Xeng" Tiếng ồn từ xa đã nghe thấy vang lên Vi Hiền Các. Y vừa bước vào tức thì một chậu nước hất thẳng vào mặt, bên tai luyên thuyên những câu từ không rõ ý nghĩa. Trong các hiện có rất nhiều người, có vẻ như họ là các phi tần, cung nữ, cách cách.. đang xì xào to nhỏ với nhau. "Các ngươi làm gì vậy? Thật ahihi tức chết ta mà" Y hét lên đầy tức giận Mọi người nhìn y run sợ rồi ai nấy tản ra. Vị pháp sư chỉ tay vào y, từ sau có hai tên thân cận đi đến bắt lấy tay y trói lại đằng sau. Tên pháp sư kia tiếp tục tát nước, vẫy muối vào mặt y vừa đọc các câu thần chú. Cuối cùng hắn đi vòng ra sau lưng y đánh vào gáy làm y ngất đi. "Ma quỷ đã đuổi nhưng không chắc là sẽ không bị nhập lại, tốt nhất là không nên để cô ta ở lại đây" Các phi tần cùng cách cách đều gật đầu tán thành. Sau đó mọi người giải tán, ai về cung người nấy. Chuyện này lọt đến tại Phác Chí Minh Viễn - vị vua Phác triều. Ông ta lo lắng sẽ gặp nguy nên tìm cách tống y đi. "Vừa lúc cùng Tuấn Quốc có tranh chấp. Chi bằng đem Mẫn nhi đi hòa thân" Ông ta chợt nghĩ ra trong lúc bí bách. Sau đó tin tức lan truyền khắp triều, trên dưới ai cũng biết. Riêng Vi Hiền phi không khỏi lo lắng cho số phận của con mình. Bà lo lắng bởi vì thân phận thật sự của Phác Chí Mẫn là hoàng tử chứ không phải công chúa. Năm đó bởi vì không địa vị cùng lời uy hiếp của Hoàng hậu mà Vi hiền phi mới giấu đi thân phận thật của y. Đương lúc bà hoang mang lo lắng thì Thứ sử đại nhân Hầu Trọng Ôn bảo là Chí Mẫn hình như đã xảy ra chuyện gì đó ông không biết chính xác được. Nhưng với tình hình hiện nay, việc đó không còn quan trọng nữa, việc cấp thiết là phải dạy cho Chí Mẫn các lễ nghi ứng xử đúng mực của một công chúa. Cứ thế mỗi ngày Hầu Trọng Ôn đều lui tới phủ công chúa để dạy học. Jimin vốn thông minh, nhân viên một công ty quy mô toàn quốc nên hiệu suất làm việc rất cao. Chưa đầy một tháng, tính theo thời hiện đại thì y về cơ bản đã ứng xử đúng cách với Tiểu Hoa - nàng là cung nữ riêng của Chí Mẫn và cũng là người thứ hai biết về thân thế thật của y. Hai tháng sau "Tiểu Hoa - Ta đói bụng" Y gọi Tiểu Hoa đang lau dọn bàn ghế, mè nheo. "Công chúa à, người sắp thành thân rồi nên hãy chú ý một chút" "Không thích, không lấy, không phải ngươi không biết ta là như thế nào mà lại lấy nam nhân" "Tiểu Hoa biết nhưng người là công chúa, công chúa a"
Chương 3. Thoát chết trong gang tấc Bấm để xem Nếu cẩn thận suy nghĩ thì y cảm thấy mối hôn sự này có gì đó không bình thường. Tỉ như phụ hoàng cùng thái tử Tuấn quốc sớm biết y là nam nhân thì có đồng ý mối hôn sự này không? Chắc là không nhỉ? Ê? Vậy là y đang lừa vua gạt thái tử? Ngẫm nghĩ thì đúng là vậy a! Lo lắng bắt đầu lan ra khắp cơ thể. Rùng mình y nghĩ đến hậu quả nếu thực sự để Phác quốc vương biết mình bị lừa bấy lâu nay thì.. Y thực không dám tưởng tượng. "Tiểu Hoa, Tiểu Hoa" Y giọng gấp gáp gọi cô tỳ nữ nhỏ "Công chúa gọi nô tỳ" Tiểu Hoa kính cẩn đáp "Có hay không phụ hoàng cùng Tuấn thái tử đã biết là nam?" "Không có! Không thể nào! Nương nương giấu chuyện đó rất kỹ a.." "Chuyện đó là chuyện gì?" Y tò mò nhìn Tiểu Hoa vẻ nghi ngờ "Nương nương làm tất cả là vì người. Nô tỳ còn nhớ năm đó lúc nương nương mới vào cung được hoàng thượng cực kỳ sủng ái, khắp chốn hậu cung không ai không biết Vi Hiền phi người. Hoàng thượng vì nương nương mà bỏ bê triều chánh, cùng lúc đó hoàng hậu Lý Tiêu Vân nghe tin nương nương được hoàng thượng sủng hạnh liền đem lòng ghen ghét. Sau đó có đến gặp nương nương buông lời lẽ khó nghe. Tin tức truyền tới tai hoàng thượng, Lý hoàng hậu bị cấm túc ba tháng chép Nữ huấn. Ba tháng sau, nương nương mang thai công chúa người cũng đã bốn tháng, hoàng hậu đem người ồn ào kéo đến Vi Hiền Các ngoài thì thăm hỏi sức khỏe còn để cảnh cáo nương nương nếu sanh con trai, tranh ngôi vương với Phác Thế Mẫn thì coi chừng nương nương cùng công chúa sau này khó sống. Ông trời nào chiều lòng người. Lúc hạ sinh người nương nương vô cùng lo lắng, mồ hôi nhễ nhại cũng gắng sức nói với bà mụ bảo rằng nương nương sinh được một tiểu công chúa bụ bẫm rồi ngất đi" Nói đoạn Tiểu Hoa ngừng một hồi rồi nhìn Chí Mẫn như thông cảm với số phận của y rồi nói tiếp "Sau đó hoàng thượng có đến thăm nương nương vài lần rồi cũng dần không đến nữa. Mọi người trong cung lúc đó truyền tai nhau bảo nương nương vì sinh công chúa nên bị hoàng thượng thất sủng. Người biết không? Mấy ngày sao đó, ngày nào Lý hoàng hậu cũng dắt theo Phác Thế Mẫn đến thăm hỏi nương nương cùng công chúa, lần nào đến cũng bảo rằng nương nương sinh cho hoàng thượng công chúa chắc rất được sủng ái" Nói đến đây Tiểu Hoa cũng không nói nữa, môi nàng mím lại, vẻ tức giận. Y bật cười "Ngươi! Tức cái gì? Bà ta muốn cười cứ để bà ta cười, chẳng phải hoàng tử ta vẫn sống yên đến bây giờ đó sao? Còn sắp theo phu quân về nhà nữa mà. Tính ra là bà ta là dế bị mẫu phi quay vòng vòng rồi, có gì phải tức giận?" nét cười cứng ngắc trên mặt y cùng lời nói bỡn cợt làm Tiểu Hoa chợt bật cười rồi cũng nghiêm giọng nhắc nhở "Người thân phận công chúa sắp xuất giá không nên nói năng linh tinh, phạt người không được ăn điểm tâm" Tiểu Hoa cười nhìn y với vẻ mặt thỏ con "Tiểu Hoa, ta biết sai rồi! Cho ta điểm tâm đi" Chí Mẫn nằm ườn ra bàn mè nheo với nàng Bốn tháng sau Sau lần tranh chấp một trấn nhỏ giáp với biên giới Tuấn quốc, Phác quốc vương cho sứ đi Tuấn quốc giải hòa, tình nguyện gả con gái giúp tăng hòa khí giữa hai nước, Tuấn quốc vương cũng đồng ý, suy cho cùng Tuấn Chung Quốc - Thái tử Tuấn