Truyện ngắn: Mùa thu năm ấy Thể loại: Tình cảm đời thường Tác giả: Uyển Lan Ngọn gió mùa thu đưa hương hoa về với phố phường, mây trắng bồng bềnh hòa quyện cùng nền trời xanh ngắt, Hà Nội hôm nay đẹp lắm nhưng sao chẳng có em. Em tôi, người con gái của tôi, em đang ở đâu giữa thế gian rộng lớn? Em đang vui vẻ hay vẫn còn những giọt nước mắt lăn dài? Tôi biết, tôi biết tình yêu của tôi hèn mọn và yếu đuối, tôi biết trái tim của em không thuộc về tôi, tôi biết cuộc sống của em chưa từng có tôi. Cái hồi em tròn hai mươi tuổi, lần đầu tôi gặp em trên con phố nhỏ đông người, em đứng đợi xe buýt với những biểu cảm đáng yêu, em làm tôi xao xuyến chỉ trong lần đầu gặp gỡ. Cơn gió khẽ khàng đùa nghịch mái tóc em, khuôn mặt em toát lên vẻ ngây thơ và trong sáng, em như sứ giả của thần tiên giáng xuống thế gian u tối lạnh lùng. Tôi may mắn được ngồi cạnh em trên chuyến xe buýt đó, may mắn được làm quen với em chỉ vì em không mang theo tiền. Em cười nói và cảm ơn tôi ríu rít, em đã nhẫn tâm cướp đi trái tim tôi mất rồi. Lần thứ hai gặp lại, tôi mừng rỡ đến phát điên khi nhìn thấy bóng hình em trong sân trường lớn. Tôi không ngần ngại thêm mà tiến tới kết bạn với em, em nhận ra tôi ngay lập tức khiến tôi phấn khích cả ngày trời. "Chị, chị ăn tối chưa?" "Chị, chị xem cái váy có đẹp không?" "Chị, chị giải bài này hộ em với!" Ngày nào tôi cũng nhắn tin với em, tôi dường như đã ngộ nhận em là của riêng mình. Tôi chăm sóc và tâm sự với em, tôi cùng em đi ăn và đi học, tôi luôn ở bên em với tư cách là một người bạn. Rồi một ngày đẹp trời nào đó, trong cơn gió nhè nhẹ của mùa thu Hà Nội, em phấn khích ôm tôi và bảo, giá như tôi là chị gái ruột thịt của em thì thật tốt! Không em ơi, đó không phải là điều tôi muốn. Tôi đã ngàn lần muốn nói tôi yêu em, tôi yêu em bằng cả trái tim nóng bỏng và nồng nhiệt, tôi yêu em hơn bất kỳ kẻ nào trên thế gian này. Nhưng tôi lại chần chừ. Tôi đã mơ thấy viễn cảnh em đẩy tôi ra và mắng tôi kinh tởm, tôi sợ hãi khi nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của em, tôi sợ tình yêu hèn mọn, cái thứ sinh lý khác lạ trên người tôi sẽ làm em hốt hoảng lo lắng. Tôi nuốt lời yêu vào trong lòng, tình cảm đó lớn dần lên như một cục đá khổng lồ, nó đè nặng trái tim tôi hằng đêm, nó khiến tôi không thể nào thở được như bình thường. Nhưng tôi lại nghĩ hiện tại cũng rất tốt. Tôi có thể bên em với tư cách một người chị, tôi có thể chen chân vào cuộc sống của em như một người bạn thân thiết lâu năm. Tôi cứ cho rằng cuộc sống của tôi vẫn sẽ như thế, sự xuất hiện kỳ diệu của em khiến tôi quá hạnh phúc rồi. Nhưng tôi đâu ngờ có ngày hôm đó, cái ngày mà em nhắn tin nói em thích kẻ ấy, trái tim tôi như một viên đá rơi xuống vỡ vụn thành trăm mảnh. Em nói em rung động rồi. Vẻ đẹp trai của hắn khiến em rung động, sự ân cần ga lăng của hắn khiến em xao xuyến. Tôi gượng cười, nụ cười phải mất bao nhiêu lâu tôi mới tập luyện được, tôi cười mà lòng đau đớn đến tê dại. "Chị thấy anh ấy thế nào?" "Rất tốt với em, rất đáng để dựa dẫm." Đó là những lời tận sâu trong đáy lòng tôi, nó thành thật đến đáng thương, nó như một con dao sắc nhọn cứa lên từng lớp da thịt. Mà tôi, kẻ bị tạo hóa trêu đùa ban phát cho hình hài khác với sinh lý, kẻ muốn ở cạnh em giản dị nhất cũng không được, tôi đang tự