Một vị tướng về hưu Nguyễn Đức Mậu (Tặng Nguyễn Chuông và những người anh ở Sư đoàn cũ) Thôi, đã dứt đường binh nghiệp Tuổi hưu rồi bác ở quê Chạnh nhớ bạn bè thuở trước Cùng đi có đứa không về Người vợ tuổi già như bác Miếng trầu nhai dập chiều mưa Hồi son trẻ xa nhau mãi Giờ thương biết mấy cho vừa Huân chương xếp vào góc tủ Nay hàm tướng tá mà chi Tuổi già công danh xem nhẹ Cuộc đời như nước trôi đi Thuở trước bạn cùng súng đạn Nay khuây hàng xóm bạn già Bao dốc bao rừng đã vượt Lối mòn quanh quẩn vào ra Ngày đi khuất bóng mẹ cha Ngày về sửa sang mộ cũ Âm thầm một tấc đất sâu Hương khói tỏ mờ mầu cỏ Ngôi nhà nắng mưa vẫn đó Ðàn con mỗi đứa một nơi Nếu không có trẻ hàng xóm Tuổi già hẳn nhiều đơn côi Những đêm gió thổi buốt trời Vết thương cũ còn đau nhức Ôi sư đoàn xưa giờ đâu Người cũ, ai còn, ai mất? Về hưu giờ thôi quyền chức Ai người nhớ bác lại chơi Ai kẻ xa lòng, tránh mặt Niềm riêng một mảnh trăng trời.. Thể thơ: Thơ mới sáu chữ Thời kỳ: Hiện đại Bài thơ của ông có nét riêng biệt, độc đáo nói về một người tướng đã nghỉ hưu từng đi qua bao chiến trận nhưng lại không nói đến những điều đó mà lại là những tâm sự, bộc bạch từ tận đáy lòng. Lời tự sự đó là cảm xúc lẫn lộn đan xen vào nhau chứa chan tình cảm của một người tự tại, tự biết.