Tản Văn Mưa Trên Ký Ức - Trúc Châu

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trúc Châu, 7 Tháng chín 2020.

  1. Trúc Châu

    Bài viết:
    154
    Mưa Trên Ký Ức

    Tác giả: Trúc Châu

    Thể loại: Tản Văn

    [​IMG]

    Trong các hiện tượng của tự nhiên thì mưa có lẽ là điều khiến cho người ta có nhiều cảm xúc nhất. Một phần vì sự bao trùm rộng lớn của nó, có người từ nhỏ đến lớn đâu có thấy tuyết rơi, có người chưa bao giờ nhìn thấy cầu vồng, nhưng chưa có ai từ nhỏ đến lớn không thấy và không biết đến mưa cả.

    Mỗi khi trời mưa, bằng một cách vô hình chúng ta sẽ nhớ về kỷ niệm, kỷ niệm vui cũng có nhưng có lẽ kỷ niệm buồn thì nhiều hơn. Tôi thường hay nghĩ vì sao lại như vậy? Khi trời đổ mưa không gian u ám, tối mờ, nhiệt độ hạ thấp hơn khiến cho ta có cảm giác lạnh lẽo, cô đơn và nhất là những giọt nước không ngừng rơi từ trời, tác động từ trong vô thức, khiến ta cảm giác như trời đang khóc.

    Trong vòng luân hồi từ vô thỉ kiếp, nước mắt của ta còn nhiều hơn bốn biển, cho nên khi thấy trời mưa ta cảm giác như mình đang khóc trong lòng. Mà lạ một nỗi khi mình có tâm trạng buồn thì trời hay mưa, hay tại bởi vì: "Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ"

    Nhất là những trận mưa đêm còn khiến cho lòng trống vắng hơn bao giờ hết. Đứng dưới mái hiên nhà một người xa lạ, nhìn dòng người hối hả trên đường, rồi đến khi dòng người đã thưa dần, mưa vẫn không ngớt, lúc ấy nhìn lên mái hiên những giọt nước mưa vẫn rơi tạo thành dòng nhỏ tuôn trào. Kiếp người cũng như dòng nước, cứ vậy mà trôi đi, trôi đi một thời áo trắng ngây thơ, trôi đi tuổi trẻ nhiều ước vọng, trôi đi thanh xuân rực rỡ, trôi đi những thổn thức đầu đời, để rồi giờ đây già dặn hơn, trưởng thành hơn và cũng bình lặng hơn.

    Còn khi được ấm ấp bên trong căn phòng nhỏ, được cuộn tròn trong chăn ấm thì lại nhớ đến cảm giác hạnh phúc khi có người kề bên (là người thương, người yêu, là ba mẹ, là chị, là anh, là tuổi thơ êm đềm) trong giây phút chạnh lòng lại cảm thấy mình quá hạnh phúc, biết bao người ngoài kia vì cuộc mưu sinh mà vẫn phải đi trong làn mưa ấy.

    Mưa lặng lẽ, chỉ là những âm thanh tí tách hay rào rạc mà có quyền lực mạnh mẽ đến nỗi len sâu vào tâm khảm, khuấy động ký ức làm cho ta nhớ lại những điều tưởng đã quên. Nếu không có mưa chắc con người chúng ta sẽ khô cằn nhiều lắm, cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nước mưa không chỉ làm cho đất đai vạn vật màu mỡ đầy sức sống, mà đối với tâm hồn, mưa còn là làn nước mát để giúp tâm mềm mại, tươi mới sao bao thăng trầm, mưa đến dịu dàng và mưa đi cũng nhẹ nhàng.

    Nếu trời mưa mãi như vậy ắt hẳn chúng sinh chẳng thể nào vươn lên nổi, khi mãi đắm chìm trong những cảm xúc của chính mình. Mưa đến thì báo trước nhưng đi thì không ai hay, trong khi ta đang lạc vào ảo mộng của chính mình thì mưa rời đi, khi chợt quay về hiện thực thì mưa đã thưa giọt, rồi tạnh hẳn. Chỉ còn thấy những giọt nước trong suốt trên từng cánh hoa, từng chiếc lá, những thân cây ướt đẫm.

    Mưa đến rồi mưa đi, chúng ta cũng phải tiếp tục hành trình cuộc sống của mình. Không thể nào để lòng mãi buồn như thế, kỷ niệm dù sao vẫn mãi là kỷ niệm, cho dù hiện tại có đắng cay, đau khổ nhưng chúng ta đã từng có những tháng ngày tươi đẹp, an vui. Hãy để cho những giọt nước của trời cuốn trôi đi những muộn phiền, hay giúp ta nhìn lại những điều hạnh phúc. Còn bây giờ, hãy tiếp tục bước đi với tâm thái thanh thản và bình yên nhất nhé!

    "Một sáng mưa thu lòng hoang hoải

    Nhớ và thương một kiếp phù sinh

    Mưa đến mưa đi có vô tình.."

    - Trúc Châu -
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng chín 2020
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...