Mới bình minh đó đã hoàng hôn Đang nụ cười tươi lệ bỗng tuôn Đời thường sớm nắng chiều mưa vậy Khuấy động lòng ta biết mấy buồn. Ôi kiếp trăm năm được mấy ngày Trời xanh không gợn áng mây bay Thủy chung son sắt nên tình bạn Êm ấm lòng ta mỗi phút giây. Còn khổ đau nào đau khổ hơn Trái tim luôn sát muối oán hờn Còn đây một chút trong đêm lạnh Đầm ấm bên em một tiếng đờn. PS: Có ý kiến tập thơ "Một tiếng đờn" có nhiều nỗi buồn và sự cô đơn không còn giữ được phong độ như các tập trước đó. Nhưng không hẳn là hoàn toàn như vậy, Tố Hữu đang tự bổ sung và tự hoàn thiện một phong cách một sự nghiệp thơ. Nếu anh không có lúc nào buồn và cô đơn thì đó là điều đáng tiếc hơn là đáng trách vì nguy cơ của sự đơn điệu.