I. Tưởng nhớ Đất đắp mộ Hùng gom trộn lẫn Cây trầm cháy dở thay nén nhang Cây trầm cháy rồi hương cứ thơm Hùng ơi, mai gió mùa đông bắc Võng bạt, canh khuya lại nhớ Hùng Những đêm hai đứa xong phiên gác Bao gạo gối đầu chăn đắp chung Nhớ khi mình ốm giữa rừng Vị thuốc Hùng tìm qua ba trái núi Quả khế rừng nấu con cá suối Thương mình Hùng hóa trẻ đi câu Chúng mình có ở cách xa nhau Một thước đất sao Hùng không nghe mình gọi? Một thước đất hóa khoảng trời vời vợi Từ nay mình thương nhớ Hùng hơn xưa. II. Hy sinh Cái chết bay ra từ nòng súng quân thù Nhận cái chết cho đồng đội sống Ngực chặn lỗ châu mai, Hùng đứng thẳng Lửa bén vào áo lính tuổi hai mươi "Chết - Hy sinh cho Tổ quốc" Hùng ơi Máu thấm cỏ, lời ca bay vào đất Hy sinh lớn cũng là hạnh phúc Một cây xuân thành biển khắc tên Hùng Hùng nằm trong nôi của đất rộng vô cùng Khoảng trời biếc hương trầm thơm hơn trước Những đoàn quân đi đánh giặc Có hoa rừng mang đến từ xa Đất Hùng nằm bom đạn đào trơ Ngày hoa nở, đêm ngời sao tỏ Tấm biển gỗ trên mộ người chiến sĩ Thành bàn tay chỉ hướng quân thù. III. Ra đi Cây trầm thơm từ gốc thơm ra Như nhắc nhở với người đang sống Thù riêng lớn, thù chung càng lớn Hờn căm này nhân tiếp những hờn căm Thôi mình đi Hùng nhé! Hãy yên nằm Trận đánh đêm nay vắng Hùng gài bộc phá Trận đánh trường kỳ vắng Hùng tham dự Trận đánh cuối cùng chiến thắng phải về ta Anh trinh sát hy sinh trao lại tấm bản đồ Anh xung kích hy sinh phất cao cờ chuẩn Xin Hùng hãy trao cho mình khẩu súng Trận đánh vẫn còn tiếp diễn, Hùng ơi!.. Quân mình đang pháo kích nơi nơi Hùng có thấy đất rùng rùng sấm dậy Mặt trận chuyển vào sâu rồi đấy Thôi mình đi, Hùng nhé: Hãy yên nằm Thơm rất xa theo gió thoảng hương trầm Cây trầm đẹp như cuộc đời chiến sĩ Sống tươi tốt bao niềm tin bình dị Thân hy sinh thơm đất, thơm trời. Mặt trận miền Tây mùa đông 1969