Mưa quê Đã lâu rồi không được tắm mưa quê Hứng hạt nước gieo vào da thịt Mưa ràn rạt màn trời buông sợi ngọt Lặn trong ta gọi thức một miền xưa... Những mái đầu xanh chải gió gội mưa Cứ ẩn hiện trên đồng làng trắng xoá Những cặp mắt ngời trong veo đến lạ Lấp lánh cười lấp lánh khóc hồn nhiên! Bầy cào cào trốn nép bờ mương Chưa đụng đến đã vụt bay chấp chới Chỉ ánh mỏng đỏ xanh còn vương lại Ngẩn ngơ nhìn tiếc nuối tuổi thơ bay Vồ trượt con rô nơi rãnh luống cày Mặt lấm láp che nét buồn thơ trẻ Con cá xưa vẫn ẩn trong giấc ngủ Cứ lớn dần sau mỗi trận mưa quê Nón lá áo tơi mẹ lách gió đi về Dầm no nước chân tay còm seo héo Gian bếp chật nồng cay mù mịt khói Mẹ vẫn ủ hồng giữ lửa tháng ngày mưa. Hà Ngọc Anh