Review Sách Mùa Hè, Pháo Hoa Và Xác Chết Của Tôi

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Kiệt, 17 Tháng tám 2021.

  1. Kiệt

    Bài viết:
    303
    REVIEW: MÙA HÈ, PHÁO HOA VÀ XÁC CHẾT CỦA TÔI

    Tác giả: Otsuichi


    Thể loại: Kinh dị

    Nhà xuất bản: IPM


    [​IMG]

    1. Sơ lược về tác giả Otsuichi:

    Otsuichi sinh ngày 21 tháng 10 năm 1978 tại Fukuoka là con trai cả trong một gia đình bốn người. Năm 1994, bắt đầu học tại học viện Công Nghệ Quốc Gia, Cao Đẳng Kurume. Khi mới 16 tuổi ông đã bắt đầu viết tiểu thuyết của riêng mình.


    [​IMG]

    Để đủ điều kiện cho giải thưởng Tiểu Thuyết Fujimi Fantasia, ông đã viết một cuốn tiểu thuyết giả tưởng với thể loại isekai, nhưng cảm thấy nó không suôn sẻ, ông đã quyết định lấy bối cảnh thị trấn nơi làng quê mà ông lớn lên làm dấu ấn mới cho cuốn tiểu thuyết được viết lại. Và sau đó, cuốn tiểu này đã đạt được nhận thưởng ở hạng mục Tiểu thuyết phi hư cấu, giải thưởng Jump lần thứ 6 vào năm 1996. Nó chính là cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông khi ông mới 17 tuổi có tên là Mùa Hè, Pháo Hoa Và Xác Chết Của Tôi .

    Một số tác phẩm nổi bật khác của ông:

    - Goth

    - Zoo

    - Đồng thoại đen

    - Calling you

    * * *

    2. Nội dung:

    Sách gồm 2 mẫu truyện ngắn khác nhau và không có mối liên kết, được kể theo 2 góc độ và nhân vật khác nhau. Ở mẫu truyện một với tên là "Mùa Hè, Pháo Hoa Và Xác Chết Của Tôi" với lối kể đặc biệt, chưa từng xuất hiện trong văn phong của tiểu thuyết và phong cách pha kinh dị kiểu mới khi một cái xác biết "kể chuyện". Mẫu truyện ngắn thứ 2 là "Yuko" được viết theo trường phái trinh thám cổ điển mới, một mẫu truyện đơn giản và phải khiến chúng ta suy luận cùng bộ não.

    Mùa Hè, Pháo Hoa Và Xác Chết Của Tôi

    Với mẫu truyện đầu tiên, Otsuichi sẽ khiến chúng ta phải ngỡ ngàng khi có một cách kể truyện độc đáo thông qua một xác chết. Dưới góc nhìn của một cái xác chết chỉ mới 9 tuổi đã kể toàn bộ loại quá trình sinh tử từ lúc sống đến lúc bắt đầu câu chuyện về mình. Nhân vật chính là Satsuki, một cô vừa tròn chín tuổi tức "tôi", cùng cô bạn thân cùng lớp là Yayoi, Satsuki rất thích anh trai của Yayoi là Ken. Vào một ngày hè, nắng rực rỡ, tiếng ve kêu ra rả, thôn xóm yên bình, ba đứa trẻ cùng trèo cây ngắm khu nhà mình trong một cánh rừng. Satsuki và Yayoi cùng trèo lên cây trước, hai cô bé cùng nhau ngồi trên cành cây tám chuyện phím đợi Ken tiễn chị Midori về nhà.

    Khi Ken vừa tiễn chị Midori xong, hai cô bé liền la lên như phát ra tín hiệu cho Ken về chỗ của mình. Satsuki quá hào hứng và không kìm được lòng để nhìn thấy Ken, cô bé đã nhoài người ra ngoài phía tán cây để được nhìn thấy Ken trọn vẹn. Bỗng nhiên, cô bé mất thăng bằng, toàn thân ngã thẳng từ trên cành cây và xuyên qua từng tán lá, những tiếng kêu "xộc.. xạch" và tiếng gãy "rắc" của xương bên trong người cô bé được diễn tả như những thước phim chậm.

