Một thế giới - Hàng vạn kiểu người

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Gill, 24 Tháng ba 2020.

  1. Gill

    Bài viết:
    6,243
    Chỉ một thế giới - hàng vạn kiểu người.

    Gill Marock​

    Có bao giờ bạn tự hỏi: "Đôi mắt của con người tại sao lại ở phía trước?"

    Mong bản thân hãy nhìn rõ hiện tại, sống vì tương lai, quá khứ bạn đâu thay đổi được.

    Chỉ một đời người, chỉ một kiếp người hãy cố gắng sống thật tốt chắc gì đã có kiếp sau mà hứa hẹn.​
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng chín 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Gill

    Bài viết:
    6,243
    Đoản 1: Thôi thì.. Cũng đừng hẹn gặp lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong mơ hồ tôi cảm thấy người bên cạnh mặc quần áo vào rồi rời giường, tôi rón rén ra khỏi phòng, thấy thư phòng sáng đèn.

    Anh đang có tâm sự gì sao?

    Tôi từ cửa thư phòng ghé mắt vào nhìn, thấy anh ngồi trước màn hình vi tính, điện thoại không mở, trông cứ ngẩn ngơ.

    Tôi lặng lẽ bước vào, vòng tay ra ôm lấy anh, hỏi anh có chuyện gì, có phải hay không áp lực công việc quá lớn.

    Anh cúi đầu hôn lên tay tôi, nói có một chút chuyện phiền phức, nhưng không muốn tôi phải lo lắng.

    Tôi hiểu người đàn ông này. Chỉ một chút chuyện thôi nhưng sẽ choán toàn bộ tâm trí của anh. Thật là thì cũng chỉ là chuyện công việc, không cần phải quá để tâm như vậy.

    Giống như tôi vậy, quản lý hàng trăm người, nếu có chuyện gì cũng như vậy chẳng phải đã sớm chết vì mệt sao. Nhưng cũng phải nói, dù sao anh cũng là dân kỹ thuật, kiểu người không am hiểu lắm việc quản lý nhân sự.

    Tôi hỏi lần nữa, anh có muốn nói ra để tôi có thể cùng anh nói chuyện không. Anh trầm mặc trong một lúc, đột nhiên xoay người lại ôm tôi, ngẩng đầu lên, gương mặt tựa như một đứa trẻ, hỏi tôi: "Hoan Hoan, rồi sẽ có một ngày em rời bỏ anh mà đi đúng không?"

    Câu hỏi này, trong suốt cuộc hôn nhân kéo dài 10 năm của chúng tôi, đã là mấy trăm lần anh hỏi. Có lúc là trong tình trạng khó khăn, có lúc lại chỉ đơn giản là việc tán tỉnh giữa những cặp vợ chồng. Nhưng môi lần nghe thấy câu hỏi này, tôi vẫn luôn ôn nhu trả lời anh: "Sẽ không có ngày đấy, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh"

    "Cho dù có chuyện gì xảy ra?"

    "Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa"

    Anh chôn đầu vào trong lòng tôi, vòng tay ôm tôi thật chặt. Tôi cũng ôm anh thật chặt. "Anh ngốc thế, ở trên đời này, em là người thân duy nhất của anh. Chỉ có cái chết mới chia lìa được chúng ta. Nếu anh thất nghiệp, em sẽ nuôi anh cả đời. Nếu anh bị liệt, em sẽ chăm sóc anh, anh không cần phải lo lắng chuyện gì cả"

    Anh lại ngẩng đầu lên, tính trẻ con cố chấp bắt đầu phát tác: "Nếu em bỏ anh, anh sẽ không sống nổi"

    "Em cũng vậy. Cho nên em sẽ không bao giờ bỏ anh. Em đảm bảo". Tôi vuốt ve những sợi tóc ngắn ngủn của anh, yêu thương mà đặt một nụ hôn lên đó.

    Ngày thứ hai tôi làm thêm giờ, gọi điện thoại về cho anh để anh không phải chờ tôi về ăn cơm cùng. Bước ra khỏi tòa cao ốc cũng đã hơn 8 giờ tối, mọi lên đều đã lên đèn rực rỡ, dòng người tấp nập trên phố. Tôi có chút mệt mỏi nhưng vẫn thấy vui vẻ, đây là một thành phố phồn hoa, là nơi chúng tôi yêu nhau và cùng chung sống.