quốc cũng đến tuổi thành gia lập thất mà không thấy ý trung nhân nên gả y cho hắn, lập Thái tử phi. Hôm nay vừa tròn đến hạn giao ước, Tuấn Chung Quốc cùng một đội vệ binh cùng kiệu hoa đỏ rực, kèn trống tùng xèng rời khỏi Tuấn Quốc đến Phác Quốc đón tân nương. Còn phần y bên này trái ngược với không khí ồn ào, kinh hỷ là nỗi lo lắng của Vi Hiền phi cùng Phác Chí Mẫn. Cũng đã sáu tháng trời học tập nên hiện tại, không lo vấn đề giao tiếp, việc y thực sự sợ là sau khi thành thân thì phải động phòng. Cùng là nam nhân thế nào động phòng? Vỡ lẽ ra thì mất đầu như chơi. Y mang tâm trạng hồi hộp, lo sợ bước lên kiệu hoa trước cổng thành. Đi cùng y có vài tên thái giám và đặc biệt có cả Tiểu Hoa. Nàng được mẫu phi dặn dò bảo phải chăm sóc Chí Mẫn đồng thời ứng phó những việc khó xử, những lời khó nói giúp Chí Mẫn. "Tiểu Hoa? Tiểu Hoa ngươi đâu rồi?" Chí Mẫn tâm tình bất an trong kiệu hoa gọi nàng "Tiểu Hoa đây thưa công chúa" Nàng vén một bên rèm cửa sổ nhìn vào bên trong "Ngươi mau vào đây" Y khẩn trương gọi nàng Tiểu Hoa quay ra một tiếng bảo dừng kiệu rồi lên ngồi cùng y, ra lệnh cho gia nhân tiếp tục khởi hành. "Công chúa người sao vậy?" "Ngươi nói xem nếu hắn đòi động phòng thì như nào?" "Nô tỳ cũng không biết chỉ cầu trời cho thái tử uống say mà lăn ra ngủ luôn" Đến được Tuấn Quốc đã là 2 ngày sau. Y cùng hắn nhanh chóng vào bái đường rồi được đưa vào động phòng. Trong lòng Chí Mẫn lo lắng không thôi. "Cuối cùng cũng phải đối mặt! A! Qua mau một chút a" lòng y thầm nghĩ cũng không chú ý khăn đỏ đã bị Tuấn Chung Quốc vén lên từ lúc nào. Hắn đăm chiêu nhìn y mặt nhăn nhó như cố chịu đựng điều gì đó rồi bỏ đi về phía bàn cầm lấy chung rượu hướng y đưa đến. Y mở mắt đón lấy ly rượu, quên mất còn phải uống rượu gia bôi. Uống xong hắn đứng dậy hướng y nói vài câu rồi bỏ đi để y một mình một phòng trong đêm tân hôn. "Nàng ngủ sớm đi! Ta vốn không có ý nạp nàng làm thê nhưng ý phụ hoàng đã quyết, phận làm con khó cãi. Ta sớm đã có ý trung nhân và ta yêu nàng ấy. Nàng nếu hiểu thì an phận một chút, ta sẽ không ngược đãi nàng" Vậy cũng tốt! Y vốn cũng đâu có yêu hắn. Đang không biết giữ cái mạng nhỏ ra sao thì lời nói của hắn như cái phao cứu sinh cứu lấy y từ vùng nước thẳm. Mặt thoáng ngạc nhiên rồi lộ tia vui mừng khó thấy, thay y phục rồi đi ngủ. Nhưng tiếu ý trong mắt y đã bị hắn thấy, toàn bộ. Không động phòng với ta có vẻ nàng vui lắm nhỉ?
Chương 4. Hiểu lầm? Bấm để xem Sáng hôm sau theo như tục của Tuấn Quốc, thái tử cùng thái tử phi phải đi hành lễ với hoàng thượng cùng hoàng hậu. Từ sớm Tiểu Hoa đã gọi y dậy, rửa mặt, chải tóc. Nàng hỏi y với vẻ lo lắng "Công chúa, tối qua thái tử có làm gì người không? Y có biết người là.." Nàng bỏ lửng câu nói nhưng y hiểu ý nàng. Nở nụ cười Chí Mẫn đáp với vẻ hững hờ "Không. Sau khi uống rượu giao bôi, hắn nói vài lời rồi bỏ đi" "Thái tử nói gì a?" Nàng vẻ mong đợi hướng y nhìn tới. Cốc nhẹ vào đầu nàng, y đáp "Nha đầu nhà ngươi lắm chuyện! Hắn ý đại khái là không yêu ta, cưới ta vì lời hứa hôn và đặt biệt hắn đã có ý trung nhân, ha ha" vừa nói, tiếu ý trên mặt y càng sâu. Cuối cùng là cười một cách sung sướng. Bỗng cửa gỗ kẹt một tiếng bị đẩy vào. Hắn bước vào với vẻ mặt lạnh lùng. Chả thèm liếc y một cái, cất giọng âm trầm "Nàng cười vui cái gì? Hình như có liên quan đến ta?" "Khụ khụ.. Không! Ta cười vì câu chuyện cười mà Tiểu Hoa kể có phải không?" nét cười trên mặt y thoáng cứng đờ khi hắn bước vào. Có phải hẳn đã nghe thấy những gì y nói? Chí Mẫn lo lắng vội cầu cứu Tiểu Hoa. Nàng cũng hoảng hốt, bình tĩnh trả lời "A! Phải! Thái tử phi cười bởi vì chuyện cười của nô tỳ. Ha ha. Thái tử có muốn nghe không?" "Ta không thiết phải nghe những chuyện không có ích đó. Ta thấy nàng nên nhanh lên, đã quá giờ trà sáng rồi" Hắn lạnh lùng trả lời nàng, quay sang y giọng nén giận nói "A! Ta xong rồi đi thôi" Y chợt giật mình, nhanh chóng đứng lên cùng Tiểu Hoa và hắn rời khỏi Đông Cung. Thỉnh an hoàng thượng cùng hoàng hậu xong đã đến giờ cơm trưa. Y một thân y phục rườm rà, lượn qua lượn lại hành lang về Đông Cung. Chí Mẫn chính là bị các hủ tục bức đến phát điên rồi. Hắn thì đã sớm mất dạng sau khi thỉnh an. Nghe nói là đi Bối Lạc Cung thăm Bối Tiểu Yên rồi. Sau khi thành thân cùng Chí Mẫn, hắn đã tấu lên Tuấn quốc vương về ý trung nhân của hắn. Ông ban đầu trách hắn không nói sớm hơn để lập Bối Tiểu Yên làm Thái tử phi. Nhưng mọi sự đã rồi nên đành lập cô ta làm Lương đệ, ban cho Bối Lạc Cung. Hắn ngày nào cũng lượn lờ bên Bối Lạc Cung, ôm ôm ấp ấp Bối Tiểu Yên, sợ người ta không biết hắn cùng nàng ta có thâm tình. Cũng đã nửa năm kể từ ngày y đến Tuấn quốc, cũng là nửa năm không thấy mặt mày hắn lui tới Đông Cung. Nghe nói Bối Lương đệ đang mang long thai trong mình. Hắn càng ngày càng sủng hạnh nàng ta, Tuấn quốc vương hay tin cũng đứng ngồi không yên, ban cho nàng ta lụa là gấm vóc, trân châu ngọc trai. Trong cung cũng loan tin y là Thái tử phi 'rởm' bị thái tử thất sủng, đến bây giờ vẫn còn trinh tiết, nô tỳ, thái giám trên dưới cũng dần xem thường y. Chí Mẫn từ đó đến nay mọi chuyện đều không quan tâm. Hắn muốn ai, muốn như thế nào là chuyện của hắn, y không quan tâm. Y luôn sống: Việc người người lo, việc ta ta lo. Đối với y Đông Cung cũng dần trở nên quen thuộc, là nơi vui chơi khoái hoạt. Nhưng đối với người khác, y chẳng khác nào đang sống trong lãnh cung. Mùa xuân năm Đông Nguyên thứ mười ba, đứa con của Bối Lương đệ vì không cần thận sinh non mà mất. Một năm sau "A Mẫn, A Mẫn, người