Mùa Khô Mùa Mưa Tác giả: Rewrite Thể loại: Tâm lý, triết lý, giáo lý Phật [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite Giới thiệu: Truyện ngắn được lấy cảm hứng từ câu kinh của Phật: "Tất cả chúng sinh đều chịu khổ bởi tham, sân, si; buông bỏ chấp trước, lòng từ bi nảy sinh, con đường giải thoát mở ra." (Kinh Pháp Cú và giáo lý về vô thường, khổ, và từ bi). Bạn hãy tự mình tìm chân lý trong truyện ngắn này nhé! Thời lượng: 2332 từ Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn: "Đừng Trách Em Ác" gồm 6 tác phẩm: 1. Ma Ma Cha Cha Cha (viết về trí tưởng tượng của một cậu bé 7 tháng tuổi) 2. Gió Qua Tổ Trống (viết về cái ác trong giáo lý Phật) 3. Mùa Mưa Mùa Khô (viết về tình yêu thương, sự từ bi và vô thường trong giáo lý Phật) 4. Hết Pin (viết về một kẻ sắp chết) 5. Sao Anh Về Trễ? (viết về một tình yêu vượt thời gian và cái chết) 6. Giọt Máu (viết về một đôi mắt màu xanh dương) * * * Mùa Khô Mùa Mưa Đồng cỏ trải dài dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cỏ khô cháy vàng rung rinh, đất nứt nẻ rên rỉ trong cái nóng khô khốc của mùa khô. Gió rít qua, cuốn bụi mịn xoáy lên, mang hơi nóng quất vào từng ngọn cỏ héo. Vài giọt sương hiếm hoi đọng trên lá, lấp lánh yếu ớt, như dấu vết mong manh của sự sống. Tiếng vo ve của côn trùng thưa thớt, lạc lõng, như lời than về sự tạm bợ của mọi thứ, đến rồi đi trong chu kỳ bất tận. Lira, nàng bọ ngựa kiên cường, bám chặt cành cây khô, thân xanh lục nhạt pha vàng úa, đôi cánh mỏng sờn rách. Đôi mắt kép lấp lánh như ngọc, quét qua đồng cỏ, dò tìm con mồi. Càng trước sắc nhọn vươn lên, sẵn sàng, nhưng cơ thể mảnh khảnh run nhẹ, cơn đói cồn cào gầm gừ bên trong. Lira không oán hận, cô hiểu khổ đau là phần của sự sống, rằng trên đồng cỏ khắc nghiệt này, cô phải chiến đấu để nuôi đàn con tương lai. Râu khẽ động, cô thầm nghĩ: Sự sống mong manh, nhưng ý chí phải mạnh mẽ. Bóng dáng nhảy nhót hiện ra. Zephyr, con châu chấu thần tốc, thân nâu xám hòa vào cỏ khô, chân sau cơ bắp co giãn, râu dài rung động dò nguy hiểm. Lira hạ thấp người, hơi thở chậm, mắt khóa chặt mục tiêu. Cô bò chậm, càng gập khẽ, bất động như cành cây. Zephyr, kiêu ngạo như kẻ sinh tồn, nhảy sát qua, cánh sau đỏ rực lóe lên, trêu chọc. "Bắt ta đi, nàng bọ ngựa!" Dường như nó nói, râu nghiêng đầy thách thức. Lira lao tới, càng vung như chớp, nhưng Zephyr bật nhảy, vụt xa hai mét, bụi khô bốc lên mù mịt. Lira đứng im, càng buông thõng, dạ dày réo đòi, nhưng tâm cô vẫn bình thản. Zephyr cũng chỉ cố sống sót, như cô, trong vòng quay khắc nghiệt. Lira chuyển hướng, mắt bắt gặp Mara, con kiến thợ bất khuất, thân đen bóng, hàm nhỏ tha mẩu cỏ khô. Râu Mara