    Đột nhiên di động vang lên, của một cô gái xa lạ. Cô ta tự xưng là Yên Vân, bạn đồng nghiệp của anh, muốn cùng tôi nói chút chuyện. Không hiểu sao tôi nhất thời cảm thấy khẩn trương, lo lắng có chuyện gì đã xảy ra với anh sao? Cô ta nói anh ấy vẫn ổn, cô ta tìm tôi là có chút chuyện quan trọng muốn nói.

    Tôi do dự một chút, nhưng vẫn đồng ý đến quán rượu với cái tên "Thiên trường địa cửu" để gặp gỡ.

    Cô ta trẻ hơn suy đoán của tôi, ước chừng chỉ 23 hoặc 24 tuổi, ăn mặc thời trang, cũng đoan trang. Nhìn cũng có thể đoán là người được giáo dục tốt.

    Không gian trong quán rượu rất ồn ào. Nhưng chính sự ồn ào này lại là nơi che đậy rất tốt cho những bí mật sắp được nói ra đây.

    Cô ta gọi cho tôi một ly rượu. Nhưng tôi không uống, hy vọng cô ta nhanh chóng vào đề. Tôi lo lắng cho anh.

    Cô ta thăm dò tâm ý tôi, nói: "Tôi sẽ nói luôn vào chuyện chính".

    Tôi cười cười, đúng là một cô gái thông minh.

    Cô ta nói: "Tôi đang mang thai con của anh ấy".

    Đầu óc tôi rơi vào trống rỗng. Tôi nghe thấy âm thanh của chính mình phát ra: "Vì sao cô lại nói với tôi?"

    Cô ta lắc lư ly rượu trong tay, tư thế rất trang nhã: "Con tôi cần có một người cha".

    "Đây có lẽ là chuyện giữa cô và anh ấy".

    "Anh ấy không muốn làm tổn thương cô. Nghe nói hai người sống chung với nhau, chịu không ít khổ cực".

    "Cô hy vọng gì ở tôi?"

    "Chúc phúc cho chúng tôi, đừng làm anh ấy khó xử nữa. Tôi biết cô cũng là một người phụ nữ kiên cường, độc lập; thứ không còn là của mình, cần gì phải nắm không buông?"

    Thứ đã mất đi? Chúng tôi yêu nhau bốn năm, kết hôn mười năm, trong mắt mọi người vẫn là một cặp đôi yêu nhau thắm thiết, khiến không ít người hâm mộ. Nhưng, cô ta nói cũng không sai. Thứ đã mất, chính là không thể lấy lại được.

    Tôi cười khổ. Ngoài xinh đẹp ra, cô gái này cũng rất khôn khéo. Đáng tiếc một điều, lại dùng sự khôn khéo của mình để đánh vỡ hạnh phúc của người khác. Yên Vân dù sao vẫn chỉ là một cô gái trẻ, thấy tôi chìm trong trầm mặc, rốt cục cũng hết kiên nhẫn: "Cô đừng quấn lấy anh ấy nữa, cũng chẳng có lợi lộc gì đâu. Hiện tại người anh ấy yêu là tôi, dùng gương mà soi lại mình, cô hiện đã hết hy vọng rồi". Tôi kinh ngạc nhìn cô ta. Cô gái này, cô ta cho rằng anh ấy đã lật bài ngửa với tôi, chẳng qua là tôi không chịu chia tay sao? Cô ta còn quá trẻ, đã quá tự tin rồi. Cho rằng bản thân mình xinh đẹp, cho rằng tuổi trẻ là lợi thế lớn nhất của mình. Cô ta cho rằng khi tôi thấy cô ta thì sẽ phải chịu thua sao?

    Chỉ vì tôi không muốn phản bác mà thôi. Anh ấy có lẽ đúng là đã bị tuổi trẻ, bị sắc đẹp của cô gái này mê hoặc. Tôi còn có điều gì cần nói sao?

    Nhưng có điều, tôi không muốn chấm dứt việc đàm phán lúc này. Kỳ thực, lúc này đây tôi không muốn trở về và đối mặt với anh. Tôi biết sẽ có chuyện gì sau đó, chỉ là tôi không muốn nghĩ tới, việc đó tổn thương tôi quá sâu sắc, bản năng khiến tôi muốn trì hoãn, muốn trốn tránh.

    Tôi hỏi cô ta: "Cô vì anh ta mà hy sinh thế này, vì sao?"