xem nó có dễ thương không? Nô tỳ vừa nhặt được nó bên ngoài cung, chắc có lẽ là mèo hoang" Tiếu Hoa gấp gáp chạy vào cung nói với Chí Mẫn. Bên y cũng đã gần một năm xa nhà, xa quê hương, tự nhiên tình cảm của nàng cùng y trở nên thân thiết. Y đã bảo nàng cứ gọi y là A Mẫn cho thân. "A! Thực dễ thương!" Chí Mẫn cảm thán, bồng vật nhỏ lên vuốt ve. Nó 'meo' một tiếng rồi nằm yên hưởng thụ sự vuốt ve của y "Ngươi thấy nên gọi nó là gì?" "Người định nuôi nó à? Hay quá!" Tiểu Hoa như hài tử năm tuổi nhảy cẩn lên vui sướng "Nó là bảo bối của ta hay là gọi Tiểu Bảo đi" "Được! Tiểu Bảo, cái tên dễ thương lắm" Y mắt cười tít nhìn con mèo nhỏ trong lòng Ba ngày sau "Thái tử đến" giọng thái giám từ xa truyền tới "Chà hôm nay chắc bão đến rồi! Tự nhiên tên mặt băng đến đây làm gì?" Chí Mẫn đang vui đùa cùng Tiểu Bảo buông lời bởn cợt khi nghe thái giám thông báo "A Mẫn! Ta cắt điểm tâm a?" Tiểu Hoa đang quét dọn quay sang trừng y "A! Ta biết sai rồi! Sẽ không tái phạm" Y vội buông Tiểu Bảo chạy qua ôm lấy nàng như hài tử Két Chỉnh lại trang phục, đứng yên, cúi chào Tuấn Chung Quốc bước vào. Theo sau hắn là Bối Tiểu Yến đang mặt mày buồn hiu bỗng mắt sáng rỡ lao đến ôm lấy Tiểu Bảo "Bái kiến Thái tử" "Bái kiến Thái tử, Bối Lương đệ" "Miễn lễ" "Ôi Tiểu Cát, ta nhớ con chết mất" Bối Tiểu Yên chợt thốt lên làm y giật mình "Xin Bối Lương để đừng quá phận. Đó là mèo của ta, mong muội đừng quá khích" "Đây là mèo của muội, nó đi lạc từ ba hôm trước, tìm mãi chẳng thấy, may mà có Quốc" Nàng ta miệng nói, tay bế mèo, chân tự nhiên bước đến gần hắn, sà vào lòng hắn nức nở "Tỷ bắt mắt mèo của ta còn bảo ta đừng quá phận, hức hức, ta chỉ là muốn đem Tiểu Cát về thôi mà, hức" "Nó vốn là của.." "Nàng, im miệng" Y chưa nói xong liền bị hắn một câu cướp mất "Nàng có cần vì một con mèo mà tổn thương nàng ấy, Tiểu Bối vốn hiền lương, nàng ấy nói mèo này của nàng ấy là của nàng ấy, nàng còn cãi ta ta liền cắt lưỡi nàng" Hắn quát vào mặt y1 "Ta vốn.." Bốp! Hắn, một tay tát thẳng vào mặt y, ánh mắt hừng hực lửa giận. "Không ngờ còn có loại nữ nhân không có liêm sỉ như nàng, đáng lí ngay từ đầu ta nên nói với phụ hoàng từ chối hôn ước này" Đoạn hắn quay qua nhìn Bối Tiểu Yên ánh mắt liền ôn nhu, phong tình vạn phần, an ủi. "Nàng đừng khóc, Tiểu Cát của nàng, của nàng, chúng ta về" Hắn đưa Bối Tiểu Yên cùng Tiểu Bảo ra khỏi Đông Cung. Về phần y nhận được một bạt tay của hắn thì đứng bất động, má đỏ rát. Tiểu Hoa bên cạnh bị hù một trận khiếp vía. Sau khi hoàn hồn liền nhận thấy một bên má A Mẫn đỏ rực, khóe miệng còn lưu vết máu. Nàng vội lấy nước cùng khăn lau máu cho y. Nhưng y tuyệt nhiên không cất một lời. Từ bé đến lớn, từ hiện đại đến bây giờ, chưa hề có ai tán y một bạt tay như vậy, một bat tay dùng hết tất cả sức lực như muốn trút giận lên y muốn đánh y tan thành khói bụi, vĩnh viễn không tồn tại trên đời. Y cảm thấy bản thân mình thật bất hạnh, hắn chưa từng cho y cái gì, cũng chưa từng bên cạnh y quá 1 canh giờ, hắn căn bản chưa từng làm gì cho y thì hắn có quyền gì mà đánh y. A Mẫn cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp. "Ngươi căn bản không.. ưm.. ưm.." Tiểu Hoa biết rằng tiếp theo sau đó Chí Mẫn sẽ thốt ra những lời gì, nhưng đây là Tuấn Quốc chứ không phải là Phác Quốc nên đến từng cử chỉ lời nói cũng phải cẩn trọng. Nàng biết A Mẫn rất ức, nhưng cũng chỉ có thể nhịn mà thôi "A Mẫn đừng! Không vì người thì cũng vì cái mạng nhỏ của ta đi" Chí Mẫn bất động, trong lòng như rót một dòng suối ấm áp, đúng là cũng chỉ có người trong Nhà mới đối tốt với nhau "Tuấn Chung Quốc, ngươi đánh ta thì ráng nhớ lấy cái tát hôm nay, đừng để sau này ta phải mất công nhắc lại khi ngươi quỳ dưới chân ta cầu xin tha thứ"
Chương 5. Nhặt được một Tiểu Cát Bấm để xem Sau hôm đó y chẳng thấy hắn đến Đông Cung nữa. Y cũng chả bận tâm nhưng cái tát đó không quan tâm thì không được. Người ta nói Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cái tát tay đó y nhất định sẽ trả, cả vốn lẫn lãi. Tính đến hiện tại thì y đã đến cái thế giới này hơn một năm rồi, cũng tức là y đã sống trong cái nhà giam hoàng cung được một năm. Một năm nhàm chán. Nếu y vẫn còn làm ở JiSEG thì cả tiền thưởng lẫn tiền lương có thể mua được một căn hộ hai mươi mét vuông cũng không chừng. Càng nghĩ y càng thấy tức, nhớ lại cũng là tại tên Kim Taehyung đó. Từ lúc đến đây có nhiều chuyện mà y tưởng chừng như quên luôn cách làm nó, như nấu cơm, đi chợ chẳng hạn. Mắt y lóe sáng như phát hiện ra thứ gì đó rất thú vị. Đúng! Y sắp làm một việc rất thú vị đây. Tự vấn bản thân không biết chợ ở đây có như chợ ở hiện đại không nhỉ, có giống trong các bộ phim truyền hình chiếu lúc tám giờ tối không. "Tiểu Hoa, Tiểu Hoa" Chí Mẫn khẩn trương gọi Tiểu Hoa "Người làm gì vậy?" Nàng bị Chí Mẫn kéo kéo, quay qua hỏi "Chúng ta đi chơi đi" Y hai mắt sáng rỡ, như hài tử nũng nịu với nàng "Đi chơi? Người đi chơi ở đâu?" "Chúng ta ra chợ chơi, ta chưa từng được đi chợ từ khi đến đây, ta muốn xem" "Không được! Sẽ bị Thái tử trách mắng" "Xùy xùy, hắn ta quản? Nếu quản thì đã quản từ lâu rồi. Hừ, nói tới hắn ta càng giận mà càng giận thì càng phải đi chơi cho hết giận" "Ta xin người, nô tỳ còn nhiều việc lắm" "Ngươi không đi thì ta đi" Nói đoạn y quay lưng bỏ đi. Năng nỉ nàng muốn gãy lưỡi mà chả đi vậy, thì để Chí Mẫn y tung chiêu cuối. Quả nhiên có hiệu quả. Tiểu Hoa vội gọi một tiểu nô tỳ giao phần việc còn lại rồi đuổi theo y ra ngoài. Nhưng mọi sự việc đã bị một đôi lam mâu thu hết. Sao hắn