lay nhẹ, cảnh giác, cơ thể tí hon bò zích zắc, lắt léo như chiến binh. Lira lướt khẽ trên cành, mắt sắc bén, dồn mọi giác quan. Cô nhắm Mara, càng vươn lên, rồi lao xuống, nhanh như cơn gió. Mara lách nhanh, chui vào khe đất nứt, biến mất trước khi càng Lira chạm đến. Bụi bám vào mắt cô, Lira đứng dậy, râu khẽ động. Bản năng thúc ép, thôi thúc cô vì ổ trứng, vì thế hệ tương lai, nhưng lòng cô vẫn tĩnh lặng. Cô bám cành, quét mắt qua chân trời cháy bỏng, nơi sự sống mong manh níu giữ. Lira nghĩ về đàn con chưa ra đời, trách nhiệm đè nặng đôi cánh mỏng. Nỗi khổ của cái đói là thật, nhưng cô chấp nhận, không than vãn. Đôi mắt lấp lánh, cô lay râu, như tự nhủ: "Mọi thứ đổi thay, ta phải kiên nhẫn." Zephyr vụt qua xa xa, cánh đỏ rực chớp sáng, như thách thức gió. Mara ẩn đâu đó dưới đất, họ đều chiến đấu, như cô. Lira đứng thẳng, một chiến binh cô độc, càng sẵn sàng, chờ cơ hội, lòng thầm mong một tia hy vọng giữa mùa khô nghiệt ngã. Hoàng hôn buông xuống, ánh cam đỏ nhuộm đồng cỏ khô một màu huyền ảo, dịu đi cái nóng ban ngày. Cỏ khô đung đưa trong gió nhẹ, mang mùi đất khô và chút ẩm của sương. Tiếng vo ve côn trùng rộn ràng, phá tan sự tĩnh lặng chết chóc. Ryn, con ve sầu hát rong, cất tiếng, âm thanh rung rinh như bài ca hy vọng, lan qua cành cây khô, đánh thức đồng cỏ trong khoảnh khắc mong manh. Zephyr lướt qua, cánh đỏ ánh lên, khiêu khích. Lira bám cành cao, thân xanh lục nhạt lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, đôi cánh khẽ động, tỏa pheromone quyến rũ, một lời mời gọi lan qua gió. Cô mệt mỏi sau ngày săn mồi, nhưng bản năng thúc đẩy cô tìm bạn đời, để sự sống tiếp nối. Đôi mắt kép quét qua, vừa cảnh giác vừa mong đợi. Bóng dáng to lớn hiện ra: Taro, bọ ngựa đực khỏe mạnh, thân nâu sẫm, cánh dày rung vụng về. Anh vung càng, điệu nhảy lóng ngóng: "Nàng ơi, ta rất mạnh mẽ!" Dường như anh đang nói, cánh rung ồn ào. Lira vươn càng, mắt lạnh lùng, râu bất động. Taro quá thô kệch, thiếu sự tinh tế. Cô vung càng, đuổi anh đi, Taro lùi lại, cánh run run, thất bại. Liền sau đó, Vex xuất hiện, bọ ngựa đực nhỏ bé, kiêu ngạo, thân vàng nhạt, rung cánh the thé. Anh lượn quanh, râu vung vẩy: "Nàng thấy ta chứ? Ta rất đặc biệt!" Lira nghiêng đầu, mắt lướt qua, rồi quay đi, càng sẵn sàng, từ chối. Vex, tự ái, bay vụt đi. Lira đứng im, lòng trống rỗng. Cô khao khát một kết nối sâu sắc, dù chỉ ngắn ngủi. Zephyr lướt qua gần đó, cánh đỏ ánh lên, như trêu: "Nàng vẫn chậm chạp nhỉ!" Lira nghiêng râu, như mỉm cười, lòng nhẹ đi đôi chút. Rồi Kael xuất hiện, mảnh khảnh, thân nâu nhạt hòa vào cỏ, đôi cánh run nhẹ vì đói, nhưng mắt kép sáng rực, đầy dũng cảm và dịu dàng. Anh