dùng con dao đó xẻ thịt mình. Nhưng em cười, em mỉm cười như nắng hạ rực rỡ, em cười tươi hơn cả những đóa hồng nở rộ. Em vui như vậy, tôi làm sao có thể nhẫn tâm cướp đi niềm vui của em? Sự thật, hắn quả là rất tốt với em. Hắn cho em hết thảy sự ôn nhu, hắn ân cần mà nâng niu em như một nàng công chúa. Tôi rất hài lòng về hắn. Ít nhất thì cô gái nhỏ của tôi sẽ có một hạnh phúc giản dị, ít nhất thì em sẽ không phải chịu những tiếng cười bỡn cợt như khi ở cạnh tôi. Tôi bắt đầu để bản thân biến mất khỏi cuộc sống của em. Và cho dù tôi có không làm thế, em cũng chẳng còn bám theo tôi như trước nữa. Em có cuộc sống của riêng em, cuộc sống đó không có tôi vẫn bình ổn, cuộc sống đó không có tôi càng hạnh phúc. Tôi không còn nhắn tin với em mỗi đêm nữa, tôi điên cuồng lao vào công việc để quên đi cô gái nhỏ ấy. Có vẻ như em cũng thấy được sự lạnh nhạt của tôi, em hỏi tôi rất nhiều lần mà tôi không nói, và em đã lựa chọn im lặng cùng tôi. Hai năm lẻ sáu tháng, hộp thoại của tôi và em chỉ là những câu hỏi thăm sức khỏe lịch sự, trống trơn và không còn gì nữa. Tôi cũng đã tập quên đi em, trở về với cuộc sống nhàm chán trước kia, tôi cảm thấy lòng mình thanh thản hơn.. Nhưng cuộc đời thật chẳng giống như mơ. Vào khoảng thời gian mà cục đá to sắp được tôi đẩy ra khỏi lồng ngực, tôi bỗng nhận một cú sốc ám ảnh suốt cả kiếp người. Đó là một ngày Hà Nội vào tháng năm, trời bất chợt đổ một cơn mưa lớn, mưa xối xả trút xuống căn nhà nhỏ bé của tôi. Gió to đập vào cửa sổ gỗ, như gào thét lên báo hiệu một điều gì đó chẳng lành. Tôi bất giác nhớ tới em, trời mưa to như vậy liệu em có đang ở ký túc xá không? Nếu em ở ngoài đường, một cô gái nhỏ nhắn như em làm sao có thể không sợ hãi. Tôi cầm điện thoại lên xem thử, khung chat của em hiện giờ hoạt động là sáu tiếng trước. Sáu tiếng.. Đối với người khác thì có vẻ rất bình thường, nhưng đối với em không phải cũng quá lâu rồi sao? Em vốn luôn cầm điện thoại theo bên mình mà. Tôi bất chợt có một linh cảm chẳng lành, cái linh cảm khiến người ta phát điên vì sợ hãi. Tôi bấm số gọi cho em. Từng hồi chuông lạnh lùng vang lên không ngớt. Điện thoại em không nhận máy, tin nhắn em không trả lời, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tôi mặc nhanh một bộ quần áo mưa rồi lao ra đường lớn. Gió lớn như tát thẳng vào mặt khiến tôi đau điếng, hai mắt mờ ảo không nhìn thấy gì nhưng tôi vẫn phóng xe như điên. Tôi đến trường em, cổng ký túc xá từ lâu đã đóng chặt. Gọi điện cho bạn cùng phòng em, tôi mới biết được em đã đi ra ngoài dạy thêm rất lâu mà chưa trở về. Tôi bắt đầu hoang mang lo lắng. Trái tim tôi không ngừng run rẩy, thần kinh tôi căng lên như sắp đứt, tôi không tài nào khống chế được cảm giác bất an của bản thân mình. Liệu em có gặp chuyện gì nguy hiểm không? Đã hơn mười một giờ đêm rồi, lỡ như.. Tôi sợ quá. Hai mươi mấy năm sống trên cuộc đời lần đầu tiên tôi có một linh cảm xấu xí đến như vậy. Tôi bắt đầu tự chửi bản thân khùng điên. Sao tôi có thể trù ẻo em ấy như thế cơ chứ? Đúng vậy! Em ở hiền nhất định gặp lành, sẽ không có bất cứ chuyện gì xấu xảy đến với em đâu.. Mưa lạnh vẫn xối xả đổ xuống đầu tôi. Dường như đã được màn mưa trắng xóa khai thông trí não, tôi nhanh chóng nghĩ đến việc gọi điện cho người em yêu. Người đàn ông đó bắt máy. Giọng nói