"AN, NÀY!" * * *Cảm giác bị gọi lại giữa chốn đông người thật không thoải mái tí nào, nhất là bạn chắc chắn ngay lúc này đây, bản thân đang là mục tiêu bất đắc dĩ của mọi sự chú ý. Uể oải suy nghĩ về cái người tên An xấu xố nào đấy, người đàn ông với chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ, nheo nheo con mắt thâm quầng mệt mỏi cố kiếm cho mình một tầm nhìn rõ ràng hơn. Trực ca đêm luôn là cơn ác mộng, gã nghĩ. Lúc này đây, gã chỉ muốn về đến nhà thật nhanh rồi đánh chén một giấc no say đến chiều. "An, này An!" Có ai đó đang ghì vào vai gã khiến gã chợt tỉnh khỏi cái viễn cảnh mong ước về chiếc giường êm ái, toàn bộ cơ bắp rệu rã đang kêu gào dữ đội. Ừ quên mất, mình cũng tên An mà. Không thèm giấu giếm nét cau có trên đôi mày, gã đưa đôi mắt lụp xụp tìm cái nguồn cơn đáng ghét kia, thầm mong chỉ là một sự nhầm lẫn nào đó, nhưng rồi vài tích tắc sau gã biết mình cần một thứ to lớn hơn chỉ là sự nhầm lẫn nhiều. Gã ước gì ngày hôm nay chưa từng đến. "Này, An phải không, đúng là cậu rồi, mình gọi mãi mà không được đấy!" Nơi bàn tay người đàn ông kia đang chạm vào, sức nóng đang lan ra toàn thân gã. Quá khứ bằng cách nào đó đã đuổi kịp và chạm được vào con người đang chạy trốn này. Người đàn ông kia tóc cắt ngắn điểm vài sợi bạc óng ánh, bận một chiếc măng tô sẫm màu toát lên cái nét phong độ ở độ tuổi trung tuần. Đôi mắt nâu nhạt như nhìn thấu tâm can người đối diện. Có trong mơ gã cũng không nghĩ mình sẽ lạ được nhìn thấy con người này, cảm nhận được nét sống động của tình yêu thanh xuân năm xưa. "Vào quán kia đi, đi, vào nói chuyện tí nào!" Hắn chẳng đợi một dấu hiệu đồng ý nào của đối phương rồi tự tiện cắt dòng người vội vã, băng ngang qua đường. Vẫn cái tính tự tiện bấy lâu nay không đổi. Gã chợt cảm thấy bản thân bị một luồng ma lực bí ẩn nào đó cuốn hút, chân gã bắt đầu bước nhanh hơn cái nhịp chậm rãi bấy lâu, điều mà chính gã cũng cảm thấy bất ngờ. So với cái cái guồng máy hối hả của một sáng thứ hai ngoài kia, thì bên trong này cũng không tệ. Chỉ cách 1 tấm kính mỏng thôi mà cảm thấy như đang ở một thế giới khác vậy. Có mùi gỗ phảng phất nhẹ trong vị nồng nàn của cà phê, nét tinh tế đó mang một cảm giác thoải mái thật dễ chịu. Liếc sơ vào menu rồi gọi nhanh 1 ly cà phê đen nóng không đường, thứ quen thuộc với những buổi trực đêm của gã. Gã cố để tâm trí mình trôi theo bất kì thứ gì có thể bám víu vào được, mùi hương thớ gỗ, một bản nhạc Trịnh da diết.. gì cũng được, gã chưa sẵn sàng đối diện với cái người trước mặt. "Cậu có vẻ không thoải mái nhỉ?" – đây không hẳn là một câu hỏi quan tâm, nhất là với cái giọng điệu hài hước xã giao nửa thật nửa đùa đó. "Lâu lắm rồi nhỉ, bao nhiêu lâu rồi đấy?" 12 năm. Gã thầm nghĩ, trong đầu, lại có len lỏi chút kí ức về năm tháng qua. "Tốt nghiệp xong cậu chuyển lên thành phố, mình chẳng biết gì cả, địa chỉ cũng không cho, tệ hết sức!" – Chỉ mình hắn huyên thuyên. "Mình thấy cậu khác lắm đấy." Mớ hỗn độn trong tâm trí gã bỗng thổi bay sạch bách, so với sự rung động phát ra từ những lời nói trước, hình như trong lần này, có thứ gì đó không rõ ràng. Là gì nhỉ. Tiếc nuối? Hít một thật sâu rồi ráng để ra một nụ cười tự nhiên hết sức có thể. "Thế à, mình không biết đấy". "Haha phải rồi, ai mà chẳng khác đi nhỉ.". Hắn hay thật đấy, cái tính quảng giao chết tiệt lâu nay vẫn chẳng thâm hụt đi chút nào. Hắn vừa nói vừa lấy ra một điếu từ gói thuốc trong túi áo, đưa lên miệng rồi châm lửa. "Làm điếu không?" – hắn