Nam Nhân Ngư - Ma Nữ Mary

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ma nữ Mary, 8 Tháng ba 2019.

  1. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Tác phẩm: Nam nhân ngư

    Tác giả: Ma nữ Mary

    Thể loại:
    Viễn tưởng

    Trạng thái: 3 / 10 chương

    [​IMG]

    Giới thiệu:

    Nhân vật: Ánh Nguyệt - Đình Phong.

    Một ngày, anh cùng mẹ đang chơi ở công viên thì một đám người mặc áo trắng xuất hiện mang mẹ của anh đi. Anh chạy theo nhưng bước chân quá ngắn khiến bị tách ra xa.

    Mẹ anh hét lên:

    "Chạy mau!"

    Nước mắt của mẹ tôi chảy xuống hóa thành những viên ngọc cùng nhau rơi xuống.

    Cha anh vội nhặt lấy. Ông cùng đi với đám người đó. Anh được một người phụ nữ xa lạ ôm đi chạy trốn trong một căn nhà hoang.

    Link thảo luận:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Sáng Tác Của Ma Nữ
     
    Lam Nhạn, AlissaLangCa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 1: Tìm Mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày đẹp trời, anh cùng mẹ đang chơi ở công viên thì một đám người mặc áo trắng xuất hiện mang mẹ anh lôi kéo mạnh lên một chiếc xe màu đen.

    Anh chạy theo như bước chân ngắn khiến bị tách ra xa. Anh gào khóc:

    - Mẹ ơi! Mấy ông đừng bắt mẹ tôi. Làm ơn!

    Nước mắt khiến trước mắt anh như có một lớp sương mù.

    Mẹ anh hét lên:

    "Chạy mau!"

    Nước mắt của mẹ anh chảy xuống không phải những giọt nước nhỏ mà là những viên ngọc cùng nhau rơi xuống. Chúng lăn tròn trên nền đá.

    Cha anh vội nhặt lấy và cùng đi với đám người đó tới chiếc xe. Anh được một người phụ nữ khác ôm đi chạy trốn trong một căn nhà hoang.

    Trước đó anh vẫn nghe bên tai tên người đàn ông áo blue trắng nói với cha anh:

    "Còn thằng nhóc nữa. Mau bắt nó tới đây."

    Cha anh lắc đầu:

    "Không, nó là con trai của tôi."

    Người mang mắt kính đen hung dữ lên tiếng:

    "Đừng quên ông còn nợ chúng tôi một khoản tiền lớn."

    Người áo blue lại xen vào:

    "Nó có thể cũng là người cá đó. Bắt nó giao cho chúng tôi. Tôi sẽ giúp ông trả hết nợ. Không thì ông cứ chờ chặt tay hay chân đi."

    Vẻ mặt hốt hoảng bất đắc dĩ của cha anh quay qua nhìn anh.

    Lúc đó, anb không biết mình sắp bị chính cha ruột mình đem bán vào phòng thí nghiệm như mẹ anh. Ông ta cúi xuống suy nghĩ. Người áo đen thúc giục:

    "Nhanh lên chúng tôi không có nhiều thời gian đợi không đâu."

    Anh chỉ thấy cha anh gật đầu thì một bóng đen lướt tới cạnh anh. Khi mở mắt ra anh đã thấy mình không còn ở công viên nữa. Anh đang đứng trong một căn nhà hoang rách nát. Anh níu chặt lấy tay của bà ta nói:

    "Mẹ cháu đâu? Cháu muốn mẹ."

    Bà ta lắc đầu.

    Anh khóc to lên. Bà ta liền bịt miệng anh lại. Bà ta cảnh cáo:

    "Im miệng."

    Anh trừng mắt nhìn bà ta. Nước mắt ướt những ngón tay gầy tong teo ấy. Bà ta bất đắc dĩ nói:

    "Được rồi ta chịu thua ngươi đợi ta quay lại đó phải thật im lặng. Nếu bị bắt ta mặc kệ ngươi."

    Anh im lặng gật đầu.

    Bà ta lại như một chiếc bóng lướt đi. Khoảng một lúc lâu sau bà ta quay lại. Không thấy mẹ anh đâu. Anh ngó nghiêng khắp xung quanh bà ta. Anh đợi mãi không thấy bà ta nói gì. Anh lại khóc:

    "Mẹ ơi! Mẹ ra đây đi. Con không muốn chơi trốn tìm nữa đâu."