    Rất chi tiết khi Otsuichi diễn tả khoảnh khắc cô bé Satsuki rơi từ trên cây xuống rất chân thật, "miệng hét không ra tiếng" còn "lòng thì buồn phiền". Khoảnh khắc cuối cùng là toàn thân cô bé chạm xuống tảng đá kê làm bệ và chết. Bắt đầu cuộc đàm thoại kể về chính mình, ông sử dụng ngôi kể thứ nhất "tôi" dành cho Satsuki, máu đỏ thẫm loang ra từ mũi, lỗ tai, cả cái lỗ chỉ chảy nước mắt thành một mảng cứ từ từ chậm rãi trên tảng đá. Trong hoàn cảnh ấy, Satsuki vẫn lo lắng cho cảm xúc của Ken: "Ken sẽ thấy buồn và sẽ thấy khuôn mặt thảm thương này". Khi Ken vừa nhìn thấy Satsuki, cậu đã lao vào và khựng lại khi thấy xác của cô bé Satsuki đang nằm trơ trụi trên tảng đá đầy lạnh lẽo.

    Còn Yayoi thì sao? Cô bé đã khóc "rưng rưng", một cảm xúc mà bao đứa trẻ tiểu học nào cũng có, cô bé tội nghiệp chứng kiến cảnh bạn mình rơi từ trên cây và phải kết liễu trên bệ đá cứng cáp ngay lập tức. Không khác bao đứa trẻ, Yayoi cần người an ủi, cô bé nức nở rồi xà vào lòng Ken. Ken, cậu sau một lúc nghe được lời kể lại qua loa của Yayoi rồi quyết định báo với mẹ, nhưng Yayoi lại tỏ vẻ không muốn vì sợ mẹ và mọi người buồn.

    Ken, cậu đã nảy ra ý kiến rằng sẽ dấu xác của Satsuki để mọi người không thể biết, còn Yayoi thì vẫn trong trạng thái lo lắng và sợ sệt. Chỉ với sức của một đứa trẻ 11 tuổi đã ôm trọn Satsuki và dấu cô bé vào một cái cống. Yayoi rất thông minh khi phát hiện ra chân của Satsuki đang bị mất một chiếc giày. Hai đứa trẻ nhanh chống hoàn thành kế hoạch khi mặt trời chỉ vừa lặng.

    Buổi tối hai đứa trẻ lẳng lặng về nhà như chưa có chuyện gì xảy ra. Và điều gì đến cũng sẽ đến, mẹ của Satsuki đã đến nhà của anh em Yayoi hỏi thăm về việc vẫn chưa thấy Satsuki về nhà. Lúc ấy, Yayoi run sợ, và lo lắng mọi chuyện sẽ bị phát hiện. Ken liền thay Yayoi trả lời một cách mạch lạc: "Con không biết.." Thật tội nghiệp cho mẹ của Satsuki, cô ấy như muốn òa khóc khi nghe câu trả lời của Ken, bóng lưng gầy gò và đầy sự hoang mang lẳng lặng ra về.

    Satsuki thuần thuật kể lại mọi chuyện và cảm thấy có gì đó xót cho mẹ mình. Mẹ của hai anh em Yayoi khuyên mẹ của cô bé Satsuki báo cảnh sát. Thím ấy còn gợi ý biết đâu có người bắt cóc Satuki trong rừng vì gần đây, trên bản tin thường xuất hiện các vụ bắt cóc trẻ em rầm rộ. Khi nghe tới "rừng", Yayoi và Ken như bừng tỉnh, Satsuki thuật lại rằng: "Không chỉ giấu xác, hai anh em còn cẩn thận lau vết máu, chỉ mỗi tội chưa tìm thấy một bên xăng đan của tôi".