qua điện thoại của anh ta cũng gấp gáp không kém gì tôi lúc này. Anh ta không tìm được em. "Tôi đi báo cảnh sát nhưng họ bảo phải hơn 24 tiếng mới có thể lập án." Và thế là mọi ý định của tôi hiện tại đều bị câu nói kia làm cho tan thành mây khói. Tôi ngơ ngẩn cúp máy, như một người vừa bị đập mạnh vào đầu, trống rỗng và vô định đến đáng sợ. Tôi lững thững dắt xe, đi dưới cơn mưa ngày càng nặng hạt, thân thể tôi mềm oặt tưởng chừng như có thể ngã xuống ngay lúc này. Là tại tôi, tại tôi không quan tâm em. Nếu em mà xảy ra mệnh hệ gì, cả đời này tôi cũng không thể nào tha thứ cho bản thân mình. Dọc theo con đường tiến vào ký túc xá, không có lấy một ánh đèn cũng không có lấy một nhà dân. Con đường này từng là nỗi ám ảnh của rất nhiều nữ sinh, căn bản là vì nó thường xuyên xuất hiện những tên biến thái. Tôi hiện tại không có sức quan tâm mấy chuyện vẩn vơ đó, tôi cứ như một con mất hồn đội mưa dắt xe đi bộ về. Nhưng, tôi đã nghe có tiếng khóc. Âm thanh yếu ớt đó phát ra từ một gốc cây cổ thụ ven đường tôi vừa đi ngang. Nếu là người bình thường khác, họ sẽ cho rằng bản thân gặp ma rồi nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng tôi, với cái linh cảm mãnh liệt của tôi lúc này, tôi đột nhiên chống xe rồi lao vào bóng cây đó. Vệ đường tối om, có một cô gái đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ. Hai tay cô ôm chặt lấy đầu gối, bả vai không ngừng run rẩy theo từng tiếng nấc. Mái tóc xõa xuống che hết khuôn mặt, chiếc váy trắng trên người cô nhuốm màu bùn đất.. Hình dáng này.. chiếc váy này.. quen thuộc quá! Mãi cho đến bây giờ, kể cả tới lúc tôi nhắm mắt xuôi tay, tôi cũng không tài nào quên nổi hình ảnh đáng thương năm đó. Tôi loạng choạng lùi đi vài bước. Cả người tôi lảo đảo như một cái cây cổ thụ vừa bật gốc. Những gì xuất hiện trước mặt tôi lúc này quá phi lý, tôi thậm chí còn cho rằng bản thân đang đang gặp ảo giác, một sự thật quá phũ phàng khiến tôi sốc tới đơ người. Là em sao? Thật sự là em đó sao? Tôi bất giác vung tay tự tát mạnh mình một cái, cái tát ấy khiến tôi thật sự tỉnh táo rồi. Mọi thứ đang diễn ra đều là thật, tôi như chết lặng trước tiếng khóc quen thuộc, tôi như kẻ bị bệnh tim tái phát bắt đầu thở hổn hển. Hai mắt mở to rồi nhắm lại quay đi, tôi nghẹn ngào không thể phát ra một tiếng động. Đôi chân của tôi lúc này sao nặng quá? Nó không chịu tiến lên dù chỉ nửa bước. Tôi đau đớn đến tột cùng. Tôi có cảm giác bản thân vừa rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Nén lại bi thương trong lòng, tôi nhích tới từng bước một. Tôi vươn tay khẽ chạm vào bả vai em. Em bất chợt hét toáng lên. Em hất tay tôi thật mạnh khiến tôi không khỏi xót xa khổ sở. "An, là chị đây, là chị mà em?" Em khóc lóc la lối tránh khỏi vòng tay tôi. Đôi mắt long lanh của em vì sao lại trở nên vô hồn sợ hãi đến thế. Trong bóng tối tôi không thể nhìn rõ em bị thương những chỗ nào, tôi chỉ biết em chắc chắn đã bị những tên khốn kia.. Tôi không dám nghĩ tới, cũng không dám nhìn vào mắt em. Tôi liều mạng ôm em vào lòng, cùng em khóc lớn dưới màn mưa lạnh ngắt. Tôi khóc, khóc cho sự bất công ông trời đã dành cho em, khóc vì uất hận bọn khốn đã hành hạ em ra nông nỗi này. Em cũng khóc. Em khóc nấc lên đầy bi thương và tủi nhục. Đôi tay bé nhỏ của em ôm chặt lấy tôi, em vẫn