    Bà ta ôm anh vào lòng. Lạnh lùng nói:

    "Ta đến trễ quá! Họ đã đưa mẹ ngươi đi rồi. Ta không biết họ đưa mẹ ngươi đi đâu."

    Anh không hiểu bà ta nói gì nữa. Anh muốn mẹ của anh. Anh nhìn bà ta:

    "Cháu muốn tìm mẹ."

    Bà ta day day huyệt thái dương.

    "Im miệng. Mẹ ngươi ta không thấy. Còn khóc nữa ta để cho ngươi ở đây luôn. Thật phiền phức."

    Bà ta đang ở gần công viên nghe được tín hiệu cầu cứu của người cá liền ẩn nấp gần đó thấy rõ toàn bộ quá trình mẹ của thằng nhóc này bị bắt đi. Bà ta vốn không muốn xen vào nhưng thấy ngứa mắt trên đàn ông cặn bã đó đến vợ và con cũng có thể đem bán được. Đúng là không bằng cả cầm thú.

    Đứa bé cứ khóc mãi không ngừng đòi mẹ. Bà ta dành mang nó về nhà. Nhà bà ta gần sát biển. Có một cửa nhỏ thông ra biển lớn. Bà ta đoán chắc đứa bé này là người. Không thể đưa xuống thế giới người cá dưới đại dương được đành phải để tạm nhà bà ta thôi. Cứ nghĩ cho nó ở vài bữa không biết sao lại động lòng nuôi nó luôn. Mẹ của đứa bé này sợ là lành ít dữ nhiều rồi. Nếu không mẹ nó đã sớm quay lại tìm đứa bé này. Bà ta sống một mình đã lâ quen với tự do tự nhiên lại có thêm một đứa bé. Lúc đầu, bà ta gần như nổi điên mỗi ngày. Sau đó, dần dần chăm sóc nó. Đứa bé này cũng khá tội nghiệp. Cha nó còn định đem bán cả nó. Một đứa bé trai kháu khỉnh.

    Đứa bé ban đầu cũng khá bài xích bà. Thời gian lâu dần nó dường như quên dần mọi chuyên khủng khiếp ngày đó. Nhưng có lẽ bà ta đã sai lầm. Khi nửa đêm bà ta đi ngang qua phòng ngủ của nó. Nghe được tiếng gào hét:

    "Mẹ! Mẹ ơi, đừng đi."

    Nó đã trở thành một nổi ám ảnh suốt đời của thằng nhóc này.

    Bà ta leo lên giường. Ôm nó vỗ về. Nhẹ giọng hết sức có thể:

    "Mẹ đây, mẹ không đi đâu hết."

    Một lúc sau, đứa bé mới chịu nằm yên không quơ tay chân lung tung nữa. Bà ta nghe tiếng ngáy nhỏ trong lòng. Đúng là trẻ con.

    Anh cứ chạy mãi trong cơn ác mộng ấy. Trong mơ, anh không ngừng chạy theo sau lưng mẹ anh. Anh cố gắng gào thật to:

    "Mẹ ơi."

    Dường như mẹ anh không nghe thấy cứ đi càng lúc càng xa.

    Bước chân mập mạp chậm chạp cố gắng đuổi theo vấp té anh cũng bò dậy. Anh càng khóc to:

    "Mẹ, đừng đi."

    Bóng mẹ anh cứ xa dần.
     
    Lam NhạnAlissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2021
  4. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 2: Hóa Nhân Ngư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấm thoát mười ba năm, thằng bé năm tuổi giờ đã mười tám tuổi. Trở thành một thanh niên cao lớn. Thân hình thon gọn và trưởng thành.

    Ở viện Hải Dương sát bờ biển, một chàng trai đang bơi lội dưới nước đại dương. Hòa mình với biển cả và làm bạn với những chú cá.

    Chiếc đuôi cá sáng lấp lánh dưới ánh nắng những ánh xanh như Ngọc biếc. Mái tóc xanh dài như thác nước và đôi mắt đượm buồn miên mang. Cô gái tưởng mình đi lạc vào thế giới cổ tích vì ảo ảnh phía trước. Đưa tay dụi mắt. Lần thứ hai, Ánh Nguyệt tin chắc mình không nhìn lầm. Mắt chữ A miệng chữ O. Không thể tưởng tượng được cô đang thấy một người cá thật một trăm phần trăm. Ánh Nguyệt mới bật thốt lên lời:

    - Này người cá!

