Một bài hát nghe mà buồn, nhớ về mối tình đầu năm 17, 18 tuổi. Tình yêu đôi khi cũng chỉ là trải nghiệm, yêu ở độ tuổi 17, 18 người ta gọi đó là tình yêu tuổi trẻ nhưng đối với 1 số người nó là thanh xuân, là khát khao muốn ở bên nhau, lời hứa năm ấy k mông lung bởi vì khi ấy ta còn chưa đủ sức để thực hiện, mãi đến sau này khi đã có những thứ đó thì người năm ấy đã không còn bên cạnh nữa sau cũng khi họ rời đi để lại bao nhiêu kỉ niệm trong ta Gió.. nhẹ lay bước chân ai Về nơi chốn quen Rồi khẽ hát vu vơ.. bài hát xưa Vẽ lên bao mộng mơ Nắng rọi que khẽ tóc em.. nơi khung cửa sổ Nụ cười em xanh ngát cả bầu trời Nhưng chỉ là mơ Còn đâu tiếng cười đùa trên phố Sau này chợt thấy ánh mắt ai mỉm cười Ta trở thành kí ức Giấc mơ chẳng còn nguyên vẹn Lời thương tan theo gió ngàn * * * Để người về nơi xa xôi có nắng Khoảng trời xanh hơn Quên đi những tháng năm dài Cạnh bên một người chẳng thể sưởi ấm Chỉ để nước mắt em rơi mỗi đêm cô đơn Còn ta lang thang trong mảnh kí ức Những năm tháng đó.. vô tư chẳng chút lắng lo Mùa hạ trôi đi mang bao tiếc nuối Khoảng cách chia đôi Như cuốn phim ôm trọn từng giấc mơ (Giấc mơ người bên ta)