chưa từng thấy y nũng nịu như thế với hắn? Mặc dù là phu thê nhưng y thật sự không quan tâm hắn đối y ra sao sao? Thực không đặt thái độ của hắn vào mắt? Thực đáng giận! Hắn cũng chính mình giật mình với ý nghĩ đó. Tại sao hắn lại cảm thấy hơi, chỉ là hơi tức giận khi y tỏ vẻ dễ thương trước mặt người khác không phải hắn? Hắn cũng không phải đứng đây từ trước mà là Tiểu Bối có nhờ hắn quay lại Đông Cung tìm giúp nàng ta cái lục lạc của Tiểu Cát rơi tình cờ nhìn thấy một màn nũng nịu của y vừa rồi. Thoáng quay lưng tiếp tục đi tìm lục lạc thì y nghe tiếng cười đùa của y cùng Tiểu Hoa. Thanh âm trong trẻo không khỏi khiến hắn có chút, chì một chút chú ý. Từ sau cửa cung bước ra là một lam y nam nhân dáng người nhỏ nhắn. Tiếp theo sau là một nữ nhân mặt có nét là Tiểu Hoa. Vậy thì nam nhân là Thái tử phi Phác Chí Mẫn đi? Tại sao nàng ấy mặc nam phục lại đẹp đến thế? Mặt có vẻ là đã tẩy sạch đi lớp phấn son nữ nhân thường dùng còn có phần hồng hào hơn? Đó chính là những ý nghĩ chợt đến cũng chợt đi của Thái tử Tuấn Chung Quốc. Thoáng xa xa hắn nghe tiếng y cười khanh khách hỏi Tiểu Hoa bên cạnh "Ngươi thấy công tử của người thế nào? Mặc nam phục cũng đẹp chứ?" "Nam nhân thì mặc nam phục phải đẹp rồi. Nhưng người không phải nam nhân bình thường, là công chúa! Ha ha" Tiểu Hoa buông một câu khiến nụ cười trên môi y chợt đông cứng "Ngươi im miệng! Ta là nam nhân, là hoàng tử không phải công chúa. Ngươi còn nói như vậy thì ta cũng không ngại chứng minh ta là nam nhân a. Vừa hay ngươi cũng xinh đẹp, rất hợp ý ta" "Người! Lưu manh. Nhỏ tiếng một chút dù gì đây cũng không phải là nơi người có thể tùy tiện bông đùa như vậy" Hắn đằng này thì sớm hóa đá. Hãy nói là hắn nghe lầm đi? Hắn cư nhiên lại lấy một nam nhân làm thê tử? Thực đáng giận, hẳn phải làm sáng tỏ chuyện này. Nếu là thật thì cuộc hòa hôn này nên chấm dứt bằng việc Phác Quốc phải chia một nửa biên giới cho Tuấn Quốc. Hắn quay đầu toan đi làm rõ thì đã thấy đằng xa không một bóng người như thể trước giờ không có ai ở đó. Hắn thôi việc tìm lục lạc cho Tiểu Cát, quay lưng ra khỏi Đông Cung, mất thì mua cái khác. Bên này hai người một nam một nữ cùng nhau vui đùa trên đường trong kinh thành. Lam y nam nhân không cao cũng không thấp, da dẻ hồng hào, mắt đen láy, tay cầm quạt phấy phấy tựa tiên nhân trên trời, làm say đắm các nữ nhân trên đường. Còn hồng y nữ nhân nhan sắc cũng không phải hàng tuyệt sắc nhưng cũng tính là đẹp say lòng các nam nhân khác xung quanh. Hai người cùng nhau dạo bước, cùng nhau cười đùa tựa đôi kim đồng ngọc nữ vữa giáng trần thu hút mọi sự chú ý. Chí Mẫn cùng Tiểu Hoa dừng lại ở giang hàng này lại đến giang hàng khác, họ cũng vô tình lướt qua các nơi mà nam nhân hay lui tới nổi tiếng trong ngoài kinh thành Tuấn quốc - Y Xuân Viện. Chí Mẫn chân tựa có đá mà đứng trước cửa Y Xuân Viện, ánh mắt tò mò nhìn vào bên trong. Cả cuộc đời y chưa từng quen được một cô bạn gái nào. Hỏi các dồng nghiệp nữ trong công ty thì họ bảo cho dù Jimin có đẹp trai tới cỡ nào thì y vẫn sẽ không thể có bạn gái vì y quá nghèo. Các nữ nhân trong Y Xuân Viện như mèo gặp mỡ ùa ra kẻ mời người chào, nhộn nhịp cả một góc thành. Tiểu Hoa cũng phải dừng bước mà kéo y đi. Ánh mắt vẫn còn luyến tiếc các nữ nhân xinh đẹp, tự hứa với lòng tối nay phải đến thử một lần một được. Chí Mẫn cùng Tiểu Hoa về đến Đông Cung cũng đã là chiều tà. Bỗng y dừng bước, mọi giác quan đều ngừng hoạt động trừ thính giác. Y nghe tiếng kêu của một vật nhỏ, tiếng kêu nỉ non nghe mà đau lòng. Y bước dần đến bụi cỏ bên bờ tướng trước cửa Đông Cung. Là một tiểu miêu. Đáng ngạc nhiên là nó hoàn toàn giống với con Tiểu Cát của Bối Lương đệ nhưng nó ại mang lục lạc còn Tiểu Cát không có. Y ôm nó vào lòng với nét dịu dàng trong mắt cùng nụ cười nhạt trên môi mà không ngờ chỉ vì một phút sơ suất mà cả số phận lần nữa bị thay đổi.
Chương 6. Không hiểu chính mình Bấm để xem Hắn đã về Bối Lạc Cung cũng được một khoảng thời gian nhưng hắn chỉ ngồi thẩn thờ, không hề quan tâm đến Bối Tiểu Yên dù là một cái liếc mắt. Nàng cũng mải chơi đùa cùng Tiểu Cát nên cũng không để ý hắn, đến lúc chú ý thì chỉ thấy hắn ngơ ngác nhìn ra ngoài cung. Nàng ta chạy lại, nhìn theo hướng hắn nhìn nhưng chả thấy gì. Nàng quay phắc qua hỏi hắn "Quốc, chàng nhìn gì vậy? Không để ý thiếp? Tiểu Bối giận chàng đó" Nàng ta nũng nịu với hắn "Chẳng có gì, chỉ là nghĩ một số chuyện" Nhìn cách nàng nũng nịu làm hắn chợt nhếch miệng cười. Quả là Tiểu Bối dễ thương nhất. Nhưng nhìn cái cách nàng ấy nũng nịu làm hắn nhớ đến người nũng nịu vào ban sáng. Cái cảm giác chán ghét ùa vào tâm hắn. Hắn cũng chẳng biết hắn ghét cách y nũng nịu hay nàng ta nũng nịu nữa. Chắc hẳn là y rồi! Hắn thương yêu Tiểu Bối như thế làm sao mà ghét nàng ta được. Để ý thì sẽ thấy cái cách Bối Tiểu Yên nói chuyện cứ như trẻ con. Chả là hồi trước nàng ta có mang long thai, chẳng may do sơ suất mà bị sẩy thai bởi uống một chén canh gà có bỏ thuốc trôi thai. Mà trước khi thuốc phát tác thì Chí Mẫn y lại là người cuối cùng rời khỏi Bối Lạc Cung nên không tránh khỏi nằm trong viện tình nghi. Lần đó hắn cũng nghi ngờ y vì đố kị nàng ta mà khiến nàng ta sấy thai. Hắn quyết một phen sóng mái với y. Những đáp lại sự giận dữ của hắn, y chỉ mặt lạnh mà tiếp nhận những lời nói ngoan độc của hắn, một cậu cũng không hé miệng đáp lại. Sau bên Đại Lý Tự tra ra lại là Quy Dung - Quy quý phi hắn vừa nạp thiếp hồi 2 tháng trước. Đúng là bị danh quyền làm mờ mắt. Quy Dung sau đó bị tội mưu sát