tiếp cận chậm, râu vươn ra, điệu nhảy uyển chuyển, cánh rung âm thanh mềm mại: "Dù ngắn ngủi, ta tìm thấy nàng." Lira hạ càng, mắt lấp lánh, râu nghiêng đáp lại. Trái tim cô rung động trước sự chân thành của Kael. Cô chạm râu, một cái chạm tinh tế, như đồng ý. Họ dạo chơi trên đồng cỏ, bám cành khô, ngắm ánh hoàng hôn đỏ rực. Kael che gió cho Lira, râu khẽ chạm: "Ta ở đây, dù chỉ một khoảnh khắc." Lira nghiêng râu: "Anh là ánh sáng giữa ngày tăm tối." Tiếng hát Ryn vang vọng, làm tình yêu thêm lãng mạn. Họ leo cành cao, ngắm cỏ khô như sóng, ánh cam đỏ dần tắt. Zephyr lướt qua, cánh đỏ ánh lên, như chúc phúc, và Lira rung cánh, như cười cùng Kael. Lira cảm nhận sự mong manh của hạnh phúc, biết thời gian ngắn ngủi, nhưng cô trân trọng. Kael rung cánh: "Sự sống là điệu nhảy, ngắn nhưng đẹp, nàng nhỉ?" Lira nghiêng râu: "Phải, ta cùng nhảy nhé anh?" Họ nghỉ bên nhau, râu chạm nhẹ, cánh rung nhịp nhàng. Tiếng Ryn hòa vào gió, mang hy vọng mỏng manh. Cô ngẫm ngộ lẽ tạm bợ, tình này sẽ phai, nhưng lòng cô an nhiên. Kael nhìn cô, mắt sáng, như chấp nhận định mệnh. Dưới hoàng hôn, họ ôm lấy khoảnh khắc, không oán trách, chỉ biết ơn đã tìm thấy nhau, trước khi bóng đêm và định mệnh kéo đến. Bóng tối trùm xuống đồng cỏ, ánh trăng bạc xuyên qua màn sương mỏng, phủ lên cỏ khô một lớp ánh sáng mờ ảo, như tấm lụa che giấu định mệnh không thể tránh. Gió đêm lạnh buốt lùa qua, làm cành cây khô run rẩy, mang theo tiếng vo ve yếu ớt của côn trùng, như lời thì thầm cuối của ngày tàn. Lira và Kael bám chặt cành cao, thân hình họ hòa quyện trong ánh trăng, đôi cánh mỏng rung nhè nhẹ, như cảm nhận sự mong manh của khoảnh khắc. Đôi mắt kép của Lira lấp lánh, ánh lên sự dịu dàng xen lẫn lo âu, giằng xé trong lòng. Kael, mảnh khảnh nhưng can đảm, nhìn cô, đôi mắt chàng như ngọn lửa nhỏ, không chút sợ hãi, chỉ có tình yêu và sự chấp nhận. Nghi thức bắt đầu. Kael tiến gần, râu khẽ chạm Lira, đôi cánh dài rung lên âm thanh mềm mại, như bài ca cuối dâng cho nàng. "Dù chỉ một đêm, ta đã yêu nàng!" Dường như anh nói, nhịp cánh chậm rãi, đầy tình ý. Lira đáp lại, râu nghiêng nhẹ, càng trước buông lơi, mở lòng đón anh. Họ quấn lấy nhau, cơ thể hòa nhịp trong điệu nhảy sinh tồn, ánh trăng soi bóng họ, như chứng nhân cho tình yêu cháy bỏng nhưng ngắn ngủi. Sylva, con bướm đêm bóng ma, lướt qua, đôi cánh xám mờ ảo, như linh hồn đồng cỏ, tô đậm không khí huyền bí. Gió thổi mạnh, cỏ khô xào xạc, như thì thầm về sự đổi thay của vạn vật. Giao phối kết thúc, Kael đứng yên, hơi thở yếu ớt, đôi cánh run nhẹ vì kiệt sức. Anh nhìn Lira, râu động chậm rãi, như lời từ biệt: "Hãy dùng ta, Lira, để con chúng ta sống mạnh mẽ." Lira