    Vào ngày thứ 2, mọi người dường như đều biết về vụ mất tích của Satsuki, họ chỉ nói chuyện xung quanh chủ đề về mẹ và cô bé. Mọi chuyện chỉ vừa mới hôm qua, mà đã lan ra khắp làng, cảnh sát cũng bắt đầu tham gia vào vụ mất tích của Satsuki. Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, hai đứa trẻ lại tiếp tục vào rừng tìm chiếc giày còn xót của Satsuki, hai anh em nhìn thấy đội tìm kiếm đang tìm Satsuki ngay dốc núi, trong lòng Yayoi và Ken có hơi lo lắng và hồi hộp rằng chỗ đấy gần với chỗ giấu xác của Satsuki.

    Đáng ngạc nhiên, khi được báo kết thúc công việc nhưng một chú viên chức vẫn gắng lại tìm Satsuki, chú ấy tìm cái nắp cống gần cái cống giấu xác của Satsuki. Yayoi làu bàu, hoảng loạng khóc và nói rằng, Ken sẽ cùng Yayoi chạy trốn. Khi sắp tìm ra cái xác, Ken đã dùng một cùng đá đánh vào mũi, và khiến cho máu chảy ra cùng lớn giọng hét lên thu hút mọi người. Tất cả đều ngưng lại và quay về phía Ken, vội sơ cứu cho cậu.

    Chuyển khúc, câu chuyện quay sang kể về chị Midori, chị cũng là người trong làng nên khi nghe Satsuki mất tích cũng rất buồn và sầu. Khi chị găp lại 66 (một con chó có cái tên rất lạ), nó thường thu thập những thứ mà không ai quan tâm, có thể là rác hoặc đồ vật linh tinh trong vườn nhà Tachibana. Bỗng nhiên, một thứ đập vào mắt chị, chị chẳng ngại bẩn mà vươn tay để khèo thứ đồ vật trong hốc ấy ra. Đó chính là chiếc giày xăng đan của đứa trẻ tiểu học, trên đó còn có gắn hoa, chắc chắn là bé gái, chị biết đó là chiếc giày của ai. Chị trả chiếc giày cho 66 rồi trở về nhà.

    Vào tối, khi Ken thức dậy chuẩn bị di dời cái xác, Yayoi cũng đi theo anh. Hai đứa trẻ lén lén lút lút trong màn đêm cùng tiếng ve sầu kêu ra rả của mùa hè mà không một có thể phát hiện ra được, Ken còn cầm theo một cái chiếu đã chuẩn bị sẵn từ lúc khi ở nhà, hai đứa cuốn Satsuki gọn vào trong cái chiếu nhưng làm cách nào chân của Satsuki vẫn lòng thòng ở ngoài. Hai anh em Yayoi chuyển chỗ giấu cô bé Satsuki là chính ở căn phòng của mình, Ken giấu cô bé vào trong tủ âm tường.

    Vào ngày thứ 3, hai đứa trẻ phải đến trường học, bằng tất cả sự chuẩn bị đã gọn gàng, Ken yên tâm đến trường còn Yayoi thì vẫn cứ lo, trong giờ học mãi nghĩ về cái xác khiến Yayoi không thể nào tập trung được. Lúc về nhà, không thấy mẹ đâu, Yayoi đứng hình khi thím Tachibana bảo đang dọn phòng cho Ken và Yayoi. Thím đang tìm cái máy hút bụi cũ do máy mới bị hư, mà nó lại trong cái âm tường. Ken lật đật vào ngăn thím và bảo thím hai đứa sẽ tự làm. Đột nhiên chị Midori từ đâu ra xuất hiện khiến hai đứa trẻ như phát đứng. Trên tay chị là đĩa kem, Ken bảo cùng ra ngoài ăn nhưng chị Midori bảo ăn trong đây, nên 3 người cùng ngồi trong phòng và ăn.