    Tiếng nói trong trẻo phá tan không gian đẹp như một bức tranh. Nam nhân ngư trừng mắt lạnh lùng nhìn cô rồi quẩy mạnh nước. Mặt nước yên ả gợn tường đợt sóng mạnh trắng xóa. Cô gái chạy theo vừa gọi to:

    - Đợi đã. Khoan hãy đi!

    Đình Phong vội vã lẫn trong đám đá san hô lớn. Bơi vòng đến phía cửa sau của viện Hải Dương. Mặc áo quần xong. Anh nhàn nhã bước đi về phía biển lớn.

    Cô gái phá hư một ngày thảnh thơi của anh vẫn không bỏ cuộc. Ánh Nguyệt đi khắp nơi không tìm được dấu vết của một bóng người nào.

    Hôm nay, viện Hải Dương đóng cửa. Cô đi dạo quanh bờ biển. Nhàm chán chợt có một ý nghĩ loé lên. Nghĩ là làm. Ánh Nguyệt leo qua cánh cửa bảo vệ. Đi dọc theo hành lang. Men theo con đường dưới lòng biển. Tò mò đi đến khu đặc biệt dành cho những chuyên gia bơi lội huấn luyện và chơi đùa với cá. Nếu bình thường sẽ có bảo vệ. Nhưng hôm nay lại vắng lặng.

    Cô không nghĩ mình có vận may như thế. Gặp được một người cá. Chán nản lê bước đi về nhà. Tính leo trở ra thì một âm thanh lạnh lẽo vang lên:

    - Ai cho cô vào đây?

    Cô giật bắn mình rơi từ trên tường xuống. Cũng may là nó không quá cao. Xoay cái mông bị đau cô muốn mắng chửi người nhưng hình như cô trộm lén vào đây, còn bị người bắt gặp, thật mất mặt mà.

    - Tôi đi lạc.

    Ánh Nguyệt vội suy nghĩ biện minh cho mình.

    Anh sắc bén lên tiếng:

    - Tôi nhớ cửa khóa. Cô đi lạc bằng cách leo tường sao?

    Cô ngang bướng đáp trả:

    - Thì sao? Anh làm gì tôi?

    Đình Phong trừng mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn phía trước mình. Giọng nói lạnh băng:

    - Tôi đưa cô lên cảnh sát.

    Ánh Nguyệt giương mắt lên nhìn anh. Cười mỉa mai:

    - Tôi sợ anh sao?

    Ba cô là cảnh sát trưởng nha. Cô mới không sợ anh ta.

    Một tay túm lấy cô, một tay mở cửa. Anh ném cô ra khỏi cửa của Viện Hải Dương.

    - Đừng để tôi gặp lại cô.

    - Này, cái anh này.

    Cô la hét.

    Đứng trước cửa nhà, Ánh Nguyệt vẫn còn mơ màng.

    Ánh chiều buông trên mặt trên cùng tiếng sóng biển rì rào. Anh nhẹ bước chân trên cát biển.

    Sáu năm trước, một ngày anh lên cơn sốt. Đôi chân bỗng hóa thành đuôi cá. Anh cảm thấy vừa đau vừa hạnh phúc. Vì anh giống mẹ anh. Nhưng anh vừa lo sợ sẽ bị đem đi làm thí nghiệm. Một mình co rút lại. Đến khi cánh cửa mở ra. Đôi tay gầy ôm lấy anh. Thả anh vào bể nước. Cũng từ hôm đó. Bên bờ biển mọc ra một viện Hải Dương. Anh muốn những đứa trẻ khác cũng thấy được thế giới dưới biển sâu. Nó thật đẹp.

    Cảm giác làn nước mát khiến anh dễ thở hơn. Hòa cùng biển nước. Anh thấy mình tự do. Thoải mái như trên cạn. Như một phần sâu thẳm trong linh hồn đang gọi mời anh về với gia đình.

    Anh sợ bị người khác xem là quái vật.

