Mưa rừng đào Có ngờ đâu giây phút ấy... rừng đào mưa tầm tã là giây phút cuối rừng khép lại một khoảng trời biên giới hai chúng mình da diết nhớ về nhau Mưa mịt mùng dài đến nôn nao trong mưa ấy đừng trách chi cây ướt cây đã hóa rễ giấu mình vào ruột đất lại phải tìm về mặt lá mà lay Rừng nép vào rừng cây nép vào cây tóc trong tóc, thì thầm lời em ngỏ "gió ơi gió hãy cuồng lên nữa gió để cho cây nghiêng ngả vào nhau" Suối thét gào nhưng chẳng thành câu thành ngọn thác xé mình tuôn chảy trong cơn mưa em có nghe rừng cháy bởi âm thầm nên lửa táp vào trong Có phải mưa rừng trêu chọc anh không áo em mỏng như là chẳng có anh mê mải ngắm rừng hong gió xế nắng rồi lá còn bết vào nhau Trường Sơn trập trùng lán trại về đâu bộc phá mở đường âm âm vọng dội anh đứng lặng chỗ ngày xưa mưa xối em ngỏ lời... giờ gió mới cuồng lên. Nguyễn Minh Khiêm