    Cô ta kiêu ngạo cười đáp: "Tôi yêu anh ấy, muốn ở cùng với anh ấy"

    "Cô cảm thấy anh ấy yêu cô sao?"

    "Dĩ nhiên". Cô ta nhìn tôi một cách khinh miệt. Tôi biết cô ta muốn nói gì. Cho dù là mười năm trước, tôi cũng không xinh đẹp được như cô ta lúc này, huống chi là ở hiện tại, tôi là một người phụ nữ 35 tuổi, lại phải trải qua 1 ngày dài làm việc mệt mỏi.

    Nhớ lại năm đó, tôi với anh chỉ là một cặp đôi rất bình thường. Nhưng chúng tôi là một cặp đôi tâm đầu ý hợp, ở chung một chỗ với nhau thật sự rất ngọt ngào hạnh phúc. Tình cảm mười bốn năm của chúng tôi, ngày càng nồng ấm, ngày càng ngọt ngào, ngày càng hạnh phúc. Tôi hiểu rõ anh, anh ấy sẽ không yêu cô gái ở trước mắt tôi đây, cho dù cô ta có giống một bó hoa tươi đầy quyến rũ. Nhưng dù sao, tôi cũng không phải là đàn ông, không hiểu anh vì sao không yêu nhưng lại làm ra sự tình ngày hôm nay? Tôi hỏi cô ta: "Cô còn trẻ như vậy, còn anh ấy đã 34 tuổi rồi, không cảm thấy ủy khuất cho chính mình sao?"

    Cô ta cười, tựa như vấn đề tôi vừa hỏi ra rất ngu ngốc.

    Tôi cũng không phải là không hiểu suy nghĩ của những người trẻ tuổi như cô ta. Tìm cho mình một người đàn ông hơn nhiều tuổi, có nhà, có xe, như vậy cũng tiết kiệm được thời gian cho bản thân mình. Hiện tại trên người cô ta khoác một bộ cánh, mà tôi đã hơn 30 tuổi rồi mà còn chẳng dám mua. Cô ta không có gì sai cả. Nhưng đối tượng mà cô ta chọn lại là chồng tôi, là người mà tôi yêu thương.

    Cô ta không nhịn được, lại nói: "Cô đừng níu kéo, thua vẫn hoàn thua mà thôi. Sao không để cho mình đường lui, bỏ đi một cách đường hoàng, giữ lấy chút thể diện?"

    Tôi cười. Cô ta lại tự cho mình là thắng.

    Tôi cầm túi xách của mình, đứng dậy: "Vân Yên, thực sự là tôi thua rồi, nhưng ít nhất tôi còn có được 10 năm hạnh phúc. Nhưng cô, từ thời điểm cô bắt đầu, cũng đã thua rồi".

    Anh ấy không bật đèn, ngơ ngác chìm trong bóng tối. Tiếng mở cửa của tôi có lẽ đã khiến anh giật mình, anh bật dậy ra đón tôi. Tôi đưa mắt nhìn anh, anh lập tức biết chuyện gì đã xảy ra, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi, kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha, rót cho tôi một ly rượu đỏ có đá. Đây là đồ uống yêu thích của chúng tôi. Mười năm qua, cứ sau bữa cơm chiều, chúng tôi sẽ tựa vào nhau trên chiếc sô pha này, xem tivi hoặc nghe nhạc, cùng nhau thưởng thức loại đồ uống này.

    Mười năm qua như một thước phim quay ngược, hiện lên rõ ràng trong đầu tôi. Con người bình thường hoặc là muốn vứt bỏ, hoặc là muốn khắc thật sâu những đoạn ký ức như thế đó. Chính bản thân mình cũng không biết, tôi không tự chủ trong khoảnh khắc này lại nhớ đến những chuyện đó, muốn vứt bỏ hay muốn khảm sâu thêm, muốn quên lãng vĩnh viễn hay muốn khắc ghi?

    Chúng tôi cứ như vậy tựa sát vào nhau suốt đêm, tựa như khi chúng tôi vẫn còn yêu nhau. Nhưng khi đó thời gian là vô hạn, còn đêm nay lại là đêm cuối cùng. Khi trời sáng, tôi đẩy anh ra, đi rửa mặt. Anh phản xạ có điều kiện, bỗng ôm chặt tôi, nói: "Em đừng đi, anh sẽ không để em đi đâu". Tôi hôn anh, nói rằng tối nay tôi nhất định sẽ trở lại, anh nửa tin nửa ngờ buông tôi ra.