    Thỉnh thoảng, cô vẫn nhớ đến nam nhân ngư trong nước. Hình ảnh đó in sâu vào trong trí óc của cô. Mọi người bảo cô gặp ảo giác thôi. Vì làm gì có người cá. Đó chỉ là truyền thuyết mà thôi.

    Cô theo một chiếc thuyền nhỏ ra biển. Cô muốn gặp lại người cá đó. Ánh mắt đó như bảo với cô rằng:

    - Tôi rất cô đơn. Hãy đến với tôi.

    Như một bản tình ca buồn len lõi vào thần trí của cô. Đôi mắt u buồn xoáy sâu vào trái tim của cô những nốt nhạc trầm lặng.

    Lời mời gọi vang lên trong thâm thẳm của biển khơi. Hòa cùng tiếng sóng vỗ vào chiếc thuyền nhỏ.

    Gió nổi lên con thuyền nhỏ chao đảo. Ánh Nguyệt lần đầu tiên biết sợ. Cô chưa từng ra biển một mình. Con thuyền càng ngày càng lắc lư mạnh hơn. Nhìn vào bầu trời gầm thét như một con sư tử khổng lồ. Tim cô càng đập nhanh hơn.

    Những con sóng lớn muốn nuốt tươi con thuyền nhỏ. Cô cố gắng bám chặt vào cạnh thuyền. Nước không ngừng tràn vào khoang thuyền. Ánh Nguyệt hoảng sợ khi thấy con sóng lớn liên tiếp ập tới.

    Cô chìm dần xuống đáy biển. Thầm nghĩ, chắc hôm nay mình phải làm mồi cho cá mập rồi. Lý trí mơ màng cô nghe tiếng kêu của một loài cá. Nhìn như cá heo.

    Cô tỉnh lại đã thấy mình nằm trên bãi biển.
     
    Lam Nhạn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng hai 2020
  5. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 3: Giải Cứu Mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới đáy biển sâu, Quốc Vương Nhân Ngư David đau lòng vì sự mất tích của công chúa Ria đã truyền ngôi lại cho đứa gái khác là Tesa. Cùng nữ hoàng Lysa lui về ở ẩn.

    Vương Quốc Nhân Ngư dưới sự cai trị độc đoán của Nữ Hoàng mới là Tesa chìm trong oán thán.

    Thần dân không được phép tiến gần tới bờ biển cũng như tiếp xúc với loài người. Không ai hiểu nguyên nhân tại sao?

    Trên đất liền, chính phủ vừa công bố tin tức nghiên cứu của các nhà khoa học đã tìm ra cách chữa nhiều bệnh lạ bằng máu của Nhân Ngư.

    Khi tin tức vừa đưa ra bùng nổ nhiều cuộc săn lùng Người cá với nhiều quy mô lớn nhỏ. Đe đọa nghiêm trọng đến thế giới nhân ngư.

    Trong phòng thí nghiệm trình chiếu hình ảnh người cá bị hút máu cùng các thí nghiệm dã man. Một số người phản đối cách làm này của các nhà khoa học. Nhưng đa số đều đồng ý với phương pháp này.

    Những người phản đối bị xem là đối tượng bị người cá mê hoặc.

    Ngoài kia biển khơi sóng lớn không ngừng đánh vào những con thuyền. Có vài chiếc chỉ còn lại vài mảnh gỗ nhỏ. Có những chiếc thuyền lớn chìm dần xuống đáy biển. Thế nhưng với lòng tham lam muốn đánh bắt người cá đã khiến cho họ nổi lên những ý nghĩa táo bạo. Đánh cược cả mạng sống.

    Mặc cho vô số người mất tích cùng chết trên biển rộng, họ vẫn săn lùng những Nhân ngư.

    May mắn không mĩm cười với họ vì Nhân ngư hầu như không tìm được bất cứ dấu vết cũng như một hy vọng nhỏ nào.

    Đình Phong đang nổi điên khi thấy hình ảnh người phụ nữa xanh xao, gầy gò cùng làn da tái nhợt nằm trên bàn lạnh mặc cho người ta mổ xẻ.

    Cánh tay anh đấm mạnh vào bức tường đá. Dòng máu màu xanh lấp lánh chạy xuống như những viên đá xanh biếc.

    Quá khứ chôn sâu ập về cùng hình ảnh người mẹ đau đớn đang nằm thoi thóp đó khiến anh muốn hủy diệt loài người. Bắt những người đó phải trả giá lớn cho những gì họ đã làm với người mẹ thân yêu của anh.