tiểu thái tử bị đày xuống làm thứ dân, cả nhà tước ba cấp quân hàm, nam bị bắt đi tòng quân, nữ thì bị bắt làm nô tỳ trong cùng. Sự việc được tra rõ ràng hơn cũng không thấy xin lỗi y một lời, cứ thế mặt mù tai điếc mà cho qua. Còn về phần Bối Tiểu Yên vì mất con đâm ra bệnh liệt giường, uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi. Lần đó nàng ta đang sưởi nắng trong hoa viên Bối Lạc Cung thì một tiểu miêu nhỏ chạy vào nhằm chân nàng ta nũng nịu. Từ lúc nàng ta nhận nuôi tiểu miêu đó, nô tỳ thái giám trên dưới cùng hắn thấy bệnh tình nàng ta ngày một thuyên giảm, cho rằng Tiểu Cát chính là bùa may mắn, ra sức bảo vệ nó không thương tổn một cọng lông. Nhưng sau khi hết bệnh, nàng ta thần trí không được bình thường, lời nói cùng cử chỉ như một hài tử lên năm không hơn không kém. Hắn sau đó đau lòng không thôi càng ra sức bảo bọc nàng ta cùng Tiểu Cát. Nếu người khác có hỏi thứ mà hắn dám bỏ cả mạng Sống ra bảo vệ thì thứ đó là Bối Tiểu Yên cùng tiểu miêu miêu Tiểu Cát. Quay lại hắn hiện tại không mấy dành sự chú ý cho nàng ta, chỉ trả lời qua loa rồi căn dặn đôi lời cùng nô tỳ chăm sóc nàng ta rồi quay lưng rời đi. Lúc hẳn rời đi cũng là tối muộn. Hắn nói với tên thái giám bên cạnh "Tối nay Đông Cung thị tẩm" "Dạ nô tài sẽ đi căng dặn" Tên thái giám cúi người cảo lui. Hiện tại chỉ còn mình hắn đứng trong Ngự Uyển Đình nhìn ngắm ánh trăng vàng khuyết dưới mặt hồ "Đêm nay ta sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện" "Ay! Ây.. A" Bên phía Đông Cung lúc này một mảng tĩnh mịch bỗng một tiếng kêu nhỏ vang lên phá vỡ không gian. Y hiện tại đang vắt vẻo. Phải chính là vắt vẻo trên cành cây sát tường Đông Cung. Y đã quyết chí phải đến Y Xuân Viện dù chỉ một lần. Thật vất vả y mới lừa được Tiểu Hoa rời di để y có cơ hội, bây giờ chỉ vì một cái cây mà phá hỏng đại sự thì y đảm bảo ngày mai cái cây này không còn mọc ở đây nữa. Người ta nói 'Anh hùng khó qua ải mỹ nhân' quả đúng. Hiện tại y đang đứng trước cửa Y Xuân Viện. Từ trong các cô nướng lụa là thướt tha ùa ra vờn quanh như bướm gặp hoa, lôi kéo y vào. Bước vào trong thì một mĩ cảnh khác lại hiện ra. Y hiện tại đang đắm chìm trong tửu sắc không hay biết gì. * * * Sau khi tin Thái tử sẽ thị tẩm Đồng Cung thì nô tỳ thái giám trên dưới Đông Cung phải dẹp bỏ mạng nhện bắt đầu tất bật chuẩn bị nước, đèn.. mệt bở hơi tay. Tiểu Hoa cũng cuống cuồng chuẩn bị không hề để ý đến Chí Mẫn. Đến khi mọi thứ chuẩn bị xong thì đã không thấy y đâu. Nàng truyền trên dưới Đông Cung đi tìm nhưng không thấy. Từ xa truyền "Thái tử đến" Mọi người dừng mọi hoạt động dừng trước đại điện Đông Cung. Hắn vừa bước vào liền hỏi "Chủ tử các ngươi đâu gọi nàng ấy ra đây" "Bẩm thái tử, thái tử phi đang tắm tẩy, mời thái tử vào không phòng trước" Tiểu Hoa đứng ra dàn xếp mọi chuyện, trong lòng không ngừng lo lắng Chí Mẫn đang ở đâu. Cũng đã hai canh giờ trôi qua, hắn gọi Tiểu Hoa vào gặng hỏi thì nàng cũng đành trả lời từ lúc trời sập tối đã không thấy Chí Mẫn nữa. Hắn hỏi có biết y hay đến nơi nào không, nàng bảo không biết rồi chợt nhớ ra điều gì đó đoạn quay lưng đi thì từ cửa đã thấy y bước vào, người ngập mùi rượu, đã vậy còn mặc nam phục. Lần này chết, chết chắc rồi! Y vừa bước vào đã đụng phải thân hình cao lớn của hắn đang bước tới. Ngược mặt đỏ ửng do men rượu vươn một tay đánh lên ngực hắn, ngà ngà nói "Tên mặt than! Ha ha.. Người đến đây làm gì? Bối Lạc Cung cháy rồi à?" Y lắc lư, bởn cợt hỏi hắn "Ai! Thái tử phi người say rồi, nghỉ.." "Ngươi im miệng, lui ra ngoài" hẳn quát Tiểu Hoa. Nàng quay lưng đi ra, thầm cầu trời cho y bình an vô sự qua đêm nay "Ai nha đã đến đây còn quát người của ta? Ngươi tên mặt than xấu xa, cút về Bối Lạc Cung của người đi!" "Nàng.." Hắn giơ tay đoạn tát y thì "Bộp" "Ha ha.. Muỗi to quá! Sao người chưa chết? Con muỗi đẹp trai này, người chỉ biết làm ta đau thôi! Về, mau về mà tìm Tiểu Bối của ngươi đi, ta không có" thịt "cho ngươi. Nàng ta có, tìm nàng ta" Y hai tay giáng lên mặt hắn còn vỗ bập bộp mắt cái, rồi cười ha hả, khiến hắn tức điên lên, tính đẩy y ra thì một luồng hơi nóng phả vào tai y "Ta là nam nhân, không có thịt, không ngon, tìm nàng ta, nàng ta cho người nó" Nói rồi y buông mặt hắn ra cười ha hả không ngừng, leo lên giường ngủ thiếp đi không hay biết chuyện gì tiếp theo. Còn hắn sau câu nói đó cư nhiên mặt nổi tầng hồng quay lại nhìn lam y nam nhân vì nóng mà cởi áo, miệng không ngừng càm ràm y phục thật nhiều. Chẳng biết hắn bị gì, cư nhiên lại giúp y cởi trang phục, lộ ra thân thể trắng nõn hơi ửng hồng do men rượu. Y thật sự là một nam nhân! Nhưng cũng thật đẹp! Hắn cũng chính mình giật mình với ý nghĩ đó. Hắn thế mà lại muốn đoạt đi tấm thân thể đó?
