Năm 20 Vô Định - Khoát Du Tuổi 20 của tôi giống như một tờ giấy trắng tinh khôi điểm vài nét chì mơ hồ, những nét phác thảo chưa đủ sắc nét để hình thành một bức tranh hoàn chỉnh. Đó chính là giai đoạn của cái tuổi mà người đời thường hay gọi bằng cụm từ "đang lớn", một thời kỳ chuyển giao đặc biệt trong cuộc đời. Và thực sự, chưa khi nào tôi cảm nhận được sự chính xác của câu nói ấy rõ ràng đến thế như thời điểm hiện tại. Việc học, tạm gọi là "đang cố gắng", có thể nói đó là một gánh nặng ngọt ngào. Đó là một loại "ngọt ngào" rất riêng, khi ta nhận ra sự trưởng thành và những kết quả xứng đáng từ công sức mình bỏ ra. Học không chỉ là mục tiêu để đạt được tri thức mà còn là quá trình tự khám phá bản thân, dẫu có lúc đầy chông gai. Dù tôi đang vật lộn với những bài giảng, những kỳ thi, những deadline. Đôi khi, tôi cảm thấy mình như một con robot, chỉ biết cắm đầu vào sách vở. Nhưng rồi, tôi lại tự nhủ, đây là con đường mình đã chọn. Tương lai, một cụm từ nghe vừa xa xôi, vừa gần gũi. Nó cứ lơ lửng trong tâm trí tôi như một đám mây mù. Nó không phải là một bức tranh rõ nét, một con đường thẳng tắp, mà là một con hẻm đầy rẫy những ngã rẽ mà bất cứ khi nào tôi cũng có thể đi lạc hoặc rơi vào ngõ cụt. Tôi đang loay hoay, chật vật tìm kiếm đam mê, tìm kiếm con đường đi cho riêng mình. Có những đêm dài, tôi trằn trọc không ngủ, tự hỏi mình muốn gì, giỏi gì, sẽ trở thành ai. Những câu hỏi ấy cứ vây quanh tôi, khiến tôi cảm thấy lạc lõng, hoang mang. Tôi như một con thuyền nhỏ bé, lênh đênh giữa biển khơi bao la, không biết đâu là bến bờ. Tôi nhìn bạn bè xung quanh, mỗi người một hướng đi, một lựa chọn. Có người đã tìm thấy đam mê, có người đang gặt hái thành công, có người đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình. Tôi nhìn họ, vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị. Tôi tự hỏi, tại sao mình vẫn còn loay hoay, vẫn chưa tìm thấy được điều gì thuộc về mình? Còn về chuyện tình cảm ở tuổi 20 của tôi, phải nói là một dấu chấm hỏi lớn. Người ta bảo "tuổi trẻ là phải yêu", tôi nghe mà chỉ biết thở dài. Tôi cũng từng rung động, từng mơ mộng về một tình yêu đẹp như trong phim. Nhưng rồi, tôi nhận ra, mình còn quá trẻ, quá non nớt để hiểu hết về tình yêu. Hiện tại, tôi vẫn "độc thân vui vẻ", nhưng niềm vui ấy đôi khi cũng lẫn chút cô đơn. Với tôi, những ngày tháng mông lung hiện tại không chỉ gói gọn trong việc học hành hay những rung động tuổi trẻ. Đó còn là khoảng thời gian của những đêm dài nằm thao thức, tự vấn về chính mình, hay những ngày miên man suy nghĩ về ý nghĩa cuộc đời. Có những lúc tôi bối rối, cảm thấy lẻ loi giữa dòng chảy của cuộc sống, nhưng rồi, bằng cách nào đó, tôi lại tìm thấy sức mạnh để cổ vũ chính mình, để tiếp tục tiến về phía trước. Những năm đầu trưởng thành luôn là một chặng đường đầy những khó khăn và thử thách. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng đây chính là khoảng thời gian rực rỡ và đáng nhớ nhất, một giai đoạn đánh dấu những đỉnh cao trong hành trình đầy ý nghĩa của cuộc đời mỗi người. Và rồi, giữa những bộn bề ấy, tôi nhận ra rằng, tuổi 20 không chỉ là một giai đoạn, mà là một hành trình. Một hành trình khám phá bản thân, một hành trình tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống. Tôi biết rằng, hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng tôi cũng biết rằng, nó sẽ đáng giá. Tôi sẽ không hối tiếc về những quyết định của mình, dù cho con đường này có khó khăn đến đâu. Tôi sẽ tiếp tục bước đi, với niềm tin và hy vọng, và tôi tin rằng, một ngày nào đó, tôi sẽ tìm thấy được bến bờ của mình.