    Theo như lời của bà Itas, Vương quốc Nhân Ngư có người có thể giúp cho anh có sức mạnh. Đổi lại một giao dịch đen. Mà không ai có thể lường trước được điều gì.

    Anh lặn xuống biển như hướng dẫn của bà. Một thế giới bao la những người cá. Họ đường như rất tò mò với sự xuất hiện bất ngờ của anh.

    Chiếc đuôi cá màu xanh lấp lánh tỏa sáng chỉ có hoàng tộc của người cá mới có lại đột nhiên xuất hiện. Mọi người thắc mắc và âm thầm bàn luận.

    - Bẩm nữ hoàng có một người cá mới hiện. Trên đuôi cá có màu xanh như của bệ hạ nhưng tỏa sáng.

    Nữ hoàng Tesa được quân lính thông báo. Sắc mặt tối đen. Truyền lệnh bắt giữ anh lại.

    - Mau bắt hắn.

    Phải nói đến truyền thuyết lịch sử của Nhân Ngư từ xa xưa kể rằng:

    - Một khi có người cá xuất hiện với chiếc đuôi cá màu xanh lấp lánh. Thể hiện dòng máu thuần chủng của Hoàng gia Nhân Ngư. Đồng thời, người cá đó sẽ là Quốc Vương tương lai của vương quốc Nhân Ngư.

    Công chúa Ria và Tesa đều do nữ hoàng Lysa sinh ra. Nhưng công chúa Ria mang chiếc đuôi cá màu xanh lấp lánh. Ngược lại Tesa lại mang màu xanh đen tối.

    Đều này khiến cho nàng ta từ lúc sinh ra luôn không được sự thương yêu như Ria. Nàng ta ghen tị. Âm thầm dụ dỗ Ria lên mặt nước khám phá thế giới loài người.

    Hình ảnh Ria đau đớn đánh đổi sắc đẹp để được đôi chân loài người lướt qua. Không ai biết lý do tại sao Công chúa Ria biến mất. Nhưng nàng ta biết rất rõ. Ria thầm yêu một loài người.

    Nàng ta nói bóng gió về giao dịch đen cho chị ta biết.

    Đứng sau bức tường, nàng ta thầm cười lạnh:

    - Vương quốc này sẽ là của ta.

    Mười chín năm cứ như mới ngày hôm qua. Con trai của nàng ta lại xuất hiện ở dưới đây. Phải chăng là muốn cướp lại ngôi vị của nàng khó khăn mới lấy được.

    Ngồi lên chiếc ghế Nữ Hoàng Tesa nhân hậu cười nói:

    - Ngươi là ai? Từ đâu đến đây?

    Đình Phong ngước mắt nhìn lên cao. Người phụ nữ có nụ cười ấm như ánh mắt không che dấu được sắc bén loé lên. Anh nói:

    - Thưa nữ hoàng, tôi đến từ trên mặt đất. Tôi muốn tìm một loại thuốc tăng cường sức mạnh để cứu mẹ tôi.

    Tesa nhìn anh giả vờ hỏi:

    - Mẹ của người cũng là người cá?

    Anh trả lời:

    - Đúng mẹ tôi bị loài người bắt.

    Nàng lo lắng nói:

    - Được, ngươi biết cái giá phải trả sao?

    Đình Phong dứt khoát đáp lại:

    - Dù bất cứ giá nào tôi cũng đồng ý.

    Nữ hoàng Tesa bước xuống và nói:

    - Đi theo ta.

    Anh được dẫn đến nơi ở của bà phù thủy Moac.

    Vùng biển cấm của vương quốc đã bị Quốc Vương David nghiêm cấm các thần dân đến đây.

    Bà ta đưa cho Đình Phong một lọ thuốc màu đỏ tím. Cho anh sức mạnh gấp 10 lần. Đồng thời, lấy đi sức sống của anh mỗi khi sử dụng là 10 năm.

    Nếu công chúa Ria có mặt sẽ không bao giờ đồng ý để anh đi cứu nàng. Nàng thà rằng chịu chết.

    Anh quay lại đất liền từ từ bước tiến vào khu thí nghiệm của các nhà khoa học.
     
    Akiko satorLam Nhạn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng hai 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...