Chương 7. Chỉ thử một lần Bấm để xem Chính bản thân hắn cũng đã cảm thấy thật kinh tởm với cái ý nghĩ đó. Hắn thế mà lại nổi hứng thú với một nam nhân? Mà người đó lại còn là người đã lừa gạt hắn? Hắn hiện tại không thể bước ra khỏi Đông Cung, một phần là vì cái tin hắn thị tẩm Đông Cung đã được cấp báo lại với mẫu hậu hắn. Nếu bây giờ bà lại nhận được tin thái tử trong đêm đã rời khỏi Đông Cung chắc bà sẽ không để hắn yên. Đành phải nán lại đây một đêm, sáng mai rời đi sớm thì tốt hơn. Sáng hôm sau Hắn cư nhiên truyền lệnh rời đi từ lúc nào không biết nhưng lúc y tĩnh lại thì không có ai trong phòng trừ Tiểu Hoa. Nàng đang chuẩn bị nước cho y rửa mặt. Chí Mẫn tay đỡ đầu, tay chống mình ngồi dậy, miệng nhỏ giọng gọi Tiểu Hoa "Tiểu Hoa, cho ta nước" "A! Nước đây" Nàng vội rót trà đưa cho y "Hắn, rời đi rồi? Từ lúc nào?" Uống nước thấm giọng, Chí Mẫn khàn khàn hỏi nàng về hắn. Y cũng chẳng quan tâm nhiều nhưng hôm qua do uống rượu làm liều nên không biết hắn sẽ đối y xử như thế nào? "Thái tử đã rời đi từ sớm. Y chẳng hé răng nói một lời gì về chuyện hôm qua. Mà hôm qua y có làm gì người không?" "Hắn dám? Ta liền một phát đánh chết hắn. Hừ!" Càng nhắc tên đó càng giận Hắn không nói gì nhưng cũng không có khả năng hắn sẽ không lợi dụng việc mà đó bắt y làm chuyện y không muốn làm. Quả là phiền mà! Y vừa sửa soạn xong, đang chuẩn bị cùng Tiểu Bảo đi dạo một vòng hoa viên thì có một vị công công được lệnh từ Hoàng hậu đến mời y đến cung chơi. Y cùng Tiểu Hoa thoáng hoảng hốt, bình tĩnh lại, bảo vị đó báo với hoàng hậu y sẽ tới ngay. Cầu trời lần này đừng có trước mặt hoàng hậu gặp phải tên Tuấn Chung Quốc mặt than đó. Hiện tại y cùng Tiểu Hoa và.. tên mặt than đó đang ngồi trò chuyện cùng hoàng hậu - đấng mẫu nghi thiên hạ. Bà có vẻ rất quan tâm tới y "Tiểu Mẫn, con vào cung cũng đã 3 năm rồi, hẳn cuộc sống cùng nề nếp chắc đã quen? Cuộc sống của con ở Đông Cung có tốt không? A Quốc có quan tâm đến con không?" "Dạ đã quen hẳn rồi ạ. Cuộc sống ở Đông Cung rất tốt ạ, không thường có người ra vào. Còn về việc quan tâm đến con người nên hỏi thái tử sẽ rõ, chàng chắc hẳn đã rất quan tâm đến con" Y vừa nói miệng vừa tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn Hoàng hậu là người thông minh, bà ắt hẳn nhận ra ý tứ trong lời nói của y "Ta xin lỗi vì quản lí A Quốc không nghiêm. Con cũng đừng trách nó, nó tương lai sẽ làm vua một nước ắt sẽ không có nhiều thời gian quan tâm con. Nhưng ta vẫn là mong hai con sẽ sớm sinh cho ta một đứa cháu, có được không? Bà già ta không biết chừng nào sẽ về với trời, con, có thể không?" Y có thể thấy trong lời nói của bà có sự bảo bọc Tuấn Chung Quốc, quả là bà ta vẫn là quan tâm con trai mình nhất. "Vâng chàng sẽ làm vua một nước ạ! Về việc sinh con thì một mình con không thể quyết định. Nhưng con thấy người nên nói việc này với Bối hiền muội thì có kết quả hơn, phải không A Quốc?" Nói đoạn y chợt quay qua nhìn hắn cười mỉm "Ngươi.." "Quốc! Im miệng! Con thế nào lại độc sủng Bối Lương đệ? Bỏ mặc Tiểu Mẫn đây? Ta lấy tư cách mẫu hậu của con lệnh cho con phải đến ở Đông Cung đến khi nào thái tử phi có mang. Bắt đầu dọn đi từ hôm nay." Bà vẻ cương quyết khi nghe được giọng điệu khinh miệt của y trong lời nói. Đứa trẻ này quả thật không bình thường, rất có khí chất. "Mẫu hậu! Con.." "Các con lui đi ta muốn nghĩ ngơi" "Người nói có thật không rằng thái tử sẽ đến ở Đông Cung?" "Ừ! Ta cũng không ngờ bà ta lại quyết như thế. Có khi nào bà ấy hiểu sai ý ta không? Không thể nào! Ta nói rõ lắm mà" "Người nói như thế nào?" "Ta chỉ nói 'con thấy người nên nói việc này với Bối hiền muội thì có kết quả hơn' thôi. Ý tứ kêu bà ta bảo hắn cùng Bối Tiểu Yên sinh con quá rõ ràng mà!" "Chẳng trách.." Y cùng Tiểu Hoa sau khi rời cung hoàng hậu thì vừa tán dốc vừa về Đông Cung. Y không hiểu sao Hoàng hậu lại bảo tên mặt than đó đến Đông Cung chứ? Ai mà không biết y cùng hắn thề không đội trời chung. Đáng giận! Ngày tháng yên bình còn đâu nếu hắn đến chứ? Tức chết y mà. Chiều đó quả là có xe ngựa chở hành lí cùng hắn đến trước Đông Cung. Hắn vẻ mặt như than bước vào Đông Cung. Thái độ gì đây? Hắn tưởng y thích lắm chắc? Thấy mặt là muốn đấm, tên mặt than khó ưa. Y trong lòng đem hắn ra 'thăm hỏi' trên dưới trăm lần nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh chơi với Tiểu Bảo, mặc kệ hắn cứ đi đi lại lại. Đến tối lại cùng hắn chung một bàn cùng ăn cơm. Quả là không còn từ nào diễn tả tâm trạng y lúc giờ. Nếu cho y một điều ước, y chỉ mong hắn biến khuất đi. Rồi đến khuya lại phải cùng nhau ngủ trên một chiếc giường? Không! Không bao giờ! Đấy chỉ là những gì y tưởng tượng đến ngày tháng sau này của mình mà đâu đâu cũng thấy mặt hắn. Đúng là địa ngục trần gian. Hiện tại y không chịu nổi nữa, bỏ Tiểu Bảo cho nha hoàn chăm sóc, y đi gọi Tiểu Hoa cùng đi hái táo. Thế nào không biết trong hoa viên lại có một cây táo? Đã vậy trái còn rất to, rất ngọt. Đến dưới gốc táo, y đứa giỏ cho Tiểu Hoa còn mình, xoắn áo, váy, leo lên cây táo cao. Tiểu Hoa bên dưới lo lắng không ngừng nói "A Mẫn cẩn thận" "Ngươi đưa giỏ lên ta ném táo xuống đây, lo mà cầm cho chắc" A Mẫn? Hắn tự hỏi khi nào mà Tiểu Hoa có thể xưng hô như thế với y? Hắn còn chưa một lần gọi tên y nữa mà. Tại sao nàng ta có thể gọi một cách thân thuộc như thế? Tại sao hắn không thể mở miệng gọi tên y dù một lần? Nó rất khó nghe? Chính hắn cũng không biết. Những câu hỏi không đáp án cứ hiện lên kh hắn thấy y cùng Tiểu Hoa đang vui vẻ cùng nhau hái táo. Hắn ngày càng không thể hiểu được chính mình. Sau hôm y uống rượu làm càng thì hắn không thể ngừng nghĩ về y. Khi hắn ở cùng Tiểu Bối cũng bất giác so sánh y với nàng ta. Mọi việc xảy ra sau cái hôm đó. Tối đó y đã nói mớ rất nhiều "Ngươi! Tên mặt than.. Ngươi nghĩ ngươi là ai.. mà.. có thể.. tát một vị hoàng tử Phác quốc.. ta chứ? Tên.. khốn mặt băng.. này ngươi chưa từng.. cho ta.. cái gì cả.. thậm chí chưa gọi tên ta.. dù chỉ một lần.. mà.. ta ghét.. ngươi" Y chỉ nói như vậy, nhẹ nhàng như thở vậy nhưng lại làm hắn không ngừng suy nghĩ. Có hay không chính hắn đã quá áp đặt cảm xúc của mình? Mặc định y chính là không phải người tốt? Giờ khắc này hắn chỉ muốn thử một lần, chỉ thử một lần! "Phác Chí Mẫn" Cũng không quá khó nghe, có cái gì đó rất dễ chịu như gọi một vật nhỏ vậy!