    Cả một đêm không ngủ nhưng tôi không một chút thấy mệt mỏi, ngược lại còn thấy tỉnh táo và thanh tĩnh. Hôm nay tôi phải xử lý nhiều công văn, nhưng vẫn ra khỏi công ty như mọi khi.

    Anh đứng ở bên đường đối diện chờ tôi. Trông anh tiều tụy thấy rõ, râu không cạo, cà vát cài lệch hẳn đi. Chiếc xe Honda màu lam nhạt của chúng tôi dừng ở ven đường. Thấy tôi, anh như trút đi được gánh nặng, nở 1 nụ cười. Tôi biết anh lo sợ điều gì, anh sợ tôi đột nhiên rời đi, đột nhiên biến mất.

    Tôi không hận anh, tôi yêu anh, yêu anh tha thiết. Loại tình yêu đấy không phải phát sinh trong nhất thời, mà là thứ tình yêu sinh ra trong những năm tháng hoạn nạn có nhau, là tình yêu của cả cuộc đời. Tình yêu của tôi như những sợi dây tơ, quấn lấy trái tim anh, từng lớp từng lớp, theo thời gian cứ càng dày hơn, càng chặt hơn mà thôi. Tôi cứ tưởng rằng sẽ sống với tình yêu đó cả đời, cho đến khi già, cho đến khi chết đi.

    Nhưng bây giờ, chỉ một nhát dao sắc bén mà những dây tơ hồng đó đã đứt hết rồi. Tơ đã đứt, không còn sức lực nữa rồi, không còn gì để quấn quít lấy anh nữa rồi.

    Con dao này, không phải do anh, mà là do vận mệnh đã sắp đặt. Anh chỉ là trong phút chốc dao động, vô tình nhặt nó lên mà thôi. Tôi chỉ mong có thể tha thứ cho anh. Tôi chỉ mong chúng tôi có thể nối lại những sợi tơ ngày ấy một lần nữa.

    Tôi lên xe rồi về nhà, tay anh vẫn nắm lấy tay tôi. Mặc dù anh cũng không còn trẻ trung, nhưng tính cách vẫn còn trẻ con. Anh cố chấp không muốn đối diện với thực tế, anh không muốn buông tay tôi ra.

    Chúng tôi cùng ngồi trên ghế, âm nhạc tràn ngập căn phòng trong ánh nắng trời chiều. Một ly rượu đã để sẵn trên bàn.

    Tôi dừng ở trên chiếc ly đó. Đó là chiếc ly thủy tinh màu xanh đậm mà tôi đã mua khi kết hôn, chỉ có 1 chiếc duy nhất mà không phải là một đôi. Bởi tôi muốn hai tâm hồn như một, vĩnh viễn không rời xa, kể cả khi còn nguyên vẹn hay khi đã vỡ tan. Mười năm qua chúng tôi đã nâng niu nó, giờ đây nó vẫn hoàn hảo như khi mới mua.

    Anh đưa ly lên miệng tôi. Tôi nhận lấy, uống từng ngụm.

    Âm nhạc dừng lại ở "Khúc ly biệt". Đây là bản nhạc yêu thích của chúng tôi, giờ chỉ thấy thê lương.

    Anh đứng dậy, muốn đi đổi CD. Tôi uống cạn ly rượu trong tay, cũng đứng lên, gọi anh.

    Anh quay lại, nhìn đầy nghi hoặc. Trong một khoảng thời gian cực ngắn, anh hiểu tôi muốn làm gì, kêu lên một tiếng: "Không được", xông lên đỡ.

    Nhưng là quá muộn rồi. Chiếc ly đã rơi xuống nền nhà, những mảnh màu làm nhỏ bắn ra khắp nơi, lòng nhói lên, giọt nước mặt không thể giữ được lại nữa, chợt chảy trên khuôn mặt, vỡ tan. Anh quỳ trên mặt đấy, dùng tay gạt lấy tất cả những mảnh vỡ. Máu từ bàn tay anh đang chảy, ngày càng loang rộng. Nhưng chỉ là một ly thủy tinh, nếu bị vỡ, cho dù có dùng máu cũng chẳng thể gắn lại lành lặn. Anh tuyệt vọng. Đôi mắt dừng trên mặt tôi, nước mắt từ từ chảy xuống.

