Mùa hè cuối cùng Tác giả: VânYênca Thể loại: Tản văn Bài thi tham dự Event: Event - Đón hè cùng VNO Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của VânYênca Mùa hè thường bắt đầu bằng những cơn mưa rào, những tiếng ve kêu râm ran, không thể thiếu sắc đỏ rực rỡ của hoa phượng và những dư vị ngọt ngào của quả vải, còn cả vị tươi mát của dưa hấu. Đó là tất cả những thứ tôi có thể hình dung ra khi nhắc đến mùa hè. Vào những buổi trưa oi nồng, nằm ngã lưng dưới sàn nhà lát gạch men trắng mát lạnh và sạch sẽ, với tay tháo búi tóc trên đầu xuống, những lọn tóc dài buông xõa ra nền nhà, tôi cảm thấy như tất cả sự mệt mỏi của mình cũng theo đó mà buông ra và bị chặn lại ở phía bên ngoài bốn bức tường dày. Ngước nhìn ra khung cửa sổ có rèm hoa đang tung bay nhè nhẹ theo những cơn gió, ánh nắng hắt vào khiến tôi vô thức lấy tay chắn ở trước mắt, nắng hè à! Sao lúc nào mày cũng chói chang như thế nhỉ? Chợt nhớ lại tôi của những năm tháng tiểu học, mùa hè là khoảng thời gian mà tôi luôn ao ước nó nhanh đến. Đó cũng là mùa hè cuối cùng mà tôi thật sự được tận hưởng. Tôi được ba mẹ đưa đi tắm biển, tràn ngập trong mũi và miệng là hương vị mặn mòi của biển cả, được đắm mình trong làn nước mát lạnh, đánh bay đi nắng nóng của ngày hè. Được vòi vĩnh ba mẹ đưa về quê ngoại, giữa ruộng lúa bao la, cùng đám bạn trong xóm đi mò cua, bắt ốc, thả diều. Những lúc như vậy, tôi thường đứng dang đôi cánh tay nhỏ bé của mình ra rồi ngước mặt lên cao và tưởng tượng như bản thân đang ôm trọn được bầu trời rộng lớn. Còn có những đêm hè, tôi nằm gác đầu lên chân của bà, tay cầm chiếc quạt mo quạt mát cho nhau. Bà đã kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện trong cuộc sống, lúc đó tôi luôn cảm thấy nó thật mới lạ và thú vị. Sau này khi đã trưởng thành tôi cũng gặp nhiều điều mới mẻ và thú vị, nhưng lúc đó lại không có nỗi một chút thời gian rảnh để về quê kể cho bà nghe nữa. Sau này khi lên cấp hai, cấp ba. Mùa hè của tôi thường dành cho việc đi học thêm, thỉnh thoảng cũng được ba mẹ cho ra biển chơi. Nhưng không thể nào quên nhất đó chính là mùa hè cuối cùng của lớp mười hai. Sau khi hoàn thành sứ mệnh cao cả là thi đậu tốt nghiệp, cả lớp chúng tôi đã cùng nhau chụp những bức ảnh kỉ yếu để ghi lại những khoảng khắc khó quên của tuổi học trò. Sau này già đi, lật lại cuốn album ảnh khi đó chắc chắn tất cả chúng tôi sẽ có rất nhiều thứ hay ho để kể cho con cháu của mình về thời học sinh huy hoàng. Lần đó để chuẩn bị, chúng tôi đã phải dậy rất sớm, sớm hơn tất cả những buổi đi ôn thi. Cùng nhau lên những ý tưởng, chọn địa điểm để thực hiện kết hợp luôn một buổi dã ngoại. Đêm đến, chúng tôi tâm sự với nhau rất nhiều điều. Đã có những giọt nước mắt rơi và cũng có những tiếng cười nắc nẻ khi nhắc về một trò đùa ấu trĩ của một đứa trong lớp. Nhưng mùa hè đó đối với tôi nó không còn được trọn vẹn. Tôi phải chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn độn không biết gọi tên. Mùa hè cuối cùng đó là mùa mà tôi phải chia xa bạn bè và thầy cô, khiến cho chúng tôi phải lưu luyến không nỡ rời, nhiều khi tôi nghĩ rằng mình đã không muốn trưởng thành nữa. Xen lẫn trong cảm xúc buồn man mác không nỡ chia xa đó có đôi chút niềm vui và hãnh diện khi bản thân đã trở thành một người trưởng thành, sắp được lên thành phố trải nghiệm cuộc sống sinh viên và được va chạm với xã hội rộng lớn. Tôi cũng lo sợ những thử thách, những khó khăn mới khiến tôi không thể nào đối diện, chống chọi được với nó khi không có bạn bè và người thân bên cạnh. Chưa kịp hết lo lắng và trăn trở về cuộc sống tự lập tại thành phố, tôi đã nhận được thông báo vào đại học. Trải qua ba năm là sinh viên, tôi chỉ toàn tranh thủ những buổi không có tiết học để chạy đi làm thêm ở bên ngoài. Có những lần trên đường đến chỗ làm bất chợt nhìn thấy phượng nở, tôi dừng lại ngẫn người nhìn một lúc mới nhận ra, đã là mùa hè rồi ư? Rồi lại tiếp tục đánh xe đi. Mùa hè như chạy băng qua người tôi. Rồi thời gian cũng trôi đi nhanh như một cái chớp mắt. Hiện tại tôi đã đứng ở ngưỡng cửa cuối cùng của quãng đời học sinh, sinh viên. Đây cũng chính là mùa hè cuối cùng của cuộc đời tôi chăng? Khi tôi hoàn thành bài luận văn tốt nghiệp này cũng là lúc tôi bước chân vào cuộc sống của một người lớn thật sự. Ở thế giới đó sẽ không còn có cái khái niệm mùa hè khi người ta chỉ biết mỗi công việc, cùng lắm cũng chỉ vài kì nghỉ phép ngắn hạn. Thậm chí tôi có thể sẽ bận đến nổi không có thời gian để nhớ rằng "khi ve kêu, phượng nở là mùa hè đã đến" như hiện tại nữa. Khi còn nhỏ tôi luôn mong đợi mùa hè, đó là khoảng thời gian hạnh phúc, vui vẻ nhất. Nhưng khi lớn lên rồi, đó là khoảng thời gian khiến lòng tôi cảm thấy tủi thân khi nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ trong quá khứ với thực tại cùng những dự định dang dở vẫn chưa xong.. Chắc hẳn các bạn cũng như tôi, sẽ có cho riêng mình những kỉ niệm khó quên khác nhau về mùa hè cuối cùng. Hãy luôn trân trọng những khoảng thời gian đẹp đẽ của thanh xuân, để khi nó trôi qua, lúc ngoảnh đầu nhìn lại sẽ không cảm thấy nuối tiếc. Hết