Lạnh căm và thấm thía Từng thớ thịt run lên Cảm nhận thật rõ ràng Cảm giác buốt giá này Gieo từ trong lòng buốt đến phế tâm can. Từng cơn gió lại thoáng qua da thịt Ngấm dần vào đến khi buốt lạnh cả con tim Cho đến khi không còn cảm giác lạnh Bởi lòng này lạnh đến gió mưa kia Chẳng còn thấm nổi rồi. Bởi cái lạnh trong Tim còn chưa tan. Bởi tim này còn lạnh hơn cả mưa mùa đông.