Chương 8. Ngọt? Bấm để xem Ngày hôm sau, Chí Mẫn lại cùng Tiểu Hoa đi hái táo. Số táo hôm qua trong lúc hai người tám nhảm đã bốc hơi một cách thần kỳ. Hôm nay vẫn là để hoàng tử Phác Quốc - Phác Chí Mẫn, đỉnh đỉnh đại trượng phu ra tay leo lên cây hái táo. Tuấn Chung Quốc ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm hai người họ làm gì nhưng trong lòng lúc nào cũng suy nghĩ tại sao Chí Mẫn lại có thể hồn nhiên vui đùa giữa chốn Đông Cung đầy thị phi này. Tại sao hắn lại cứ đối đầu với y, tại sao không thể một lần hòa nhã đôi bên cùng ăn một bữa cơm? Hắn muốn thử gọi tên y, một lần! "Phác Chí Mẫn" Phác Chí Mẫn sau khi nghe có người gọi tên mình vội quay lại, nào ngờ thấy hắn lại giật mình, trượt chân rơi từ cành táo xuống. Cứ ngỡ lần này về với mẹ Đất thân yêu nhưng.. Hiện tại y đang nằm trong vòng tay rắn chắc của hắn. Nhìn người trong lòng mắt nhắm tít lại như chịu đựng gì đó lại bất giác mỉm cười nhưng cũng nhanh chóng trở lại băng lãnh. Y sau khi rơi từ cành táo xuống cứ tưởng mìn sẽ đáp đất một cách không an toàn. Nhưng lạ thay, y chẳng cảm thấy đau chổ nào cả, ngược lại còn rất ấm. Y bạo dạn mở mắt dò xét thì bắt gặp lam mâu banh lãnh của Tuấn Chung Quốc đang nhìn chằm chằm mình. Nhanh chóng rời khỏi vòng tay vốn không thuộc về mình kia, y vội mở lời, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng "Đa tạ" "Nàng.. à không.. ngươi nên cẩn thận" "Ừm" Hắn cũng chả để ý đến lời nói của mình đã có phần nào như hòa hơn, không còn gắt gao, băng lãnh như trước nữa. Còn y hiện tại mặt nổi một tầng hồng, quay qua bảo Tiểu Hoa không hái táo nữa, cùng y ra thành chơi. Đối với y chỉ có mẹ y là người duy nhất ôm y như thế. Nói mới nhớ, đã bao lâu rồi mẹ y không còn ôm y nữa? Gia cảnh Chí Mẫn ở hiện đại không phải đáng thương mà là quá đáng thương đi. Từ lúc mẹ y sinh y ra, cha y vì bị tai nạn giao thông mà mất, bà không chịu nổi cuộc sống vất vả đó đành giao y cho ông bà nội chăm sóc, riêng mình bỏ đi lấy người đàn ông khác. Hắn sau khi nghe nói y cùng Tiểu Hoa đang chuẩn bị ra thành chơi, hắn cũng khăng khăng đòi theo. Hắn bảo cũng chả muốn đi gì cho cam nhưng tại mẫu hậu bắt hắn phải ở bên y nên hắn mới đòi theo. Nói vậy chứ y biết tỏng trong lòng hắn nghĩ gì.'Muốn đi muốn chết mà còn sỉ diện' y trong lòng thầm cười ha ha, ngoài mặt thì nhìn hắn cười khẩy. Từ lúc vào cung đến giờ hắn mới có thời gian đánh giá kĩ càng y như lúc này. Bộ bạch phục y mặc giúp y tôn lên nước da trắng nõn. Mái tóc đen bình thường búi theo kiểu nữ nhân hiện tại đã được chải chuốc, búi kiểu các nam nhân thường búi trông mượt mà, bồng bềnh. Đôi mắt y to tròn, lấp lánh nước. Đôi môi tự nhiên không tô son như thường ngày căng tròn mọng nước.'Nếu là nữ nhân thì chắc mình đã thích y rồi không chừng "hắn thầm nghĩ. " Không khí thật thoải mái. Này Tiểu Hoa.. " " Vậy có được không? " " Đi " Nãy giờ hắn cứ thấy y cùng Tiểu Hoa hai người xì xầm to nhỏ gì đó rồi cứ ngày càng bỏ xa hắn rồi biến đâu mất dạng. Đi đâu rồi? Chết tiệt hai người các ngươi dám làm như vậy với ta quả là chán sống rồi. Hắn lúc nhận ra đã quá muộn. Vội sai tên cận vệ đi tìm, hắn một người một ngựa thong dong mãi rồi dừng trước cửa Y Xuân Viện. Đây là ngựa của Chí Mẫn? Hắn dừng ngựa rồi bước vào. Các nữ nhân thanh mảnh thướt tha vây quanh hắn, một tiếng công tử hai tiếng công tử. Thực ồn ào! Sau khi gặng hỏi một hồi, hắn biết y là khách quen hiện đang ở trên lầu trên. Kiềm lại lửa giận, hắn cước bộ có phần nhanh hơn lên lầu. Trước mắt hắn là gì đây? Một bạch y nam tử cùng các cô gái vây quanh uống rượu. Đằng xa là hồng y nữ nhân ngồi mặt mày cau có. Hắn nhận ra nữ nhân đó là Tiểu Hoa. Nàng cũng nhận ra hắn vội chạy đến " Thái tử tha tội! Là A Mẫn dẫn tôi đi " " A Mẫn? "lam mâu nhìn nàng tàn khốc " A! Thái tử phi " " Ngươi trước ra ngựa, ta đem Chí Mẫn ra cùng hồi cung " Hắn không ngờ y cũng có gan dám bỏ hắn lại, tự mình chạy đi kỉ viện vui chơi. Y ném mặt mũi của thái tử hắn đi mất rồi. Lửa giận vốn đã ngút trời nay y lại vì rượu say bí tỉ mơ màng mà càng cháy dữ dội hơn " A ha, mĩ nhân sao lại biến thành mặt than rồi? Ta uống say rồi sao? Mĩ nhân nàng ở đâu? " Y nhìn hắn nhăm mặt, mơ hồ nói. " Im miệng không ta cắt lưỡi ngươi. Hừ! Dám làm thì phải dám chịu, chờ đó ta sẽ xử ngươi sau " " Ô ta còn chưa chơi đã, thả ta ra, tên đáng ghét, mặt than chết tiệt " Y vùng vẫy khi hắn vác như bao cát trên vai. Hắn nghĩ hắn là ai? Là ai mà có quyền quyết định tự do của y chứ? " Ngươi im lặng một chút thì chết à? Không thì đừng trách ta không nương tay "Hắn thực sự thấy y còn phiền hơn mấy ả ở kỉ viện ấy chứ " Được. Muốn đánh thì nhào vô "Y giẩy ra khỏi người hắn, tay chân thủ thế 'mèo cào', mặt mày đỏ bưng do hơi rượu trông thực mắc cười. Hắn khẻ mím môi nhịn cười nhìn người đang say bí tỉ trước mặt. Đôi lúc hắn cảm thấy y cũng thực đáng yêu " Đi ngủ sớm đi, ta rất mệt " " Ha ha ngươi muốn rút lui? Nhưng ta thì không"Nói đoạn y nhào vào cào cấu hắn. Còn hắn chật vật nhìn người đang hăng say trên người mình, tay cũng chẳng yên mà đỡ đòn. Vật qua vật lại, y vô tình vấp phải chân bàn mà ngã nhào lên người hắn. Thế nào ngã mà môi y lại ngay môi hắn mà đặt xuống. Hắn giật mình nhìn y vì mất sức nằm yên trên người mình mà môi vẫn như cũ. Hắn thất thần, theo phản ứng tự nhiên nuốt nước bọt. Ngọt? Còn có mùi men rượu' hắn trong đầu đang miên man suy nghĩ không mảy may đến việc mình theo phản xạ tự nhiên mà mút lấy môi y. Cảm giác này làm hắn có phần khoái hoạt, hắn thích cảm giác này.
Chương 9. Bí ẩn biến mất Bấm để xem Sáng hôm sau tỉnh dậy, y đã thấy mình nằm trong một vòng tay ấm áp. Kiềm nén kích động trong lòng, y khẽ trở mình bước xuống giường, Chí Mẫn rửa mặt rồi mở cửa phòng tránh làm hắn thức giấc. Y rảo bước về phía phòng Tiểu Hoa. Chí Mẫn không tự nhiên đẩy cửa bước vào mà kiên nhẫn gõ cửa. Ít lâu sau, nàng bước ra mở cửa với nét ngạc nhiên trên mặt. "A Mẫn? Dậy sớm vậy? Mau vào trong" "Ta đến gọi ngươi chải tóc cho ta, chuẩn bị đến Bối Lạc Cung" "Thái tử ngài ấy còn ngủ? Ngươi đến đó làm gì?" Nàng thực sự lo lắng cho A Mẫn. Từ miệng các cung nữ thái giám khác, nàng nghe được rằng Bối Lương đệ vì hãm hại y mà bày ra chuyện Tiểu Cát, cũng chính nàng ta tự làm mình sảy thai hòng đổ tội cho y. Nhưng trời khiến cho Đại Lí Tự điều tra ra không phải y mà là Quy quý phi, thực cảm thấy tội nghiệp thay nàng ta bị đem ra làm con tốt hy sinh. Những tin đó không biết có thật hay không nhưng người ta nói phòng bệnh hơn chữa bệnh, vẫn là nên