    Nghe nói nước mắt đàn ông không dễ rơi. Tôi chỉ muốn bước đến bên anh, ôm anh vào lòng, muốn ngừng những giọt nước mắt kia, muốn nói cho anh biết tôi yêu anh nhường nào, tôi không thể sống nếu không có anh.

    Nhưng cuối cùng tôi cũng chỉ bất động.

    Một ly thủy tinh tan vỡ, đã chia cách chúng tôi.

    Ba ngày sau, Chung Bội Hoan từ chức rời bỏ thành phố, trước khi đi để lại một tờ đơn ly hôn cùng một tờ giấy nhỏ "Kể nỗi lòng" : Tơ tình dài quấn cành liễu mảnh, mặc cho gió xuân cắt đứt.

    Từ đây bốn phương tìm quên lãng, mây nước trôi lênh đênh

    Hỏi bèo dạt, hỏi sao lạnh, hỏi ngọn đèn cô đơn

    Không vậy thì thế nào, đời này kiếp này, vĩnh viễn không gặp lại.

    Một tháng sau, anh kết hôn với Yên Vân. Cha mẹ anh trước đối với cô dâu mới vô cùng lạnh nhạt, nhưng nghe cô ta có thai liền lập tực thay đổi thái độ, quan tâm che chở, hỏi thăm ân cần. Bảy tháng sau, Yên Vân sinh một người con trai. Anh chăm sóc vợ con rất chu đáo, người nào cũng nói rằng anh là một người chồng, người cha tốt. Nhà ba người này ít nhất ngoài mặt cũng được coi là hạnh phúc. Vân Yên đối với anh rất hài lòng, duy nhất chỉ cảm thấy khó hiểu khi trong ngăn kéo bàn làm việc của chồng mình có 1 đống mảnh thủy tinh vỡ, không cho ai động vào. Nhưng việc này cũng chẳng làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô. Bốn năm sau, Chung Bội Hoan ở Mỹ, vì sốt cao nằm trên giường ba ngày không ăn không uống, sau bị hôn mê, hàng xóm đứa vào viện. Cô bị viêm màng não cấp tính rồi qua đời. Hưởng dương 40 tuổi. Không có người thân thiết nên hậu sự do công ty lo liệu. Cái chết của Chung Bối Hoan qua nhiều người, hai tháng sau thì anh biết. Một tuần lễ sau, anh bởi vì lái xe trong lúc sau rượu, xe lao ra khỏi làn đường, chết ngay tại chỗ. Hưởng dương 39 tuổi. Khi cảnh sát điều tra hiện trường, phát hiện trong tay anh nắm chặt một tờ giấy. Bởi vì anh nắm quá chặt, trong khi cảnh sát cố gắng lấy tờ giấy khỏi tay anh vô tình đã xé mất nó. Mảnh giấy còn xót lại hiện lên dòng chữ còn nhuốm đỏ màu máu: Không vậy thì thế nào, đời này kiếp này, vĩnh viễn không gặp lại.
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng ba 2020
  4. Gill

    Bài viết:
    6,243
    Đoản 2: Duyên cạn tình tan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên đường ở chính trong lòng ta

    Địa ngục cũng chính do lòng ta mà có..

    * * *

    Nàng là tiểu thư phủ thừa tướng, tài sắc hơn người, mười phân vẹn mười. Nàng si mê hắn, yêu một cách điên cuồng mù quáng. Bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của mẫu hậu và phụ thân, nhất quyết nhập cung. Hắn thái tử Yến quốc, dưới một người trên vạn người.

    Hắn yêu nàng, nữ nhân nhỏ bé ngày đầu nhập cung ngây thơ, không thủ đoạn không tính toán. Từ yêu trở thành si mê, ngày hắn lên ngôi hoàng đế cũng là ngày hắn lập nàng hoàng hậu. Quốc gia ngày càng hưng thịnh, lãnh thổ được mở rộng thêm vô kể, nhân dân cảm phục, tôn thờ hắn. Vua các nước láng giềng cũng phải nể phục hắn mười phần, hắn dần trở thành vị vua vĩ đại nhất trong lịch sử nước nhà.

    Hậu cung vô vàn giai nhân mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, nhưng hắn chỉ sủng ái mình nàng. Càng nhận được tình yêu của hắn, càng được hắn coi trọng nàng lại càng nhân được sự căm ghét, uất hận của các nữ nhân khác.