còn quá khiếp sợ và đau đớn. Cơn ác mộng của em, ngày hôm nay chính là cơn ác mộng lớn nhất trong cuộc đời em. Và cả tôi nữa.. Nếu có thể được một lần gặp chúng, những tên khốn đã vấy bẩn cô gái trong trắng như em, tôi nhất định sẽ dùng con dao sắc nhọn nhất để thiến chúng. Mãi đến sau này, kể cả khi tất cả bọn chúng đều đã ngồi tù mọt gông, tôi vẫn luôn mơ đến viễn cảnh được băm chúng ra thành trăm mảnh. Những thằng khốn tinh trùng thượng não, nếu kiếp sau tôi được đầu thai đường đường chính chính là một người đàn ông, tôi sẽ dạy cho chúng biết như thế nào mới xứng đáng là một con người. Nhưng tất cả đều chỉ là viễn tưởng.. Em tôi, người con gái tôi yêu, em không thể vượt qua cú sốc lớn đó, em đã lựa chọn cách đi tìm một thế giới mới, một thế giới tươi sáng hơn gấp vạn lần thế giới hiện tại.. Em điều trị trong bệnh viện tròn sáu tháng. Những vết thương trên người em dần dần bình phục. Bạn trai em vẫn luôn ở cạnh em từng giây từng phút. Chúng tôi đều cùng em vượt qua giai đoạn khó khăn này. Nhưng em không thoát ra được. Em không thoát ra được nỗi sợ đau đáu trong lòng. Em không thoát ra được cánh cửa địa ngục tối tăm. Em không muốn nhìn thấy những người xung quanh em vì em mà khóc. Em tôi, người con gái tôi yêu mạnh mẽ lắm, cho đến lúc em đứng trên chiếc cầu cao vút ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, em vẫn nở một nụ cười mãn nguyện vô cùng. Hôm đó cũng là một ngày thu đầy gió, cơn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc em, em thuần khiết và xinh đẹp y như ngày đầu tôi mới gặp. Em mỉm cười với tôi, em nói sẽ không bao giờ quên được người bạn như tôi, em nói.. em biết tình cảm của tôi. Em tôi, tôi phải làm sao đây em? Tôi nên vui vẻ hay đau khổ đây em? Nước mắt tôi không ngừng tuôn xuống như mưa, đầu tôi ong ong chỉ toàn hình bóng người con gái trước mặt. Em biết tình cảm của tôi, em hiểu chữ yêu trong tôi, nhưng hiện tại em đang muốn biến mất mãi mãi khỏi đôi mắt của tôi. Em ơi, em bảo tôi phải sống thế nào đây? Tôi bước từng bước một đến gần nơi em đứng, tôi vươn tay muốn nắm lấy bàn tay trắng nõn của em, tôi thậm chí có thể quỳ xuống cầu xin em đừng rời khỏi. Thế gian này đầy rẫy đau khổ, em xuất hiện như ánh nắng sưởi ấm trái tim tôi, em thật sự muốn bỏ tôi lại một mình sao? Em vẫn cười, bàn tay em cũng hướng về phía tôi, em bảo tôi chuyển lời giúp em tới người đàn ông kia, nói anh ta phải sống thật tốt. Tôi gật đầu lia lịa, cho dù bây giờ em muốn mạng tôi, tôi cũng đồng ý. Nhưng em đâu có muốn? Em chỉ muốn được giải thoát mà thôi! Làn váy trắng tung bay trong gió, em nhắm mắt gieo mình xuống dòng sông lạnh lẽo chảy xiết, em ra đi thanh thản như nàng tiên bay về trời, em ra đi một cách xinh đẹp và thuần khiết. Tôi lao đến chỉ kịp chạm vào gấu váy em. Tôi gào thét tên em trong vô vọng. Người người giữ chặt lấy tôi lại. Tôi không thể đi tiếp cùng em được nữa. Em và tôi từ nay cách biệt hai thế giới. Em và tôi kiếp này hết duyên phận. Tôi khuỵu gối dưới nền đất lạnh lẽo. Tầm nhìn tôi đã sớm nhoè đi vì nước mắt. Trong đầu tôi vẫn không thể ngừng vang lên giọng nói của em, lời nhắn cuối cùng mà em dành cho tôi. "Chị, kiếp sau mình gặp lại, chị đừng quên em nhé." Kiếp sau.. Kiếp sau mình gặp lại. Kiếp sau tôi sẽ là một người đàn ông. Kiếp sau tôi sẽ chờ em.