lo lắng thì hơn. "Ta nghe nói nàng ta vì lo lắng thái tử không đến nên lâm bệnh rồi. Ta thân phận thái tử phi chí ít cũng nên đi thăm nàng ta" Y trả lời dửng dưng như không đoái hoài đến "Căn dặn phòng bếp làm một chén canh gà, thái tử tỉnh đem cho hắn, ăn xong bảo hắn Bối Lương đệ ngả bệnh" Nói đến đây, y đứng dậy cùng Tiểu Hoa đem một ít điểm tâm đi thăm Bối Tiểu Yên. Bối Lạc Cung "Thái tử phi đến" Tên thái giám giọng ẻo lã thông báo "Muội muội bái kiến tỷ tỷ" Bối Lương đệ nghe tiếng thông báo vội từ trên giường bước xuống bái kiến, không quên tỏ chút đáng thương. Mấy ngày trước nàng ta được tin thái tử đến Đông Cung thì tức giận, mặt mày đỏ bừng. Sau đó ít hôm thì đổ bệnh. Cứ tưởng thái tử phi đến chắc hẳn có cả thái tử đến, nàng ta một dạng thê thảm, rủ rượi từ giường bước xuống hành lễ, mong hắn thương hoa tiếc ngọc mà xin mẫu hậu ở lại chăm sóc nàng ta ít hôm. Nào ngờ đến chỉ có mình thái tử phi Phác Chí Mẫn cùng tì nữ thân cận Tiểu Hoa đến. "Muội muội miễn lễ, chú ý sức khỏe. Hiện tại thái tử còn đang ngủ, muội nên đứng dậy thì hơn" Y cũng không ngốc đến nỗi nhìn một màn trước mắt vẫn không biết nàng ta diễn cho ai xem. Mặc dù y cũng chẳng xem Tuấn Chung Quốc hắn là phu quân cái đách gì nhưng cứ để như vậy chẳng khác nào quẳng lòng tự trọng của mình cho chó ăn? Y biết hắn vốn muốn đem nàng ta lập thái tử phi nhưng vì sự xuất hiện của y mà nàng ta chỉ được làm Lương đệ. Phụ nữ người nào cũng có lòng tham, danh vọng, chiếm hữu nhưng nàng ta lại có cả ba. Nàng ta dám hy sinh đứa con chưa được nhìn thấy ánh mặt trời của mình chỉ để khiến hắn ghét bỏ y, nàng ta cũng quá ác độc đi? Đông Cung Hắn sau khi tỉnh dậy thì được thái giám hầu hạ y phục rồi an ổn ngồi vào bàn uống hết chén canh gà mà y căn dặn nhà bếp làm. Mọi thứ xong xuôi thì cũng là lúc hắn nhận được tin Tiểu Bối đã ngã bệnh 2 ngày mà tình trạng bệnh tình không hề thuyên giảm. Tức tốc truyền lệnh xuống, hắn như điên dại mà lệnh cho phu ngựa tăng tốc. Trong khi đó bên Bối Lạc Cung, y cùng nàng ta trò chuyện về hắn. Y nghĩ có thể tình tỷ muội sẽ được cải thiện phần nào. Nhưng không, thái độ độc chiếm của nàng ta quá cao, cả tham vọng cũng nghe rõ trong lời nói "Tỷ tỷ sao đến bây giờ vẫn chưa thấy có mang? Có phải hay không.." Nàng ta bỏ lửng câu nói nhưng đủ thể hiện thái độ của mình "Muội đây chút nửa đã được làm mẹ, Quốc chỉ chút nữa là có con. Nếu đứa con đó vẫn còn thì gia đình muội đã được hạnh phúc rồi" Nàng ta càng ngày càng quá đáng "Trong cấm cung này, ít việc ít phiền. Muội đừng quá sân si" "Tỷ đây là có ý gì?" "Sự thật vẫn là sự thật, muội đừng để bất cứ thứ gì che mờ mắt, muội sẽ hối hận" Nói rồi y đứng dẫn toan cùng Tiểu Hoa rời đi thì chợt nhớ ra một chuyện "Tiểu Cát vốn không phải của muội, nó là của ta" xong nhấc chân bước đi nhưng "Tỷ đứng lại. Ta không cần người như tỷ dạy ta" Nàng ta mặt đỏ bừng giận dữ bước càng ngày càng gần lại. Tiểu Hoa vội cản nàng ta "Bối Lương đệ xin đừng quá phận, người nên quay về nghỉ ngơi" "Nực cười! Đến cả nô tỳ thấp hèn như ngươi mà có tư cách dạy đời ta sao, ta sẽ bảo Quốc chém đầu ngươi. Mau tránh!" Nàng ta ngày càng lấn tới "Bối Lương đệ.." "Bốp" Nàng ta tát thẳng vào mặt Tiểu Hoa in hằng dấu 5 ngón tay đỏ rực "Ngươi im cho ta. Bằng không ta lập tức cắt lưỡi ngươi" "Nô tỳ.." Tiểu Hoa mặc dù bị đánh nhưng vẫn cố bảo vệ y Nàng ta giơ tay tính cho Tiểu Hoa một bạt tay nữa thì y đã nhanh hơn chặn tay nàng ta giữa không trung. Cùng lúc đó "Thái tử đến". Hai mắt nàng ta sáng long lanh rồi chuyển qua ngấn lệ. Nàng ta vùng tay ra khỏi tay y, tự tát mình, ngả xuống đất. Vừa lúc đó hắn đến, thấy một màn trước mắt, tay y lơ lửng giữa không trung, mặt nàng ta đỏ một mảng còn in cả dấu tay. Khỏi nghĩ cũng biết chuyện gì. "Muội.." Y không ngờ nàng ta lại như vậy "Ngươi im miệng cho ta. Ai cho phép ngươi đánh nàng ấy. Ngươi tưởng Phác quốc nhỏ nhoi đó có thể bảo hộ ngươi? Nếu nàng ấy mất một sợi tóc ta lập tức sang bằng Phác quốc của ngươi, tiện nhân" Hắn lao đến ôm lấy Bối Tiểu Yên, tay chỉ về phía y quát "Nàng có sao không? Tại sao lại như vậy?" Hắn ôn nhu hỏi nàng ta "Chỉ là.. hức.. thiếp lỡ lời.. hức.. nào ngờ Tiểu Hoa.. lại.. hức quát thiếp.. thiếp hức.. tát nàng ta một cái.. hức tỷ ấy vội.. tát lại thiếp.. hức hức" "Nô tỳ không có" Tiểu Hoa trợn mắt nghe nàng ta nói dối vội phân trần "Cả hai người các ngươi, chủ tớ như nhau, cả Phác quốc các người đều như vậy, đều bỉ ổi như nhau. Hừ. Cút cho ta" Hắn giờ phút này đầu óc mê muội, chẳng nghĩ được gì cả. Mấy ngày nay tiếp xúc với y, hắn cứ tưởng trước kia do bản thân hắn nghĩ xấu y. Trong tâm hắn dường như y đã có một chút, chỉ một chút quan trọng. Nào ngờ hôm nay chính y đã đạp đổ cái lòng tin hắn dành cho y "Ha ha ha.." Y nãy giờ im lặng, bây giờ lại nỡ một tràng cười quỷ dị. Cũng như hắn, y đã mở lòng cho hắn một cơ hội, thử nhìn hắn theo góc khác nhưng giờ đây mọi thứ đổ vỡ, vỡ hết rồi. "Tiểu Hoa chúng ta về, ở đây hôi quá, gọi người dọn dẹp 2 cái con động vật bốc mùi này đi. Thái tử là cái thá gì? Cùng lắm chi là một con động vật chưa tiến hóa đủ nhân cách, chỉ biết dùng nửa thân dưới mà suy nghĩ thì ta không nên chấp thì hơn" "Ngươi.." Nói rồi y cùng Tiểu Hoa bỏ đi, chẳng thèm đoái hoài gì đến mọi người xung quanh. Hắn ngay sau đó quỳ ba ngày ba đêm, cầu xin mẫu hậu cho hắn đến ở Bối Lạc Cung, bà cũng thương con trái nên đồng ý. Sau hôm đó, Đông Cung bắt đầu nổi một trận sóng gió cuồng phong. Hắn thấy Bối Tiểu Yên chịu ủy khuất nên mắt nhắm mắt mở, một tay che trời, mặc cho nàng ta làm càn, lấn phận sang cả Đông Cung. Tiểu Hoa trong một đêm đi ra ngoài mãi không thấy trở về. Cuối cùng nàng ta được một cung nữ tìm thấy ở một cái giếng ở hậu viện trong phủ của Quy quý phi. Bây giờ chỉ còn Chí Mẫn một mình đối mặt sóng gió Đông Cung. Nghe các thái giám, cung nữ Đông Cung bảo, đám tang Tiểu Hoa không thấy tổ chức gì chỉ thấy đại sảnh treo vải trắng, y ngồi bên quan tài nàng mấy ngày liền không ăn uống nhưng lại không khóc lấy một giọt nước mắt. "Tuấn Chung Quốc! Ta thề sẽ bắt ngươi trả lại hết những gì ngươi đã gây ra cho ta. Ta thề có trời đất" Tối đó giữa không gian yên tĩnh Đông Cung vang lên tiếng gào vang trời. Tuấn Chung Quốc bên Bối Lạc Cung đêm đó nằm mộng thấy Tuấn quốc nơi đâu cũng là máu, một nụ cười man rợ của lam y nam nhân đối hắn cười, nhưng thế nào cũng không thể nhìn thấy mặt người đó. Sáng hôm sau, cả Đông Cung được tin thái tử phi Phác Chí Mẫn sau một đêm cùng Tiểu Hóa biến mất không một vết tích.