    Sau khi ăn kem, Yayoi và Ken ngồi lên bàn học bài, một lúc sau Yayoi nằm ngủ trên bàn, chị Midori đứng dậy tìm cái mền đắp cho Yayoi, trong lúc đó, chị thấy cái mền màu vàng ngay tủ âm tường liền ra sức kéo, toàn bộ cả người của Satsuki ngã nhào ra, ly kem cùng các vật dụng cũng văng tung tóe còn Ken thì ngã uỵch lên người chị. May là hai đứa trẻ nhanh chóng đưa xác của Satsuki về chỗ cũ chị Midori cũng không phat hiện.

    Đến giữa đêm khuya, hai đứa trẻ đưa xác của Satsuki sang chỗ giấu mới. Đó là một cánh đồng hẻo quánh, nhưng không thuận lợi như lúc trước, lúc đang khinh Satsuki bên người, từ đằng xa có đèn pin rọi tới, là ông Kaminari. Ông làm cho Ken và Yayoi phải bất ngờ, giờ này vẫn còn có người thức mà ra ngoài cánh đồng. Nhân lúc này, ruộng cạn hai đứa trẻ để tạm Satsuki ở cánh đồng.

    Vào ngày thứ 4, rất tinh tế và thấu cảm khi Otsuichi gieo vào những đứa trẻ mới lớn một cái gang rất to và nhạy bén, những cảm xúc của một cái xác chết được thể hiện từ từ lúc cao trào lúc tiết nuối. Hai anh em Yayoi tiếp tục việc dời xác của Satsuki ở nơi khác, hai đứa bé quyết định thảy xác của Satsuki vào trong cái lỗ cống gần địa điểm tổ chức pháo hoa. Ken đi đến chỗ của mẹ Satsuki, chào bác ấy một tiếng. Cậu ấy không hề một chút ân hận khi nhìn thấy mẹ của Satsuki tiếc thương cho đứa con gái mất tích của mình.

    Ấn tượng nhất là câu nói: "Xem pháo hoa, bác lại nhớ Satsuki quá, cứ thấy như Satsuki đang ở ngay bên cạnh" Ken cũng chỉ dỗ dành và khuyên nhủ một cách không chân thật. Khi Ken và Yayoi rời đi và mang theo Satsuki đang bọc trong chiếc chiếu. Lúc đó, mẹ Satsuki cũng không rõ là thứ gì, bèn quay lại hỏi nhưng hai đứa chỉ trả lời rằng đó là "Pháo hoa" do các anh nhờ hai đứa trẻ mang tới.

    Chỉ qua loa vài lời, Ken và Yayoi rời đi, lúc đến bệ đá, hai đứa chuẩn bị kế hoạch thì ông Tanaka cùng người bạn lại quay tới, Ken và Yayoi phải ngưng lại để nói chuyện với các ông. Khi gần bắn pháo hoa, Ken hối thúc các ông mau đi để lỡ pháo hoa. Trong lúc loay hoay xử lý xác của Satsuki thì đã bị chị Midori phát hiện, Ken và Yayoi vô cùng bối rối nhưng khi được chị giúp đỡ và chị đã cười khi nghĩ về tội lỗi của mình. Chị đặt Satsuki trong kho đông lạnh của xưởng, ở đó không chỉ có Satsuki mà còn có rất nhiều đứa trẻ bằng tuổi của Ken.

    Cuối cùng, mọi chuyện đã thành công, Satsuki vui đùa cùng những đứa trẻ khác, bài hát "mắt lồng, mắt lồng (kagome kagome)" vang lên.

    Yuko

    Câu chuyện kể về cô giúp việc Kiyone tại nhà cậu chủ Masayoshi cùng nhân vật bí ẩn là mợ chủ Yuko. Cứ đến bữa Kiyone lại bưng cơm đứng trước cửa phòng cho cậu chủ Masayoshi ra lấy. Trong lúc ăn cậu chủ luôn dùng bữa cùng mợ chủ Yuko. Một người không biết có sống hay đã chết nhưng không bao giờ bước ra khỏi phòng. Hôm sau, Masayoshi dặn Kiyone làm ít đồ ăn lại bởi vợ chồng cậu ấy ăn ít.