    Nàng bỏ ngoài tai chỉ cần hắn yêu nàng là đủ, bỏ qua tất cả hắn là chân ái.

    Nhưng rồi một ngày kia nàng bị đẩy đến lãnh cung tồi tàn, ẩm ướt, cả gia đình nàng lĩnh huyết tẩy một người cũng không tha.

    Lý do nàng cấu kết với cha âm mưu tạo phản, nghịch nước nhà, ám sát hàng loạt phi tần. Tại sao chứ nàng đâu có làm gì ông trời thật trêu ngươi số phận nàng. Từ một hoàng hậu quyền quý cao sang, giờ trở thành kẻ hèn mọn nhất thế gian. Ngày hắn đến trong mắt không còn là một mảng ôn nhu mà được thay thế bằng lớp băng lạnh giá. Hắn nói cứ ngỡ nàng không mưu mô như những nữ nhân thèm danh phận hám tiền tài kia hóa ra cũng hèn hạ không kém.

    Hắn khinh bỉ, hắn nói hắn hối hận khi yêu nàng, yêu một người không xứng.

    Hắn nói cái hắn có thể ban cho nàng giờ chỉ còn là một thứ.

    Bi thương thay thứ hắn nói là chén rượu độc.

    Nàng cười, cười cho số phận nàng. Nâng lên chén rượu, uống cạn tình này. Duyên cạn tình cũng tan..

    Nếu có kiếp sau chúng ta gặp lại xin người hãy đi tiếp đừng dừng lại, đừng quay đầu. Nếu có kiếp sau ta mong bản thân sẽ gả cho một người bình thường, hầu chồng dạy con không toan không tính. Nếu có kiếp sau ta mong bản thân trọn một đời không đặt chân đến nơi cung cấm này.

    Ta tự hỏi lòng người có từng thực sự yêu ta. Yêu ta, thế người có tin ta dù chỉ một lần..
     
  5. Gill

    Bài viết:
    6,243
    Đoản 3: Chuyện xàm ngày 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lại một ngày buồn chán ở nhà khiến tôi không còn gì để chơi nên nghĩ đến việc video call hỏi thăm nhóm bạn cũ. Lúc vào thì mọi người đều onl cả, cả con bé tôi ghét cũng ấn tham gia. Câu đầu tiên nó nói chính là:

    - Áhhhhh~~~chào mọi người mình đang ngồi cùng bạn trai ạ~

    Giọng nó lúc đấy còn thảo mai chảy cả nước luôn đó ạ. Sau đó nó lôi cổ bạn trai dí con mẹ vào màn hình rồi khoe khoang các kiểu. Tôi biết bạn trai nó, hình như từng được lên page trai đẹp đợt lâu lắm rồi, lúc có người hỏi in4 nó còn chạy vào phần bình luận và khẳng định chủ quyền bằng câu: "Bạn trai mình nhé?". [ đéo hiểu thêm dấu hỏi chấm làm gì]

    Thấy vậy tôi có tiện mồm hỏi bạn trai nó một câu: "Bạn tên gì thế trông quen nhỉ?". Không ngờ con đí này lại trả lời như này:

    - Ơ hay, bạn gái người ta ngồi đây hỏi kiểu thế hơi vô duyên đấy. Lịch sự ra thì phải hỏi bạn gái người ta hoặc out ra hỏi riêng chứ? Cái nết văng đi đâu vậy?

    Ô hay trời ạ đứa nào vô duyên cơ bạn gái ' dẹo ' chảy cả nước kia ơi, kia đầu nghĩ thế nhưng tôi vẫn chỉ nói rất nhẹ nhàng:

    - Mày bị dở hơi à? Hỏi tên chứ có phải hỏi một ngày đi vệ sinh mấy lần đâu mà không được hỏi?

    Thế nhưng con ấy vẫn tiếp tục đôi co, cho rằng hỏi tên bạn trai là thiếu tôn trọng bạn gái, mặc cho các bạn trong nhóm hết mực khuyên nhủ đến lag máy. Nói được dăm ba câu thì người bắt con ấy im mồm lại là anh bạn trai:

    - Em bị điên à sao em vô lí thế?

    - Làm sao? Hay là anh thích nó?

    - Con điên!

    - Anh bảo ai điên? Hả? Thằng chó!