chìa một điếu sẵn về phía gã. Không, mình bỏ lâu rồi, cảm ơn cậu. Gã chỉ vào tấm bảng cấm hút thuốc trên tường. Hắn vội vàng dụi đầu thuốc cháy đỏ vào cạnh bồn cây gần đó. Mùi khói thuốc vẫn tràn trong không khí. Gã bất giác hít trộm một hơi. "Đấy, lại chả bảo. Là mùi đấy, ngày xưa mình luôn thấy cậu có cái mùi giống hệt với mình". Gã nhớ về những ngày xa xưa, "Phải rồi, mùi thuốc lá, cậu vẫn còn cái mùi đó nhỉ?" Hắn cười thoải mái "Hồi đó, lần mình mới tập hút thuốc, cậu biết rồi phát khùng lên. Vậy mà hôm sau lại đòi thử, rồi chỉ toàn hút những điếu còn dở của mình". Là để cảm nhận được mùi vị của hắn. Trò dở hơi của tuổi trẻ. Ngày ấy, gã đọc được ở đâu đó nói rằng thứ dễ nhận biết nhất và bộc lộ nhiều ý nghĩa nhất chính là mùi vị. Gã muốn nếm được vị của hắn, gã muốn giữ lấy mùi hương của hắn. Và rồi sao, 12 năm trước hay bây giờ, hắn vẫn không thể hiểu được, điều cần phải nói đã không cần nói ra nữa mất rồi. Dòng suy nghĩ bị gián đoạn bởi một nhịp lơi trong bản nhạc Trịnh đang phát. Đưa tay cầm lấy ly cà phê rồi kề lên môi, gã không kiềm được mà nhăn mặt. Đắng. Gã không nghĩ nó đắng như vậy, chẳng phải mỗi buổi trực đêm gã đều uống cùng một thứ như thế này sao? "Này, đắng thì cho đường vào". Hắn cười hì hì trước cái dáng vẻ khổ sở của gã, tiện tay xé một bịch đường rồi trút vào ly cà phê đen sánh trước khi gã kịp có bất kì phản ứng nào. Rồi, uống đi. Hắn nói như ra lệnh. Miễn cưỡng đưa lên miệng, thật không quen chút nào, gã nếm được vị ngọt ngào nơi cuống họng. Gã chẳng thể nhớ nổi thứ gì nữa. Có vô vàn khoảng trống giữa cuộc trò chuyện bất đắc dĩ giữa hắn và gã, giữa sự trốn chạy và số phận, giữa những điều tưởng đã mất, chợt được tìm thấy trong nhớ nhung. "Thôi, bạn cũ lâu năm mới gặp lại thì chào hỏi nhau vài câu, tới giờ mình có việc phải đi rồi, lần sau nhé!". Hắn nói rồi đứng hẳn lên, khoác chiếc măng tô và chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, đặng quay người tiến ra cửa. Gã chợt cảm thấy vui mừng vì hai chữ "lần sau" này thật mông lung. "Cậu còn nhớ ngày tốt nghiệp không?" Dứt khoát và bất ngờ, chính ngã cũng không tin được sự bình tĩnh trong giọng nói của bản thân. Mà cũng không hẳn vậy, gã chờ đợi. Người đàn ông phía trước chợt dặm bước, tấm lưng to lớn chẳng biểu lộ một chút cảm xúc nào.. Hắn quay lại nở một nụ cười nhẹ như khói, tay chìa về phía gã điếu thuốc còn dở vừa khi nãy. Trên đường về nhà gã không lúc nào thôi hồi tưởng về cái lúc tại quán cà phê đó, trong túi áo, ngay nơi gần nhất với trái tim, gã cảm nhận được nhịp đập nóng hổi. Căn hộ tràn ngập mùi ẩm quen thuộc của tường vách. Thả mình xuống giường mà chẳng cần thay quần áo, mọi cơ bắp trên người bắt đầu giãn ra, sự mệt mỏi xâm chiếm hoàn toàn, nhưng gã không sao ngủ được. Cái cảm giác ngột ngạt đi kèm theo khiến gã thèm một chút khí trời. Nặng nề lê bước ra ban công, tâm trí lơ đãng rơi xuống lớp bụi sàn dưới chân. "Hiếm khi nào thấy anh ra đây đấy." – tiếng nói phát ra là từ người phụ nữ ở căn hộ bên cạnh. Ả phì phèo điếu thuốc rồi nhả ra từng đợt khói, nhìn gã với vẻ hiếu kì pha chút thích thú. "Cô có quẹt không?". Chợt có sự lúng túng nơi ả vì không nghĩ sẽ nhận được bất kì câu trả lời nào từ người lạ trầm tư phía bên kia, đút vội tay lấy trong túi quần ra cái hộp quẹt nhỏ màu cam rồi quăng sang cho gã. Ả thấy gã lôi trong túi áo ra một điếu thuốc cháy dở rồi đưa lên miệng châm lửa. Mùi khói thuốc này khác với loại ả vẫn hút. Lạt thếch. Ả trộm nghĩ.