Tên: Mùa thụ mầm Tác giả: Vi Thùy Linh Thể loại: Thơ Đêm song song phố ướt - cặp đùi dài Nàng đếm ngày người yêu về lại Đếm bằng ngón tay như những phím cầm nâu của anh Đôi chân chưa nhìn thấy Chỉ những dấu chân vẫn nhấn trời mang bầu vĩnh cửu Từ kiếp trước Chúng mình đã yêu cần mẫn. Và im lặng Đời người thì ngắn Giấc mơ lại dài Anh giấu đôi tay trước sự chờ đợi của em Ngoài kia Tất cả thành phố cây xanh bỗng rực vàng cành khô. Lá vàng ngân nga như những át-cơ hồi hộp Căn phòng say mềm tay Ánh vàng toát từ những lọ gốm như mồ hôi mặt trời chiều Níu anh, em sóng... Không thể đu lên giữ chiếc kim giờ hiện thực Vì khuôn mặt chúng ta là chiếc đồng hồ Gửi cho anh hai mươi búp ngọc lan ủ bên ngực em từ đêm anh choáng ngợp Vốc tay đầy hương linh Mạch mạch nước nấc lên vì nhớ Bừng từng đêm lưỡi như ngọn lửa Liếm vào thân sóng nóng Nguyên một mùa đắm đuối Tình yêu sinh ra Con người Khi em lúng túng không cất tiếng, là lúc nỗi sợ hãi xa cách quất lên Ngôn ngữ không quyền uy cho diễn đạt yếu đuối Đôi mắt ôi mùi nồng nàn ơi Tạo cho chúng ta ánh sáng mới tinh sau một đêm mê man còn váng sữa Mảnh trăng như miếng dưa hấu đỏ Bỏ lạc giữa trời Váng vất cơn cơn mưa mê sảng Những giọt mưa tuột ra từ những đám mây bụng mang dạ chửa Khiến cái túi nilon tứ tung bỗng vỡ nước ối từ một số mái nhà Vỡ không gian rối tung bê tông cọc sắt Mưa tới tấp vừa rơi vừa yêu Không phải Phật nghìn mắt nghìn tay Anh ủ em trong im lặng đầy hơi ẩm bằng đôi tay xuất thần Con đường khểnh theo chiếc răng bên trái Cầu vồng mọc từ hai ngón tay cái Em ngập vào ngân gió Ngân anh Giữa nỗi lạc lõng Trong ánh sáng đỏ của mặt trăng dưa hấu đang hồi lại màu thu non vì được bú dịu dàng Những chiếc máy bay như bầy chuồn chuồn ớt Cắn rốn Ngày và Đêm Thế mà Đêm chẳng biết bơi băng qua những ngăn cách, khủng hoảng của loài người Đêm một mình và đêm yêu nhau. Lúc nào cũng tóc Tóc ướt trong phòng tắm tóc khô héo gối Dòng sông đầy tóc rụng đang ngân gió Gọi xanh Kìa búp búp sen xanh mắt quyền uy khép đêm giao linh Ôm cơn khát để anh tung vó Chỉ hơi thở và tiếng hân hoan tưới đầy mặt đất Hằng hà mầm cây như những núm vú bật lên từ hoang hoá đất đai Tiếng lục lạc tràn hoang mạc Ngày sinh của chúng ta: sự nhân - chia đôi tiền định hai người tháng Tư Em nấp vào vết tay anh để lại trên bàn vàng căn phòng quen lạ ấy Nơi lưỡi nến phập phồng vươn cả khi sắp tắt trong cái nhìn hình phễu của chiếc lưới chụp bên nụ hồng vàng khô mép cánh giống đôi môi em Ngày anh về, chưa biết rõ Phố đầy cây phượng gọi anh từ mùa hoa này Nơi bay lên bầy vú thiếu nữ Con đường đêm héo như quả phượng già Tháng 9 nhớ về chín nhịp phồn sinh trong tiếng gọi đoá đoá hoa kèn tháng Tư nở vào mùa thu tinh khiết... Con đường trỗi cặp chân dài