ngập ngừng, càng trước run rẩy, mắt cô lấp lánh như giọt sương, lòng quặn thắt. Bản năng thúc ép, thôi thúc cô vì ổ trứng, vì thế hệ tương lai. Cô nhìn Kael, thấy trong mắt anh sự từ bi, sự dâng hiến vượt qua cái tôi. Kael chạm râu vào cô lần cuối, dịu dàng, như an ủi: "Đừng đau, nàng ơi, đây là con đường của ta, vì nàng, vì con." Lira lay râu, mắt mờ đi, giằng xé giữa bản năng và tình yêu sâu đậm. Sylva lướt qua lần nữa, cánh xám mờ nhạt dưới ánh trăng, như nhắc nhở rằng sự sống và cái chết đan xen, không thể tách rời. Lira, run rẩy, vươn càng trước, ánh trăng phản chiếu lưỡi dao sắc nhọn. Cô vung càng, nhanh, chính xác, kết thúc cuộc đời Kael trong khoảnh khắc. Cơ thể anh gục xuống, và Lira, lòng xé toạc, bắt đầu tiêu thụ, mỗi nhát càng như cắt vào chính mình. Hương vị anh hòa vào cô, mang sức mạnh, năng lượng để nuôi sự sống mới. Mắt cô ướt át, nhưng cô không oán trách. Cô thầm cảm ơn Kael, người dâng hiến tất cả, vì tình yêu, vì đàn con, trong chu kỳ khắc nghiệt của tự nhiên. Lira đứng im trên cành, một mình, hơi thở hòa vào gió đêm. Bóng cô in mờ, cô độc mà kiên định. Sylva lướt xa, như mang theo linh hồn Kael, hòa vào đồng cỏ. Lira nghiêng râu, mắt nhìn ra bóng tối, lòng nặng trĩu nhưng cũng nhẹ nhàng. Cô không ác, Kael không phải nạn nhân, đây là nhịp điệu của sự sống, nơi hy sinh là từ bi, là cách để tiếp nối. Cô ôm sức mạnh từ Kael, sẵn sàng cho sứ mệnh, dưới ánh trăng soi đường qua đêm đen. Mùa mưa đến, xua tan cái chết khô khốc của đồng cỏ. Giọt nước long lanh rơi, thấm đất nứt, làm cỏ xanh mọc, tươi tốt, như hơi thở sự sống bừng tỉnh. Nước chảy róc rách, hoa dại hé nụ, tỏa hương dịu hòa vào gió mát. Côn trùng mới sinh sản, nhộn nhịp, hòa cùng bài ca của Ryn, con ve sầu hát rong, rung rinh như chào khởi đầu mới. Đồng cỏ hồi sinh, rực rỡ dưới ánh mặt trời dịu, ánh sáng lấp lánh qua giọt mưa, như hy vọng nở rộ. Lira, nay là người mẹ, bám cành cây, canh gác ổ trứng đẻ sau đêm với Kael. Ngày đêm, cô bảo vệ, càng trước sẵn sàng, mắt kép quét qua, đuổi kẻ thù bén mảng. Mưa thấm vào, ổ trứng rung động, và đàn con nở, hàng chục sinh linh nhỏ, thân xanh non, râu rung rung. Con tò mò, mắt lấp lánh, bò sát, râu chạm mẹ như hỏi thăm. Con can đảm, càng nhỏ vung vẩy, háo hức khám phá. Lira nghiêng râu, dịu dàng, lòng ấm áp như ánh mặt trời, xoa dịu nỗi đau xưa. Cô dẫn đàn con qua cỏ xanh ướt, dạy săn mồi: "Giương càng, chờ, rồi tấn công!" Cô nói, rung cánh nhẹ. Zephyr lướt qua, cánh đỏ ánh lên, khiêu khích. Con can đảm lao tới, càng vung, nhưng Zephyr bật nhảy, vụt xa. Con tò mò ngã nhào, râu run bối rối. Lira chạm râu, an ủi: "Kiên nhẫn, con sẽ làm được." Lũ nhỏ bám cỏ, cố