Mưa Tác giả: Trần Quỳnh Giang Thể loại: Tản văn * * * Hôm nay Sài Gòn lại mưa. Một cơn mưa dài và cũng chẳng còn bất chợt đến, bất chợt đi như thường ngày nữa. Gió kèm theo mây đen ùn ùn kéo đến, bầu trời nỗi bão giông, mang theo một màu u ám, xám xịt như đang dỗi hờn ai đó và rồi vô tình trút hẳn một trận mưa dài không ngớt như trêu ngươi. Chưa bao giờ thấy Sài Gòn mưa dai dẳng đến vậy. Mưa kèm theo chút gió se lạnh phảng phất. Phố xá đìu hiu, bóng người dần thưa thớt. Mưa mang theo nỗi buồn. Một nỗi buồn chẳng thể nào gọi tên. Cảm giác trống trải và cô đơn đến lạ. Mưa gieo vào cõi lòng ta bao hoài niệm xa xăm đã từng nằm trong bụi mờ dĩ vãng. Ta ám ảnh bởi những cơn mưa. Ta đã từng không ít lần ghét, hờn giận những cơn mưa vô tình băng giá. Bởi chính mưa đã đưa cậu xa ta, mưa nhạt nhòa kí ức, mưa thấm đẫm thanh xuân ta những nỗi đau giằng xé.. Tiếng mưa rả rích khiến ta hãi hùng, thiếu vắng. Mưa dội vào lòng ta cảm giác hoang vu, lành lạnh. Mưa làm ta sợ hãi. Mưa khiến ta không thôi ngừng nghĩ suy. Từng giọt mưa rơi và rồi vỡ òa trên mặt đất, tán lá, ta thấy sao đời mình như giọt mưa bé nhỏ kia, mênh mông vô định và mỏng manh quá chừng. Chẳng biết đến khi nào mới được gọi là tạm ổn, an yên. Chẳng biết đến khi nào nụ cười lại hồn nhiên nở trên môi như tuổi xuân thì con gái. Có ai đó từng nói: "Để có thể nhìn thấy cầu vồng, bạn hãy học cách chấp nhận những cơn mưa". Vậy tại sao, bao mùa mưa qua đi, cầu vồng đâu chẳng thấy? - Hết-