Tản Văn Mùa Mưa Kỷ Niệm - Thanh M. Hoàng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thanh M.Hoàng, 23 Tháng tư 2020.

  1. Thanh M.Hoàng

    Bài viết:
    133
    MÙA MƯA KỶ NIỆM

    Tác giả: Thanh M. Hoàng

    Thể loại: Tản văn

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Thanh M. Hoàng

    Những cơn mưa ngang qua thôi cũng đủ khiến cho cuộc sống thêm sắc màu lạ, là nhớ nhung kỷ niệm, biết bao ngày tháng bên sân trường đợi người thân quen, đợi cảm giác được bên mọi người. Ừm, cũng chỉ thoáng qua, mà sao con người lại tiếc nuối, chẳng vô vị, mà lại gieo những hi vọng, rồi mai sẽ đạt được hoài bão, những hạnh phúc rất mong manh, nhưng cũng đủ làm bao người phải chậm lại, để nghe thấy "tiếng nói" của thời gian.

    Chắc rằng khó có ai lại muốn dạo bước một mình sau những màn mưa ướt. Cũng chỉ có một người "một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ", đắm chìm ánh mắt vào thiên nhiên vào những buổi nắng lên sau mưa tắt, mà bỗng lòng sao chơi vơi. Có phải là, chính thanh xuân gìn giữ lâu dài trong mái trường Đại Học, những giờ cao điểm lại bồi hồi, xúc động. Cũng đủ để "một nốt lặng" cất giấu những cái đẹp trong mắt người chưa tan theo thời gian. Trong những cơn mưa ấy, sau những phút tan trường, lại những dòng người bàn tán xôn xao, ngỡ như những giờ gặp mặt của những đứa trẻ trước sân trường giòn tiếng. Nay, như ngày càng đậm nét vào hoài mong, và giấc ngủ chưa quên.

    Mà sao trong tâm tưởng, cứ đong đầy những người bạn chưa bao giờ chạm nhớ, mà đã đủ day dứt những chiều mưa "không tên", rồi lại nhớ thêm. Làm sao có thể níu ké giây phút này, khi cơn mưa ngang qua, chẳng quay lại nữa. Bởi điều đến bên ta có khi đẹp đến mức, cũng chưa đủ dài trong tim ta. Mà sao khi trời "không buông nắng cho người quên em", có chăng người trong không gian như một giấc mơ lạ, và khung cảnh ấy "đủ chết trong hồn ta một ít".

    "Mưa sân trường, mưa ướt áo mây luôn,

    Mưa từng cơn, xoáy vào giọt lệ đá".

    [​IMG]

    Cảnh trong ta như hóa vào thiên nhiên, vào dòng nước chảy, để ta thấy được cuộc đời những đổi thay, chưa kịp ngờ đến, đã vội tan. Màu xanh ngọc còn đọng lại khóe mắt, sao thời gian nhuốm vị chia phôi, khiến dòng nước mắt lưng tròng những buổi hoài âm.

    Buồn đâu, những chim bồ câu mỏi mệt dừng nghỉ ngơi, cũng khắc sâu màu trời hi vọng, giữa mưa thêm gợi nhớ, những dòng người vội tan. Đâu những hàng ghế rủ nhau nói chuyện mà, tiếng cười như hòa vào sức trẻ, đã đi vào cõi nhớ hồn nhiên, Thanh Xuân những niềm riêng. Còn đâu những tà áo bay trong buổi đầu tuần, chưa khiên người xem người ngóng đợi, những hoài xuân rực rỡ trong nét đẹp giai nhân, rợp bóng cả sân trường.. Những hàng hoa phượng rợp bóng, nay rũ bóng những chiều mưa rời, mà vơi thương nhớ đến tận xa vời. Bao cánh phượng lại lung linh trong giọt nhớ..

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2023
  2. Love cà phê sữa

    Bài viết:
    542
    Mưa thật buồn, gợi đến nhiều kỉ niệm, nỗi niềm mang tên tuổi học trò. Mưa đến rồi lại đi, nhưng thanh xuân của con người thì mãi mãi biến mất. Mưa cứ rơi mãi, mưa nặng từng hạt và mưa đem đến cho tôi một nỗi đau khôn tả. Ngày xưa, tôi đã từng thích mưa vô cùng, cứ mỗi khi có dịp lại rủ bạn bè ra ngoài trời nghịch đủ kiểu, rồi về nhà bị mẹ mắng cho một trận lên trời xuống biển. Bây, giờ, khi tôi đã trường thành, tôi chẳng thể thích mưa nữa vì nó u ám và gợi lên trong tôi nỗi buồn, nỗi niềm hoài niệm. Mưa ơi! Hãy cứ rơi, mang theo những vết thương lòng tôi đang phải gặm nhấm..
     
    chiqudollThanh M.Hoàng thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...