    Đến đây thì hết chuyện rồi, con bé rời khỏi cuộc trò chuyện để bọn tôi ngơ ngác với nhau. Thế mới thấy chứng cuồng người yêu hãi vl. Người ngoài cuộc như ta chỉ có thể bình thản phán một câu:

    - Nhìn bọn họ cãi nhau kìa, mong là họ xé xác nhau ra.
     
  6. Gill

    Bài viết:
    6,243
  7. Gill

    Bài viết:
    6,243
    Đoản 5: Chuyện tình vỏ tôm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay lớp cô liên hoan chúc mừng thành tích 26 / 03 vừa qua thành công tốt đẹp.. thấy cô cứ ngồi nhìn đĩa tôm rõ dãi mà không ăn con bạn thân cô vừa lay người cô vừa hỏi: Người yêu ơi! Mày không ăn đi à..

    - - Người yêu ơi! Tao không bóc được vỏ tôm mày bóc cho tao nha.. nha

    - - Tao đâu rãnh màyy! Ko ăn được thì nhịn

    - - Năn nỉ mà! Năn nỉ á, mày bóc cho tao.. tao theo mày cả đời

    - - Nhà tao không đủ gạo nuôi màyyy. Cô đang bận năn nỉ con bạn thân thì đột nhiên tên lớp trưởng "đại nhân" điển trai bỏ vào bát của cô mấy con tôm đã bóc vỏ sẵn:

    - - Ăn đi! Nhớ lời em nói lúc nãy..

    - - Nói gì! * ngơ ngác *

    - - Tôi bóc vỏ tôm cho em.. em đi theo tôi cả đời như vậy là chúng ta hòa.. không ai nợ ai. Con bạn thân cô vỗ đùi cười khoái chí.

    - - Nhà anh chắc thiếu chức ôxin rồi! Hay thừa gạo nhỉ.

    - - Nhà tôi chỉ thiếu chức phu nhân thôi.. nhà tôi đủ gạo để nuôi em ấy. Cô ngơ ngác hỏi một câu ngớ ngẩn.

    - - Đây được gọi là tỏ tình không?

    - - Không! Đây là đính ước sớm thôi

    - - Nhưng tôi không đồng ý thì sao?

    - - Em đã ăn tôm và chắc không muốn trả lại đúng con tôm đó và còn nguyên vẹn đâu nhỉ?

    * * *
     
  8. Gill

    Bài viết:
    6,243
    Đoản 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô và anh yêu nhau ba năm. Anh tặng cô sợi dây chuyền định tình. Cô coi như vật quý mà trân trọng.

    Cô vì anh mà bỏ qua thanh xuân của mình. Là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của người con gái.

    Cô vì anh phụ cả người thân. Cô vì anh từ bỏ vinh hoa phú quý.

    Cô vì anh mà từ bỏ ước mơ của mình. Cô vì anh bôn ba kiếm tiền.

    Tất cả chỉ vì anh.

    Chỉ vì thực hiện ước mơ của anh. Nay ước mơ đã thành. Anh chỉ dành cho cô một câu nói:

    "Chúng ta chia tay đi! Xin lỗi, anh đã yêu người khác rồi."

    Tim cô như thắt lại. Cô chỉ mỉm cười nhìn anh rồi nói:

    "Chúc anh hạnh phúc". Nói rồi cô bước đi. Để anh không nhìn thấy nó. Những giọt nước mắt của cô, lăn dài trên má. Cô chạy ra khỏi nhà, trên môi nở nụ cười chua xót. Cô cười vì sự ngu ngốc của mình. Cô cười vì đã yêu anh. Mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

    Cô không hề biết rằng. Khi cô bước chân ra đường. Từ xa đã có một chiếc xe đang lao tới.

    "Ầm!" Tiếng va chạm xé tai vang lên. Trong nhà, anh bước ra. Ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng ấy. Người con gái anh đã từng yêu. Người con gái đã cùng anh thực hiện ước mơ của mình.

    Giờ đây, cô một mình nằm trong vũng máu. Cô khẽ gọi anh đến.

    Anh bước đến ngồi xổm xuống nhìn cô<br>Cô nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ dựt mạnh xuống. Sợi dây chuyền đứt ra. Cô cầm sợi dây chuyền ấy đặt lên tay anh rồi nói:

    "Thứ nên trả, em đã trả từ nay chúng ta không còn nợ nhau."

    Nói rồi cô nhắm mắt lại. Từ giả cỗi đời. Đi đến một nơi thật xa, thật xa anh, đi đến một nơi mà cô sẽ không quay trở lại.

