Chia sẻ My life

Thảo luận trong 'Góc Chia Sẻ' bắt đầu bởi Nguyenthuyan01, 3 Tháng chín 2021.

  1. Nguyenthuyan01

    Bài viết:
    0
    Review một chút về năm nhất ngu ngơ làm chút kỉ niệm

    Là một câu chuyện buồn khi năm nhất mới vào trường trong lúc ngồi rảnh rỗi đăng một cái confession về trường mình và bị các ac năm trên chửi toé khói (lúc đấy mới biết cảm giác của các idol khi bị Antifan).

    Thích đi xe bus có google map trong tay vẫn bị lạc đường như cơm bữa. Tháng đầu tiên ra HN tính sương sương lạc đường cũng hơn chục lần. Mà cái tính càng lạc đường càng thích đi cho bõ tức. Con xe bus kỉ niệm mà ngày nào cũng đi 09, 26, 35A, 27, 51, 23, 08. Riêng 35A là nhớ kĩ nhất bác phát vé, vừa mới lên xe bus chưa hiểu chuyện chi đã bị bác chỉ tay ra trước mặt chửi xối xả, bao nhiêu người đang nhìn mà mình thì cứ ngu ngơ chưa bt chuyện gì xảy ra nhưng vẫn phải xl (hóa ra là bác chửi nhầm) may mà cháu hiền quá.

    Hài hước nhất là cái môn TC, méo hiểu sao đi học môn TC đã nhầm lớp thì chớ còn làm quen thêm được 2 b cũng học nhầm lớp đó và số lượng nhầm lớp tăng thêm gấp đôi (chán nỏ buồn nói). Quá trình sau đó là một câu chuyện quá dài và khá buồn. Lên gặp thầy tài vụ cũng bị thầy ở phòng đào tạo ban cho danh hiệu dám cãi tay đôi với thầy à. Ai bày t thi qua môn TD dễ dàng với

    Cũng có một chút đam mê đi xe bus lên mạng search những tt ở kv HN và không hiểu sao lại lạc trôi đến con phố Trần Quốc Hoàn (duyên số đấy cb ạ). Trưa nắng nóng vch đi học về là 11h trưa, đi mua cơm ăn xong nằm nghỉ đến 1r lại vác mặt đến tt học chiều đi làm luôn đến 10 p. M về đến ktx. (kể ra thì những đứa siêng đi ra ngoài như mình thì nên ở ktx, vì tính tgian mình ở ktx mà đi làm thêm thì chỉ có 1 tiếng để nhìn mặt cb cũng phòng, đêm về ngủ hết ngày rồi). Như 1 thói quen ngày nào cũng phải đi xe bus đến phố Trần Quốc Hoàn, mà k đi thì lại nhớ (mạnh mẽ vch). Buổi chiều đi làm đúng giờ tắc đường, thôi nghĩ mà ngán

    Mỗi lần ra ngoài dặn cb cùng phòng mãi k thấy t về nhớ gọi qua cho t nhá. Có gì báo hộ cho bm t ✍

    Thấy trên mạng có lớp học kĩ năng mềm, bon chen đki cọc tiền các thứ, nhưng e đã đi xa xa quá.

    Kỉ niệm ngu người nhất thế kỷ 2 đứa cùng phòng có đam mê chung là đi lượn. Ngu nhất là qua đêm ở phố đi bộ vì tính ham chơi, đến giờ ktx đóng cửa 2 đứa cong mông cả đêm tập thể dục, lạnh hết cả người (vào mùa đông mới chết). Bao nhiêu người đi qua, may mà b cùng phòng không nghĩ mình thích đọc bách hợp kkk. Đi làm về muộn nhưng cũng muốn đi countdown bất chấp mọi thứ bon chen, nhưng đến nơi chả thấy moẹ gì. Lại đi bộ về ktx

    Đi làm thêm thì cả phòng có 5 đứa cũng làm chung ở một chỗ. Đến lúc nghỉ làm thì nghỉ luôn một thể. Chắc là c chủ shop lần sau cũng không dám tuyển nv có họ hàng lquan ntn nữa.

    Đáng sợ nhất là đi làm thêm lỡ tay làm rơi mất cái ip11 của bà khách mới mua 40tr. Lúc đầu cười nói vui vẻ, về sau c cho mình một cái lườm vô đối: Trời ơi, e làm bể Cái màn hình điện thoại của c rồi, c mới mua 40tr đấy. Cảm giác lúc ấy sẽ ra sao (trong đầu đang tính xem làm thêm bao nhiêu năm để trả nợ). Cả buổi tối thấy khách vào mua đồ, chỉ cầu mong cho kp c ấy đến bắt đền cái điện thoại. Hú hồn

    Đọc trên báo cũng nhiều vụ lừa đảo trên xe bus bắt người các thứ này nọ, cũng nghĩ các biện pháp phòng tránh các kiểu. Nhưng không, khi vấp phải mới biết cảm giác xanh hết cả mặt, không dám ngồi khóc trên xe bus (trong đầu chỉ nghĩ thôi xong kiểu ni bm không biết đường mô mà lần rồi).

    Lúc mới ra cũng nghe Ac dặn dò các kiểu không mua tăm, không nghe đa cấp, ai xin tiền cũng không cho, nhưng ngu vẫn hoàn ngu thôi, cho ngta tiền xong tối về mới nhận ra mình ngu vch để bị lừa nhưng vẫn hồn nhiên (cứ nghĩ cho nhầm còn hơn bỏ xót, cũng không đáng bao nhiêu). Không phải ai cũng xấu, đi nhiều cũng quen được nhiều ac tốt bụng, đẹp nữa chớ

    Nhiều lúc ra đường không biết mình bị chửi vì lí do gì? Về phòng buồn mất 2 ngày, kể lại cho đứa cùng phòng nghe. Nó giải thích lại cho mình càng bực mình hơn, thế thôi ngậm mồm từ đấy. (năm nhất mà lên ĐH nhưng vẫn mang tâm hồn của c3). Rồi lâu lâu sang chỗ người quen chơi, cũng kể chuyện các kiểu nhưng nghe xong 1 câu ngậm mồm luôn (bị chửi cho khôn ra, không bị chửi là cứ ngu mại).

    Giừ thấy mình hết năm nhất rồi vẫn còn nhột, chưa khôn được tí mô. À, mà bị chửi nhiều cũng thành một thói quen, bh ai chửi là mặt cứ trơ ra.

    Vẫn nhớ cảm giác bị người ta nói là dân NA lươn lẹo nhá.

    Thấy trường cb phải đi học mà trường mình nghỉ hè sớm quá nên sinh ra nông nổi
     
    Góc bình yên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...