    Một hôm đang lúc dọn dẹp nhà cửa, Kiyone tìm thấy một cái thùng chứa củ khoai tay và củ cải dưới gốc bàn. Chợt cô phát hiện ra đống hộp gỗ xếp thành hàng trên kệ treo tường kèm theo dòng chữ đặc biệt "Búp bê". Vì quá tò mò, cô nhấc chân lấy các hộp búp bê ấy xuống, nhưng bên trong không có búp bê chỉ là những cái hộp rỗng.

    Mỗi lần, Kiyone mang đồ ăn, vì tiếng sàn kêu cót két nên cậu chủ Masayoshi đợi cô ấy đi rồi mới lấy thức ăn. Vườn nhà Torigoe rộng không kém khuôn viên đền, vì vậy phát hiện ra một lối đi đằng sau những cây trúc, những ngọn trúc mọc hai bên mọc vươn cao tắp nập. Bữa sau, cô đi vào trông lối nhỏ ấy, phát hiện ra một khu mộ, rõ là nó rất cũ thậm chí hoa cũng đã tàn úa. Nhưng Kiyone không biết đọc chữ Hán do cô chỉ học cấp tiểu học vì vậy cũng chẳng biết của ai.

    Cô ra khỏi khu mộ, vào lấy sào đồ ra phơi. Vừa phơi thì trời lại mưa. Vội ra lấy đồ vào thì chợt Kiyone nhìn thấy cửa phòng của cậu chủ đang mở hé hé. Lấy hết đồ, cô thở phào, nhưng cánh cửa vẫn cứ quay vòng vòng trong đầu của Kiyone. Thi thoảng, cô giặt đồ các bộ đồ mà mợ chủ Yuko mặc đều không một chút dính bẩn. Kiyone đặt ra câu hỏi "Liệu trong nhà vẫn có người tên là Yuko sao?"

    Cô lén đi ngang qua căn phòng, lòng cô cứ bồi hồi như trống gõ. Lướt qua một tí, bên trong chỉ có những con búp bê với gương mặt trắng phệch, một con búp bê nằm trong đống chăn trên giường vời đôi mắt đang nhìn về cô. Hôm sau, cô rảnh tay sang nhà một người đã từng làm giúp việc cho nhà Torigoe, là chị Shizue, hai người cùng ngồi nói chuyện phím. Chợt cô hỏi mợ chủ Yuko, nghe đến đó, chị Shizue liền kể cho cô còn khen mợ chủ tấp nập, Kiyone chợt nhắc đến việc nhìn thấy mợ chủ. Shizue ngỡ ngàng nhìn Kiyone, theo lẽ đó mợ chủ Yuko đã mất từ hai năm trước, mộ của mợ ấy nằm trong rằng trúc, cái mộ mà Kiyone từng nhìn thấy trước đó.

    Masayoshi có việc nên ra ngoài, Kiyone lén đến trước cửa phòng của cậu ấy, kêu mợ chủ nhưng mợ ấy lại không trả lời. Cô khẽ kéo cánh cửa ra, trong phòng có hơn 50 con, đặc biệt con búp bê hôm qua cô nhìn thấy vẫn nằm trên giường, gương mặt trắng bệch, trơ mắt trừng trừng nhìn cô. Trong phòng cậu chủ còn có một tấm gương được cột bằng đoạn dây đỏ, lúc tò mò mở ra, bên trong chi chít mạn nhện, Kiyone hé mặt nhìn vào, bỗng từ đâu ra gương mặt của người phụ nữ xuất hiện nhìn cô. Cô giật mình khuỷu tay chạm vào cái gương, mảnh vỡ rơi xuống sàn. Cô quá sợ, vội vàng nhặt mảnh vỡ và cột cái gương lại như ban đầu, khóc lóc chạy về phòng, ôm con búp bê bố làm cho mình.