gắng làm lại, và con can đảm tóm được con mồi nhỏ, râu rung tự hào. Lira nghiêng râu, lòng rộn niềm vui, như thấy Kael trong sự mạnh mẽ của chúng. Dưới ánh trăng, bên tiếng hát Ryn, Lira tụ đàn con quanh cành. Cô rung cánh, kể: "Cha các con, Kael, là anh hùng. Cha dâng hiến bản thân, để các con sống, để thấy đồng cỏ xanh này." Đàn con lắng nghe, râu động nhẹ. Con tò mò chạm râu: "Cha mạnh thế nào, mẹ?" Lira rung cánh: "Cha mạnh mẽ, dịu dàng, và đầy yêu thương, vì các con." Mắt cô lấp lánh, ngắm cỏ xanh lay động, hoa dại thoảng hương dịu. Kael sống mãi trong đàn con, trong câu chuyện cô kể. Lira đứng gác, gió mát mang hương cỏ và hoa. Zephyr lướt qua, cánh đỏ ánh lên, khiêu khích. Ryn hát vang, đồng cỏ rộn ràng sự sống. Cô nhớ Kael, mùa khô nghiệt ngã, và dòng chảy tạm bợ của vạn vật. Cái chết của anh không là mất mát, mà là món quà, là từ bi cho đàn con. Lira khẽ động râu, mắt nhìn ánh trăng, thầm cảm ơn: "Kael, anh sống mãi trong chúng, trong em, cảm ơn anh." Cô nhìn con tò mò, con can đảm vung càng, và lòng cô nhẹ nhàng. Cô buông bỏ nỗi đau, ôm lấy hiện tại: Đàn con, đồng cỏ xanh, hy vọng mới. Sự sống đổi thay, mong manh nhưng đẹp, và Lira đứng đó, một người mẹ, gìn giữ chu kỳ ấy, dưới ánh trăng và tiếng hát đồng cỏ. (Hết) Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều miễn phí, không cần xu: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (Hoàn thành - thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) 3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY ! Đọc bài thơ "Duyên Mong Manh" lấy cảm hứng từ truyện ngắn. Chú thích: Tập tính ăn thịt bạn tình (sexual cannibalism) ở bọ ngựa cái là một hành vi sinh học đặc trưng, thường được ghi nhận ở nhiều loài trong họ Mantidae. Sau khi giao phối, bọ ngựa cái có thể tấn công và tiêu thụ con đực, hành động này được thúc đẩy bởi nhu cầu dinh dưỡng cao để hỗ trợ quá trình phát triển và đẻ trứng. Nghiên cứu chỉ ra rằng việc ăn thịt bạn tình cung cấp protein và năng lượng cần thiết, tăng cường khả năng sinh sản và chất lượng của ổ trứng. Hành vi này không xảy ra ngẫu nhiên mà chịu ảnh hưởng từ các yếu tố như tình trạng đói, kích thước tương đối giữa con cái và con đực, và môi trường sống. Dù khắc nghiệt, tập tính này phản ánh chiến lược tiến hóa, tối ưu hóa sự sống sót của thế hệ sau trong điều kiện tự nhiên cạnh tranh. Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Truyện hay như vậy.. Đúng chủ đề như vậy.. Sáng tạo và độc đáo như vậy.. Rewrite không chịu đăng, cứ giấu đi rồi chạy đi than phiền tứ phương rằng mình viết không bằng, viết không hay.. Ý gì hả? Muốn khiêu khích nhau hay gì? Muốn no đòn hả? Hừ.. Ghét!