    * * *The End---------

    Tình yêu là thế đó, nó sẽ làm cho ta cảm thấy hạnh phúc khi nó là một tình yêu đúng nghĩa.

    Nó sẽ làm cho ta cảm thấy buồn rầu, tuyệt vọng khi ta yêu không đúng cách. Tình yêu không có lỗi. Lỗi là ở do cách yêu của ta thôi!

    Có một số người vì yêu mà bất chấp tất cả mà dành lấy. Ngược lại, cũng có một số người họ chỉ cần nhìn thấy người họ yêu hạnh phúc họ cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Hãy yêu một cách đúng nghĩa vì nó sẽ cho bạn hạnh phúc.
     
  9. Gill

    Bài viết:
    6,243
    Đoản 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù thế nào.. ra sao, em vẫn chỉ là một cô gái..

    [..]

    Em muốn anh hiểu một điều. Muốn tìm một người yêu thương mình, và chấp nhận tất cả không dễ đâu anh!

    [..]

    Anh biết không? Em chỉ là một đứa con gái, dù là mạnh mẽ đến đâu, em vẫn cần sự quan tâm, chứ không phải là sự hời hợt, em không cần những dòng tin nhắn cộc lốc không cảm xúc. Cái em cần là lúc trời mưa anh hỏi em có lạnh không, đi đâu có mang ô chưa, nếu không có anh sẽ lập tức chạy tới nơi em. Em cần những lúc trời lạnh, anh sẽ ôm em vào lòng.

    Mỗi sáng sẽ có cuộc gọi đến gọi em dậy, đêm đêm sẽ có dòng tin nhắn chúc em ngủ ngon, em chỉ muốn thế! Em muốn sau một tuần làm trâu làm ngựa cho xã hội, mệt mỏi rã rời, anh hỏi "Có muốn đi đâu chơi không? Anh chở em đi!" Chứ không phải là anh cũng la oai oái là anh cũng đang rất mệt!

    Em không muốn cứ mỗi lần em gửi đi một câu tin nhắn, đợi nửa tiếng sau anh mới trả lời, em thực sự không muốn danh bạ đã gọi vào liên hệ "Anh Yêu" hơn chục lần vẫn không có người bắt máy, anh có biết tâm trạng em lúc đó thế nào không? Lo lắng lắm anh biết không! Để rồi anh chỉ nói một câu duy nhất "Đi chơi với bạn sao em cứ réo suốt thế?"

    Anh quên mất em chỉ là con gái, em muốn những lúc cãi vã, anh sẽ chịu hạ mình vì em, năn nỉ em, mua cho em đồ ăn hay những ly trà sữa ngọt ngào.. nhưng những thứ em có.. chỉ là 2 chữ tùy em!

    [..]

    Em không mạnh mẽ như anh nghĩ đâu, em chỉ là một người con gái bình thường, em muốn những điều quan tâm nhỏ nhặt, em muốn được nghe những câu ngon ngọt, em muốn được yêu thương, được che chở khỏi những sóng gió cay nghiệt của cuộc sống, được chiều theo ý bản thân!

    Em cần một người có thể lắng nghe, thấu hiểu và yêu em thật lòng!

    [..]

    "Ôm em đi!"

    "Chúng ta đang ở ngoài đường!"

    "Có sao đâu chứ, em thấy.."

    "Em không thấy hành động đó lố bịch sến sẩm lắm à?"

    [..]

    "Anh ơi.. em đau bụng quá!"

    "Uống thuốc rồi ngủ đi!"

    [..]

    "Sao hôm qua anh không trả lời tin nhắn em.."

    "Chơi game!"

    "Game quan trọng hơn hay em quan trọng hơn?"

    "Cô lại hỏi điên khùng cái gì thế!"

    [..]

    "Bức hình này là như thế nào? Cô gái đó là ai.. anh nói mau!"

    "Mệt thật đấy, cô điên à, ghen vớ vẩn!". Thế rồi anh đóng sầm cửa ra ngoài

    [..]

    Títtt. "Anh à.. em mệt rồi, chúng mình.. chia tay đi!"

    "Ừ!"

    [..]

    Mưa rơi tí tách. Thật ra em nên hiểu từ sớm chuyến tàu này ngay lúc đầu đã lệch đường ray nên cả quãng đường dài mới khập khễnh đến thế.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...