    Thời khắc Masayoshi quay về, cậu ấy liền kiểm tra mọi thứ nhất là cái gương, nhìn thấy gương bị vỡ, cậu quay sang hỏi Yuko, mợ ấy nói rằng mợ ấy làm vỡ từ trước, Masayoshi tinh ý phát hiện, Yuki thuật lại chuyện Kiyone vào phòng làm vỡ cái gương. Qua hôm sau, Masayoshi lại bận việc đi tiếp, cậu ấy chợt dặn Kiyone không được vào phòng, lúc ấy Kiyone giật thót cả người, hai người hứa với nhau, rồi Masayoshi mới rời nhà.

    Kiyone không chịu nổi cảnh cậu chủ vẩn tiếc thương mợ ấy bằng cách nói chuyện với con búp bê, cô đem 1, 8 lít dầu và đốt con búp bê ấy. Khi Masayoshi vừa về nhà, thấy Yuko đang nằm trong đống lửa, cậu ấy quăng cả cặp và nhào vào đống lửa dập tắc chúng chỉ để cứu Yuko mặc sức Kiyone khuyên ngăn.

    Câu chuyện kết thúc khi Kiyone chợt nhìn vào con búp bê của bố mình và nói rằng "Bố ơi! Con có người thích rồi!.."

    3. Cảm nhận:

    Sau khi mình đọc 2 mẫu truyện của Otsuichi, một câu chuyện được kể bằng chất giọng một cái xác chết, ấn tượng rằng, những chi tiết phi logic mà tác giả đem trong câu chuyện lại khiến nó trở nên cuốn hút, cừ từ từ, câu chuyện bắt đầu với giọng kể trầm lắng nhưng sau đó bằng cách nào đó nó lại pha vào đó từng khoảnh khắc hồi hộp qua chuyến "phiêu lưu" của anh em Ken và Yayoi chỉ vì muốn giấu Satsuki để không ai cảm thấy buồn. Mình phải đặt ra câu hỏi, nếu lúc ấy Yayoi không ngăn Ken về nhà báo Satsuki té từ trên cây mà chết thì liệu kết thúc câu chuyện có tốt đẹp hơn không?

    Những nhân vật trong câu truyện đều là những đứa trẻ và người tiếp tay cho chúng là Midori, không hiểu vì sao khúc cuối, kho đông lạnh lại có nhiều đứa trẻ trong đó. Liệu kẻ bắt cóc hoành hành ở ngôi làng này phải chăng là Midori. Và một chi tiết đặc biệt khi Midori đồng ý giúp Ken và Yayoi giấu xác của Satsuki, cô đã nói rằng: "Chuyện này, chị đã làm nhiều lần". Những màn giấu xác đầy kịch tính và thông minh của Ken phải khiến chúng ta phải ngỡ ngàng. Câu chuyến cứ lôi cuốn chúng ta đi tới khúc cuối cùng và sẽ cho ta những cảm giác đầy bất ngờ mà chẳng thể nghĩ tới.

    Với lối viết sáng tạo, mẫu chuyện ngắn Yuko lại pha chút kinh dị, không quá hồi hộp, một kiểu bí hiểm, và sự bất ngờ về cái chết của mợ chủ Yuko đã khiến Kiyone phải giật mình. Người mà thường ngày cậu chủ Masayoshi vẫn hay nhắc đến thường ngày chỉ là một con búp bê. Câu chuyện này mình đọc cũng chẳng thể hiểu nỗi khúc cuối, các nhân vật cứ bí ẩn và quái lạ.

    Chuyện của Otsuichi mang đậm phong cách riêng biệt, với mình nếu bạn đã từng đọc Zoo thì cũng chẳng lạ về cách kể ấy. Nếu bạn là fan của Otsuichi đừng nên bỏ lỡ quyển sách hấp dẫn này, nó luôn chứa ẩn những tình tiết hấp dẫn và lôi cuốn sẽ khiến chúng ta không thể nào ngờ trước.

    Cảm ơn các bạn đã đọc bài review của mình!
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng sáu 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. vithimoi

    Bài viết:
    8
    Tuyệt quá nè
     
    Diệp Minh ChâuKiệt thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...